Chương 912 Bí quá hoá liều (2)
Ô Thương nghe xong an bài như vậy, lại cũng không có lời nào để nói. Vì thế ngược lại vòng lên chính đề, nói chuyện Sa Cáp Lỗ vương tử nguyện phụng Đại Minh làm vua, tự hạ vi thần, phụng Đại Minh làm tông chủ, ý nguyện mưu cầu Đại Minh duy trì. Hạ Tầm lấy hoàng đế không ở trong kinh, không người có thể làm chủ, chăng qua ý nguyện của Ô Thương, sẽ mau chóng đưa đến Bắc Kinh do hoàng đế định đoạt làm lí do hàm hồ đi qua.
Theo sau liền hỏi: “Theo bổn quốc công biết, Thiếp Mộc Nhi vương của quý quốc khi còn sống từng chỉ định người thừa kế, cũng không phải là Cáp Lý Tô Đan hôm nay, cũng không phải vương tử Sa Cáp Lỗ của các ngươi, vì sao do các ngươi đại biểu quý quốc đi sứ Đại Minh? Vị người thừa kế Thiếp Mộc Nhi vương chỉ định kia ở đâu? Nay, vương tử Sa Cáp Lỗ của các ngươi cùng hoàng tôn Cáp Lý Tô Đan, ai có thể đại biểu quý quốc?”
Ô Thương lập tức nói: “Dã tâm của tặc tử Cáp Lý Tô Đan, số tiền lớn hối lộ, xúi giục thủ hạ đại tướng của Hoàng thái tôn, giết Hoàng thái tôn, đoạt Tát Mã Nhĩ Hãn, tự xưng hoàng đế, đại nghịch bất đạo! Vương tử Sa Cáp Lỗ của chúng ta trung quân ái quốc, cho tới nay không dám tự lập, một lòng chỉ vì Hoàng thái tôn báo thù. Nay Cáp Lý Tô Đan tuy ở Tát Mã Nhĩ Hãn, nhưng mà phần lớn quốc thổ đã bị vương tử nhà ta thu phục, luận lên binh lực ưu khuyết, chúng ta hơn xa Cáp Lý, tự nhiên có thể đại biểu quốc gia của ta…”
***
Phủ Hán vương, Chu Cao Hú như thú bị nhốt đi đi lại lại, mấy vị tâm phúc đều đứng sát chân tường, sợ bị cái đuổi của Hán vương điện hạ quét tới.
Chu Cao Hú càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng giận, gân xanh trên trán cũng căng lên từng sợi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhất định là Thái tử phá rối! Nhất định là hắn, nếu không bổn vương sao có thể mất mặt lớn như vậy? Ta nói lúc trước vừa kể, hắn làm sao đáp ứng thống khoái như vậy! Tên tiểu nhân âm hiểm này! Bổn vương làm người quang minh, làm việc quang minh, không phải đối thủ của tên mập âm hiểm này!”
Một tên tâm phúc nơm nớp lo sợ nói: “Điện hạ, có cần tìm Trần bộ viện đến bàn hay không…”
Chu Cao Hú vung mạnh tay lên, thanh âm của người nọ lập tức giống như bị chặt đứt, im bặt mà ngừng.
Chu Cao Hú oán hận nói: “Tìm hắn làm gì! Hắn chỉ biết bảo bổn vương nhịn, nhịn, nhịn! Nhưng ta đã nhịn đủ rồi!”
Chu Cao Hú chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ đậm: “Các ngươi còn chưa hiểu? Bổn vương một mực lại ở trong kinh không đi, lại ở Mạc Bắc lập công lớn, nhưng là phụ hoàng như trước không có ý niệm đổi người kế vị. Nay bổn vương thật vất vả tranh quyền giám quốc, đây đã là cơ hội cuối cùng rồi, nếu một lần này, ta như trước không thể lực áp Thái tử, liền vĩnh viễn cũng không có cơ hội ra mặt nữa!”
“Cái này…” Chỉ Huy Sứ của Thiên Sách vệ Lãnh Ngạo lúng ta lúng túng nói: “Điện hạ, Hoàng Thượng ép bởi tổ huấn lập trưởng lập đích cùng ý kiến của văn võ cả triều, không dám tùy tiện lập dời đi, chúng ta… chúng ta lại có thể làm sao bây giờ?”
Chu Cao Hú ở trên điện vòng mấy vòng, cắn răng, lạnh lùng nói: “Giải Tấn đã bị bổn vương đánh khỏi kinh thành, thủ hạ của Thái tử lấy ra được, cũng chỉ còn lại một mình Dương Húc! Chỉ cần lại đem Dương Húc làm xuống, quan viên còn lại ai dám ra mặt? Đến lúc đó phát động người của chúng ta lại dâng thư xin dời Thái tử, còn sợ phụ hoàng không đồng ý sao?”
Lãnh Ngạo Ngữ mờ mịt nói: “Điện hạ, muốn đem Phụ Quốc Công làm xuống cũng không dễ dàng. Phụ Quốc Công luôn luôn được Hoàng Thượng tin một bề…”
Chu Cao Hú nhe răng cười một tiếng: “Giải Tấn chẳng lẽ không phải luôn luôn được phụ hoàng tin một bề?”
Lãnh Ngạo Ngữ nói: “Nhưng… Phụ Quốc Công khác Giải Tấn, hắn là công tước nhàn quan, không ở trong triều làm việc, làm sao bắt được điểm yếu của hắn? Trần bộ viện vẫn muốn tìm mảnh vụn của Phụ Quốc Công, đây không phải tìm không ra sao”.
Chu Cao Hú xoay xoay tròng mắt nói: “Vậy thì giết hắn!”
Lãnh Ngạo Ngữ nhất thời hoảng sợ, mấy người khác nghe xong sắc mặt cũng có chút trắng bệch, Hoàng Thượng không sợ các thần tử đấu đi đấu lại, nhưng ở trong quan trường làm ám sát, cái này lại là phạm vào tối kỵ! Tranh chính thất bại, hậu quả lớn nhất cũng chẳng qua chính là mất quan bãi chức, nhàn rỗi về nhà, nhưng hành thích một khi hỏng việc, đó chính là họa lớn tịch thu tài sản giết cả nhà!
Răng Lãnh Ngạo Ngữ run rẩy, run giọng nói: “Điện hạ cân nhắc! Chủ ý như vậy… không dùng được, điện hạ có phải… trước cùng Trần bộ viện bàn bạc một phen hay không.”
Chu Cao Hú không để ý tới, trầm giọng nói: “Tôn Lục!”
Một nam tử trung niên mặt trắng râu thưa lên tiếng trả lời mà ra, ôm quyền nói: “Có tiêu ha!”.
Người này chưa mặc quan phục, cũng không ở trong triều nhậm chức, mà là một thị vệ bên người từ khi Chu Cao Hú phong vương trở đi liền hầu hạ ở bên người hắn, nhiều năm trôi qua như vậy, đã thành tâm phúc của Hán vương, khi Hán vương đi Long Giang dịch diễn binh tập võ, hắn cũng một mực theo hầu ở bên mấy tâm phúc bên người, Hán vương đều quen hắn, lại không biết hắn trừ chức trách thị vệ, ở bên người Chu Cao Hú còn gánh công việc gì.
Chu Cao Hú hỏi: “Ngươi bây giờ đã chiêu mộ bao nhiêu dũng sĩ?”
Tôn Lục nói: “Tiêu hạ mấy năm nay từ các nơi lục tục chiêu mộ dũng sĩ, trước mắt nhân số đã đạt một ngàn bảy trăm ba mươi ba người, trong đó đại bộ phận đều là những kẻ giang hồ, còn có một ít là dân đen lưu lạc các nơi, dám đánh dám giết, độc ác! Hơn nữa người người đều là không nhận người thân, chủ nhân có sữa chính là mẹ!”
Trong lòng Lãnh Ngạo Ngữ phát lạnh, hắn là người bên người Chu Cao Hú, cũng sớm được Chu Cao Hú thu nạp làm tâm phúc, vậy mà không biết bên người Chu Cao Hú còn có một mũi kì binh như vậy. Nay Hán vương chẳng những trước mặt bọn họ mặt vạch trần con bài chưa lật này, hơn nữa đem kế hoạch trọng yếu như vậy cũng lộ ra, đây là muốn buộc chặt bọn họ nha!
Ánh mắt Chu Cao Hú hơi hơi nhíu lại, trầm giọng phân phó nói: “Điều động có khả năng cao, trừ Dương Húc!”
Thân hình Lãnh Ngạo Ngữ chấn động, lo sợ không yên nói: “Điện hạ, ám sát một vị Quốc Công… điện hạ cân nhắc, điện hạ làm cẩn thận!”
Khóe miệng Chu Cao Hú hơi cong, lộ ra một miệng răng trắng nhởn, lạnh lẽo như ranh nanh sói: “Sứ tiết hai phương của nước Thiếp Mộc Nhi không phải đang đánh đánh giết giết sao? Bọn họ giết tới giết lui, không may liên luy Dương Húc, cùng bổn vương có quan hệ gì?”