← Quay lại trang sách

Chương 917 Thành anh hùng cái gì? (1)

“Vâng, vâng vâng.”

Diệp Phán quan vẻ mặt bất an, chỉ là gật đầu. Ất Nhất công công một bên nghe được rõ ràng, thấy việc này can hệ trọng đại, không khỏi cũng lộ ra vẻ khẩn trương.

Hạ Tầm đối với Ất Nhất nói: “Thái tử đang chờ tin tức, công công sớm đi trở về đi, liền nói Dương Húc không việc gì, sứ giả Ma La cũng là không việc gì”.

Ất Nhất đáp ứng một tiếng, xoay người liền lên ván, hai Thái y mang đến kia cũng không quản đến.

Hạ Tầm không để ý tới Diệp phán quan, xoay người trở về khoang thuyền, còn chưa nói chuyện, liền thấy Lễ bộ Thị Lang Mạnh Phù Sinh bước hư không từ một chỗ rẽ đi ra, mờ mịt hỏi: “Tiệc rượu… Tan rồi sao?”.

Phàm là nghe hiểu được những lời này của hắn, đều đồng loạt xoay qua, quái dị nhìn hắn, nhìn đến Mạnh Phù Sinh ngược lại cảm giác thấy rất kỳ quái.

Lúc Hạ Tầm đi khỏi khoang thuyền, Tiểu Anh ngại trong khoang thuyền hỗn loạn, liền muốn tìm địa phương thanh tĩnh nghỉ tạm một chút, nhưng nàng không biết kết cấu trên thuyền này, duy nhất có thể nhớ đến, cũng chỉ có mới gian khoang vừa rồi thay quần áo kia, liền theo đường đến trở về, người trên thuyền đều bận rộn, ngược lại cũng không ai ngăn cản nàng. Tiểu Anh đi đến trước chỗ khoang kia, chợt nghe trong khoang truyền ra tiếng của một người nam nhân, chính là tiếng của Phí Hạ Vỹ, Tiểu Anh bất giác dừng bước chân lại, thầm nghĩ: “Thì ra bọn họ ở đây nghỉ tạm, ta ngược lại không tiện đi vào”.

Tiểu Anh thoáng do dự, đang muốn trở về đại sảnh, chợt nghe Phí Hạ Vỹ nói: “Ai, ngươi nói Tiểu Anh cô nương kia… ôi, khẽ chút”.

Tiểu Anh nghe hắn nhắc tới tên mình, lập tức dừng bước. Hai người ở trong phòng nói chuyện, thanh âm cũng không lớn, chỉ là cái cửa này đã chia năm xẻ bảy, không cách âm được. Tiểu Anh lặng lẽ đến gần một chút, chợt nghe Phí Hạ Vỹ nói: “Lão đại, ngươi buộc khẽ chút, một đạo này trên lưng ta chịu cũng không nhẹ”.

Tân Lôi không kiên nhẫn nói: “Ít nói nhảm, nếu không bị thương ở trên lưng, lão tử mặc kệ ngươi. Trên đùi ta trúng một mũi tên, còn không phải chính mình băng bó vết thương”.

Phí Hạ Vỹ đau hít mấy hơi, quả nhiên không dám nhiều lời, liền lại tán gẫu đến Tiểu Anh: “Lão đại, ngươi nói vị Tiểu Anh cô nương này cùng Quốc Công gia của chúng ta rốt cuộc cái quan hệ gì? Nàng không phải tên Ô Lan Đồ Á sao, bây giờ dùng tên giả Tạ Mộc Văn, cái tên Tiểu Anh này từ đâu mà đến? Tựa như… lúc ở Ngoã Lạt, đại nhân chính là xưng hô nàng như vậy”.

Tân Lôi hừ hừ một tiếng, không trả lời. Phí Hạ Vỹ liền cười nói: “Lão đại cái tính tình này, hẳn là biết nội tình rồi?”

Tân Lôi nói: “Ngươi thăm dò cái này làm gì?”

Phí Hạ Vỹ cười gượng nói: “Tò mò thôi, lại nói, nếu vị Tiểu Anh cô nương này thật sự là phu nhân Quốc Công gia chúng ta ngắm trúng, nhanh chóng vỗ vỗ mông ngựa nàng”.

Tiểu Anh nghe thấy ba chữ vỗ mông ngựa, không khỏi nhớ tới vừa rồi khi chạy trối chết ở phía trước cửa sổ chịu một cái vỗ kia, trên mặt nhất thời nóng lên, ngực cũng phanh phanh nhảy dựng lên, nàng chột dạ nhìn xem hai bên, may mắn không có người.

Trong khoang thuyền, Tân Lôi đánh cái ha ha, nói: “Vậy ngươi liền không cần nghĩ nữa, ta nói với ngươi, hôm nay cũng không phải là Quốc Công gia của chúng ta gặp chuyện lần đầu, ta nghe Đái Đầu Nhi (Đái Dụ Bân) nói qua, lúc Quốc Công gia của chúng ta

nhậm chức Tổng đốc Liêu Đông, liền có người muốn ám sát hắn. Chẳng qua lần đó không phải một đám thích khách, mà là một người, còn là tiểu nha đầu, nàng giả trang thị nữ tiếp cận Quốc Công, thị nữ kia cũng tên Tiểu Anh. Sau lại không biết tại sao bại lộ thân phận, Quốc Công lại không giết nàng, ngược lại thả nàng rời đi. Nếu Tiểu Anh này chính là Tiểu Anh Liêu Đông kia… hắc hắc, đây lại không phải là thân gia, mà là oan gia rồi!”

Phí Hạ Vỹ nói: “Lão đại, ngươi đừng xem ta người thô, lòng lại không thô, ta thấy Quốc Công gia cùng Tiểu Anh cô nương, cũng không giống oan gia. Cho dù trước kia là oan gia, không phải còn có một câu không phải oan gia không tụ lão đầu sao”.

Tân Lôi không âm không dương chỉ là cười, Tiểu Anh nghe được trong lòng tư vị lẫn lộn, tư vị khó phân biệt, liền muốn rời đi, lại nghe Phí Hạ Vỹ nói: “Ta không nói cái khác, liền nói mới vừa rồi Quốc Công gia đối với Tiểu Anh cô nương làm chuyện đó, ngươi nói cũng như vậy rồi, Tiểu Anh cô nương không lấy Quốc Công gia của chúng ta, còn có thể đi theo ai?”

Tiểu Anh nghe được trong lòng nhảy dựng, lập tức lại đứng thân mình lại: “Hắn làm việc đối với ta? Hắn đối với ta làm cái gì?”

Tân Lôi không cho là đúng nói: “Vậy lại như thế nào?”

Phí Hạ Vỹ kêu lên quái dị: “Thế nào? Mới vừa rồi lúc nàng hôn mê bất tỉnh, ta ở khe cửa nhìn được kĩ càng, Quốc Công gia vừa là hôn miệng nàng, vừa là sờ vú nàng, chuyện này chỉ có hai vợ chồng mới có thể làm tất cả đều làm rồi, không cưới nàng còn có thể thế nào?”

Tân Lôi hắc hắc cười nói: “Chuyện này bản thân nàng cũng không biết!”

Tiểu Anh mặt vọt một cái liền đỏ, giống như một khối vải đỏ thẫm, nàng ít dám tin tưởng lỗ tai của mình: “Làm sao có thể! Hắn làm sao có thể vô sỉ như vậy? Ta sống chết không rõ, hắn vậy mà đối với ta như thế!”

Lúc này Tiểu Anh mới hiểu được mình khi vừa tỉnh vì sao cảm thấy ngực có chút khác thường, nàng xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, quay đầu bước đi, vội vàng đi ra vài bước, dưới chân tựa như rót chì, lại chậm rãi chậm lại: “Không đúng! Không có khả năng! Không nói đến khi đó trên thuyền nơi nơi là người, chỉ lấy thân phận hắn, cũng quả quyết không làm ra loại sự tình này. Lại nói, nếu hắn là người như thế, khi ở Liêu Đông lại sao lại không động chút nào?”

Nhưng là Tân Lôi cùng Phí Hạ Vỹ tuyệt đối không thể bịa đặt bại hoại thanh danh Quốc Công của bọn họ, nếu nói chuyện này là thật, lấy thân phận địa vị, phẩm tính làm người của Dương Húc, hơn nữa tình hình trên thuyền lúc ấy, lại làm sao có thể giậu đổ bìm leo, làm ra chuyện người trơ trẽn đến bậc này.