Chương 927 Nghênh giá trì (2)
Mặt trời mới lên, bên cạnh Trường Giang đã đứng đầy người.
Trên sông một mảng mây mù, khiến cho đối diện sông bóng cây thấp thoáng, như ẩn như hiện.
Hạ Tầm đứng ở dưới Yến tử cơ, nhìn văn võ bách quan chờ ở trên bờ sông.
Các đại thần không có nhàn rỗi, tụm ba tụm năm, đều nghị luận, đề tài nghị luận thủy chung không rời dời đô.
Hạ Tầm tuy rằng đối với vấn đề này chưa từng phát biểu qua cái nhìn chính mình, nhưng mà ở trong lòng hắn, đối với vấn đề này cũng từng thật sự tự hỏi qua. Thiên tử thủ quốc môn, đây là lời thề của một vị quân chủ dũng cảm nhất, Đại Minh ba trăm năm, mỗi một vị hoàng đế Đại Minh, mặc kệ là bị người coi là hoang đường vô căn cứ hay là ngu ngốc vô đạo, ở điểm thiên tử thủ quốc môn, quân vương tử xã tắc này, bọn họ xác thực tuân thủ tổ huấn.
Sinh vì gian khổ, chết vì an vui! Kim Lăng sáu triều kim phấn phồn hoa, có phải thích hợp làm quốc đô hay không, Hạ Tầm trong lòng thật có nghi vấn. Hắn không hiểu phong thuỷ, cũng không có tin phong thủy, nhưng là từ xưa vương triều lập đô Kim Lăng, quốc gia không một lâu dài, bao gồm những vương triều mà Hạ Tầm biết lập đô ở Kim Lăng thì ai cũng như thế. Cho dù là trùng hợp đi, cũng làm cho người trong lòng không thoải mái.
Cho nên đối với dời khỏi Kim Lăng, Hạ Tầm cũng không phản đối, chỉ là dời đô hay không liền nhất định dời đô Bắc Kinh, hắn hiện tại còn có chút nghi vấn. Liêu Đông hiện tại đã kinh doanh tốt, lấy năng lực Hạ Tầm, muốn ảnh hưởng cũng là làm được, huống chi Liêu Đông là từ một tay hắn khai thác, ngay từ đầu đã đi đúng đường, hậu nhân có
tiếp nhận cũng dễ dàng hơn nhiều. Hắn đối với Liêu Đông Nữ Chân phân hoá, dung hợp làm cũng tương đối thành công.
Nói đến Thát Đát cùng Ngoã Lạt, Vạn Tùng Lĩnh cái cây đinh này, đã thẳng nhập trái tim Ngoã Lạt, chỉ chờ hắn phát huy tác dụng, Thát Đát cùng Ngoã Lạt, cũng rất khó phát triển giống như trên lịch sử. Đại Minh bản thân đã phát huy biến hóa, cái biến hóa này không cần lớn tới cỡ nào, lấy đế quốc khổng lồ này, chỉ cần sửa đúng một phương diện, sửa đúng một bước, thì có thể tạo nên một loạt biến hóa thật lớn, cái biến hóa này hiện tại còn chưa có hiển lộ rõ, mà đến tương lai, nó lại đem tới rất nhiều thay đổi.
Cho nên, mặc dù Thát Đát cùng Ngoã Lạt vẫn phát triển như lịch sử, cũng rất khó phát sinh tác dụng như lịch sử. Như vậy, còn cần thiên tử thủ biên giới sao? Điểm này, liên lụy tới nhiều mặt, tương lai không lường được biến hóa càng nhiều, Hạ Tầm cũng vô pháp nắm chắc, nhưng cái này đủ để cho hắn đối với chuyện dời đô Bắc Kinh sinh ra nghi ngờ.
Đồng thời, hắn đối với hoàng đế khẩn cấp muốn dời đô như vậy, càng thêm không thể lý giải. Tranh trữ nay đã đến bước gay cấn, lực lượng trung với Thái tử cùng trung với Hán vương đều ma quyền sát chưởng, muốn quyết một trận sống mái, hoàng đế đột nhiên hạ một thủ đoạn như vậy, hắn muốn làm cái gì đây?
Hạ Tầm càng nghĩ càng sờ không được ý nghĩ, xem ra mấy vấn đề này, chỉ có chờ hoàng đế trở về, chờ hoàng đế ra tay, mới có thể rõ ràng. Gió thu ào ào, một mảng lá phong như lửa đỏ nhẹ nhàng bay xuống, ôn nhu dừng ở trên vai hắn, Hạ Tầm suy nghĩ sâu xa, hồn nhiên không thấy.
“Quốc Công, như thế nào một mình đứng ở nơi này?”
Tạm thay nội các thủ phụ Hồ Quảng cười dài chào đón, Hạ Tầm thấy hắn, thu nhiếp tâm thần, chắp tay cười nói: “Nơi này thanh tĩnh mà thôi, các lão cũng không phải lại đây sao?”
Hồ Quảng cười nói: “Hồ mỗ dậy sớm, còn chưa có kịp dùng cơm. Gia nhân đem một hộp lại đây, đang muốn tìm một chỗ ăn một chút, bên kia nhiều người, không có yên tĩnh, đã nghĩ đi đến rừng phong ngồi, Quốc Công đã dùng qua cơm sớm chưa, muốn cùng dùng một chút hay không, thời gian còn kịp, căn cứ sáng sớm đưa tới truyền báo, loan giá Hoàng Thượng không sai biệt lắm còn phải nửa canh giờ nữa mới có thể đến đây”.
Hạ Tầm cười nói: “Đa tạ ý tốt, Dương mỗ đã dùng qua bữa sáng, Hồ các lão xin cứ tự nhiên, Dương mỗ sẽ không…”
Hạ Tầm nói đến đây, trong lúc vô tình hướng đến sông nhìn qua, đột nhiên giật mình.
Một trận gió sông thổi mở mây mù, trong mây mù một chiếc cự hạm đột nhiên hiện ra. Trên đại hạm long kì đón gió phần phật, rõ ràng lọt vào trong tầm mắt. Hôm nay hoàng đế về triều, vùng ven sông đã phong tỏa, trừ bỏ thuyền hoàng đế ngồi này, thuyền nào cũng không có khả năng xuất hiện, cho dù là vị khâm sai phong chỉ vừa mới trở về kia, cũng không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.
Như vậy, chiếc thuyền to lớn cắm long hoàng kì đột nhiên xuất hiện này, trừ bỏ bản thân hoàng đế, còn có thể là ai?
Hồ Quảng thấy Hạ Tầm sững sờ, theo ánh mắt hắn quay đầu nhìn lên, không khỏi giật mình nói: “Hoàng Thượng đến?”
Hồ Quảng đột nhiên phản ứng lại, vội vàng đối với Hạ Tầm nói: “Quốc Công đi mau, mau chút tiến lên nghênh đón” Nói xong nhấc áo bào lên chạy đi.
Hạ Tầm vội la lên: “Hồ các lão chậm đã, Thái tử đến chưa?”
“Thái tử.” Hồ Quảng xoay mình đứng lại, chậm rãi xoay người lại: “Thái tử… Còn chưa tới…” Những lời này nói xong, Hồ Quảng sắc mặt đã trở nên mười phần khó coi: “Quốc Công, người xem việc này, hiện tại nên làm cái gì mới tốt?”
Hạ Tầm còn chưa mở miệng, chợt nghe tiếng kèn ô ô vang lên, binh lính ngoài sườn đã muốn động lên, lui tới hô quát, chiến mã hí vang, y giáp leng keng, triển khai đội hình chờ đón.
Dàn văn võ bá quan chào đón phía trước đều trở về vị trí cũ, y thứ tự đứng thẳng. Bởi vì hoàng đế tới đột ngột, quan viên cùng loại nhàn nhã như Hạ Tầm hoặc đang dùng cơm giống như Hồ Quảng rất nhiều, lúc này đều chạy về, biến thành trận hình đại loạn.
Hạ Tầm mắt sắc, liếc mắt một cái nhìn thấy phía đội ngũ trước nhất, Hán vương một thân triều phục, sớm nghiêm nghị đứng thẳng, làm ra tư thái nghênh giá, Hạ Tầm lập tức gọi qua Phí Hạ Vỹ, gấp giọng quát: “Ngươi nhanh đi tìm Thái tử, báo cho biết bệ hạ đã đến, nhanh đi! Nhanh đi!”
Phí Hạ Vỹ thấy chuyện gấp, lên tiếng trả lời liền lên ngựa, liền nhắm hướng quan đạo, phóng ngựa mà đi.
Hạ Tầm cùng Hồ Quảng vội vàng chạy về đội ngũ, đều tự đứng đúng vị trí, thở dốc chưa định, cự hạm đã cập vào ở bờ sông.