← Quay lại trang sách

Chương 933 Hai nữ dạy chồng (1)

Hồ Quảng mặt đỏ lên nói: “Nói bậy! Con tưởng vi phụ liền nguyện ý lưng đeo cái tiếng xấu như vậy sao? Khi Giải Tấn bị biếm quan Đại An, vi phụ cũng không từng nghĩ tới hối hôn. Nhưng hắn bị mấy lần như vậy, cũng không nghĩ hối cải, không biết cẩn thận, nay xông ra đại họa như vậy, phụ thân phải làm thế nào đây?

Nữ nhi, con là con gái nội các đại học sĩ, còn sầu không thể tìm một vị hôn phu tốt vừa lòng đẹp ý sao? Giải trừ cái hôn ước này, phụ thân lại tìm cho con một người khác là được. Nói đến, cái án Giải Tấn này, tuyệt không chỉ đến đây là ngừng, còn không biết sẽ liên lụy tới bao nhiêu người nữa, hối hôn ước, mới có khả năng giữ được chúng ta an toàn! Nói cho con nổi khổ tâm, con có rõ ràng không?”

Hồ tiểu thư kiên quyết nói: “Phụ thân, nữ nhi chung thân đã định, sao có thể hối hôn tái giá! Phụ thân dù có trăm ngàn cái lý do, nhưng làm một chữ ‘Tiết’, nữ nhi cũng không dám theo! Trong thơ Giải bá phụ đề tặng phụ thân có một câu ‘Kết giao thùy tự kim lan khế, cử thế phân phân đào lý tư phụ thân hôm nay hay lại hiện ra phẩm tính đào lý, để thiên hạ cười?”

Hồ Quảng đại giận, vỗ án nói: “Cái đứa nha đầu ngỗ nghịch bất hiếu này, con.”

Hồ phu nhân trong tay còn cầm bài thơ của Giải Tấn nọ, hoang mang rối loạn đứng ở một bên, Hồ phu nhân luôn luôn thành thật, hay bị trượng phu ăn hiếp, mắt thấy hai cha con cãi nhau, nàng cũng hốt hoảng, nhưng cũng không biết nên khuyên giải như thế nào. Nàng biết nữ nhi bướng bỉnh, lại nào biết nàng lại tiết liệt như thế, vừa mở miệng, nữ nhi đã tìm phụ thân nàng lý luận.

Hồ Quảng hung hăng trừng mắt nhìn liếc nhìn phu nhân một cái quát: “Xem bà dạy nữ nhi tốt chưa kìa! Đem nàng đưa về, nhốt vào tú lâu! Lập tức đem thư tìm ra cho ta!”

Hồ phu nhân không có cách nào khác, liền hướng hai nha hoàn đuổi theo tới phân phó: “Cái này… cái này… các ngươi không có nghe sao, còn không đưa tiểu thư trở về!”

Hai nha hoàn nọ không dám không theo, vội vàng tiến vào muốn đưa tiểu thư rời đi, tiểu thư Hồ gia liều mạng giãy dụa, hai nha đầu không dám bị thương nàng, ba người ở thư phòng như đèn kéo quân mà vòng mòng mòng, liên tục đụng đổ đồ rơi xuống đất.

Hồ Quảng thấy vậy tình hình, vỗ án dựng lên, đối với các gia nhân nghe thấy tiếng tụ lại ở trước cửa phòng quát: “Tiến vào, đem tiểu thư mang về tú lâu, trông kỹ nó!”

Mấy gia đình được nghe lão gia phân phó, vội vàng vọt vào thư phòng, tiểu thư Hồ gia nghe xong, đẩy mạnh hai nha hoàn ra, một bước vọt đến trước thư án, đưa tay tìm tòi, liền từ ống đựng bút thanh hoa lấy ra một cây dao cắt giấy nhỏ, Hồ Quảng cả kinh nói: “Diệp Ly, con muốn làm gì?”

Hồ tiểu thư nghiêm nghị nói: “Nữ nhi bạc mệnh chi hôn, là do cha mẹ làm chủ, đã muốn định ra chung thân, vậy cả đời này, nữ nhi chính là người Giải gia! Nay phụ thân nếu hối hôn, đó là đánh mất danh tiết cả đời nữ nhi, nữ nhi không dám nghe theo!” (P/S: Chưa thấy đứa nào ngu như đứa này >.<)

Nói xong, nàng đưa tay kéo lỗ tai của mình ra, vung tay cắt một đao, một lỗ tai đã bị nàng cắt xuống, nhất thời máu chảy thành dòng, dọc theo cổ vai chảy xuống đầy ngực cùng cánh tay, Hồ phu nhân kinh hãi muốn chết, khóc lớn nói: “Nữ nhi, nữ nhi của ta, con làm cái gì vậy!”

Hồ tiểu thư đem đao nhắm ngay cổ họng mình, lớn tiếng nói: “Danh tiết nặng hơn tính mạng! Nay nữ nhi cắt tai để thể hiện, phụ thân nếu như còn bức, nữ nhi chỉ có đem tính mạng này bỏ đi!”

Mắt thấy tiểu thư tiết liệt như thế, hù một đám gia đinh hạ nhân ai cũng không dám tiến lên, Hồ Quảng cũng bị biểu hiện của nữ nhi làm cho sợ ngây người, mắt thấy nữ nhi cầm dao nhọn trong tay, dao nhọn đảo ngược, mũi dao gắt gao kê ở cổ họng, chỉ cần nói thêm câu nữa bức nàng hối hôn sẽ tự sát bỏ mình, Hồ Quảng chỉ còn cách dậm chân nói: “Bỏ đi! Bỏ đi! Vi phụ còn không phải là suy nghĩ vì chung thân của con sao? Cái nha đầu hồ đồ này, không chịu hối hôn thì thôi đi, như thế nào lại hành động như vậy!”

Hồ tiểu thư nghe phụ thân nói như vậy, liền nói: “Đây chính là phụ thân chính miệng nói, không thể đổi ý! Nếu không, nữ nhi chỉ có chết!” Dứt lời bỏ dao xuống.

Hồ Quảng tức quá văng tục: “Còn chờ cái gì? Lũ phế vật các ngươi, còn không mau đưa tiểu thư đi trị thương!”

Hai nha hoàn chạy nhanh lên đỡ Hồ tiểu thư, một người thay nàng bịt lỗ tai, dùng vải áo ngoài băng lại, quản sự trong phủ đạp một cước lên mông gia định, rống hắn lập tức đi mời lang trung, sau đó nhặt lên lỗ tai của tiểu thư, vội vội vàng vàng đuổi ở phía sau.

Hồ Quảng đặt mông ngồi trở lại ghế, tức giận đến thở phì phò, Hồ phu nhân ôm quyển trục nọ, hoang mang rối loạn muốn đuổi theo nữ nhi, bị Hồ Quảng liếc mắt một cái thấy quát: “Bà còn ôm quyển trục nọ làm cái gì, vứt xuống!”

Hồ phu nhân rụt rè nói: “Lão gia, cái quyển trục này… không… không đốt sao?” Hồ Quảng rít gào nói: “Hôn cũng lui không được, đốt hay không đốt còn có tác dụng gì!” Hồ phu nhân hoảng sợ, vội vàng buông quyển trục, lau nước mắt đuổi theo nữ nhi. ***

Trong Dương phủ, Hạ Tầm đóng cửa không tiếp khách, nhưng tai mắt lại không ở trong phủ, sự tình lớn nhỏ ở trong kinh, vẫn không qua mắt được hắn. Trước đây nghe người ta ở trên phố phường đủ loại ngôn ngữ cười nhạo hắn, Hạ Tầm chỉ cười, không chút nào tức giận.

Vào lúc trưa, sự tình phát sinh ở Hồ phủ đã báo đến trước mặt hắn. Việc này cũng không cần phải thăm dò như thế, bởi vì chuyện này đã ở trong phố phường truyền ồn ào huyện náo, tiểu thư Hồ gia nọ từng lời nói đều được truyền ra, nay trên phố mỗi người đều không phải chê cha, thì cũng khen tiểu thư Hồ gia tiết liệt.

Lúc này Mính Nhi cùng Tạ Tạ đều ở bên người hắn, hai người lan tâm huệ chất này, thiện am hiểu ý người. Hạ Tầm đóng cửa giả bệnh, nguyên nhân ở đâu, các nàng rõ ràng, rất sợ trượng phu bởi vậy tâm sinh ưu phiền, cho nên thường thường làm bạn cùng hắn nói chuyện giải buồn, tin tức có liên quan Hồ phủ, các nàng tự nhiên cũng nghe vào trong tai.