← Quay lại trang sách

Chương 961 Quật quật (2)

Tây Môn Khánh yên lặng nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên dịu đi nhan sắc, cười một cái nói: “Được, ta không hỏi ngươi! Ngươi là người có chủ kiến, cũng là người làm việc lớn, đăm chiêu lo lắng, tất nhiên so với ta sâu xa hơn, chỉ là…”

Tây Môn Khánh nghiêm túc hẳn lên, trầm giọng nói: “Nếu có chỗ nào dùng đến ta, ngươi chỉ cần mở miệng, tuyệt đối không cần khách khí!”

Hạ Tầm mỉm cười nói: “Rất nhiều chuyện, lúc ngươi làm, không nhất định phải nó có cái kết quả, rất có thể, nó không có kết quả, đối với ngươi ngược lại càng tốt. Chuyện ngu xuẩn nước đến chân mới nhảy, chúng ta không làm, phòng ngừa chu đáo thôi, ha ha, mưa cũng không nhất định sẽ đến..”

Tây Môn Khánh như trước lo lắng, bộ dáng có chút khó có thể tiêu tan, Hạ Tầm nhìn, âm thầm lắc lắc đầu, lại nói: “Cừu bà bà là sư phụ của Tái Nhi, lão nhân gia tuổi tác đã cao, hai năm nay thân thể ngày càng sa sút, bà kiên trì muốn trở về quê cũ, Tái Nhi không lay chuyển được bà, vừa rồi ta hướng Bắc Kinh việc chung, liền thuận đường đem bà đưa trở về. Tuy một đường tận tâm chiếu cố, nhưng là lão nhân gia một đường tàu xe, lớn tuổi như vậy, chung quy không chịu nổi giày vò, ta nhờ ngươi thuận tiện chiếu cố, cũng là bởi vì một thân y thuật của ngươi…”

Tây Môn Khánh gật đầu nói: “Ngươi yên tâm, nếu là chuyện ngươi nhờ, ta tự nhiên đem hết có khả năng, dụng tâm chăm sóc. Chẳng qua, sau tiệc vừa rồi, ta đi gặp một chút vị lão nhân gia này, xem khí sắc bà, thật… không ổn… cao tuổi như vậy, dược thạch lực có hiệu quả hay không, ta cũng không có nắm chắc”.

Hạ Tầm nói: “Ừm, tận sức người nghe mệnh trời là được, Tái Nhi là con gái nuôi của ta, cũng là đồ đệ của bà, nàng sẽ tạm thời ở tại chỗ này chăm sóc ân sư, chờ sau khi bệnh tình lão nhân gia ổn định lại quyết định hành tung, nha đầu kia nếu đặt ở trước kia đó là cực kì bướng bỉnh, ta là không dám buông tay bảo ngươi quản thúc, chẳng qua hai năm

nay nàng đã dần dần trưởng thành, hiểu được lí lẽ rồi, Cao Thăng huynh, ngươi liền đem làm như con gái ruột của mình đối đãi là được”.

Tây Môn Khánh cười nói: “Cái này không có vấn đề, vi huynh luôn luôn thích cùng mỹ nhân làm bạn”.

Hạ Tầm bật cười nói: “Quá nhiều tuổi rồi, ngươi cái tật xấu Liên Hoa công tử này còn chưa sửa sao?”

Tây Môn Khánh cười nói: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Chẳng qua từ lúc Phi Phi qua cửa, cùng Tiểu Đông tẩu tử của ngươi hai người liên thủ lên, giống như đề phòng cướp phòng ta, ài! Qua cái ngày này… khổ mà!”

Trong miệng hắn kêu khổ, nhưng là xem bộ dáng ngọt tư tư kia, hiển nhiên là thích thú.

Hạ Tầm ha ha cười nói: “Hôm nay vừa vừa gặp ngươi, thấy ngươi biến hóa to lớn, thật làm ta sợ nhảy dựng, thấy bộ dáng bây giờ của ngươi, mới mơ hồ có chút thần vận ngày xưa”.

Hắn ngẩng đầu nhìn xem bầu trời đêm, nói: “Được rồi, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta vậy liền trở về nghỉ tạm đi”.

Tây Môn Khánh theo Hạ Tầm đứng lên, một bên đi trở về, một bên hỏi: “Ngươi ở Bồ Đài tính đợi mấy ngày?”

Hạ Tầm nói: “Dăm bảy ngày, liền đi hướng trong kinh. Vốn không cần lâu như vậy, chẳng qua cùng ta cùng đi còn có một người, người nọ… Hắc! Sợ là lần này về quê, muốn phong phong cảnh quang vinh dự khoe khoang, dù sao cũng phải cho hắn ở lại mấy ngày thời gian”.

Tây Môn Khánh vui vẻ nói: “Vậy là quá tốt rồi, anh em chúng ta có thể tụ tập nhiều chút. Ài, việc làm ăn bây giờ của ta thật bận chút, bằng không, thật muốn cùng người cùng đi, còn có Phi Phi, Bắc Bình kia… là nơi chúng ta đính ước…”

Tây Môn Khánh nói xong, bất giác thản nhiên thần vãng.

Hai người lên lầu, vừa lúc là Xảo Vân và Huyền Nhã sắp ngay cả cái yếm tiết khố cũng thua sạch, Đường Tái Nhi cùng Nam Phi Phi ngươi một ván, ta một ván, luân phiên thắng, Xảo Vân và Huyền Nhã thua khóc không ra nước mắt, mà lại tra không ra các nàng động qua tay chân gì, Tiểu Anh ở một bên một bên đùa với con gái nhỏ của Nam Phi Phi, một bên vui sướng khi người gặp họa xem náo nhiệt.

Xảo Vân và Huyền Nhã là thua người không thua trận, tốt xấu chính mình đại biểu cho mặt mũi Quốc Công gia, sao có thể để người không nhìn thấy, đành phải kiên trì chống, nay vừa thấy Hạ Tầm lên lầu, nhân cơ hội tan bài cục, Xảo Vân liền u u oán oán chào đón, một cái miệng nhỏ lại làm nũng bĩu môi lên, Hạ Tầm nhìn thấy bộ dáng nhỏ đáng thương vừa đáng yêu này của nàng, không khỏi cười nói: “Thua rồi?”

Xảo Vân bĩu miệng nhỏ nhắn nói: “Vâng! Vốn riêng người ta mang đến, đều thua hết rồi…”

Hạ Tầm bật cười nói: “Được rồi được rồi, đừng để người ta xem chuyện cười của ngươi, thua bao nhiêu, quay về lão gia tiếp tế tiếp viện ngươi gấp đôi”.

Đường Tái Nhi vừa đem tiền giấy thắng đến phải đến bên người, vừa nghe lời này, nhanh chóng đem tiền giấy luống cuống tay chân nhét vào trong ngực, xông về phía trước đến nói: “Con… con thắng được cũng không nhiều.”

Hạ Tầm nói: “Được được được, sáng mai cũng bổ sung con một phần!”

Huyền Nhã vừa nghe, lập tức dùng một đôi mắt to ngập nước ôn nhu liếc Hạ Tầm, ôn nhu nói: “Lão gia cần nghỉ ngơi rồi, người ta đi trải giường chiếu cho lão gia”.

Hạ Tầm bàn tay to vung lên, hào phóng nói: “Ừm, ngươi thua trận, lão gia cũng cùng tiếp tế tiếp viện ngươi!”

Khóe miệng Huyền Nhã lập tức nứt đến bên tai, Tiểu Anh thấy bộ dáng không chút tiền đồ của nữ đồng bào của mình, lập tức rất khí tiết ngẩng đầu lên, lấy nó phân rõ giới hạn. Bài cục tan như vậy, Xảo Vân lòng tràn đầy vui mừng cùng lão gia nhà mình trở về phòng nghỉ ngơi, Tây Môn Khánh cùng kiếm được mặt mày hớn hở Nam Phi Phi tiễn Hạ Tầm trở về phòng, chờ lúc hắn đi trở về phòng của mình, một chân trong cửa một chân ngoài cửa lại bỗng nhiên ngừng, quay đầu lại liếc cửa phòng Hạ Tầm một cái, trong ánh mắt bao hàm sầu lo…