← Quay lại trang sách

Chương 965 Đuổi cáo trắng (2)

Lập tức, một đại hán khôi ngô ngang tàng bảy thước, tay áo bó xanh trắng, thắt lưng đỏ thẫm buộc lưng, tóc buộc mạt ngạch một tay xách theo cung cứng thác mộc, giục ngựa chậm rãi phi ra, tiếng chân tháp tháp, thân thể hổ thẳng tắp kia chiếu ở dưới mặt trời đỏ, bóng dáng thật dài ở trên cỏ kéo ra rát xa.

Hai chân Hạ Tầm khẽ đạp bàn đạp, ruổi ngựa về phía trước, ôm quyền cười nói: “Thần Dương Húc, ra mắt Triệu vương điện hạ. Cùng điện hạ từ biệt qua năm, hôm nay vừa thấy, điện hạ uy nghi, nghiễm nhiên đã có vài phần thần vận năm đó của bệ hạ!”

Lúc trước Chu Cao Toại khi rời Kim Lăng đi Bắc Kinh tựu phiên vẫn là một vị thiếu niên vừa mới trưởng thành, nay thì không, hắn tựu phiên Bắc Kinh đã không sai biệt lắm sắp mười năm rồi. Triệu vương tựu phiên Bắc Kinh, hoàng đế liền hạ chỉ, chiếu mệnh quan lại, Bắc Bình chính vụ đều mở Triệu vương mà sau đó làm. Triệu vương những năm gần đây phàm là chính vụ Bắc Kinh không có cái nào không hỏi rồi xử đoạn, uy quyền ngày càng nặng.

Hắn lại lĩnh Thường Sơn tam hộ vệ. Lấy thân phận Triệu vương của hắn, cái Thường Sơn tam hộ vệ này, chọn lựa sĩ tốt tự nhiên đều là nhất đẳng nhất hào kiệt trong biên quân, binh khí giáp trụ, các quân nhu, cũng là hắn đến cung ứng trước, chiến lực của Thường Sơn tam hộ vệ so với chi Yến Sơn tam hộ vệ năm đó cũng không kém bao nhiêu, dưới hun đúc thật lâu, vị Triệu vương này quả thật uy nghiêm ngày càng tăng, trước mắt hắn, so với ở lâu Kim Lăng, chịu không khí kim phấn ôn nhu của Giang Nam ăn mòn Hán vương Chu Cao Hú, tựa như càng có mấy phần khí phách.

Chu Cao Toại thấy Hạ Tầm, khóe miệng hơi hơi cong lên, cười nhè nhẹ nói: “Bổn vương đã nghe nói, Quốc Công phải tới Bắc Kinh, chỉ là không nghĩ tới, Quốc Công thân gánh chuyện quan trọng, vậy mà còn có lòng nhàn rỗi dạo chơi săn thú, ha ha, thật ra ngoài dự liệu của bổn vương”.

Hạ Tầm khiêm tốn nói: “Điện hạ nói đùa, thần bây giờ nào còn có chuyện gì quan trọng, Hoàng Thượng niệm thần nhiều năm làm lụng vất vả, đây là thả thần nghỉ, bảo thần nhàn rỗi nghỉ ngơi tới”.

Chu Cao Toại cười hắc hắc, ánh mắt xẹt qua con mồi treo trên cổ ngựa của mấy tên thị vệ phía sau Hạ Tầm, thấy chỉ có mấy con thỏ nhỏ, không khỏi có chút buồn cười, nói: “Nghe nói Quốc Công thích quyền cước, giỏi đao thương, lại không am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, hôm nay xem ra lại cũng bằng không, thu hoạch của Quốc Công rất phong phú!”

Hạ Tầm liếc mắt treo trên mấy thớt ngựa theo tới phía sau Chu Cao Toại hoẵng, hươu, trĩ, cáo, cười nói: “Điện hạ quá khen, thần vốn không am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, lần này đi săn, chỉ là phóng ngựa giải sầu mà thôi, chính là những con thỏ này, cũng là bạn gái thần bắn, cũng không phải là công lao của vị thần”.

Nghe nói là bạn gái của Hạ Tầm, Chu Cao Toại chỉ coi là gia quyến của hắn, ngược lại là không hỏi nhiều, hắn đảo mắt vừa thấy, hướng thủ hạ hỏi: “Con cáo trắng kia đâu?”

Có thị vệ đáp: “Bẩm Vương gia, đã sai người đuổi tiếp rồi”.

Chu Cao Toại nghe xong liền không hỏi nữa, hắn đem cung treo tốt, chạy gần Hạ Tầm, hướng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy tựa cười mà không cười nói: “Quốc Công đến phía bắc, có vẻ như không quá đắc ý hả, sao còn có nhã hứng như thế?”

Hạ Tầm thản nhiên nói: “Vận mệnh con người, nửa do trời định, nửa do chính mình. Trời định một nửa, mình không thể nắm chắc, một nửa mình nắm giữ, nếu lại nước chảy bèo trôi cho trời định một nửa, vui giận không do chính mình, điện hạ cho rằng, đó là may hay không may?”

Chu Cao Toại nhìn Hạ Tầm một cái thật sâu nói: “Trời định một nửa, sao lại không thể tranh thủ”.

Hạ Tầm nhíu mày nói: “Mệnh trời có thể tranh sao? Thần nguyện nghe rõ ràng”.

Chu Cao Toại cười cười, thở dài nói: “Quốc Công vì nước vì dân, ra sống vào chết, có thể nói càng vất vả công lao càng lớn. Nhất là lực bảo Thái tử, mấy lần cứu nguy, lại không nghĩ đến có hôm nay, mà Thái tử lại không có đôi câu vài lời công đạo cho ngươi. Cao Toại mặc dù cùng Thái tử là anh em cùng một mẹ, cũng là vì quốc công tổn thương ôm bất bình”.

Hạ Tầm cười nhẹ, cũng không nói tiếp.

Chu Cao Toại liếc hắn một cái, không cam lòng lại thử nói: “Bổn vương tựu phiên Bắc Bình, cửu biên quân xa đều đang nắm giữ, khuyết thiếu người, chỉ là một người trí dũng song toàn. Quốc Công có thể đến Bắc Bình, bổn vương nghe thấy rất vui. Về sau rất nhiều việc lớn, còn muốn hướng Quốc Công thỉnh giáo nhiều hơn”.

Hạ Tầm vươn tay chỉ một cái, cười nói: “Điện hạ mời xem, bạn gái kia của ta đã trở lại!”

Chu Cao Toại bị hắn chuyển hướng đề tài, trong lòng có chút không vui, quay đầu nhìn lên, chỉ thấy một con ngựa chạy tới, giống như một đám mây đen nhiễm nhiễm, không khỏi ánh mắt sáng ngời, bật thốt lên khen: “Tài cưỡi ngựa giỏi!”

Tiểu Anh nhân mã hợp nhất, chạy như bay như điện, mặc tuấn mã kia phập phồng chạy chồm, bờm ngựa đón gió phần phật, nàng lại giống như cùng lưng ngựa kết hợp một thể, tài cưỡi ngựa bậc này nhìn như cùng người cũng không khác, bên trong rất có ảo diệu, đã không xóc nảy chính mình, cũng sẽ không làm cho ngựa sinh ra thêm vào gánh nặng, thật là thuật cưỡi ngựa nhất đẳng nhất đẳng, Chu Cao Toại là đại hành gia, tự nhiên vừa thấy liền biết.

Tiểu Anh chạy như bay tới, đến trước ngựa Hạ Tầm ghìm mạnh cương ngựa, con ngựa kia im bặt mà dừng, ngay cả thảm cỏ cũng chưa đạp phá một khối, một chiêu này so với vừa rồi thuật cưỡi ngựa của Thường Sơn tam hộ vệ của Chu Cao Toại thì lại cao minh không chỉ một bậc. Chu Cao Toại định tình nhìn nàng, mười bảy mười tám tuổi, mười phần tuấn tú quyến rũ, mâu quang mang chút màu lam, tựa như có chút huyết thống dị tộc.

Dưới ánh trời chiều, nàng một thân quần áo đi săn, eo nhỏ làm nền cho bộ ngực sữa to thẳng, lưng ong chân dài không giống nữ tử nhà Hán mảnh mai thanh tú, lại là ưỡn ngực thẳng lưng, hiện tinh thần gấp bội. Chu Cao Toại vốn nghe Hạ Tầm nói cùng bạn gái cùng đi, còn cho rằng là nhà vợ hắn, nhưng là xem cái cô gái này, đường cong nhu hòa môi cánh hoa hồng nhạt, trên môi một chút lông măng nhạt, lại là cái còn chưa cô nương khai kiểm (ý chưa lấy chồng), không khỏi xoay mình sinh kinh ngạc.