Chương 1003 Hạm đội vô địch (2)
Cái chi hạm đội này còn chưa hoàn thành cuối cùng, ở trên Hoàng Hải, hơn mười chiếc chiến hạm của Song Tự Vệ cùng với mấy ngàn gã chiến sĩ còn đang kiễng chân chờ đợi.
Ngoài ra, ở bến cảng Nghiễm Châu, còn có một mũi đội ngũ thương thuyền không đếm được khác đang tập kết, chờ gia nhập đại quân hạ Tây Dương.
Ở bến cảng Nghiễm Châu, còn chật ních lưu oanh diễm kĩ chuẩn bị gia nhập hạm đội viễn dương.
Các kỹ nữ một lần trước theo đội tàu viễn dương hạ Tây Dương chẳng những làm việc làm ăn của nam nhân, đồng thời còn kiêm việc buôn bán, các nàng khi trở về đều phát tài lớn, trừ số ít ham ăn biếng làm, lãng phí như trước làm lại nghề cũ, mọi người còn lại đã hoàn lương, sống ổn định, cuộc sống an nhàn, dưới sự quen mắt, lần này nhân số lưu oanh muốn theo đội tàu viễn dương xa xa vượt qua quy mô cần, chỉ sợ phải cạnh tranh cương vị.
Bên bờ, vô số người hội tụ như thế, vì người thân của mình tiễn đưa.
Hạ Tầm cùng người nhà của mình đang tha thiết lưu luyến. Bởi vì hắn chấp hành là nhiệm vụ bí mật, cho nên triều đình vẫn chưa đối với bên ngoài công khai Phụ Quốc Công cũng xếp vào hạ Tây Dương, bởi vậy hắn giờ phút này chỉ một thân thường phục, giống như một văn sĩ bình thường. Vị trí người một nhà lưu luyến tiễn đưa cách bến tàu cũng xa hơn một chút.
Tuy người trong nhà đã sớm biết Hạ Tầm sắp sửa đi Tây Dương một chuyến, nhưng là chuyện tới trước mắt đám người Mính Nhi vẫn là nhịn không được lệ nóng chảy dài.
Trước kia, khi Hạ Tầm kinh lược Liêu Đông, cũng từng đi cả năm, nhưng đó dù sao cũng là ở trên đất bằng, người Đại Minh thời đại này, đối với hải dương còn rất xa lạ, vượt biển đi xa trăm ngàn dặm, đó là chuyện Bát tiên mới phải làm. Biển lớn xa lạ cùng thần bí làm cho trong lòng các nàng tràn ngập sợ hãi, cho nên cái nỗi buồn ly biệt này cũng liền đặc biệt mãnh liệt.
“Đừng khóc nữa, các ngươi nhìn xem, mấy vạn người, có tướng sĩ, có thủy thủ, có quan viên, có thương nhân người nào không phải xa xứ? Liền một mình ta đặc biệt sao”.
Hạ Tầm nhẹ nhàng lau đi nước mắt bên má Mính Nhi, ôn nhu an ủi.
Mính Nhi rốt cuộc bất chấp cái gì phu nhân Quốc Công trước mặt người khác phải có lễ nghi quên hình dạng ôm lấy hắn, dùng chặt sức lực toàn thân, nước mắt lã chã xuống, làm ướt vạt áo hắn. Nàng cũng chỉ là tiểu nữ hài nhi của hắn mà thôi, vì làm tốt Quốc Công phu nhân này, nàng đã trả giá rất nhiều, sắp quên chính mình ban đầu, đây không phải nàng nàng sống không vui, nàng chỉ muốn nhào vào trong lòng nam nhân của mình.
Hạ Tầm ôm nàng, rất lâu sau, bên tai nàng nhẹ nhàng dặn: “Chuyện trong nhà, liền toàn bộ giao cho ngươi. Ta tính qua, nay cũng chỉ có thể do ngươi tới gánh vác. Sau khi gả cho ta, khiến ngươi trả giá rất nhiều rất nhiều ta nợ ngươi rồi, nợ các ngươi rồi”.
Hạ Tầm ngẩng đầu, nhìn xem đám người cũng là hai mắt đẫm lệ mông lung Tử Kỳ, Tạ Tạ, Tiểu Địch một cái, thấp giọng nói: “Ta đáp ứng các nàng, chờ lần này trở về, từ nay về sau không bao giờ rời các nàng nữa, không bao giờ để các nàng nhớ nhung ta, lo lắng cho ta nữa!”
Mính Nhi đem đầu thật sâu chôn trong lòng hắn, rất lâu sau đó, nàng mới chậm rãi buông ra hai bàn tay, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tầm, trên mặt nước mắt vẫn còn, lại cố gắng tràn ra một cái khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, nói: “Tướng công, chúng ta chờ chàng trở về! Nhất định phải… an toàn trở về!”
Hạ Tầm gật gật đầu, lại nhìn xem nhìn trông mong nhìn con cái của mình, đối với Tư Dương lớn nhất cười cười, nói: “Chờ cha trở về, nữ nhi bảo bối của ta cũng hẳn trưởng thành đại cô nương rồi, đến lúc đó cha tự mình chọn cho con lang quân tốt vừa lòng đẹp ý!”
Tư Dương vốn nước mắt lưng tròng, để hắn vừa nói như vậy, lại không khỏi đỏ bừng mặt cười, liền xấu hổ cúi đầu.
Dương Hoài Viễn còn chưa đến tuổi biết tư vị nỗi buồn ly biệt, nghe xong lời này của phụ thân không khỏi cạc cạc cười rộ lên, hướng về phía tỷ tỷ nháy mắt.
Hạ Tầm trừng hắn nhìn hắn một cái, khiển trách: “Cười cái gì! Tiểu tử ngốc! Chờ lão tử trở về, chuyện thứ nhất chính là kiểm tra con một bài! Nếu con học không tốt, xem ta có đập nát mông con hay không!”
Dương Hoài Viễn vừa nghe, lập tức tiến vào trong lòng Mính Nhi, không thuận theo cong lên, người một nhà đều bị cái bộ dáng này của hắn làm cho tức cười.
Nương cơ hội cái nỗi buồn ly biệt cảm xúc biệt ly này được con trai hòa tan, Hạ Tầm cuối cùng nhìn người thân của mình một cái, trầm giọng nói: “Bảo trọng!” Liền xoay người sải bước đi, Tô Dĩnh ăn mặc một thân nam trang nhìn mấy vị tỷ muội, lại không nỡ nhìn một đôi con gái ruột đã là đậu yên tuổi thanh xuân của mình, hướng Mính Nhi cúi đầu nói một tiếng: “Phu nhân, ta đi!” Liền đuổi theo Hạ Tầm mà đi.
Hạ Tầm không muốn để người nhà theo hắn đi xa chịu khổ, nhưng đi hai năm này, hắn cũng không phải Trịnh Hòa, chung quy sẽ có cầu, chẳng lẽ để hắn đường đường Quốc
Công đi chơi hoa thuyền? Cho dù hắn chịu, thê thiếp trong nhà cũng không chịu, chung quy để người tùy thân hầu hạ mới phải.
Tô Dĩnh vốn là xuất thân hải tặc, kỹ năng bơi kinh người, làm tam đương gia của hải tặc Song Tự, nàng lại cùng thương nhân Nam Dương đánh qua giao tế, biết rõ phong tục dân tình rất nhiều quốc gia, hơn nữa mấy năm nay Hạ Tầm cùng Song Tự Vệ vẫn thông qua nàng đến liên hệ, nàng liền thành nhân tuyển có một không hai làm bạn Hạ Tầm hạ Tây
Dương.
Vô số chiếc thuyền, có bỏ neo ở bên bờ, chờ hành khách lên thuyền, có xa ở trong nước, cần dùng thuyền nhỏ đem hành khách từng thuyền vận chuyển đi, trên bờ lại có rất nhiều người nhà vì người thân tiễn đưa, tuy cụ thể xuống dưới, trong loạn có trật tự, nhưng là từ toàn bộ cảng nhìn đến, lại là lung tung một mảng.
Trương Hi Đồng từ Hộ bộ viên ngoại lang giống như tên lửa tăng lên làm Hữu Thị Lang rồi, sau khi nhận chức sứ mệnh thứ nhất chính là hạ Tây Dương. Lão Trương quan mới nhận chức, phô trương không xuống, nữ quyến cùng tôi tớ phụ thuộc không dưới hơn mười người, chậm rãi lên thuyền mà đi, đồng thời lên thuyền còn có người nhà một ít quan viên khác, mọi người chen chúc cùng một chỗ, ai cũng không chú ý tới, một “thiếu niên” áo xanh mũ quả dưa, ăn mặc thư đồng lén lút trà trộn vào đội ngũ bọn họ.
Đi lên đầu thuyền, “hắn” lén lút hướng phía trên bờ nhìn xung quanh một cái, một đôi mắt to thanh tú, lộ ra một cách tinh quái.
“Ô ô ô… Ô ô ô…”
Tiếng kèn nổi lên, hạm đội vô địch của Vĩnh Lạc đại đế khởi hành rồi.