Hồi 48 Hại Đông gia, chàng Vương lập kế -Thấy hào khách, gã Bạch ra tài
Thuở nay tôi tưởng trong đám văn thần sửa trị bá tánh nhà giàu có đem lể mể nhiều, cho nên họ mới giữ lòng thanh liêm không đặng, bây giờ mới biết trong đám võ biền cũng có nhiều người thưởng phạt bất minh như vậy nữa. Bạch Long nói:
- Đời nào cũng có người trung kẻ nịnh, người ngay kẻ gian, văn võ hai bên đều có như vậy. Thiên tử nói: - Ý tôi muốn biết võ nghệ của túc hạ, xin ra nơi sân phía sau đi vài thiệu võ cho tôi coi thử. Bạch Long muốn trổ nghề hay, cho nên vui lòng nghe theo lời ấy, bèn ra nơi sân phía sau tiệm ấy mà đi đường côn và đường quờn. Lúc ấy trời tối Thiên tữ không thấy cho rõ, duy nghe roi xuống vùn vụt thì cũng biết là võ nghệ cao cường. Thiên tữ khen rằng: - Võ nghệ cao cường như vậy, bấy lâu không người tiến dẫn thì cũng mai một anh hùng. Bèn khiến Bạch Long dừng đường roi lại. Bạch Long để roi xuống đất mà rằng: - Như có chỗ nào con thiếu, xin chớ chê bai. Thiên tử nói: - Đường roi như vậy, còn ai chê bai gì nữa. Vậy chớ túc hạ muốn tới kinh sư đặng kiếm công danh hay không?
Bạch Long nói: - Ý tôi muốn lắm, nhưng mà không người tiến dẫn, e khi đến đó vô ích cho nên không đi. Chứ chi có người tiến dẫn thì tôi đến ở Kinh sư đã lâu rồi.
Thiên tử nói: - Để mai tôi đến Huyện nha, minh oan cho lịnh đệ xong rồi tôi sẽ làm một phong thơ giao cho túc hạ đem đến Kinh sư mà đưa cho Trần Hoằng Mưu, túc hạ ắt đặng quan chức. Bach Long rất mầng mà rằng:
- Nếu nhơn huynh tiến cử cho tôi đặng chữ công danh, ơn ấy ví tày non biển.
Bèn đàm luận võ kinh cùng Thiên tử cho đến canh ba mới đi ngủ. Rạng ngày Thiên tử thúc dậy qua phòng Bạch Long rủ đi với mình đặng có thẳng tới huyện nha minh oan việc ấy. Té ra bước qua tới phòng, thấy cửa đã khóa thì Thiên tử lấy làm lạ mà nghĩ rằng: - Lạ nầy, Bạch Long đã hẹn với ta sáng ngày đều tới huyện nha minh oan việc ấy, cớ sao bây giờ va lại bõ ta mà đi một mình, thế khi va còn chưa tin lời ta là thiệt hay chăng?
Nghĩ như vậy bèn trở về phòng mình nằm xuống mà nghỉ. Kế thấy Bạch Long trở về, vào phòng.
Thiên tử nói rằng: - Tôi mới lại kiếm túc hạ, song thấy khóa cửa nên phải về đây. Bạch Long nói: - Hôm qua nhơn huynh đã hứa như vậy, thì tôi cũng có lòng màng, cho nên lật đật dậy sớm, đi nói cho cô tôi hay, đặng người bõ chuyện buồn rầu và không đem tiền lo lót với kẻ khác. Thiên tử khiến Châu Nhựt Thanh khóa cửa, rồi đó ba người đều đi một đoàn mà thẳng tới Huyện nha. Đi vừa đến cửa nha môn, thấy treo một tấm bảng nhỏ có để hai chữ "Công xuất".
Thiên tử nói với Bạc Long rằng: - Chúng ta đi đây rất rủi, hôm nay Tri huyện đi khỏi, cho nên có để hai chữ Công xuất trên bảng kia kìa.
Bạch Long nói: - Nếu vậy chúng ta vào đó cũng không ích gì. Vậy xin nhị vị đứng đây chờ tôi, đặng tôi hỏi thăm cho biết chừng nào quan Huyện trở về.
Thiên tử khen phải, bèn đứng bên đường mà chờ, đặng cho Bạch Long kiếm người hỏi thăm. Bạc Long đến hỏi một người thơ lại rằng: - Chẳng hay quan Huyện đi có việc chi, chừng nào người mới trở về.
Người thơ lại đáp rằng: - Hôm trước có tờ quan Tuần phủ dạy người đổi qua Tiền đường huyện, thế khi hôm nay người đi đến tỉnh, muốn nói chổ nầy là chổ trọng dịa, một lần giao lảnh rất khó, đặng xin cho người ở lại đây chăng? Bạc Long nói: - Ôi thôi, Tri huyện Tiền đường là người tham lam, nếu đổi lại đây, càng thêm khuấy rối dân tình. Thơ lại nói: - Không phải vậy đâu, ngươi còn chưa rỏ, để ta nói lại cho mà nghe. Nguyên Tri huyện Tiền Đường vì tham của hối lộ, binh vực nhà giàu. Ngày nọ Thiên tử dạo chơi đến đó, thấy việc như vậy, người tước chức Tri huyện ấy rồi, cho nên mới dòi quan Huyện nầy bổ khuyết, song còn chưa biết huyện nay về ai trấn nhậm.
Bạch Long hỏi nữa rằng:
- Không biết người đi chừng nào mới về? Thơ lại nói: - Người đi nội trong ba ngày, nếu đặng hay không, người cũng trở lại. Bạch Long nghe nói như vậy, trở lại nói cùng Thiên tử.
Thiên tử nói:
- Vậy thì phải đợi vài ngày người về sẽ tính. Khi tôi ở kinh, nghe đồn huyện nay có mộ nàng Tô tiểu tiểu rất nên xinh đẹp, vậy chớ túc hạ có biết mộ ấy ở tại chổ nào chăng?
Bạch Long nói: - Tôi biết, ngày nọ tôi có đi ngang qua đó cho nên mới biết, nếu nhị vị muốn đến mả ấy xem chơi, thì tôi dẫn dường cho đi.
Thiên tử nghe nói rất mầng, bèn khiến Bạch Long đi với mình đến mả Tô tiểu tiểu.
Đi đặng ba bốn dặm, xem thấy trước mặt có một lùm cây bao phũ một cái mả đá, Bạch Long dắt Thiên tử và Châu Nhựt Thanh vào đó mà xem thì thấy mã ấy có một tấm bia chạm bốn chữ lớn: Tô tiểu tiểu mộ. Thiên tử thấy tấm bia ấy, ngó lại mà nói với Châu Nhựt Thanh rằng: - Con người ở đời bất luận trai, gái, giàu nghèo, sang, hèn, hễ biết lập chí thì đặng bia danh đời sau, Tô tiểu tiểu đây vốn là một con kỹ nữ có danh đời trước, vì biết lập chí cho nên để tiếng đời sau, thấy vậy mà thẹn giùm cho kẻ tham tài ái mạng, ham điều bình an trước mắt, không kể danh tiếng ngày sau, làm trai mà không bì với con kỹ nữ đặng, thiệt là hỗ thẹn vô cùng.
Bạch Long cười rằng: - Lời ấy rất nhằm, đời này nhiều kẻ râu mày lập chí không bằng con kỹ nữ ấy. Thiên tử khen phải.