Chương 4 Thư gửi Lousie
Anh yêu, em đau đầu khủng khiếp!”
“Uống aspirin đi, em yêu.”
“Em uống bốn viên rồi, chẳng thấy đỡ gì cả.”
“Phải kiên nhẫn chứ,” cha vừa trả lời vừa chỉnh cà vạt “Nhanh lên nào, em yêu, chúng ta sắp muộn rồi.”
“Nửa đầu em đau quá này,” mẹ rên rỉ. “Không thể chịu đựng nổi. Em không đi được đâu, em không thể.”
“Cái gì!” cha giận dữ kêu lên. “Không đi? Không đi sau khi Arthur White kiên cường vượt qua nỗi đau để tổ chức một bữa tiệc trưa cho chúng ta gặp vợ chồng Latimer và chứng tỏ mình là những người láng giềng tốt thế nào sao? Em không thể từ chối chỉ vì thấy đau đầu chút xíu như vậy được. Thôi nào, hãy cố gắng lên.”
Mặt tái đi, mẹ nhìn cha từ đầu xuống chân và trả lời một cách lạnh lùng.
“Em cảm thấy không đủ khỏe để đi, thế thôi. Em không đi!”
Im lặng.
Cha, đang trên đà bùng nổ, đã giữ được bình tĩnh nhờ nỗ lực cao độ và gượng cười.
“Em yêu,” ông nói, cầm lấy tay mẹ và cúi đầu xuống. “Không có gì tồi tệ hơn là một cơn đau nửa đầu dai dẳng - anh là người biết rõ hơn ai hết. Bản thân anh cũng bị những cơn đau đầu dữ dội hành hạ liên miên, đặc biệt là vào buổi tối, và thường xuyên hơn em tưởng. Nhưng để em không phải chia sẻ nỗi bất hạnh ấy, anh luôn chịu đựng trong thinh lặng. Nó rất khó chịu, chắc chắn rồi, nhưng vì thế mà từ chối lời mời của Arthur thì không ổn. Ông ấy cần sự an ủi và tình bạn của chúng ta, mới mất vợ được ba tuần, đang cô đơn và quẫn trí. Henry chẳng giúp được gì, thậm chí còn ngược lại. Lời mời này chính là tiếng kêu cứu, chúng ta không thể không đi. Arthur sẽ thắc mắc lắm, điều đó chắc chắn gây ảnh hưởng tới tình bạn của chúng ta.”
Đáp lại ông là ánh mắt lạnh lùng.
“Anh nói xong chưa?”
“Gì cơ?”
“Em hỏi là bài diễn văn đã kết thúc chưa?”
“Em làm ơn nhắc lại được không?” cha nói, vẻ không hiếu.
“Đủ lắm rồi. Chúng ta sẽ không đi, không phải nói gì thêm nữa. James và Elizabeth có thể giải thích. Arthur chắc chắn sẽ hiểu.”
“Chúng ta?” cha kêu lên, bắt đầu mất tự chủ. “Ý em là gì, chúng ta?”
“Anh và em, đừng có giả ngốc nữa. Giá mà anh nhận ra anh là một diễn viên tệ đến thế nào.”
Cha phản kháng một cách khoa trương.
“Sự thiếu lịch thiệp của em không hề dính dáng tới tôi. Em cứ ở lại đây, thưa quý bà, nhưng tôi chắc chắn sẽ đi. Đi thôi, các con!”
Một giọng run rẩy vì phẫn nộ (giả) và tức tối (thật) xé tan bầu không khí.
“Anh định bỏ người phụ nữ đau ốm lại một mình mà không biết sẽ rơi vào bàn tay của kẻ điên nào hay sao? Người ta sẽ nghĩ anh không bao giờ đọc tin tức trên báo đấy.” Rồi với đôi mắt âm ỉ một cơn thịnh nộ, mẹ phác một cử chỉ độc đoán.
“Đi đi!”
Cha tiến về phía cửa với phong thái trang trọng, chậm bước, dừng, rồi xoay sang quầy bar. Ông rót cho mình một ly whisky, uống hết trong một ngụm và nói với giọng sầu thảm.
“Đi đi, các con.”
Một lần nữa, mẹ lại chiến thắng.
“Đừng quên chìa khóa,” Elizabeth nhắc khi tôi đang đóng cửa trước.
“Được rồi, được rồi,” tôi lẩm bẩm. “Trời đất, nồm quá.”
Ngày hôm đó trời đặc biệt ấm áp dù đã là cuối tháng Chín. Mặc dù đài dự báo mùa đông khắc nghiệt sắp sang nhưng miền Nam đất nước lại đang trải qua đợt nóng.
“Xem chừng tối nay có bão,” em tôi vừa nói vừa ngắm lại mình. “Trông em thế nào, James?”
“Không tồi,” tôi đưa ra ý kiến.
Thực tế thì em đẹp lộng lẫy trong bộ váy lụa trắng tôn vòng eo mảnh mai hoàn hảo. Đôi giày đế bằng xinh xắn, chiếc khăn choàng đăng ten thanh nhã che đi phần khe ngực, và một kiểu tóc tưởng chừng đơn giản đã hoàn tất bức họa.
“Không tồi, không tồi chút nào,” tôi lặp lại, “Đợi đã, lấy cái khăn tay này chấm bớt son môi đi. Như thế đẹp hơn.”
“Theo anh thì Henry có vừa ý không?”
“Việc đó thì còn phải xem đã. Nhắc mới nhớ, hai đứa bọn em tiến triển thế nào?”
“Em nghĩ là cũng tốt, nhưng không biết hôm trước em có làm anh ấy phiền lòng không.”
“Ồ?”
“Giá em để anh ấy hôn em thì tốt hơn.”
Tôi đợi em nói tiếp.
“Hai hôm trước, vào buổi tối, em sang nhà Henry để xem anh ấy thế nào, xem mọi việc đã ổn hơn chưa,” em nghiêm túc kể. “Henry tiếp tục tâm sự về mẹ, về ý nghĩa của bà đối với anh ấy. Chúng em chuyện phiếm về tình yêu, tình yêu nói chung thôi. Henry rất khổ sở, và em cố gẳng an ủi. Bỗng nhiên anh ấy ôm chầm lấy em.”
Đúng lúc đấy, tôi tự nhủ.
“Và anh ấy hôn em.”
Thế là xong! Giờ tôi có thể tập trung vào việc khác được rồi.
“Ít nhất là anh ấy muốn hôn em. Nhưng dĩ nhiên em không để anh ấy làm thế. Đây không phải lần đầu. Chỉ đơn giản là không được. James, em xử sự có sai không? Đúng chứ hả?”
Không tin vào tai mình, tôi đưa tay ôm đầu.
“Elizabeth, đừng bảo anh rằng…”
“Em e là vậy. Nhưng Henry không hề phiền lòng, bởi vì anh ấy xin lỗi ngay lập tức. Chỉ hiềm anh ấy bảo em đừng lo, chuyện đó sẽ không bao giờ lặp lại. Em không biết có phải anh ấy đã hiểu lầm sự cự tuyệt của em không. Anh nghĩ sao hả James?”
Chúng tôi đã đến nhà White, và tôi không trả lời. Tôi đã ngán đến tận cổ toàn bộ câu chuyện này rồi, từ giờ tôi không muốn để vào tai thêm một chút nào nữa.
Ông Arthur White mở cửa. Mặc dù đau buồn, ông vẫn ân cần chào đón chúng tôi.
“Vào đi, hai đứa! Trông cháu thật đáng yêu, Elizabeth. Chiếc váy rất hợp với cháu.”
“Ôi, cảm ơn bác White!” Em tôi cười e lệ, mặt đỏ lên vì vui sướng.
“Nhưng cha mẹ các cháu đâu?”
“Mẹ cháu bị đau nửa đầu, đau ghê gớm, và…”
“Cha các cháu không muốn để bà ấy một mình. Bác hiểu, không ai biết chuyện gì có thể xảy ra.” Giọng Arthur nhỏ lại, “Vào phòng khách đi. John và Henry đang ở đây rồi.”
Chúng tôi vừa bước vào phòng, đã có hai cặp mắt tham lam nhìn chòng chọc vào Elizabeth trong lúc em lại gần chào hỏi Victor. Kể từ cái chết của bà White, khuôn mặt Victor Darnley trở nên hồng hào hơn. Thậm chí ông còn ra ngoài một hay hai lần, chủ yếu là để gặp Arthur, một việc cực kì hiếm hoi lúc trước.
Bình thường ông rất kiệm lời, nhưng hôm nay lại tấm tắc khen ngợi em tôi bằng phong thái lịch thiệp nhất. Elizabeth híp cả mắt lại vì vui thích, vẻ bẽn lẽn làm dáng trái ngược hẳn với ánh long lanh trong mắt. Để che giấu sự ngượng nghịu, John cũng phụ họa bằng những lời ca tụng tương tự, mặc dù giọng nói đã phản bội thái độ cố gắng tự nhiên của cậu. Còn Henry, nín thở trước cảnh Elizabeth đang nở rộ như một bông hoa trong hơi ấm ca ngợi của cha con nhà Darnley, chỉ biết lắp bắp một cách yếu ớt, “Chào Elizabeth.”
“Henry, đừng đứng đờ ra đó nữa.” Giọng Arthur sang sảng. “Tiếp khách đi!”
Chuông cửa reo lên lần nữa.
“A, là hai vị khách đặc biệt của chúng ta! Để cha ra,” Arthur nói, rồi biến mất.
Victor giới thiệu chúng tôi với nhau. Ban đầu theo bản năng, tôi có cảm tình ngay với Patrick Latimer, dù cảm tình ấy đã bị kìm hãm bởi sự cảnh giác mơ hồ. Tuy vậy, Alice vợ anh ta lại là trung tâm của sự chú ý. Rất xinh đẹp và tự ý thức được điều đó, cô vận bộ váy vô cùng lộng lẫy nhưng hơi quá khiêu khích, theo ý tôi. Cảnh Henry đắm đuối nhìn cô ta như đã bị mê hoặc không thoát khỏi ánh mắt Elizabeth, em theo dõi, mặt tím tái vì giận.
Để che giấu sự xấu hổ, Henry bắt đầu màn ảo thuật và mấy trò đùa ngớ ngẩn theo thông lệ, cậu ta nỗ lực hết sức để có một màn biểu diễn ngoạn mục. Patrick Latimer có vẻ thực sự bị ấn tượng. Vợ anh ta gần như ngất đi vì hâm mộ và thán phục không ngớt, thậm chí đề cập đến cả “sức mạnh” của Henry khiến cậu ta được truyền thêm cảm hứng. Giờ đây, là tâm điểm của sự chú ý, cậu ta tỏa sáng cùng niềm sung sướng và tự hào. Chúng tôi được chiêu đãi kha khá những màn uốn dẻo tương đối đặc biệt.
“Henry có vẻ như đang lấy lại được niềm vui sống,” tôi thì thầm những lời bội bạc vào tai em gái.
“Trật tự đi, kẻ phản bội,” em rít lên.
Arthur, hơi khó chịu, kết thúc màn biểu diễn của con trai bằng cách bảo cậu ta đi chuẩn bị món bánh khai vị, còn ông thì tự tay khui rượu champagne (loại hảo hạng vì vị chủ nhà của chúng ta tiêu tiền rất phóng khoáng).
Thứ chất lỏng quý giá ấy trước tiên lấp lánh trong ly của những vị khách, và rồi lấp lánh trong mắt họ. Buổi tối hôm đó diễn ra tốt đẹp, ngay cả Arthur cũng tỏ vẻ thoải mái. Chỉ có Elizabeth là gặp khó khăn trong việc giấu giếm cơn ghen tuông.
“Tôi đã đọc hầu hết sách của ông, ông White. Làm thế nào mà ông xây dựng được những cốt truyện thông minh đến vậy?”
“Phu nhân thân mến của tôi, tôi lấy cảm hứng từ việc đọc. Ngoài ra, như tôi luôn nói, đọc mà không ghi chú cũng giống như ăn mà không tiêu hóa vậy.”
“Ồ, thật độc đáo! Tôi phải nhớ câu này mới được.”
Ngay cả Victor cũng lên tiếng.
“Arthur chắc chắn là một nhà văn đã để lại dấu ấn trong thế hệ của mình.”
“Xin đừng quá lời. Ông phải hiểu…”
“Champagne tuyệt lắm, Arthur, nếu ông không phiền…”
“Victor yêu quý của tôi, đừng làm khách. Hãy cứ tự nhiên như ở nhà.”
“Henry! Cậu thật là phi thường! Cậu làm thế nào vậy?”
“Thưa quý bà….”
“Cứ gọi tôi là Alice.”
“Cô Alice, nói thật đây là năng khiếu trời cho. Từ khi tôi còn nhỏ…”
“Thú vị thật!”
“Người đàn bà đó làm em khó chịu, với lối xu nịnh và cái váy ngắn kệch cỡm của cô ta. Anh có thấy cô Latimer đẹp không, hả John?”
“Thật lòng thì cô ta không tệ nếu em thích kiểu đó. Nhưng cô ta không phải tuýp của anh. Cô ta làm sao sánh được với em, Elizabeth. Tối nay trông em xinh đẹp hơn bao giờ hết.”
“Đừng có trêu em.”
“Quỷ tha ma bắt anh đi, Elizabeth. Nhìn anh xem có giống như đang nói dối không? Em không thấy trong mắt anh những điều anh không thể nói với em sao?”
“Ôi! John.”
Buổi tối đang diễn ra hào hứng thì cơn bão ập tới.
Alice bật dậy khỏi ghế.
“Tôi biết mà, trời hôm nay nóng quá. Tôi ghét mưa bão, không thể chịu nổi!”
Tia chớp thứ hai nháng lên, theo sau là một tiếng sấm nổ inh tai.
Alice phát run. Anh chồng nhào đến bên cạnh cô.
“Em yêu, cứ nằm xuống nếu em thấy không khỏe. Ông cho phép chứ, ông White?”
“Tất nhiên rồi. Nhưng có chuyện gì vậy? Tôi từng là bác sĩ, mặc dù không còn hành nghề nữa. Nếu tôi có thể giúp gì được cho phu nhân…”
Alice không trả lời. Cô ta trân trối nhìn tới trước, tay chân run rẩy. Anh chồng ngả cô nằm xuống trường kỉ.
Alice thở vô cùng nặng nhọc và cứ gấp gáp dần, có cảm giác chiếc váy sắp rách toạc đến nơi. Cơn bão vần vũ dữ dội hơn, mưa bắt đầu quất xuống. Qua những cửa hông trông ra đồng hoang, có thể thấy những tia sét nhọn hoắt đang đan chéo trên bầu trời đen kịt và đuổi theo nhau thành một chuỗi nhanh đến nỗi sáng rõ như ban ngày. Một cảnh tượng đẹp đẽ nhưng kinh tâm, kèm theo tiếng gầm khủng khiếp như tận thế đang gần kề.
Không một ai nói gì. Cơn bão đã đủ đáng sợ, nhưng tình trạng của Alice còn đáng ngại hơn. Hình như cô ta đang hôn mê.
“Đừng lo,” anh chồng trấn an. “Alice là nhà ngoại cảm. Tôi nghĩ cô ấy được triệu hồi. Ta nên tắt bớt đèn đi.”
“Để tôi tắt đèn trần,” Henry nói, giọng run lên vì sửng sốt và khiếp đảm. “Chúng ta có thể nhìn được nhờ chiếc đèn bàn gần cửa sổ.”
“Không,” Patrick phản đối, “như vậy vẫn có ánh sáng rọi tới mắt cô ấy. Chiếc đèn sàn cạnh tủ sách đằng kia tốt hơn.”
Henry làm theo. Căn phòng chìm vào cảnh tranh tối tranh sáng, các vị khách quây tròn quanh trường kỉ. Ngực Alice hơi vồng lên kèm theo những tiếng rì rầm nơi cổ họng, mi mắt cô run rấy.
Patrick ra dấu cho tất cả im lặng.
Chúng tôi nín thở.
Môi nhà ngoại cảm hé mở và thốt ra những lời kì lạ.
“Vùng đất sương mù. Mọi thứ chỉ là hình bóng và sương mù. Đó là vùng đất khác hẳn với bề ngoài của nó, vì không có gì tồn tại. Sinh mệnh là một ẩn số với những sinh linh này, những bóng hình mắc kẹt nơi thời gian…”
Tiếng nói ngừng dần.
“Em yêu,” anh chồng hỏi bằng giọng nhẹ nhàng. “Em còn thấy gì nữa không?”
Một lúc sau, tiếng thì thầm lại tiếp tục.
“Không, sương mù mờ dần, những bóng hình đang lùi xa, mọi thứ tối lại. Đợi đã. Có, có hai trong số các hình bóng đang tách khỏi màn sương. Hai người phụ nữ. Một trong hai đang tranh cãi. Bà… bà ta giữ người kia lại. Tôi thấy bà ấy rõ ràng. Thân thể bà ta chi chít vết thương… cổ tay. Ngón tay bà run rẩy, nó đang kết tội, chĩa về phía tôi. Không, tôi không nhìn rõ, khuôn mặt bà thật khủng khiếp.”
“Đó là Eleanor,” Victor thì thào. “Vợ tôi đấy, bà ấy muốn nhắn chúng ta điều gì đó.”
Mặt tái nhợt như người chết, ông nhích đến gần Alice.
“Đó là Eleanor, cô Latimer, tôi chắc chắn. Tôi cũng được triệu hồi. Bà ấy có chuyện muốn cho chúng ta biết. Hãy gắng lên, tôi xin cô.”
Alice nhắm mắt lại.
“Cô Latimer, tôi xin cô.”
“Không nên gượng ép quá,” Patrick nói. “Điều đó có thể gây nguy hiểm cho…”
Bỗng nhiên tiếng nói bắt đầu một lần nữa, nhưng to hơn.
“Người đàn bà đã biến mất, nhưng người đồng hành còn ở lại… Vẻ do dự, dường như không biết đi hướng nào. Bà… bà ấy muốn tìm một người đối thoại. Không, không phải. Bà ấy muốn nói chuyện với một người cụ thế. Ai đó… ai đó ở ngay đây. Một người cao lớn, khỏe mạnh, đã từng đi bộ một chặng đường cùng bà ấy.”
Mọi con mắt đều đổ dồn về phía Arthur đang ngồi sững sờ.
“Bà muốn nói chuyện với ông. Một mình.”
Im lặng.
“Chắc chắn là ông rồi, ông White,” Patrick tuyên bố và trầm ngâm nhìn vợ. “Về người phụ nữ muốn nói chuyện với ông… tôi đoán chừng là vợ ông.”
Một ánh chớp chói lòa rọi sáng cả căn phòng và soi tỏ vẻ ngờ vực trên khuôn mặt Arthur. Patrick đợi tia chớp chấm dứt mới tiếp tục.
“Tôi không muốn làm ông quá hi vọng, ông White, nhưng có thể có cách để… đó là một thử nghiệm chúng tôi đã từng tiến hành trước đây, và tôi tin rằng linh tính của vợ tôi tối nay đặc biệt tinh tường.”
Victor đưa cả hai tay ra giữ cánh tay bạn mình.
“Arthur, ông phải thử!”
Arthur cụp mắt xuống, tỏ ý chấp thuận.
“Thử nghiệm này rất hiếm khi thành công,” Patrick Latimer nói, rút một chiếc khăn tay ra khỏi túi áo. Anh ta lau trán. “Trên thực tế, cô ấy chỉ thành công đúng một lần, việc đó xảy ra đã vài năm về trước, khi chúng tôi mới kết hôn. Ông sẽ hỏi vợ ông một câu hỏi, ông White. Một câu hỏi mà chỉ mình ông biết câu trả lời, nhưng không phải bằng lời nói. Cần viết ra giấy, đừng để ai nhìn thấy. Xong thì cho tờ giấy vào phong bì dán kín và ký tên. Hoặc nếu muốn, ông có thể sử dụng dấu sáp. Vợ tôi sẽ chạm vào tờ giấy trong vài giây và rồi… Rồi chúng ta sẽ thấy. Tôi nhắc lại, cơ hội thành công là rất nhỏ. Nhưng tốt hơn ông nên quyết định nhanh chóng, vì Alice có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.”
Arthur đột ngột đứng dậy và biến mất.
Patrick giơ hai tay lên.
“Quý vị thân mến, làm ơn, chúng ta cần giữ im lặng. Buột ra một từ không đúng cũng có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.”
Arthur chỉ đi trong vòng mười phút, nhưng với chúng tôi thì cứ như vô tận.
“Đây”, ông nói, đưa một chiếc phong bì cho Patrick, anh ta chìa cho các vị khách khác cùng xem. Ở mặt sau, chỗ đầu nhọn của nắp phong bì có một dấu niêm phong bằng sáp, và trên mỗi cạnh đều có một chữ ký.
Henry thì thầm vào tai tôi.
“Cha tôi sưu tập những đồng xu cổ hiếm có, ông vừa sử dụng một đồng cho dấu niêm phong.”
Patrick nghiêng người về phía vợ và đặt chiếc phong bì vào tay cô.
“Em yêu, trong tay em có một thông điệp. Một lời nhắn cho người phụ nữ.”
Tay Alice siết lại, sau đó buông chiếc phong bì ra. Patrick nhặt lấy nó và đặt lên bàn cà phê.
“Bây giờ,” anh ta tiếp tục, tiến lại gần cửa sổ và chỉ lên trời. “Tôi nghĩ chúng ta phải đợi cho tới khi cơn bão tan đi.”
Anh ta chưa nói hết câu. Một ánh chớp chói lòa với cường độ bất thường kèm theo tiếng sấm nổ đáng sợ khiến cho chúng tôi chết sững tại chỗ. Phòng khách chìm hẳn vào bóng tối.
“Henry,” giọng Arthur vang lên khẩn thiết. “Chắc là do cầu chì. Con đi xem đi.”
“Vâng cha, con sẽ đi nhanh nhất có thể.”
“Đừng ai di chuyển,” chủ nhà nhắc. “Mọi người đừng quên rằng cô Latimer vẫn đang trong trạng thái nhập định bất cứ cú sốc nào cũng có thể làm cô ấy tổn thương nghiêm trọng.”
Vài phút sau, đèn sàn bật sáng, Henry cũng xuất hiện trở lại. Mọi người đều ở nguyên vị trí cũ.
“Do cầu chì thôi,” Henry thông báo. “Alice… À, cô Latimer đã nói gì chưa?”
“Chưa,” Patrick Latimer trả lời, dường như đang chăm chú kiểm tra giày của mình. “Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Hãy đợi thêm!”
Victor ngắm nghía chiếc phong bì trên bàn cà phê, vẻ trầm tư, rồi quay sang người bạn của mình.
“Mọi thứ vẫn còn có thể, Arthur. Đừng mất hi vọng, tôi có một linh cảm.”
Một tia chớp phía xa chiếu sáng cả bầu trời, và một lần nữa căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Không gian đen đặc đến độ sờ thấy được.
Henry lên tiếng đầu tiên.
“Cha, để con lo. Con nhắm mắt cũng làm được.”
“Mang mấy cây nến đến đây, Henry, hay tốt hơn là cả cái giá nến ở ngoài hành lang nếu con tìm thấy nó, phòng trường hợp mất điện lần nữa. Tôi e rằng những nhiễu loạn vừa rồi có thể ảnh hưởng tới cô Latimer. Anh nghĩ sao?” Patrick Latimer hắng giọng trước khi trả lời.
“Tôi sợ rằng khả năng cao là thế đấy. Chắc chắn bóng tối giúp ích cho sự tập trung của cô ấy, nhưng mấy lần mất điện và sự rối loạn vừa rồi lại không tốt chút nào.” Anh ta hắng giọng lần nữa, đoạn nói to hơn. “E hèm! Chúng ta đừng tự huyễn hoặc nhé, những việc thế này rất hiếm khi thành công. Mặc dù tối nay vợ tôi nhập định tốt hơn bình thường. Nhưng vì mất điện mấy lần như vậy…”
“Anh Latimer, tôi phải thú nhận rằng trong một khoảnh khắc - bất chấp thái độ hoài nghi của mình - tôi đã thấy nhen nhóm hi vọng. Nhưng hãy trung thực mà thừa nhận rằng chúng ta không thể liên hệ với thế giới bên kia. Cả cuộc đời tôi…”
“Arthur!” Victor ngắt lời. “Ông không hiểu gì về chuyện này.”
Đèn sáng trở lại.
Alice vẫn nằm trên trường kỉ, say ngủ, một giấc ngủ sâu như thế bất khả xâm phạm.
“Tôi xin lỗi, ông White, không còn hi vọng nữa,” Patrick nói, giọng đầy hối tiếc. “Bây giờ tôi phải đánh thức cô ấy dậy.”
Anh ta lại gần vợ, dịu dàng vuốt ve lông mày cô và thầm thì vào tai.
“Thế mà tôi đã tin,” Arthur buồn bã lắc đầu, “Cơn bão có vẻ đã rút đi rồi.”
Henry trở lại, khua khua giá nến đã thắp sáng trên tay.
“Được rồi! Chúng ta có thể sẵn sàng cho mọi thứ. Nhưng, Alice…”
Mọi con mắt đều chuyển sang Alice, giờ đã ra khỏi cơn mê. Cô ta lướt những ngón tay qua tóc và nói bằng giọng xúc động nghẹn ngào.
“Ôi chúa ơi! Em đang ở đâu? Chuyện gì thế… Patrick!”
Anh chồng siết chặt tay cô.
“Không sao cả, em yêu, qua hết rồi. Em bị ngất.”
Cô vùi mặt vào hai tay.
“Ôi! Chúa ơi! Em đã phá hỏng một buổi tối tuyệt vời. Là tại cơn bão, đáng ra em phải biết mới phải. Patrick, vì sao anh không nhắc nhở em? Tôi rất lấy làm tiếc, ông White, tôi…”
“Không phải lỗi của cô, phu nhân thân mến. Đừng xin lỗi.”
“Em quên hết cả sao, em yêu?” Patrick vừa hỏi vừa đỡ vợ dậy.
“Em nói gì à?” Alice thắc mắc, mắt mở to vì kinh ngạc.
“Mơ hồ lắm, không có gì cụ thể cả. Em phải nghỉ ngơi thôi, ông White, ông thứ lỗi cho chúng tôi chứ? Em yêu, cẩn thận không em sẽ…”
Alice đi đến cửa sổ, ngồi xuống tay vịn ghế. Thấy cô ta chao đảo, anh chồng vội vàng chạy đến, họ cùng ngã xuống chiếc ghế bành, làm vỡ luôn cả chậu cây trên bệ cửa sổ và chiếc bàn bên cạnh đó.
Mọi người đồng thanh kêu lên nhưng đều ở nguyên tại chỗ, Patrick cứ nhất định chi trả cho những thiệt hại đó, nhưng Arthur tuyệt nhiên không chịu. Cuối cùng, vấn đề đã được giải quyết. Tới đây nhà White sẽ sang làm khách mời của vợ chồng Latimer.
Đột nhiên, Alice nhìn chằm chằm vào chiếc phong bì. Một khoảnh khắc khó tả. Nó vẫn nằm ở chỗ cũ, trên bàn cà phê. Mọi người đều đã quên bẵng. Arthur kín đáo cầm lên, cất vào túi trong của chiếc áo khoác.
Nhận thấy động tác đó, Alice nói bằng một giọng rõ ràng với ánh nhìn xa xăm trong mắt.
“Có, Henry sẽ trở nên khôn ngoan và biết điều.”
Câu nói treo lơ lửng giữa không khí, cùng một sự im lặng nhức nhối, khách khứa há hốc mồm. Thấy vợ lại liêu xiêu, Patrick tới gần, Alice rúc vào người anh ta, khe khẽ nói, “Anh yêu, em không biết chuyện gì đang xảy ra với em nữa, em cứ thế nói thôi.”
Đột nhiên, John và Elizabeth, đều đang kín đáo quan sát ở phía sau, lao đến bên Arthur, kịp thời ngăn ông ngã xuống. Ông đã ngất đi.
Họ đặt ông xuống trường kỉ. Trong khi John vỗ vỗ mặt ông, Henry mang tới một ly rượu brandy và ông bắt đầu tỉnh lại.
“Cha” con ông hỏi han. “Chuyện gì xảy ra với cha thế? Cha không nên uống nhiều champagne như vậy.”
Arthur lắc đầu và thô bạo đẩy Henry ra. Những giọt mồ hôi lấm tấm anh ánh sáng trên khuôn mặt đau buồn của ông. Không nói một lời, ông thò tay vào túi trong và rút chiếc phong bì ra, kiểm tra từ mọi góc độ, thậm chí còn giơ nó lên ánh sáng. Ông vẫy tay ra hiệu cho Henry đến tự mình kiểm tra.
“Arthur,” Victor run rẩy rên lên. “Ý ông không phải là…”
“Phong bì vẫn được niêm kín,” Henry ngắt lời. “Con xác nhận.”
Arthur đi tới bàn làm việc, lục lọi đống giấy tờ tìm dụng cụ mở thư. Trong sự im lặng chết chóc, ông đưa lưỡi dao vào, rạch phong bì ra, rút lấy một mảnh giấy gấp đôi và mở cho các vị khách cùng xem.
Trên giấy, chỉ có một câu:
‘Em yêu, em có nghĩ một ngày nào đó Henry sẽ trở nên biết điều không?’