← Quay lại trang sách

Chương 7 Ở hai nơi cùng một lúc

Thật kỳ lạ, vụ Arthur bị hành hung tàn bạo trùng hợp với sự biến mất của Henry. Người ta suy đoán sự việc bắt nguồn từ một trong những cuộc cãi vã kịch liệt giữa họ, Henry - trong cơn thịnh nộ điên cuồng vượt khỏi kiểm soát và không ý thức được sức mạnh của mình - đã tấn công cha cậu ta. Và rồi kinh hoàng trước những gì mình đã làm, cậu ta chạy trốn.

Đúng đêm hôm ấy số phận xui khiến cha tôi vào rừng đi dạo, qua con đường mòn ngăn cách giữa nhà Darnley và nhà White. Cha vấp phải thân thể Arthur, thật may mắn, vì nếu chỉ dựa vào ánh đèn yếu ớt, cha sẽ không bao giờ nhìn thấy gì ở vị trí đó.

Không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ tấn công đã muốn giết chết Arthur. Bằng chứng là hai vết nứt trên hộp sọ ông. Hiển nhiên một cuộc điều tra đã được tiến hành, nhưng không thu về kết quả gì đáng chú ý ngoài việc nhận dạng vũ khí gây án là một thanh sắt han gỉ rơi gần chỗ nạn nhân và khẳng định sự biến mất của Henry.

Một tuần trôi qua, hiện tại Arthur đã có hy vọng được cứu sống. Cảnh sát kiên nhẫn đợi lời khai của ông, nhưng người bạn của chúng tôi vẫn chưa nói được. Henry vẫn đang tự do bên ngoài, khi…

Tôi đã quyết định và chuẩn bị gọi cho cảnh sát. Tôi phải báo cáo những điều trông thấy vài tiếng trước dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Viên thanh tra phụ trách đã để lại số điện thoại, phòng trường hợp có tiến triển mới.

Tôi quay số và chờ đợi.

“Tôi muốn nói chuyện với thanh tra Drew,” tôi nói với giọng quả quyết.

“Ai gọi thế?”

“James Steven. Tôi là hàng xóm của ông White và có việc quan trọng cần báo.”

“Việc quan trọng? Sao ai cũng nhằm lúc này để gọi! Anh có thể tìm thấy ông ấy ở ngay nhà Latimer hàng xóm. Họ cũng có việc quan trọng cần báo, như tất cả những người khác. Ông ấy hẵn vẫn còn ở đó.”

Năm phút sau, tôi đã đi tới ngưỡng cửa nhà Darnley.

“James,” John vẫy tay gọi tôi vào. “Đã phát hiện ra Henry. Thanh tra đang ở phòng khách trên tầng với vợ chồng Latimer.”

Tôi im lặng theo John lên gác. Patrick và thanh tra Drew đang thảo luận sôi nổi và gần như không nhận thấy tôi bước vào. Victor, đang ngồi thu lu trên ghế bành, yên lặng gật đầu với tôi. Alice hấp tấp tiến đến.

“Chào buổi tối, James, cậu đã nghe tin chưa? Tôi chắc rằng John đã nói với cậu. Lại đây ngồi đi’’.

Tôi vẫn bị cấm khẩu trước sự hiện diện của người phụ nữ này, chắc hẳn tôi không phải là người duy nhất bị ảnh hưởng bởi nhục cảm ngầm tỏa ra nơi cô. Cô ta bộc lộ nó trong mọi cử chỉ, trong giọng nói nhẹ nhàng như mây khói và trong đôi mắt vừa băng giá lại vừa cháy âm ỉ. Tuy vậy cô ta dường như không ý thức được ảnh hưởng bản thân gây ra cho tôi, cứ thế nắm cánh tay tôi mà kéo ngồi xuống cạnh Patrick. Cô ta vừa mở lời thì hai người đàn ông dừng lại.

“Ông thanh tra, xin được giới thiệu với ông cậu Jame Steven, một người bạn của Henry.”

“Chào buổi tối, anh bạn trẻ. Tôi tin là chúng tôi đã gặp nhau ở buổi thẩm vấn rồi, cô Latimer.”

“Vâng, đúng rồi nhỉ, tôi nghĩ gì thế không biết?”

“Em pha cho bọn anh chút cà phê được không, Alice?” Patrick nói.

Mặc dù trông điệu bộ anh ta khá thoải mái, nhưng tôi vẫn cảm thấy người đàn ông tóc vàng đẹp trai này có vẻ bất an. Mọi thứ ở anh ta quá hoàn hảo, từ đôi mắt xanh thẳm, vóc dáng, đến lối cư xử, phong cách lịch thiệp và khiếu ăn nói. Tôi luôn quên mất anh ta là nhân viên bán bảo hiểm, một nghề đòi hỏi sự khôn khéo đáng kể. Thật lòng mà nói, tôi nghĩ mình hơi ghen tị với anh ta vì có một người vợ đẹp như vậy.

“Anh Latimer,” ông thanh tra tiếp tục. “Để tôi lặp lại lời khai của anh một lần nữa. Sáng nay, anh đưa vợ đến Luân Đôn mua sắm. Tầm trưa, anh đi cùng cô ấy đến ga Paddington. Vì còn phải ghé thăm vài khách hàng nữa, nên anh có ý định sẽ trở lại sau đó. Cả hai người đứng ở sân ga, bấy giờ chính xác là 12 giờ 30 phút chiều, và đúng vào thời điểm đó các vị nhìn thấy cậu ta.”

“Phải,” Patrick nói bằng giọng nghiêm nghị. “Trông như đang bị săn đuổi và tỏ ra cực kì lo lắng. Cậu ta cố tránh bị phát hiện nhưng đó chính là cậu ta, không thể sai được. Tôi chắc chắn.”

“Tôi có thể hỏi các vị đang nói đến ai không?” tôi do dự hỏi.

“Chúng tôi đang nói về bạn cậu, chàng trai trẻ ạ. Người bạn đã mất tích một tuần trước của cậu: Henry White.”

“Nhưng điều đó là không thể,” tôi kêu lên. “Đúng vào thời điểm ấy tôi nhìn thấy Henry tại ga Oxford. Đây chính là lí do khiến tôi tới để nói với ông!”

Mọi người đồng loạt há hốc mồm, tôi tiếp tục.

“Chính xác là lúc 12 giờ 30 phút chiều. Tôi có thể thề. Râu ria vài ngày chưa cạo, dáng đi kì quặc, vẻ mặt thống khổ, chắc chắn là Henry White. Khi trông thấy tôi, cậu ta có vẻ muốn chạy trốn, nhưng lại thay đổi quyết định và tới nói vài lời với tôi. ‘Con người quá tàn nhẫn, tôi đi đây’ cậu ấy nói rồi bỏ đi.”

Thanh tra Drew dụi điếu thuốc vừa châm và ngồi yên lặng, ông nhìn từng người một, sau cùng tuyên bố.

“Phải có ai đó nhầm lẫn.”

Patrick lộ vẻ trầm ngâm.

“Tôi có thể thỉnh thoảng nghe nhầm, nhưng mắt tôi chưa bao giờ nhìn lầm.”

“James,” Alice chen vào. “Chắc là cậu nhầm rồi. Henry ở Luân Đôn vào lúc 12 giờ 30 phút. Mặt mũi méo mó đi vì sợ hãi, nhưng đó chính là Henry, không thể lầm lẫn được.”

Tôi lắc đầu.

“Xin lỗi phải phủ nhận lời của chị, Alice, nhưng tôi biết bạn mình từ thời thơ ấu. Chính mắt tôi nhìn thấy cậu ấy ở ga Oxford vào đúng thời điểm đó.”

Cuộc tranh luận chẳng đi đến đâu. Ông thanh tra ngắt lời chúng tôi.

“Đủ rồi. Đầu tiên là cậu trai biến mất, và giờ chúng ta có hai Henry trong tầm mắt nhưng lại không phải trong tầm tay. Nhân đây cũng may cho cậu ta, vì không thì cậu ta nhất định đã bị bắt giữ vì tội mưu toan sát hại cha mình, theo như những gì chúng ta thấy ở thời điểm này.”

Tiếng điện thoại đột ngột reo vang khắp phòng. Alice nhấc máy.

“Là gặp ông, ông thanh tra.”

“Gì nữa đây?” Drew cằn nhằn vào ống nói. ông ngắt máy sau vài phút, phiền não ra mặt. Ông hầu như không lên tiếng trong suốt cuộc gọi.

“Ông White đã tỉnh lại và người của tôi đã lấy lời khai của ông ta.”

Ông đặt một điếu thuốc lên môi mà không châm lửa.

“Tình tiết đã trở nên phức tạp,” ông tiếp tục. “Theo lời ông White, khoảng 12 giờ kém 15 phút, ông ta ra khỏi nhà để đi dạo. Đang đứng trước cửa thì phát hiện một bóng đen di chuyển về phía khu rừng. Các vị có thể bảo rằng chẳng có gì bất thường ở đây, ngoại trừ việc bóng đen đang vác theo một cơ thể trên vai. Ông White can đảm bám theo, nhưng bóng đen tan biến vào màn sương. Ông ta không nhớ gì sau đó nữa. Không nhận diện được bóng đen hay cơ thể hắn vác theo, dĩ nhiên cả kẻ đã hành hung ông ta.”