← Quay lại trang sách

Tập 2

Cũng liều nhắm mắt đưa chân

Để xem con tạo xoay dần đến đâu...

Đấy là tâm trạng của Mai Hoa khi ngồi trước bàn phấn. Đêm nay cô sẽ trả lời cùng Thiên Quốc, rồi sẽ trở thành bà Thiên Quốc.

3 ngày về nhà, cô vẫn không thể quyết định khác hơn. Bệnh mẹ cô đã trở nặng hơn nhiều. Bà nằm suốt ngày trên giường, mặt mày hốc hác, những cơn ngất đến thường xuyên và lâu hơn. Bà đang đứng trước làn ranh cuối cùng của bóng tối muôn đời, chỉ 1 bước ngắn nữa thôi, bà sẽ vĩnh viễn không trở lại. Không còn nụ cười hiền hậu, không còn ánh mắt thương yêu, mẹ của cô sẽ... Không, không thể như thế được.

Nhìn tấm thân gầy gò của mẹ. Mai Hoa đã cố cười. Cô nói liến thoắng về lòng tốt của chú Sáu của Hạ Thu. Cô kể rằng ông ấy đang kẹt chuyến hàng nên chưa có tiền mặt, 3 ngày nữa sẽ có. Rồi cô ẽ làm công cho ông ấy luôn, lấy lương trả dần số nợ...

Mẹ cô không ngớt lời khen lòng tốt của người chú mà Mai Hoa đã bịa đặt ra ấy. Hy vọng về cuộc sống lấp lánh ánh sang trong đôi mắt mòn mỏi của bà.

Bà kéo Mai Hoa vào lòng, run run nói:

− Con của mẹ, mẹ cám ơn con biết chừng nào...

− Mẹ! Mẹ đừng nói vậy. Bao nhiêu năm mẹ nuôi con khôn lớn, giờ con phải đền đáp. Đó là bổn phận. Mẹ cứ yên tâm nằm ngủ đi mẹ.

Ông Phong cũng rất vui và đòi gặp mặt chú Sáu để tạ ơn. Mai Hoa bảo rằng để lần sau sẽ đưa ông Phong đến. Hay sẽ mời chú Sáu về nhà chơi.

Miệng nói mà Mai Hoa cứ giật mình... Mới ngày nào cô là 1 cô gái nhỏ, chưa hề dối trá với mẹ cho dù là 1 điều nhỏ. Bây giờ, sao cô lại có thể bịa chuyện tron tru thế? Khó nhất là đối với Hải Minh. Cô chỉ muốn được anh ôm, được gục đầu vào vai anh khóc cho thỏa nhưng rồi vẫn phải tươi cười. Nụ cười còn đắng cay hơn nước mắt. Cười để trái tim mình chết đi, cười để tạ từ người yêu lần cuối cùng.

Cô đã hôn anh, từ đôi mắt, đôi môi, đến bờ vai, bộ ngực... Cô đã nép mặt vào thấm thân ấy, hít thở lại mùi hương quen thuộc. Làm sao cô có thể kể với anh mọi chuyện như đã dự định lúc đầu. Anh ơi! Em chỉ là 1 người yêu đầy bóng tối. Mong rằng anh có thể quên em.

− Hôm nay trông em là lạ thế nào ấy. Em đi đường mệt lắm, phải không?

− Dạ, em hơi mệt.

− Kết quả tốt chứ em?

− Dạ, 3 ngày nữa, em sẽ có tiền. Anh Minh này! Chắc là chúng ta phải xe nhau 1 thời gian. Em đi kiếm tiền trả nợ.

− Em sẽ làm gì, ở đâu?

− Làm thư ký ở hãng buôn của chú Sáu trên Sài Gòn.

− Thế là mình phải xa nhau? Còn đám cưới của tụi mình... đến bao giờ?

Mai Hoa không giấu được nụ cười buồn:

− Đến khi nào em trả xong hết nợ.

Hải Minh lắc đầu:

− Không, chúng mình sẽ tổ chức đám cưới ngay sau khi bệnh mẹ được chữa trị, rồi em ở nhà chăm sóc con cho anh. Anh sẽ làm việc bằng 2, bằng 3 để trả món nợ ấy. Anh sẽ thôi không vẽ những bức tranh nghệ thuật, vì rất ít người biết thưởng thức, mà vẽ theo yêu cầu người mua. Như vậy anh sẽ kiếm được khá tiền.

Mai Hoa cảm động:

− Thế anh hy sinh cả nghệ thuật vì em à?

− Anh có thể hy sinh tất cả vì em. Chỉ tội anh quá nghèo...

Những vì sao trên trời nhấp nháy. Mùi dạ lý lan tỏa trong không gian. 2 người lại ngồi bên nhau, y như đêm nào. Nhưng bây giờ, tâm hồn Mai Hoa là cả 1 trường sóng gió. Hải Minh nâng cằm cô lên, nhìn sâu mắt cô, âu yếm.

− Em hứa với anh, xong chuyện, mình sẽ cưới nhau ngay nha em? Em hứa đi! Sao em buồn vậy?

− Ừ, ừ... em hứa rồi.

− Lễ cưới mình sẽ tổ chức đơn giản thôi, nhưng em sẽ là cô dâu đẹp nhất. Áo cưới em sẽ có màu hoa cà. Cả anh và em đều yêu màu tím...

− Vâng, áo cưới của em sẽ có màu hoa cà.

− Rồi em sẽ sinh choanh 1 đứa con. Trai hay gái gì cũng được. Anh sẽ đặt tên cho nó là Thiên Lý, để nhớ hoài những buổi tối ta ngồi hạnh phúc bên nhau...

− Anh! Em đã thật hạnh phúc.

Và Hải Minh đã hôn cô, thật nhiều, thật sâu... Những cái hôn nồng nàn thắm đượm. Bàn tay anh âu yếm vuốt ve thân thể nõn nà của cô.

Cô rung động như 1 nhánh cỏ hương trước gió. Cô lại trở về là cô, nguyên vẹn như ngày nào: Đơn sơ và chung thủy. Cái đêm với Thiệu Gia đã bay đi không còn vết tích. Cô chỉ nhớ mình là Mai Hoa, 1 người yêu Hải Minh hết lòng hết dạ.

− Anh ơi! - Cô rên lên khe khẽ.

− Em yêu, anh chỉ mong mau đến ngày chúng mình là vợ chồng. Để anh...

− Em cũng mong như thế. Nhưng...

− Nhưng sao em..

Mai Hoa mím môi. Cô chỉ muốn nói: "Nhưng trong kiếp này, ngày ấy của chúng ta sẽ không đến bao giờ." Song cô lặng thinh, cố hưởng trọn vẹn những phút giây ngắn ngủi.

− Không có sao đâu anh. Em chỉ sợ bệnh mẹ không hết thì...

− Thế nào mẹ cũng sẽ khỏi bệnh. Khoa học bây giờ tiến bộ lắm em ơi.

1 ngôi sao băng ngang qua bầu trời, Mai Hoa khấn thầm thật nhanh: "Ước gì chúng ta được nên vợ nên chồng cùng nhau". Mẹ cô thường bảo những điều ao ước sẽ thành sự thực, nếu ta nghĩ đến vào lúc có 1 vì sao đổi ngôi.

Thời gian trôi thật nhanh, Mai Hoa vẫn còn muốn tựa đầu vào vai anh mãi. Nhưng đã khuya lắm rồi, ông Phong gọi cô vào nhà. Cô đứng lên, siết chặt tay người yêu lần cuối, hôn anh nồng nàn rồi bật khóc.

Hải Minh luống cuống, không hiểu vì sao. Anh cố hỏi nhưng cô đã chạy biến vào nhà. Đêm của cô, lại là 1 đêm nước mắt.

o O o

Có tiếng xe ô tô thắng gấp ngoài cổng. Mai Hoa nhìn ra. Thiên Quốc đến, bệ vệ và bóng bẩy.

− Chào em! Hôm nay em đẹp quá.

− Mời ông vào! Đây là nhà của dì tôi.

− Em chưa gọi anh bằng anh được hay sao?

Mai Hoa ngần ngừ rồi cũng vâng theo:

− Dạ, mời anh vào.

Thiên Quốc sáng mắt, hớn hở:

− Như vậy là...

Mai Hoa gật đầu:

− Vâng, em đồng ý.

− Thế em sửa soạn đồ đạc đi, anh đưa em về nhà mới.

− Ngay chiều nay?

− Ừ, anh đã lo liệu. Căn nhà rất đẹp, chắc hợp ý em. Hôm nay lại tốt ngày.

Mai Hoa cười buồn buồn, thầm nghĩ: "ngày tốt với ông ấy, nhưng lại là ngày xấu với mình".

Thiên Quốc đưa Mai Hoa đến 1 căn nhà 2 tầng khá xinh xắn tiện nghi, nằm ở con đường cây che bóng mát. Trong nhà tương đối đầy đủ những vật dụng cần thiết cho cuộc sống 2 người.

Thiên Quốc đưa Mai Hoa đi xem các phòng bàn bạc:

− Tuần lễ này, em với anh ăn ở nhà hàng. Sau đó anh sẽ nhờ người tìm cho em 1 người giúp việc. Có khi anh bận đi công chuyện cả nửa tháng. Em ở nhà 1 mình không tiện chuyện chợ búa, bếp núc, để người đó lo hết. Em chỉ việc nằm đọc sách, xem phim, lo giữ gìn sắc đẹp, khỏi phải ra ngoài nắng gió làm héo úa dung nhan.

− Anh muốn giam lỏng em ở đây như 1 tù nhân chớ gì?

Bị nói trúng tim đen, Thiên Quốc có vẻ ngượng, nhưng rồi lại cười khì khì:

− Anh chỉ sợ mất cưng thôi.

Rồi ông ta lảng chuyện:

− Em sửa soạn lại đi rồi mình ra ngoài ăn tối.

Hắn dắt Mai Hoa vào phòng ngủ, hiện đại và sang trọng. Bàn phấn, chiếc tủ áo mặt gương bóng lộn, chiếc giường trải drap hồnhg, màn cửa sổ bằng nhung đỏ thẫm.

Thiên Quốc mở cửa tủ, hàng chục bộ đồ đủ kiểu, đủ màu hiện ra trước mắt Mai Hoa.

− Của em đấy. Coi như lễ vật của đàng trai cho cô dâu trong ngày cưới.

− Nhưng em mặc có vừa đâu.

− Sao lại không vừa. Nhìn qua vóc người của em là anh biết ngay số đo mỗi vòng là bao nhiêu. Đảm bảo em mặc rất vừa.

− Anh sành phụ nữ đến thế à?

− Cũng tạm tạm thôi.

− Anh nói thật đi, tôi là người vợ thứ mấy của anh?

Hắn ta lấp liếm:

− Thứ 2, chỉ thứ 2 thôi, sau bà vợ cả. Những người phụ nữ khác thì...

− Thì sao?

− Thì chỉ 1 đêm thôi.

Mai Hoa thở dài. Thế là cô đã sa vào 1 tay ăn chơi sành sỏi. Cớ sự nào sẽ chờ đợi cô đây?

− Em muốn đề nghị anh 1 việc.

− Việc gì, em cứ nói.

Mai Hoa ngập ngừng, nhưng rồi cô dứt khoát:

− Em muốn trong lúc ăn, anh giao cho em số tiền như anh đã hứa, để em ghé gởi cho dì Liên.

− À... à... rồi sau đó?

− Em sẽ về đây, làm vợ anh, cho đến khi nào anh không muốn nữa...

Thiên Quốc đi tới đi lui trong phòng, gật gù như đang suy tính. 1 chốc, hắn ngẩng lên nhìn Mai Hoa, đôi mắt lóe lên 1 tia sáng mãnh liệt như con hổ sắp sửa vồ mồi.

− Được thôi. Anh sẽ làm theo ý em. Nhưng... - Hắn dừng lại đột ngột.

− Nhưng sao?

− Nếu em lừa dối anh, thì đừng trách Thiên Quốc này không nương tay. Anh chơi rất đúng luật giang hồ. Bây giờ mình đi.

Điều kiện đã được thực hiện. Đúng 9 giờ 2 người về đến nhà. Thiên Quốc mở tủ, quăng cho Mai Hoa 1 chiếc áo ngủ bằng voan mỏng dính, bảo cô thay.

Mai Hoa e sợ:

− Thôi, em không quen mặc như vậy. Em có đem áo ngủ theo đây.

− Không, anh muốn như vậy. Em phải mặc vào. Mặc đi!

Giọng hắn có chút lè nhè của người uống rượu. Mai Hoa không dám cãi, đem áo vào phòng tắm, mặc vào, rồi không dám bước ra. Chiếc áo thật lạ kỳ, màu đen, che mà như không che, mặc mà như không mặc. Bao nhiêu đường cong, nét lượng của thân thể cô đều lồ lộ dưới làn vải mỏng như sương. Vừa huyền ảo, vừa gợi tình đến độ Mai Hoa nhìn mình trong gương mà ngượng cứng cả tay chân.

Bỗng "bực" 1 cái, cửa phòng tắm mở toang. Thiên Quốc cười hô hố, suồng sã bước vào, bế bổng Mai Hoa, đi ra và đặt cô lên giường.

Trên chiếc bàn nhỏ trong phòng đã để sẵn 1 chai rượu Whisky và chiếc ly có chân lớn. Thiên Quốc rót rượu nuốt ừng ực. Yết hầu hắn chạy lên chạy xuống, đôi mắt rực đỏ những tia máu li ti.

Hắn bảo:

− Em xem này!

Hắn đến ấn nút chiếc tivi để ở đầu giường. Trên màn hình hiện ra 1 cặp trai gái không mảnh vải che thân. Không, thà cô chết đi còn hơn. Vừa nghĩ đến cái chết. Mai Hoa bỗng thấy nhẹ hẳn người. Ừ, sao cô không chết đi nhỉ? Bây giờ mẹ cô có đủ số tiền để trị bệnh, bổn phận làm con đã chu toàn, cô sống làm gì trong nỗi nhục nhã đau đớn này. Cô sống làm gì khi phải xa cách vĩnh viễn người mình yêu. Đúng rồi, ta phải chết. Nhưng chết cách nào đây? Hay là ta trốn đi? Không, không thể nào thoát khỏi tay hắn được. Bị mất số tiền lớn như vậy, hắn sẽ truy tìm và thế nào hắn cũng sẽ tìm ra cô. Chỉ có cái chết mới thoát khỏi sự ràng buộc của cái giao kèo cô trót ký khi bán mình cho quỷ dữ?

Mai Hoa nhớ lại 1 lần cô đọc báo thấy có người đã tự tử bằng cách cắt mạch máu ở cổ tay. Mai Hoa nhìn chung quanh. Không có cái gì bén nhọn. Cô chợt nhớ trong chiếc ví tay cô, ở ngăn con bên hông có 1 cái lưỡi lam. Cô mặc quần áo vào người, bộ đồ kín đáo, trang nhã, chải tóc và bước ra. Cô ghê sợ với tay lấy chiếc ví con. Chiếc ví đã theo cô từ lúc cô lên Đà Lạt. Nghĩ đến Đà Lạt, cô lại nghĩ đến Thiệu Gia. So với tên khách, cô mới thấy là lần trước, cô đã may mắn dường nào khi gặp được 1 người tao nhã như Thiệu Gia...

Nhưng sao anh ta lại lừa mình được nhỉ? Mai Hoa mở chiếc ví. Bên trong là chiếc kẹp tóc, 1 thỏi son, giấy tờ và 1 ít tiền. Cô đưa ngón tay vào chiếc túi con bên hông định lấy cái lưỡi lam. Ngón tay cô chạm phải 1 tờ giấy. Cô ngạc nhiên, cô nhớ là mình không hề để tờ giấy nào ở ngăn này cả. Cô rút ra vội vàng, 1 tờ giấy pơ-luya màu xanh nhạt được gấp làm 4. Bên trong là 1 tấm ngân phiếu với chữ ký của Thiệu Gia. Tấm ngân phiếu 100 triệu đồng.

Mai Hoa bủn rủn, tấm ngân phiếu rơi trên nền gạch. Trời ơi! Vậy là Thiệu Gia không hề lừa dối. Nhưng số phận ác nghiệt sao khi để cô tìm thấy nó giờ này, đã phải qua mười mấy giờ tủi nhục...

Trên tờ giấy pơ-luya, Thiệu Gia viết:

"Em yêu!

Đây là số tiền anh phụ lo thuốc thang cho mẹ. Em có thể lãnh ở bất kỳ chi nhánh Ngân hàng Công thương nào. Xa em, anh nhớ mãi và lúc nào cũng đợi chờ em.

Nếu lúc nào đó, em muốn gặp anh, hãy gọi về số... hoặc đến địa chỉ... Anh mong ngày đó sẽ đến, từng giờ. Anh chúc em luôn vui, đẹp và đạt được mọi điều ước muốn. Chúc mẹ mau bình phục!

Anh

Thiệu Gia"

Tự nhiên Mai Hoa thấy ấm lòng. Cái chết lùi xa khỏi tầm tay cô. Việc trước mắt bây giờ là phải tìm cách rời khỏi nơi này. Sau đó sẽ đem tiền trả lại cho Thiên Quốc.

Như vậy coi như cô chưa hề ký vào cái thỏa ước quái quỷ kia. Cô sè được tự do, tự do về với mẹ.

Mai Hoa nhạt tấm ngân phiếu. Cô rón rén bước lại giường tìm xâu chìa khóa. Thiên Quốc vẫn ngáy o o...

Xâu chìa khóa kia rồi, ở bên dưới chiếc gối màu hồng hắn đang gác chân lên đó. Làm sao đây, Mai Hoa nghe tim đập thình thịch. Cô thầm khấn phật trời khi run run dùng 2 bàn tay nhấc cái chân to bè của hắn để sang bên cạnh.

Thiên Quốc ú ớ trở mình. Mai Hoa như ngừng thở. Cuối cùng hắn lại ngủ tiếp đi sau khi lảm nhảm 1 vài câu. Mai Hoa mừng quýnh, nhẹ nhàng lấy xâu chìa khóa. Rồi chỉ cầm theo chiếc ví con, lao vút ra đường.

Thành phố đã thức dậy, những chuyến xe chở hàng từ ngoại ô đang hối hả chạy về các chợ. Mọi người đang rộn ràng chuẩn bị cho 1 ngày mới. Còn cô, trước mặt cô vẫn là bóng tối, vẫn còn sự mệt mỏi rã rời. Cô chỉ muốn xuôi tay nằm bất động. Nhưng trước hết, phải về đến nhà dì Liên. Cô gọi 1 chiếc xích lô, người đạp xe nhìn cô với đôi mắt đầy ẩn ý. Chắc hẳn người ấy nghĩ cô là 1 gái ăn sương, trở về ổ của mình sau 1 đêm trác táng.

Mai Hoa chợt bật lên tiếng cười chua xót. Đúng rồi, cô cũng giống y như vậy, nào có khác gì đâu. Tấm thân nhơ nhớp này làm sao còn có thể về với người mình yêu dấu. Hải Minh ơi! Làm sao em còn có thể gặp lại anh, đón nhận tình yêu thuần khiết của anh khi em đã như cánh hoa tan tác.

− Cô xuống ở đây, phải không?

− Vâng, anh cho tôi xuống đây. Bao nhiêu tiền vậy anh?

− 20 ngàn?

− Nhiều như vậy sao?

− Cô thông cảm, ban đêm mà.

Mai Hoa mở ví, đếm lại tiền, chỉ còn 15 ngàn. Cô năn nỉ:

− Anh xem, tôi chỉ còn 15 ngàn - Cô năn nỉ - Anh xem, tôi chỉ còn bấy nhiêu thôi.

− Thôi được. Cô đưa đây - Người đạp xích lô càu nhàu - Mới sáng mở hàng đã gặp "bà nội", suốt ngày hôm nay sẽ xui xẻo cho coi.

Anh ta vùng vằng đẹp xe đi. Mai Hoa đứng ngẩn người trước cánh cổng đóng kín. Dì Liên chắc còn đang ngủ. Thường dì dậy rất trễ vì đêm nào cũng đi làm về khuya. Cô không bấm chuông, đưa mắt ước lượng chiều cao cánh cổng, rồi đu mình, tay bám vào các chấn song, cô trèo vào bên trong.

Đến thềm nhà, bao nhiêu sức lực của cô bỗng dưng mất hết. Cô gục đầu vào cánh tay, khuỵu xuống nền gạch, nằm như xác chết. Hồi lâu cô thiếp đi, tay vẫn còn ôm chặt chiếc ví con như ôm chặt chiếc phao cứu mệnh của đời mình.

Bóng tối đã tan, trời đã rạng đông. Tiếng chim vui hót vang đâu đó trên cành băng trước cổng. 1 ngày mới đã bắt đầu.

o O o

Mai Hoa cắp sách bước vào nhà. Cô gọi mẹ:

− Mẹ ơi! Con học về rồi nè. Cái gì thơm dữ vậy mẹ?

Bà Phong bước ra đón con gái:

− Cái con này, mũi thính dữ. Thôi, vào nhà thay quần áo rồi xem mẹ nấu thức ăn như thế có được không?

− Ủa! Mẹ nấu cơm rồi hả mẹ?

− Chắc ông ấy cũng sắp về. Ba mày đi đánh cờ tướng với ôn Tư bên cạnh.

Mai Hoa đến gần mẹ hơn:

− Sao mẹ không để con về nấu cho?

Bà tươi cười:

− Thôi, lúc bệnh thì khác, nay mẹ khỏe rồi, mẹ làm được mà. Con còn lo bài vở, ngày thi tốt nghiệp cận kề rồi. Mẹ định chủ nhật này, con đưa ba mẹ lên thăm và cám ơn chú của Hạ Thu. Người đâu mà tốt quá, đã giúp tiền cho mẹ trị bệnh, còn giúp cho 1 số vốn làm ăn. Nhờ cái cửa hàng tạp hóa mở ở đầu hẽm mà gia đình ta lúc này không còn sợ thiếu thốn nữa. Ba con cũng vui vì tự mình sống được, khỏi phải trông chờ cô con bên Mỹ. Mẹ mừng quá! Mẹ tính rồi, nếu chú Sáu đã vui lòng cho mình trả dài hạn thì mẹ sẽ dành dụm số tiền lời hàng tháng gởi trả chú. Chắc chừng vài ba năm, mình sẽ hết nợ thôi. Thế nào con cũng phải đưa ba mẹ lên thăm chú mới được.

− Dạ.

− Vậy chủ nhật này, mình đi nha con.

Mai Hoa hẹn lần nữa:

− Chủ nhật này, hình như Hạ Thu nói chú Sáu bận đi công việc ở đâu ngoài miền Trung lận. Vài tháng nữa chú ấy mới về mẹ ạ.

− Chừng nào chú về thì mình lên ngay, không thôi trễ nãi coi kỳ lắm.

− Dạ.

Bà Phong quay sang con gái:

− Còn chuyện con với Hải Minh ra sao rồi? Lúc nào sao nó ít lại chơi vậy con? Hay là tụi bây lại giận nhau nữa?

Mai Hoa cúi đầu đáp nho nhỏ:

− Không có gì đâu mẹ.

− Không có gì sao nhắc tới nó, con buồn quá vậy? Chuyện thế nào, con nói cho mẹ nghe coi?

Mai Hoa ngước lên, đôi mắt rưng rưng lệ. Cô ao ước được ôm chầm lấy mẹ mà khóc lóc, kể lể biết bao. Nhưng cô kịp ngăn lại, làm mẹ buồn thêm để làm gì?

− Hỏng có gì đâu mà mẹ. Tại con lo việc học hàng thi cử mà con ít nói vậy thôi. Mẹ cứ yên tâm, vài tháng nữa hổng chừng nhà mình có đám cưới đó.

− Thiệt hả con? Mẹ mừng quá! Tụi bây làm đám cưới gấp đi, rồi kêu thằng Hải Minh lại đằng đây ở, nhà mình đâu có mấy người.

− Nhưng lỡ ảnh chê con thì làm sao mẹ?

− Chê con? Chê ở điểm nào?

Mai Hoa mấp máy môi, định nói câu gì đó nhưng rồi nói trệch đi:

− Ảnh chê con xấu xí.

Bà Phong nguýt 1 cái:

− Xấu xí? Con của mẹ như thế này mà xấu xí. Thôi, đừng có kiếm chuyện trì hoãn. Mẹ nghe nó khen con tấm ta tấm tắc, chớ có chê xấu hồi nào đâu?

− Đó là hồi trước, chứ bây giờ hổng phải vậy đâu.

− Thiệt như vậy hả? Để bữa nào gặp nó, mẹ phải hỏi mới được. Hay là nó có người khác rồi? Cô Hoài Trâm, Hoài Triết gì hôm trước làm mẫu cho nó vẽ đó, phải không? Bởi vậy, mẹ nói mà, người mẫu xinh đẹp mà ở gần họa sĩ hào hoa thì cũng như lửa gần rơm, trước sau gì cũng sinh ra lẹo tẹo...

Bà nghiêng đầu qua lại ngắm nghía Mai Hoa:

− Con có xấu hơn trước chút nào đâu. Còn đẹp hơn nữa là khác.

Bà giận dữ tiếp:

− Nó mà chê con thì chắc là nó thay lòng đổi dạ rồi. Hèn chi hổm rày, mẹ thấy con buồn. Cái thằng thiệt tệ! Con thương nó như vậy mà nó hổng biết sao?

Thấy mẹ giận, Mai Hoa nói:

− Mẹ đừng có giận ảnh, con nói vậy chứ không phải vậy đâu.

− Không phải vậy, không phải vậy chứ tại sao con buồn? Tại sao lúc này con ít nhắc tới nó quá vậy?

Mai Hoa ngập ngừng:

− Tại con thấy con không xứng đáng với ảnh.

Bà Phong ngạc nhiên nhìn con gái:

− Không xứng đáng? Không xứng đáng ở điểm nào? Con đã làm gì?

Mai Hoa nói vội vàng:

− Không, không có gì hết.

Cô đứng lên, đi thật nhanh vào nhà trước đôi mắt nhìn theo âu lo của bà mẹ. Cô vào phòng, thay quần áo, rồi nằm im trên giường. Đôi mắt cô mở to, tròn đen, ngân ngấn nước. Cô nhìn lên trần nhà, nghe nhịp tim thổ thức. Cô thấy mình yêu Hải Minh quá đỗi. Những giây phút bên nhau, anh vẫn âu yếm, vẫn nồng nàn, nhưng cô không quên được những giờ phút đau đớn của mình. Khi tấm thân cô bị giày vò bởi 1 bàn tay khác. Cô thấy mình nhơ nhớp quá...

− Thưa bác, cháu mới đến.

Tiếng Hải Minh trầm ấm ngoài sân. Bà Phong vồn vã:

− Hải Minh mới đến hả cháu? Sao lúc này cháu thưa đến vậy?

− Dạ, cháu cố gắng làm thêm để kiếm tiền... - Anh hạ giọng nói tiếp sau 1 phút ngập ngừng - để phụ với Mai Hoa thanh toán mối nợ cho chú Sáu và lo cho việc... việc đám cưới của tụi con.

Hải Minh đến gần bà Phong. Anh đứng thẳng người dưới giàn hoa nói tiếp:

− Cháu cũng định hôm nào đến thưa chuyện với bác, nhưng hôm nay sẵn dịp bác hỏi, cháu xin thưa thiệt với bác luôn: Cháu với Mai Hoa thương nhau từ lâu. Nếu bác không chê cháu nghèo hèn, côi cút, xin bác nói giúp với bác trai đồng ý để cháu với Mai Hoa được nên vợ nên chồng.

Bà Phong cảm động:

− Được như vậy bác rất vui. Từ lâu, cháu lui tới gia đình này, bác cũng đã để ý thấy cháu là người đứng đắn, hiền từ. Chuyện giàu nghèo thì lo gì cháu... 2 đứa đều con trể, nếu chịu khó chăm chỉ làm việc thì chắc cũng chẳng đến nỗi nào. Để bác nói lại với bác trai rồi sẽ trả lời cho cháu. Riêng phần bác thì bác đồng ý rồi đó.

Hải Minh mừng rỡ:

− Dạ, cháu cám ơn bác vô cùng.

− Có gì đâu cháu, miễn là cháu đem lại hạnh phúc cho con gái bác là đủ rồi.

− Dạ.

− Nhưng tại sao lúc này, con Mai Hoa nhà bác có vẻ buồn vậy. Cháu có làm điều gì để nó giận không?

− Không đâu bác. Cháu lúc nào cũng yêu Mai Hoa hết lòng. Cháu cũng thấy Mai Hoa buồn từ lúc đi lên chú sáu về. Cháu hỏi, nhưng Mai Hoa nói chẳng có gì đâu.

− Ừ, thôi cháu vào nhà. Mai Hoa nó ở trỏng. Bác cũng vào, chiều rồi...

Nghe tiếng chân 2 người đi vào phòng khách, Mai Hoa không trở dậy. Cô vẫn nằm bất động, nhìn bóng chiều dần xuống bên song cửa sổ. Bà Phong vào phòng lay nhẹ Mai Hoa:

− Dậy đi con! Hải Minh đến nãy giờ đó.

− Mẹ nói với ảnh là con bị bệnh.

− Thôi mà. Dậy đi! Dậy nói chuyện với nó. Đừng có làm vậy, tội nghiệp nó. Nó thương con lắm. Bữa nay, nó nói với mẹ là nó xin cưới con đó.

Mai Hoa uể oải ngồi dậy. Cô chải lại mái tóc, nhìn bóng mình trong gương rồi đi ra.

Hải Minh đứng lên, nắm lấy tay cô:

− Em! Em có khỏe không? Sao trông em bơ phờ vậy?

− Em bình thường thôi.

− Gần tới ngày thi, bài vở nhiều quá phải không em?

− Dạ, chắc là vậy.

− Mình ra sân ngồi cho mát đi em.

− Dạ.

− Xin phép bác.

2 người lại ngồi bên nhau dưới giàn hoa thiên lý như đã bao lần họ ngồi bên nhau. Hải Minh mân mê bàn tay nhỏ bé, mát rượi của người yêu. Anh sung sướng nói:

− Mẹ đã đồng ý cho chúng mình cưới nhau rồi, còn chờ ý của ba nữa thôi. Anh mừng quá! Em thi xong là chúng mình cưới liền em nghe.

− Sao gấp quá vậy anh?

− Gấp gì? Mình yêu nhau năm nay nữa là 3 năm rồi. Em không nhớ sao?

− Nhớ chứ. Nhưng mà...

− Em sao vậy? Em có nhớ hôm trước cũng ngồi ở đây, em đã hứa với anh như thế nào? Em nói là nếu mẹ hết bệnh thì mình sẽ tổ chức lễ cưới mà. Hay là em hết thương anh rồi?

− Đâu có, em thương anh, vẫn thương như trước. Nhưng mà...

− Lại "nhưng mà", anh không muốn nghe 2 tiếng ấy nữa. Anh chờ đợi lâu rồi, giờ thì không có 1 trở lực nào ngăn anh lại được.

Mai Hoa im lặng. Cô nhìn lên bầu trời. 1 ngôi sao lẻ loi nhấp nháy.

− Sao em không nói gì hết vậy? Em không vui sao? - Hải Minh choàng tay qua vai tròn trịa của người yêu, dịu dàng hỏi:

− Em vui chứ. Được làm vợ anh là điều em ao ước bấy lâu.

− Thế thì quay sang đây.

− Chi vậy?

− Để anh hôn em. 1 cái hôn thật dài, ghi dấu ngày hôm nay.

− Anh!

Hải Minh ôm Mai Hoa thật chặt. Anh hôn cô thắm thiết, và say sưa thưởng thức hương vị ngọt ngào của tình yêu. Mai Hoa không lim dim đôi mắt mơ màng theo anh vào vườn mộng như bao lần. Mắt mở to, nhìn ngôi sao cô đơn nhấp nháy trên bầu trời đêm, lòng cô chết lặng.

Cô chưa quên được những nụ hôn dâm đãng mà đôi môi cô đã phải đón nhận. Bất giác cô rùng mình. Hải Minh ngẩng lên, hơi có vẻ lạ lùng trước thái độ của người yêu. Cô như đang thu mình vào thế giới nào đó, anh không tới được.

− Hình như có chuyện gì em chưa nói với anh, phải không?

Mai Hoa cúi đầu. Cô vừa mong chờ, vừa sợ hãi cái giây phút này. Giây phút phải bộc bạch tất cả nỗi niềm với người yêu.

− Chuyện gì vậy em? Nói với anh đi. Anh muốn chia sẻ cùng em, tất cả.

"Liệu anh ấy có thể tha thứ cho mình không?" - Mai Hoa hoang mang tự hỏi.

Hải Minh thúc giục:

− Nói đi em!

Lấy hết can đảm, Mai Hoa nhìn vào mắt anh:

− Liệu có khi nào anh nghĩ là em không xứng đáng với anh không?

− Không. Sao em hỏi vậy?

− Hỏi thử anh thôi. Giả dụ như em là 1 cô gái nhẹ dạ, đã đánh mất chính mình. Trong trường hợp đó, anh có tha thứ cho em không, và còn đòi cưới em nữa không?

Hải Minh cười xòa:

− Em nghĩ ra chuyện ấy để làm gì? Quen với em 3 năm nay, anh biết em không bao giờ là 1 cô gái nhẹ dạ.

Anh nhìn Mai Hoa, đôi mắt chan chứa ân tình, nói nho nhỏ:

− Em nhớ không, hôm em với anh ở nhà 1 mình, chút nữa là... Vậy mà em còn không cho anh, huống gì... Sau bữa đó, về nhà ngẫm nghĩ anh phục em quá, và càng yêu em hơn. Đúng là cần phải để dành cái việc trọng đại đó cho tới đêm tân hôn, như thế thì cái lễ cưới mới có ý nghĩa, phải không em?

Mai Hoa nghẹn lời, không nói tiếp được nữa. Cô không còn đủ can đảm. Văng vẳng bên tai cô, lời dặn dò của dì Liên:

− "Cháu nhớ là đừng nói gì hết với Hải Minh. Đừng nói gì hết. Dì đã sống nhiều, dì biết. Không có người đàn ông nào quên được chuyện đó đâu. Dù nó có tha thứ đi chăng nữa, chuyện đó sẽ ám ảnh nó hoài. 2 đứa sẽ mất hết hạnh phúc. Cứ nghe đi, cháu quên hết đi... Gần tới ngày cưới, lên đây dì giúp cho. Bây giờ khó khăn gì chuyện đó. Không phải mình cố ý lừa dối nó làm chi, nhưng hoàn cảnh bắt buộc phải vậy mà. Miễn là sau này, cháu sống với nó hết lòng hết dạ là được rồi...

Chuyện đã xảy ra là do lòng hiếu thảo của cháu, rất đáng quý trọng, chứ cháu có phải hư hỏng gì đâu. Đừng có cãi dì mà sau này cháu phải hối tiếc đó. Nhớ chưa? Đừng nói gì hết. Đó là vì hạnh phúc của 2 đứa..."

Dì Liên nói có đúng không? Phải giấu giếm anh ấy, Mai Hoa cảm thấy khổ tâm vô hạn. Nhưng nói ra thì cô không đủ can đảm. Cô không đủ quyết tâm khi tưởng tượng ra nỗi đau khổ vô bờ của anh lúc anh biết chuyện. Song như thế này, mình có còn xứng đáng với tình yêu chân thật của anh không?

Lòng Mai Hoa bị giằng xé bao điều. Trái tim cô quằn quại, thổn thức. Và lần đầu tiên, cô cảm thấy cô đơn, rất cô đơn dù người yêu đang kề cần. Ước gì cô có thể chia sẻ cùng anh nỗi niềm canh cánh của mình. Cô gục đầu vào vai anh, mái tóc dịu dàng hương cỏ, mùi hương mà Hải Minh rất thích. Cô lặng nghe từng cơn sóng trong lòng. Cơn sóng của tình yêu vô bờ và niềm hối tiếc không nguôi. Phải chi cô vẫn còn là cô ngày cũ thì niềm vui sẽ lớn biết bao khi đón nhận tin này.

− Em ơi! - Tiếng Hải Minh thiết tha thì thầm.

− Dạ.

− Em hứa với anh đi. Hứa là không được nghĩ vẩn vơ làm anh buồn nữa đi. Thử thách anh làm gì? Em không biết anh yêu em như thế nào sao? Hứa nhé!

− Dạ.

− Vậy thì hôn anh 1 cái coi.

Mai Hoa hôn nhẹ bên má Hải Minh. Anh không chịu, đòi hỏi cô phải hôn anh thật đậm đà...

Chiều trôi dần vào đêm. Trên trời, hàng vạn ngôi sao mở vũ hội hoa đăng. Ngôi sao lẻ loi gời đang quây quần cùng bè bạn. Tình yêu của Hải Minh đã xoa dịu nỗi đau trong trái tim cô. Cô tin rằng mình sẽ quên đi, quên những gì phải quên để trở về cô nữ sinh ngày cũ, thuần khiết và thủy chung.

Đêm đen rồi sẽ qua, bình minh rồi sẽ tới, và đóa hoa của 2 người đã được vun tưới bao năm sẽ nở thành bông hoa đậm đà hương sắc. Cô phải tin như vậy... Cô quên cả thời gian, cho đến khi nghe tiếng bà Phong gọi:

− Mai Hoa ơi! Con đi gọi ba coi. Sao hôm nay ổng về trễ quá.

Hải Minh nhanh nhẹ kéo Mai Hoa đứng dậy.

− Dạ, xin phép bác. 2 đứa chúng con đi gọi bác trai về.

2 người tay trong tay đi bên nhau. Không khí ban đêm mát mẻ dễ chịu Hải Minh nói với Mai Hoa về ngày cưới, về đứa con mang tên Thiên Lý mà họ sẽ có. Bao nhiêu điều mộng mơ tốt đẹp... Mai Hoa thả hồn mình trôi đi theo dòng sông mơ mộng ấy. Những lời trầm ấm của Hải Minh như cơn sóng nhỏ vỗ về, ôm ấp trái tim cô.

Nhà bên cạnh không có ba cô, Mai Hoa ngạc nhiên hỏi bác Tư:

− Ba con chiều giờ có ghé đây chơi cờ với bác Tư không hả bác?

− Có, nhưng ông ấy chơi chừng 3 ván là bảo để khi khác, vì ông ấy muốn ra xem quán xá thế nào.

Hóa ra là ba cô ở ngoài quán. Cả 2 ra đầu hẻm. Cửa tiệm tạp hóa nhà cô kia rồi. Đèn sáng choang. Thường thì khoảng 5 giờ chiều là mẹ cô đóng quán về lo cơm nước cho cha con cô. Nhưng hôm nay, không biết có gì đặc biệt mà ba cô lại ở ngoài này không chịu về.

Mai Hoa gỡ bàn tay Hải Minh ra, vào tiệm trước. Ông Phong đang ngồi tiếp chuyện với ông Bình. Thấy Mai Hoa bước vào, đôi mắt ti hí của ông ta lóe lên 1 tia thâm hiểm như đôi mắt rắn.

Hắn ra vẻ mừng rỡ:

− Chào cô Mai Hoa! Đi Đà Lạt về, cô vẫn khỏe chứ?

Vừa hỏi, hắn vừa giật giật hàng ria mép, đôi mắt nheo nheo trông thật đểu giả và đầy ý mỉa mai.

Mai Hoa giật mình, vì cô chỉ nói với Hải Minh và gia đình là đi lên thành phố. Cô chống chế:

− Chắc ông lầm rồi. Tôi không hề đi Đà Lạt, chỉ đi tới thành phố thôi.

− Ừ, chắc ôti trông lầm. - Hắn nói tiếp, giọng châm chọc - Chào anh Hải Minh! Mừng cho anh có người yêu xinh đẹp vừa thủy chung, chắc dạ.

Hải Minh không biết tại sao ông ấy có giọng mỉa mai như vậy. Anh cho rằng ông ta tức tối trước hạnh phúc của mình nên anh đáp vắn tắt:

− Cám ơn ông.

Mai Hoa quay sang ông Phong nhắc:

− Ba ơi! Mẹ đang trông ba về ở nhà đó. Mẹ lo không biết có chuyện gì nên bảo con đi rước ba đây.

Ông Phong giải thích:

− Ba chơi cờ nhà bác Tư, nhưng lại ghé ra quán xem mẹ con đóng kín cửa nẻo chưa, thì có ông Bình đến chơi.

Ông Bình chen vào:

− Cô yên tâm! Chúng tôi chỉ nói chuyện về làm ăn buôn bán thôi, còn chuyện kia...

Ông ta bỏ dở câu nói, liếc nhanh Hải Minh 1 cái. Anh hỏi khẽ Mai Hoa:

− Chuyện kia là chuyện gì vậy em?

− Em không biết ông ấy muốn nói gì.

Nghe 2 người trao đổi thì thầm, ông Bình cười ha hả nói tiếp, giọng đe dọa:

− Hải Minh ơi! Chuyện này, cô Mai Hoa không có biết đâu, chỉ có 1 mình tôi biết thôi hà. Nhưng mà anh cứ yên tâm. Đến ngày cưới 2 người, thế nào tôi cũng có quà tặng. Nhớ mời tôi đến dự với nha. Tôi cũng là chỗ quen biết với gia đình.

Ông ta đứng lên:

− Thôi, để gia đình nói chuyện với nhau, tôi xin phép. Chào anh Phong, tôi về nhé.

Mai Hoa nghĩ thầm: "Hôm nay ông ta trở về đúng vị trí của ông ta, không còn gọi cha mình là bác, xưng cháu nữa". Lòng cô ngổn ngang lo sợ. Ông ta hăm dọa như thế là sao? Mình có nên thú thật chuyện gặp ông ta ở Đà Lạt không?

Ông Phong vừa thu dọn vừa nói:

− Ông ấy hôm nay nói chuyện gì mà nghe mờ mờ ảo ảo. Chắc ông ta bị "mát" khi thấy 2 đứa đi với nhau hay sao mà?

Ông người loay hoay thu dọn cho gọn lại mọi thứ. Gian hàng khá nhỏ nhưn cũng bán đủ các thứ. Địa điểm này, ông Phong thuê của người bạn, vốn liếng trích từ tấm ngân phiếu của Thiệu Gia sau khi thanh toán viện phí hộ bà Phong còn thừa lại. Nó đã đem lại nguồn sinh khí cho gia đình. Có việc làm, ông Phong với bớt cái mặc cảm mình chỉ làm người vô dụng. Ông hoạt bát hẳn lên và trông như trẻ lại. Ông cứ tấm tắc khen mãi lòng tốt của chú Sáu và cũng như vợ, ông cứ nhắc Mai Hoa phải cho gia đình gặp mặt chú Sáu để tạ ơn.

Mai Hoa cứ hẹn lần hẹn lừa, tìm cách ngăn lại. Hình ảnh Thiệu Gia thoáng hiện trong tâm trí cô với nét u trầm và cô thầm cám ơn anh. Nhưng lúc nào cô cũng nhủ thầm: "Vĩnh biệt!".

Những lời úp úp mở mở của ông Bình như những viên đá xao động mặt hồ. Cô nhớ lại buổi chiều Đà Lạt, khi 2 người dạo dưới hàng thông. Câu chuyện anh nói, cái nhìn xa vắng của anh và nỗi xúc động trong cô lúc ấy. Cô thấy mình có lỗi với Hải Minh thật nhiều. Cô đỏ bừng mặt, ánh mắt xao xuyến không dám nhìn anh. Và lần đầu tiên có anh bên cạnh mà cô lại muốn mình tan biến đi như giọt sương, bay vào khoảng không gian vô tận, không còn có ông Bình, Hải Minh, Thiệu Gia và tất cả, chỉ còn lại cô với niềm thanh thản của mình. Cô biết mình phải nghĩ đến ngày cưới với rượu nồng, với tiếng chúc tụng râm ra, vui vẻ của họ hàng. Nhưng sau hình ảnh ấy cứ tan đi, tan đi... Chỉ có gương mặt ông Bình với đôi mắt đầy đe dọa, sừng sững như 1 tảng băng, sẵn sàng làm nguội lạnh bất cứ niềm vui nào lóe lên trong cô, dù nhỏ nhất.

o O o

− Màu hoa cà này đẹp quá, phải không con? Nó làm tôn màu trắng của làn da. Các con chọn vải khéo quá.

Bà Phong vừa mân mê xấp lụa đẹp quá. Màu tím phơn phớt như của hoa lục bình, óng ánh 1 chút sắc hồng nhẹ của tia nắng bình mình.

Cô nghĩ đến ngày cưới sắp tới. Tưởng tượng ra lúc mình là cô dâu trong chiếc áo cưới dễ thương này, cô thầm khen đôi mắt tinh tế của Hải Minh, vì chính anh đã chọn cho cô xấp vải này.

Chiều hôm ấy, sau khi vừa thi xong, Hạ Thu và Mai Hoa tung tăng trước cổng trường. Hạ Thu hỏi:

− Bồ làm bài thế nào?

Mai Hoa có vẻ buồn buồn:

− Không khá lắm. Đề thi ra trúng những câu nằm vào các bài giảng lúc gia đình mình gặp rắc rối. Cô học hành gì đâu vào thời khắc ấy. Mình tệ thật, không biết có qua nổi không nữa? Dám rớt lắm đó.

Hạ Thu an ủi:

− Chắc không đến nỗi như vậy đâu. Trí nhớ của bồ được mệnh danh là "trí nhớ của Lê Quý Đôn" mà. Bồ nói thế chẳng qua vì không hài lòng với kết quả làm bài thôi. Chứ chuyện rớt làm gì xảy ra.

−...

− Còn nữa. Các thầy cô vẫn khen bồ thông minh. Tuy không nghe giảng, nhưng lẽ nào...

− Lẽ chẳng gì? Làm bài không được thì dám rớt cái chắc. Nói vậy chứ mình cũng còn hy vọng những bài điểm khá sẽ kéo qua.

− Ừ, 1 tháng nữa mới có kết quả, tới chừng đó hẳng hay. Giờ buồn chi quá sớm.

Hạ Thu kéo tay bạn:

− Bồ tính chừng nào làm đám cưới?

− Cưới ở đâu mà cưới. Tiêu tùng, như mình rồi, ai mà thèm cưới.

− Chắc không?

− Chắc.

− Vậy chớ 2 đứa nào hôm chủ nhật rồi đi đến nhà in để đặt in thiệp vậy ta? Giấu hén! Giỏi giấu đi, mai mốt tới ngày cưới không ai thèm đi cho biết.

− Rồi, chưa gì hết đã nổi tam bành lên rồi. Nói nhỏ nghe này: Bồ đừng có giận. Đúng là mình dự định tháng sau làm lễ cưới, nhưng sao mình vẫn hồi hộp, chưa dám tin.

Hạ Thu mở to mắt ngạc nhiên:

− Tin gì?

− Tin là sẽ có ngày ấy. Linh tính báo cho mình biết rằng: mình sẽ chẳng bao giờ được hưởng hạnh phúc.

Hạ Thu vén tay bạn, ngắt lời:

− Thôi, đừng có nói bậy bạ nữa. Bồ chuyên môn lo sợ vẩn vơ. Chuyện đã qua cho nó qua luôn, cứ nghĩ tới nghĩ lui làm gì cho thêm mệt.

−...

− Bây giờ việc phải lo là chuẩn bị cho ngày cưới kia kìa. Còn có 1 tháng nữa, lẩn quẩn là sửa soạn không kịp cho coi. Mà bồ mua áo cưới chưa?

− Chưa. Hôm nay, Hải Minh hẹn với mình là lát nữa sẽ đón mình đi chọn vải. Bồ cứ hỏi chuyện người ta, còn chuyện cúa bồ với anh chàng đó thì sao?

Hạ Thu cười để lộ chiếc răng khểnh thật duyên dáng:

− Chưa, chưa đâu. Tụi mình phải đợi có sự nghiệp vững vàng đã. Anh ấy và mình đều muốn như thế.

− Mình cũng ao ước được như vậy, nhưng hoàn cảnh không cho phép, mà Hải Minh cũng không chịu.

− Sao vậy?

− Anh ấy ghen. Không hẳn là ghen, nhưng anh ấy sợ mất mình.

− Đúng quá rồi chứ còn gì nữa.

Cô nói tiếp, giọng tinh nghịch:

− Thôi, đừng có giả bộ, được cưới liền... "ngon" gần chết.

Mai Hoa đỏ mặt đập vào vai bạn:

− Bồ thiệt là...

− Thiệt là đúng quá, phải không?

− Thôi, không giỡn nữa. Mình muốn hỏi bồ chuyện này nè.

− Chuyện gì vậy?

Mai Hoa ngập ngừng:

− Hạ Thu ơi! Sao mình cứ phân vân hoài, không biết mình có nên nói thật với Hải Minh tất cả không?

Hạ Thu giương mắt, cô chưa kịp hiểu ra thì Mai Hoa tiếp:

− Giấu giếm anh ấy như thế, mình cảm thấy hổ thẹn quá. Mình thấy không xứng đáng với ảnh. Hơn nữa mình sợ, nếu ảnh biết được thì sao?

Hiểu ra Mai Hoa muốn nói gì, Hạ Thu tặc lưỡi, lắc đầu:

− Nữa, lại cái chuyện đó nữa. Đã nói với bồ mấy lần rồi, bồ còn hỏi nữa sao? Dứt khoát bồ không nên nói gì hết. Mình nghĩ như vậy và dì Liên cũng đã khuyên bồ như vậy. Nói ra rồi, bồ sẽ không làm cách nào để xóa được những hình ảnh không đẹp ấy trong óc của Hải Minh đâu. Mà nói ra cũng có ích lợi gì? Chuyện đã qua rồi... mà có phải là lỗi tại bồ đâu.

− Hạ Thu ơi! Mình không nói, lỡ ảnh biết được thì...

− Làm sao mà biết được. Chuyện ấy chỉ có những người trong cuộc với thêm mình và dì Liên biết thôi. 2 người kia thì đâu có biết bồ là ai. Còn mình với dì Liên thương bồ không hết, lẽ đâu lại làm lộ chuyện để hại bồ sao?

− Mình sợ ông Bình... Ông ấy gặp mình ở Đà Lạt.

− Ông Bình?

− Đúng vậy. Không biết vô tình hay trời xui đất khiến mà lên Đà Lạt, chỗ nào mình cũng gặp lão ấy hết. Đúng là xui tận mạng.

Hạ Thu lặng yên 1 hồi rồi trấn an bạn:

− Chắc là không sao đâu. Ông ấy thấy như vậy nhưng nói ra sẽ không ai tin. Người ta nghĩ ông ấy vì tức giận khi không lấy được bồ nên bịa chuyện vậy thôi.

− Mình lo quá!

Hạ Thu nắm tay Mai Hoa, nhìn bạn với cái nhìn đầy thông cảm. Cô nói nhẹ nhàng:

− Thôi, đừng nghĩ ngợi nữa Mai Hoa ạ. Mình nghĩ rằng bồ đã giữ trọn đạo hiếu, lẽ đâu trời phật không thương. Nói cho cùng, Hải Minh có biết được, chắc ảnh cũng sẽ tha thứ tất cả. Trong chuyện này, bồ là người đáng thương, đâu phải là người đáng trách.

Mai Hoa xúc động:

− Cám ơn bạn. Mình cũng hy vọng được như vậy.

Hạ Thu đứng lên:

− Thôi, không nói chuyện đó nữa. Hôm nay là ngày vui, sao lại bàn chuyện buồn? Ta phải ăn mừng mới được. Bồ muốn ăn gì nào? Hôm nay mình chiêu đãi. Bánh cuốn chả lụa quán Cây Bồ Đề nha. Hay là bánh xèo của bà Tám ốm, hay thịt bò viên ở bờ sông, hay phở gà đường Lê Lợi...

Mai Hoa bật cười:

− Ghê chưa! Nghe nói là biết dân ăn hàng thứ thiệt rồi. Món ăn gì ở đâu đều kể vanh vách...

− Chứ sao. Sống là biết thưởng thức vị ngon ở đời. Đi nha!

Mai Hoa nhẹ lắc đầu:

− Thôi, hẹn bồ hôm khác. Hôm nay mình có hẹn với Hải Minh. Mình phải đợi ảnh đến.

Hạ Thu giả bộ nhăn mặt:

− Thấy chưa. Hở ra 1 tí là Hải Minh, Hải Minh. Chán bồ ghê! Hôm nay ta cao hứng mà chẳng có ai đi cùng ta. Anh chàng "Sô-cô-la" ơi! Sao anh mất tăm mất tích ở đâu rồi. Vậy là ta đành phải:

"Chiều 1 mình qua phố

Âm thầm nhớ nhớ..."

Hạ Thu quay sang nựng nhẹ đôi má Mai Hoa.

− Ở đó mà chờ hoàng tử nghe công chúa. Chúc cho 2 ngừi chiều nay chọn được màu áo cưới thật đẹp. Ta đi về nha...

Còn lại 1 mình trong sân trường vắng, Mai Hoa nhìn những hoa phượng bay bay mà cảm thấy buồn buồn. Thôi, thế là giã từ 1 thời cắp sách. Trường ơi, lớp ơi, bạn bè thân thiết ơi! Giờ đây, đường đời sẽ chia bao lối rẽ. Tự nhiên cô nhớ đến mấy câu thơ của Hàn Mặc Tử:

"Ngày mai trong đám xuân xanh ấy.

Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi".

Cô là 1 kẻ theo chồng, 1 người bỏ cộuc. Biết rằng được về chung sống với người mình yêu là cả 1 trời hạnh phúc, sao cô vẫn bâng khuâng khi giã từ thời thiếu nữ của mình.

Tuổi đẹp nhất của 1 đời người giờ đang vuột khỏi bàn tay nhỏ bé của cô. Cô sẽ ra trường, đứng trên bục giảng, dạy lại các em thơ từ những chữ cái đầu tiên cho đến những câu văn câu thơ bất hủ. Sẽ chẳng còn những ngày tháng cô ngồi trên ghế nhà trường nghe lời giáo sư giảng. Sẽ chẳng còn bao giờ những giây phút hồi hộp khi giáo viên niêm yết bảng điểm bài kiểm tra cho từng môn học... Sẽ chẳng còn bao giờ có những trò tinh nghịch đùa vui thú vị, chọc ghẹo các bạn sinh viên khác...

Khung cửa sổ thân quen sẽ không còn cô khép mở, từng sáng từng chiều để đón hoa bay.

Tất cả những kỷ niệm của 1 thời chợt về đầy ắp. Mai Hoa nghe lòng luyến tiếc nhưng cô cũng hiểu rằng đâu có ai níu giữ được thời gian. Đâu có sắc màu nào không tàn phai theo năm tháng.

− Em đang nghĩ ngợi gì đấy? Em chờ anh có lâu không?

Hải Minh đến bên cô tự lúc nào.

− Em đang chào giã biệt trường xưa. Mùa hạ cuối cùng sao buồn quá.

− Dĩ nhiên rồi. Ai đi học mà không thấy xao xuyến khi phải giã từ trường lớp. Em sắp làm cô giáo rồi, phải vui lên chứ? Biết bao người mơ ước được trở thành cô giáo như em. À! Em có ghi lưu bút với bạn bè không? Anh thấy các cô gái hay ghi lưu bút, lưu niệm để kỷ niệm lắm.

− Em cũng có làm cuốn lưu bút kỷ niệm. Toàn là những bạn bè thân thiết. Em không thích việc đưa lưu bút bừa bãi. Có đưa bạn bè khác lớp, chỉ biết tên nhau đã đưa lưu bút cho ghi. Biết gì đâu mà ghi. Mà nếu có, cũng chỉ là mấy câu sáo rỗng.

− Đúng rồi. Anh cũng đồng ý với em. Cái gì xuất phát từ trái tim mới quý, nếu chỉ bắt buộc làm theo thông lệ thì chẳng có ý nghĩa gì. Thôi, mình đi chợ đi em, để thôi người ta dẹp hàng hết.

− Dạ.

Hải Minh đã đưa cô đi chọn mãi mới được màu áo đặc biệt này. Anh rất ưng ý và cô cũng vậy. Anh bảo rằng cô sẽ là cô dâu đẹp tuyệt vời.

− Sao con không ghé tiệm may đo luôn cho rồi? - Tiếng bà Phong đưa cô về thực tại.

− Con chưa biết nơi nào may áo cưới khéo. Con định hỏi Hạ Thu. Con nhỏ đó, cái gì nó cũng rành hơn con hết.

− Ừ, cũng được. Gấp gấp đi, để tới cận ngày người ta ăn mắc lắm. Con đặt in thiệp cưới, lấy về chưa?

− Dạ chưa. Đặt trước vậy, chứ 2 tuần nữa chúng con mới lấy.

Bà Phong chợt mơ màng:

− Con in thiệp như thế nào? Có đẹp không? Chứ hồi xưa, thiệp cưới của ba mẹ được bạn bè khen là vừa đẹp vừa trang nhã.

− Thật vậy hả mẹ? Nó ra sao, hả mẹ?

− Để mẹ nhớ coi. Mặt trước thiệp là 1 chùm hoa hồng bạch trên nền đỏ... À! Mẹ còn giữ lại 1 tấm trong chiếc hộp thiếc để ở góc tủ áo của ba mẹ. Con lấy chìa khóa này mở lấy ra coi. Mẹ cũng muốn xem lại nó.

− Để mẹ tưởng tượng lại ngày ấy chứ gì? Chà! Lúc đó chắc mẹ đẹp vô cùng, mẹ nhỉ!

− Không đẹp bằng con bây giờ đâu. Thôi, con vào lấy đi.

Chiếc hộp thiếc nằm sâu trong góc tủ. Ba mẹ vẫn thường cất giữ những giấy tờ quan trọng vào đây.

Mai Hoa mở chiếc hộp nắp đã cũ. Trên cùng là lá thu của cô Út, dấu bưu điện gởi từ Mỹ. Nhìn kỷ ngày tháng trên bao thư cô nhớ ra, đây là bức thư cuối cùng mà khi nhận được nó, gia đình cô có nhiều biến động. Ba cô đã cất vào đây. Hèn chi cô cứ tìm mãi ở chỗ để thư thông thường mà không thấy.

Cô mở ra đọc:

"Anh Hai thân mến!

Em viết thư này cho anh khi lòng em đang đau buồn và giận không thể tả. Bao nhiêu năm đã qua, gia đình ta sống trong sự lừa dối của chị Hai, thế mà em và anh nào hay biết. Anh với em đã hết lòng tin tưởng và thương yêu chị. Có ngờ đâu, chỉ đã làm điếm, làm nhục cả gia phong. Tội nghiệp cho anh! Anh có biết đâu, người vợ mà anh nhất định đòi cưới, bất chấp sự đồng ý của gia đình đã cho anh 1 cặp sừng to tướng. Người ta nói: "Ngựa quen đường cũ" quả là không sai.

Em nói vậy chắc anh chưa hiểu gì hết, phải không? Đừng vội, em sẽ nói rõ ra ngay đây.

Hôm vừa rồi, em có đi qua tiểu bang California để giải quyết công việc. Ở đó, em tình cờ gặp lại 1 người đàn ông trạc tuổi anh, gốc gác ở quê mình, tên Khải Hưng. Ở nơi xứ lại mà gặp người đồng hương thì thường thân nhau rất chóng. Hơn nữa, ông ta cũng sống độc thân như em. Khi đã trở thành thân thiết, em mới hỏi tại sao đến giờ này mà ông ấy vẫn chưa có vợ. Ông ấy nói là ông ấy có vợ rồi, vợ ông tên là Trần Ngọc Minh Thư, đang ở tại Việt Nam cùng với 1 đứa con. Em ngạc nhiên quá, vì người ấy trùng tên với chị Hai, trùng cả họ và chữ lót nữa. Tò mò, em mới đòi xem ảnh. Khi ông ấy đưa ảnh ra, những tấm ảnh đã cũ, song vẫn còn tốt và rõ, em lại càng ngạc nhiên hơn. Người trong ảnh là ai, anh có biết không? Chính là chị Hai đó. Em không lầm được đâu, bởi chị Hai đã mặc những bộ đồ mà anh và em đã sắm cho chị ấy trong lễ cưới để đi chơi với Hưng. Hình chụp ở thành phố quê mình cũng có, ở Đà Lạt cũng có. 2 người rất âu yếm, tình tự ngọt ngào như đôi vợ chồng trong tuần trăng mật. Phía sau ảnh có ghi thời gian và địa điểm. Em nhớ lại thì lúc ấy là lúc anh đã cưới chị Hai. Nhưng vì công việc, anh phải đi xa hơn 1 năm mới về...

Giả vờ như không biết gì hết, em hỏi ông Khải Hưng:

− Thế chị ấy đâu rồi? Sao anh không đưa chị ấy sang đây?

Ông Hưng ngần ngừ 1 lúc lâu mới nói:

− Chuyện này tôi đã giữ kín lâu lắm rồi, vì hạnh phúc của Minh Thư. Cô ấy đã... có chồng.

− Chị ấy phụ anh để đi lấy chồng à?

− Không. Lúc nào chúng tôi cũng rất yêu nhau. Tình yêu của chúng tôi bắt đầu từ thơ bé, sau này lớn lên càng đậm đà hơn. Nhưng hoàn cảnh có lẽ khiến chúng tôi không lấy nhau được.

Im lặng thật lâu, ông Khải Hưng mới nói tiếp:

− Cô không biết được đâu, những tấm ảnh này chụp lúc cô ấy đã có chồng.

Em giả vờ ngạc nhiên:

− Có chồng rồi mà còn gặp anh à? Thế chồng cô ấy có biết không?

− Không. Sau khi về với chồng, Minh Thư vẫn không quên được tôi. Lúc chồng cô ấy phải đi công việc vắng nhà lâu ngày, chúng tôi lén lúc gặp nhau, bởi tình yêu trong lòng chúng tôi không sao dập tắt được.

Em hỏi tiếp:

− Vậy sao anh bỏ chị ấy mà sang đây?

− Sau đó Minh Thư có thai.

Em sững sờ như bị sét đánh ngang tai nên hỏi tiếp dồn dập:

− Có thai trong khi chồng đi vắng à? Như vậy người ta sẽ biết hết. Anh chị giải quyết ra sao?

− Minh Thư khóc mãi và lo đến phát ốm. Thật tình lúc đó, nếu cần giải quyết thì cũng chưa muộn, nhưng tôi năn nỉ Minh Thư cố làm sao giữ lại được giọt máu tình yêu của chúng tôi. Và cô ấy đã đồng ý.

− Rồi thì...

− Bị xúc động nên Minh Thư bệnh hoài. Bác sĩ khuyên cô ấy nên đi dưỡng bệnh 1 thời gian. Gia đình chồng của cô ấy khá giả nên đã đồng ý cho cô ấy đi nghỉ ở Đà Lạt. Chúng tôi mừng quá. Thật tình thì gia đình chồng cô ấy chỉ lo chi phí 1 phần, còn lại là tôi bù đắp.

Em đã lờ mờ đoán ra nên hỏi tiếp:

− Vậy là chị ấy sinh con trong thời gian nghĩ dưỡng bệnh ở Đà Lạt à?

− Vâng, đúng như vậy. Cô ấy đã sinh cho tôi 1 đứa con gái. Chúng tôi đặt tên nó là Lan Nhi.

− Giờ chị ấy đang nuôi nó ở bển à?

− Không. Làm sao mà Minh Thư dám mang con về nhà chồng. Chúng tôi phải mướn người nuôi nó ở Đà Lạt.

− Hiện tại, anh có còn liên lạc chị ấy và đứa bé không?

− Không. Vì sau đó thời thế loạn lạc, tôi trôi dạt sang đây, không biết bây giờ cô ấy ra sao và cả đứa con của tôi nữa. Tôi đang nhờ người về tìm kiếm Lan Nhi, hy vọng rồi sẽ có tin vui. Còn Minh Thư thì thôi, tôi nghĩ là nên để cô ấy yên phận với chồng. Vì hình như chồng cô ấy là người rất tốt, rất hiền lành. Họ đã có 1 đứa con với nhau. Tôi chỉ mong tìm được Lan Nhi là đủ lắm rồi.

− Không phải chờ chị ấy, sao anh không lập gia đình?

− Lúc mới sang đây, mãi lo làm ăn và chưa nguôi được tình yêu với Minh Thư. Ngày tháng trôi đi vun vút... Giờ thì tôi đã già....

Chuyện của ông Khải Hưng kể với em là vậy. Em nghe mà giận chị Hai quá chừng. Gia đình ta và nhất là anh đối xử với chị ấy như bát nước đầy, thế mà chị ấy lại làm như vậy. Đành rằng đó là mối tình đầu, nhưng nếu không lấy chồng thì thôi, đã có chồng mà còn ngoại tình, làm nhục nhã chồng như thế thì không thể chấp nhận được. Bao năm em sang đây, em vẫn đều đều gởi tiền về chu cấp cho 2 anh chị, để anh chị khỏi phải làm gì cả mà vẫn sống vui vẻ dư dả. Như vậy là anh thấy cái tình em đối với anh như thế nào. Đồng tiền ấy, em cũng phải làm cực khổ, vất vả mới có. Không phải bên này "vàng rớt đầy đường" như người ta vẫn đồn đãi đâu anh. Nay thì em sẽ không gởi nữa. Hay là sẽ gởi rất ít, chỉ đủ cho cháu Mai Hoa ăn học thôi, còn hãy để cho chị tự làm mà sống, để chị biết quý trọng những gì mà chỉ để mất. Thật tình em còn nghi ngờ, trong số tiền mà em gởi về, chị ấy đã lén lút lấy nuôi đứa con riêng của mình cũng nên, Lan Nhi ấy... Đứa con của tội lỗi. Cho nên dù thương anh, em cũng không thể nào đem mồ hôi của mình nuôi nấng Lan Nhi, là hiện thân cho nỗi nhục của gia đình. Mong anh hãy hiểu cho em.

Lời cuối em khuyên anh đừng có nhu nhược nữa. Chị ấy xinh đẹp thật, nhưng tâm hồn chị ấy đầy bóng tối như thế đó. Anh còn mãi yêu chiều chị ấy sao? Cứ nâng như ngân trứng, hứng như hứng hoa, cứ bảo là bệnh tật, là sức khỏe yếu bẩm sinh... Hừ! Bệnh tật gì? Chắc là chỉ làm bộ ẻo lả để cho chồng cưng yêu. Bao nhiêu năm em đã tin, giờ em không tin nữa. Anh hãy ráng mà lo thu xếp việc gia đình. Đừng trông đợi gì ở em nữa.

Em

Út".

Mai Hoa đọc hết lá thư mà vẫn không tin ở mắt mình. Cô đọc lại lần nữa. Quên cả việc lấy chiếc thiệp cưới, cô cầm lá thư ra phòng khách. Nãy giờ bà Phong cũng thắc mắc không biết con gái mình làm gì lâu đến thế. Giờ thấy Mai Hoa nét mặt bàng hoàng, run run cầm lá thư ác nghiệt ấy trên tay, bà đã hiểu ra mọi sự.

Mai Hoa nhìn mẹ:

− Có thật như thế này không mẹ?

Bà Phong nhìn thẳng vào mắt con, buồn rầu:

− Phải, sự thật là như vậy.

− Thế là con còn có 1 người chị?

− Ừ.

− Và chị ấy tên là Lan Nhi?

− Ừ.

− Thế chị ấy ở đâu rồi mẹ?

Đôi mắt bà Phong càng buồn hơn:

− Mẹ cũng không biết nữa. Mấy năm loạn lạc, ly tán, mất hết dấu tích.

− Chị ấy có giống con không mẹ? Hồi ấy, mẹ cho chị ấy sống ở Đà Lạt, phải không?

− Ừ. Con có nhiều nét giống nó lắm. Hồi đó,mẹ mượn vú nuôi nó ở Đà Lạt. Sau mấy năm bị thất lạc. Khi mẹ lên đó hỏi thăm thì người ta bảo bà vú đã chết rồi.

− Rồi người ta có biết ai tiếp tục nuôi chị ấy không?

− Không. Lúc đó nhiễu nhương, ai cũng lo phận mình, không ai để ý. Người thì nói đứa bé được gởi vào cô nhi viện. Người thì bảo có 1 đôi vợ chồng nào đó không con đem nó về nuôi.

Trong trí Mai Hoa hiện lên những lời nói của Thiệu Gia. 1 là Lan Nhi, 1 là Mai Lan, có mối liên hệ gì không?

Cô hỏi lại mẹ:

− Mẹ ơi! Mẹ có chắc chị ấy tên Lan Nhi không, hay là tên Mai Lan hả mẹ?

Bà Phong ngạc nhiên:

− Sao con hỏi vậy? Mẹ đã khai sinh cho nó là Lan Nhi mà. Còn Mai Lan là ai, có liên quan gì ở đây?

− Có 1 người quen của con nói rằng chị Mai Lan giống hệt như con, mà hồi xưa cũng sống ở Đà Lạt nữa.

Mắt bà Phong sáng lên:

− Hay là nó đổi tên cũng hổng chừng. Đâu, con nhờ họ dẫn mẹ lên gặp cô Mai Lan đó thử coi có phải là chị của con không? Chị của con có 1 bớt son lớn bằng đồng xu ở bắp tay trái.

Mai Hoa thở dài:

− Rủi là chị Mai Lan ấy cũng đã đi đâu biệt tăm. Người quen của con cũng đi tìm mà không thấy.

Nước mắt bà Phong ứa ra:

− Vậy mà mẹ đã vội mừng. Mẹ mong được gặp nó biết bao. Gặp được nó rồi, có chết mẹ cũng yên lòng.

Bà Phong đưa mắt nhìn xa xăm, tâm trí bà đang trở về dòng sông quá khứ. Yên lặng bao trùm 2 mẹ con, mỗi người 1 ý nghĩ.

Lát sau, bà Phong nói giọng tâm sự:

− Con biết không, sau chuyến đó, mẹ buồn tưởng như chết được. Tội nghiệp ba con! BA con đến với mẹ rất chí tình. Dần dần mẹ mới nguôi ngoai mối tình cũ và nảy sinh tình yêu đố