← Quay lại trang sách

Chương 31

Nhiệt độ phòng không thấp nhưng không khí vẫn lạnh ngắt như trong tủ lạnh, có thể do hiệu ứng toát ra từ bức tường trắng phau, lại thêm căn phòng chi kê bàn họp dài với những chiếc ghế gấp góp phần làm tăng cảm giác bất an. Đã có lần cậu đặt chân vào đây. Cái đêm ông Takeaki gặp nạn, người nhà đã được dẫn đến Phòng Cảnh sát Nihonbashi này để xác nhận đồ đạc của ông.

Hiện giờ Yuto ngồi một mình. Cậu đến đây cùng Shota, nhưng Shota đã bị dẫn sang phòng khác, không biết nó đang khai báo thế nào nữa. Ban nãy gặp nhau tiệm burger nhưng cứ đợi đủ mặt ba đứa nên Yuto và Shota vẫn chưa kịp bàn bạc chuyện gì. Rốt cuộc tình hình là sao? Không hiểu nổi. Cái tay thanh tra đó rối rít bảo phải khẩn trương đi tìm Tatsuya, rồi dẫn Yuto và Shota về chỗ này, định làm cái gì thế nhỉ?

Yuto kiểm tra điện thoại. Vẫn không có tin nhắn nào của Tatsuya. Cậu định gọi cho bạn, nhưng đắn đo một lúc lại thôi. Ban nãy đã liên lạc rất nhiều lần nhưng không ai bắt máy. Vừa cất điện thoại vào túi thì nghe tiếng gõ cốc cốc. Yuto vội ngồi ngay ngắn lại. Matsumiya và Kaga vào phòng, ngồi xuống hai chiếc ghế đối diện cậu.

“Vẫn chưa tìm ra tung tích Tatsuya.” Kaga lên tiếng. “Hiện tại đã nhờ tất cả các đồn cảnh sát Tokyo hỗ trợ, việc truy tìm đang được tiếp tục. Đáng lẽ đây là nhiệm vụ của chúng tôi, nhưng chúng tôi lại có việc khác phải làm, chính là nghe cậu thuật lại mọi chuyện.”

Yuto muốn nuốt nước bọt nhưng cổ họng bỗng nhiên khô khốc.

Kaga vẫn nhìn chòng chọc vào cậu, “Tôi muốn cậu nói ra mọi điều cậu biết, kể cả vụ tai nạn ba năm về trước.”

Yuto cụp mắt, nhìn chằm chằm vào vết xước rất nhỏ trên mặt bàn họp.

“Chắc cậu ân hận lắm đúng không?” Kaga tiếp tục. Nên mới gấp đống hạc giấy và đi lễ đền Suitengu. Nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ, cậu còn đảo một vòng tất cả các đến trong cụm Thất Phúc Thần. Có đúng không?”

Yuto kinh ngạc ngẩng phắt lên. Tay thanh tra này truy được đến tận chuyện ấy rồi ư? Trước ánh mắt thấu suốt kia, xem chừng có bịa ra lý lẽ nào cũng chẳng ích gì. Được cái anh ta không còn vẻ uy hiếp như ở tiệm burger ban nãy, thái độ bây giờ ôn hòa như thể sẵn sàng khoan dung cho dù phải nghe bất cứ điều gì.

“Hanako ở Tokyo” là cậu, và người hành động nối tiếp chính là Aoyagi Takeaki, bố cậu. Đúng chưa?”

Nghe đến đây, Yuto hiểu không còn giấu giếm bưng bít gì được nữa. Đã đến lúc phải nói ra toàn bộ sự thật.

“Đúng.” Cậu trả lời.

“Phù.” Kaga thở phào nhẹ nhõm. “Giờ cậu sẽ kể hết mọi chuyện phải không?”

“Vâng.” Yuto ngoan ngoãn đáp.

“Tốt rồi, thế cậu định kể chuyện nào trước? Hay bắt đầu từ vụ tai nạn đi nhỉ?”

“Vâng, tôi sẽ bắt đầu từ vụ tai nạn. Nhưng trước tiên, cho tôi xin cốc nước được không?”

Matsumiya đứng dậy, “Nước trắng hả? Ở đây có cả trà và cà phê nữa đấy.”

“Nước trắng là được rồi.” Yuto đáp, kí ức bắt đầu tua ngược về thời điểm ba năm trước.

***

Yoshinaga Tomoyuki là một thằng ranh lớp Tám rất hay ra vẻ.

Mà không, nói cho đúng là “Yuto và đám bạn cảm thấy đây là một đứa sinh sau đẻ muộn nhưng rất hay ra vẻ”. Thật ra Tomoyuki không có lỗi gì, cậu bé không hề xích mích với các đàn anh, cũng không bao giờ sao nhãng luyện tập. Thậm chí ngược lại, còn là thành viên rất cần cù và hòa nhã.

Một cậu bé chăm ngoan như thế lại trở thành cái gai trong mắt các anh lớp Chín, nguyên nhân là tại câu nói vô tình của một cựu thành viên câu lạc bộ. Anh này thỉnh thoảng vẫn ghé qua để chỉ dẫn cho mọi người về kĩ thuật bơi. Sau khi quan sát đàn em tập luyện, anh ta gom cả đám lại và nhận xét, “Trong số các cậu, người có kĩ thuật hoàn hảo nhất chính là Yoshinaga Tomoyuki. Học sinh khối Bảy khối Tám thì đã đành, nhưng ngay khối Chín cũng nên nhìn cách em ấy bơi mà học hỏi đi.”

Bấy giờ Yuto cũng có mặt và choáng người vì nhận xét này. Những lý do thực sự không phải vì mình và các bạn bị chê thua kém người khác, mà vì chính cậu đã là mờ cảm thấy thực lực của Tomoyuki từ lâu, chỉ có điều cố tình tai ngơ mắt lấp cho đến khi bị bóc trần. Không thể phủ nhận, kĩ thuật bơi của Tomoyuki rất điêu luyện. Hiện giờ thể lực thằng ranh chưa đủ nên mình còn suýt soát thắng nhờ tốc độ, nhưng chẳng bao lâu nữa nó sẽ qua mặt mình thôi, Yuto nghĩ thầm.

Không chỉ riêng cậu có suy nghĩ này. Cùng ngày hôm ấy, sau giờ tập, mấy đứa khối Chín túm tụm lại, hằn học bôi xấu tay đàn anh kia và Tomoyuki.

“Lão ta chả biết cái cóc khô gì! Bơi chậm rì như thế mà bảo học hỏi.”

“Đúng! Lại được thằng ranh đó nữa. Khoái chí ra mặt!”

“Nó muốn cười vào mặt bọn mình đấy, chắc chắn là thế."

Từ đó trở đi, thái độ của nhóm lớp Chín đối với Tomoyuki thay đổi rõ rệt. Chẳng đứa nào thèm bắt chuyện với cậu đã đành, đến khi cậu bé chạy lại nhờ chi dẫn, chúng còn buông lời mia mai kiểu như “Ôi chà, bọn này tuổi gì mà dám dạy bảo huấn luyện viên Yoshinaga Tomoyuki”. Mỗi khi thành tích bơi của Tomoyuki không tốt, cả lũ liền kéo ra chỗ khuất để đập tay ăn mừng.

Tất nhiên những hành động này vẫn chưa đến mức gọi là bắt nạt, mới dừng ở ngưỡng xa lánh mà thôi. Giữa lúc ấy thì có giải đấu liên trường. Tất cả các thành viên đều tham gia, thi đấu nhiều hạng mục nhưng kết quả chung cuộc của trường Shubunkan chẳng lấy gì làm xuất sắc. Thầy phụ trách Itokawa đặc biệt nản lòng về đội bơi tiếp sức. Ở hai hạng mục tiếp sức 200 mét và tiếp sức hỗn hợp, thành tích thi đấu tệ hơn rất nhiều so với lúc luyện tập. Giá mà đạt được phong độ như ngày thường thôi thì việc giành chức vô địch cũng chẳng phải quá viển vông.

“Hôm nay mấy em làm tôi thất vọng quá sức.” Sau buổi thi đấu, thầy Itokawa nói với các thành viên. “Suy ngẫm xem bản thân còn chưa đạt ở chỗ nào. Tìm ra câu trả lời rồi thì thể hiện cho tôi thấy bằng hành động. Còn cứ đà này, chỉ có nước trượt dài thôi.”

Yuto là một trong các tuyển thủ hạng mục tiếp sức 200 mét, cùng với Tatsuya, Shota và Tomoyuki. Thầy Itokawa đi rồi, bốn người ngồi lại trao đổi với nhau.

“Ý thầy là bọn mình phải cần cù tập luyện chứ gì.” Tatsuya lên tiếng.

“Xưa nay bao giờ chả tập luyện, còn muốn bọn mình làm gì nữa?” Yuto phản bác.

Đúng lúc đó Tomoyuki chợt thỏ thẻ, “Xin lỗi mọi người. Tại em mà thành tích của cả nhóm bị kéo tụt xuống...”

Điều này không sai, nhưng không phải nguyên nhân duy nhất. Cả ba thành viên kia đều hiểu rõ, tuy nhiên, đang cố kiếm một chỗ để đổ vấy trách nhiệm nên nghe những lời này thì khác nào buồn ngủ gặp chiếu manh.

“Được đàn anh khen một lần đã tưởng mình ngon lắm chứ gì,” Shota nói.

Tomoyuki lắc đầu, “Không phải đâu.”

“Thế thì cái kiểu bơi của mày hôm nay là sao đấy hả?”

“Em xin lỗi... Từ mai em sẽ luyện tập thật nghiêm túc.”

“Cần gì phải đợi đến tận mai, làm luôn hôm nay đi. Phải rồi, này chúng mày, giờ bọn mình bắt đầu buổi huấn luyện đặc biệt nhé.” Hai mắt sáng rực, Shota dường như rất tâm đắc với ý tưởng vừa nghĩ ra.

“Bây giờ luôn á?” Yuto kinh ngạc nhìn bạn. “Ở đâu cơ?”

“Bể bơi của trường. Chắc sẽ có cách vào được thôi.”

“Vào giờ này á?” Khi ấy đã khoảng 5 giờ chiều. Về đến trường phải hơn 6 giờ.

“À, tao từng lẻn vào bơi rồi. Có một đoạn rào võng rất dễ trèo.” Tatsuya nhiệt tình hưởng ứng.

Yuto thừa hiểu Shota và Tatsuya ấp ủ mưu đồ gì. Hai đứa muốn lợi dụng danh nghĩa “huấn luyện đặc biệt” để hành hạ Tomoyuki mà thôi. Hành động này không phải do quá giận Tomoyuki hay thù hằn sâu đậm gì, chẳng qua chỉ muốn giải tỏa cơn ức chế khi ăn trận mắng tơi tả của thầy Itokawa.

“Bỏ đi, làm thế không hay đâu!” Đáng lẽ Yuto phải nói ra câu này, nhưng cậu nín thinh, chỉ vì không muốn mang tiếng không hiểu lòng bạn, trong khi Tatsuya, hay chính người đầu têu là Shota lại có cùng tâm trạng bắn khoăn cũng nên.

Tomoyuki không tiện từ chối đề nghị của các đàn anh, thế là bốn học sinh lén lút lẻn vào trường. Vì đang mùa hè nên khuôn viên khá vắng lặng. Trời tối dần.

Cả nhóm cởi quần áo vứt trên bờ rồi nhảy xuống bể. Đầu tiên cả bốn bơi tà tà cùng nhau, được một lúc thì Shota bắt đầu ra lệnh cho Tomoyuki phải dốc hết sức mà bơi.

“Nhưng không được dùng đến chân đầu, chỉ bơi bằng tay thôi. Mày cứ bơi, bọn tạo giữ chân cho.”

Phương pháp huấn luyện đặc biệt là như sau: đứa đầu tiên là Shota sẽ lặn xuống nước để kẹp giò Tomoyuki và kèm cậu bé đến giữa bể. Ở đây đứa thứ hai đợi sẵn và thế chỗ Shota kẹp giò Tomoyuki. Khi cậu bé bơi đến hết bể thì đứa thứ ba tiếp nhận. Tóm lại là Tomoyuki bị ép phải bơi liên tục trong tình trạng hai chân bị kẹp cứng ngắc.

Sự cố xảy ra khi Tomoyuki bơi được hai vòng và đã đến nửa vòng thứ ba. Người giữ chân Tomoyuki lúc này là Shota, chuẩn bị đổi phiên với Tatsuya ở giữa bể. Yuto thì đang đi loanh quanh ở đầu bể, cậu trông thấy hai gương mặt ngóc lên khỏi nước, nhưng vì tối quá nên không nhận ra ai với ai.

“Ê này!” Giọng Shota vang lên. “Không thấy Tomoyuki đâu nữa.”

“Hả? Sao thế? Không phải nãy giờ mày vẫn nắm hai chân nó à?”

“Tại định chuyển cho Tatsuya nên tao đã buông chân nó ra, nào ngờ chỉ tích tắc thằng ranh đã biệt tăm.”

“Có khi nào nó bỏ chạy rồi không?” Yuto đưa mắt kiểm tra toàn bộ bể bơi, nhưng chẳng thấy ai khác nổi lên mặt nước. Không gian tối đen như mực nên không nhìn được đáy bể.

“Á!” Tatsuya bỗng la thất thanh. “Ở đây! Nó bị chìm dưới này.”

Yuto hoảng vía lao ngay xuống bể và hùng hục bơi đến chỗ bạn. Cả ba hợp sức kéo Tomoyuki lên khỏi mặt nước, dìu vào thành bể. Tomoyuki đã lịm đi, thân mình bất động. Gọi tên cũng chẳng thấy phản ứng gì. Hơi thở gần như đã tắt.

Tatsuya nhấn hai tay xuống ngực cậu bé để tống nước ra ngoài. Tomoyuki không có phản ứng gì. Giờ phải làm sao đây? Giữa lúc hoảng loạn, cả bọn chợt nghe có tiếng quát, “Này. Làm cái gì thế hả?”

Yuto giật bắn mình, tim như muốn ngừng đập, quay lại nhìn thì hóa ra thầy Itokawa đang xăm xăm chạy tới, tay cầm đèn pin.

“Các em làm cái khỉ gì ở đây?”

Không đứa nào cất tiếng được, cả Yuto cũng cảm như hến, mắt vẫn dán chặt vào Tomoyuki đang nằm im lìm.

“Sao thế này? Chúng mày làm gì thằng bé thế hả?” Thầy Itokawa chộp mạnh lấy vai Shota.

“... huấn luyện đặc biệt ạ.”

“Huấn luyện đặc biệt?”

“Vâng, nhưng đang bơi giữa chừng thì đuối nước...”

“Ngu xuẩn...” Thầy Itokawa bật thốt, rút điện thoại ra khỏi túi, rồi lại nhìn trừng trừng đám học trò. “Còn đần mặt ra? Tiếp tục xoa bóp ngoài lồng ngực, hô hấp nhân tạo nữa. Trước đây tôi chỉ cho hết rồi cơ mà.”

Tatsuya xoa bóp lồng ngực Tomoyuki thêm lần nữa. Yuto vừa nhớ lại cách hô hấp nhân tạo đã học vừa tiến hành.

Sau khi gọi cấp cứu 119, thầy Itokawa thế chỗ Tatsuya xoa bóp lồng ngực cho Tomoyuki. Tiếp đó quay sang bảo đám Yuto, “Mấy đứa thay quần áo và rời khỏi đây ngay. Xe cứu thương sắp đến. Nên lánh mặt cho mau.”

“... Lánh vào đâu ạ?” Tatsuya hỏi.

“Về nhà. Đi cho khéo đừng để ai bắt gặp, im lặng chờ xem tình hình. Cấm hé răng về vụ này với ai, kể cả bố mẹ. Thi đấu xong là các trò và Tomoyuki ai về nhà nấy. Quán triệt sẵn trong đầu đi. Rõ hết chưa?”

Thấy cả lũ vẫn im thin thít, thầy Itokawa gằn giọng, “Rõ hết chưa?”

“Rồi ạ.” Ba đứa đáp lại bằng giọng thều thào như đã mất hết sức lực.

“Được, giờ thì biến đi. Đừng để ai bắt gặp!”

Cả ba vội vàng mặc lại quần áo và quay ra theo con đường lúc vào. Trèo qua hàng rào, ra đến bên ngoài thì nghe tiếng xe cứu thương lan đến gần. Mọi chuyện xử lý thế nào chúng đều không rõ. Chỉ biết đêm khuya hôm đó Yuto nhận được điện của Tatsuya.

“Thầy Itokawa vừa gọi tao xong. Tomoyuki được cứu sống rồi.”

Yuto nghe mà nhẹ cả người, cậu đã dằn vặt mãi vì ý nghĩ Tomoyuki sẽ cứ thế đi luôn, đến nỗi hồi tối chẳng buồn ăn uống gì, chỉ một mực nhốt mình trong phòng.

“May quá. Yên tâm được rồi.” Yuto chân thành đáp.

“Chưa yên tâm được đâu.” Trái với tâm trạng của Yuto, giọng Tatsuya chùng hẳn xuống. “Nghe bảo thằng ranh chưa tỉnh...”

"Hả?"

“Đã thở lại được, nhưng còn mê man, đến giờ vẫn nằm trong bệnh viện.”

Tâm trạng mới nhẹ nhõm đôi chút lại một lần nữa trĩu xuống.

“Ngày mai cả câu lạc bộ sẽ bị triệu tập. Chắc sẽ bị tra hỏi rất nhiều, nhưng tuyệt đối không được tiết lộ bất cứ điều gì. Thầy Itokawa dặn đấy.”

“Làm thế liệu có ổn không?”

“Thầy bảo tốt nhất hãy xử sự theo cách đó. Giải quyết không khéo thì câu lạc bộ bơi lội này sẽ tan tành mây khói.”

Có thể lắm! Một lần nữa, Yuto lại càng thấm thía mức độ nghiêm trọng trong hành vi của mình và đám bạn.

Sáng hôm sau cảnh sát đến trường. Toàn thể câu lạc bộ bơi lội được triệu tập để hỏi về sự cố hôm trước. Tất nhiên các thành viên đội bơi tiếp sức, tức Yuto và hai cậu bạn, bị tra hỏi cặn kẽ nhất. Chúng răm rắp trả lời theo kịch bản mà Itokawa gài sẵn, cảnh sát không tỏ ra nghi ngờ gì.

Cuối cùng sự việc được dàn xếp ổn thỏa. Câu chuyện thầy Itokawa dựng lên có nội dung đại khái thế này: Thi đấu xong, mọi người giải tán ngay tại chỗ. Thầy Itokawa quay lại trường để tổng hợp dữ liệu về thành tích thi. Đang làm thì nhớ ra chuyện gì đấy nên đi sang văn phòng câu lạc bộ. Đến nơi thì thấy quần áo ai vứt vương vãi trên thành bể nên cầm đèn pin lại xem, phát hiện có người chìm dưới đáy nước. Vội vàng đưa lên bờ mới biết là Yoshinaga Tomoyuki, một thành viên lớp Tám. Thầy Itokawa lập tức gọi cấp cứu 119 rồi tranh thủ hô hấp nhân tạo và thực hiện thủ thuật xoa bóp tim ngoài lồng ngực cho nạn nhân. Xe cứu thương có mặt không lâu sau đó và nhanh chóng chuyển Tomoyuki đến bệnh viện.

“Sau trận đấu tôi phê bình khá nặng nề, chắc đã khiến Tomoyuki sinh ra day dứt ăn năn nên quyết định tự tập luôn sau khi giải tán.” Thầy Itokawa trình bày với cảnh sát.

Không ai nghi ngờ tính xác thực của câu chuyện. Tomoyuki là một học sinh có tinh thần trách nhiệm cao, sau trận đấu cậu cũng tâm sự với các bạn cùng khóa rằng tại mình mà đội bơi tiếp sức không đạt được thành tích tốt. Chi tiết này đã được xác minh.

Tuy nhiên, Yuto vẫn bứt rứt không yên. Dù không ai nghi ngờ đi nữa, nhưng Tomoyuki mà tỉnh lại thì chẳng phải chân tướng cũng bại lộ hay sao?

“Trong trường hợp đó, các bên sẽ ngồi lại trao đổi với nhau.” Thầy Itokawa trấn an Yuto, Tatsuya và Shota. “Bấy giờ chỉ còn cách nhận lỗi với Tomoyuki và bố mẹ em ấy, cầu xin tha thứ rồi giải thích rằng, nói dối là để cứu lấy sự sống còn của câu lạc bộ bơi lội. Chính tôi cũng sẽ đứng ra cúi đầu nhận tội chung với các em. Nhưng chưa đến lúc thì phải giữ mồm giữ miệng. Tuyệt đối không bép xép với bất kì ai.” Thầy Itokawa nói bằng giọng cứng rắn, không để đứa nào có cơ hội phản bác.

Dù chưa hết băn khoăn, Yuto và các bạn vẫn răm rắp tuân theo chỉ vẽ của thầy. Không thể phủ nhận, cả bọn một mặt thì cầu cho Tomoyuki bình phục càng sớm càng tốt, mặt khác lại thầm mong cậu ta cứ hôn mê mãi đi, đừng tỉnh dậy.

Sau này ngẫm lại thì thấy, chắc hẳn lúc ấy thầy Itokawa đã đoán được Tomoyuki sẽ không bình phục. Và trên thực tế, cậu bé chẳng bao giờ còn quay lại trường.

Ngày tháng trôi qua, Yuto và đám bạn tốt nghiệp, rời khỏi trường cấp hai cùng vết thương sâu hoắm nơi đáy lòng.