Chương 13
Laurel nhìn chăm chăm vào tấm lưng trần của mình trong gương. Một đường thẳng nhỏ xíu màu trắng kéo dài từ vai xuống tận giữa lưng – giống như một vết sẹo dài bị lãng quên vậy – nhưng nhìn bề ngoài thì khó có thể nhận ra nó.
Cô thở dài rồi chui vào một cái áo ba lô. Điều đó thật tốt hơn rất nhiều.
Cái ý tưởng là một tiên nữ dường như đã rõ mồm một vào tối hôm qua. Hôm nay nó đã cách xa cả triệu dặm rồi. Cô chăm chú ngắm nghía khuôn mặt mình, nửa hy vọng là chúng đã có gì đó thay đổi.
"Mình là một nàng tiên," cô thì thầm. Nhưng bóng hình phản chiếu trong gương không đáp lại.
Thật ngớ ngẩn khi nói điều đó. Cô không cảm thấy giống một nàng tiên – cô chẳng cảm thấy gì khác hơn chính mình như từ trước tới giờ. Cô cảm thấy bình thường. Nhưng dù sao bây giờ Laurel cũng đã biết đó là sự thật – và bình thường không còn là từ ngữ mô tả cho cuộc đời của cô nữa.
Cô cần phải nói chuyện với Tamani.
Laurel nhón chân đi xuống lầu và nhấc máy quay số điện thoại nhà David. Chỉ khi cậu bạn trả lời bằng một giọng khàn khàn cô mới nghĩ tới chuyện giờ giấc. "Gì thế?"
Bây giờ thì gác máy cũng chả kịp nữa rồi – cô vừa mới đánh thức anh chàng dậy. "Chào. Xin lỗi cậu nhé. Mình quên mất là vẫn còn hơi sớm."
"Cậu làm cái quái gì vào lúc sáu giờ sáng thế này hả?" Anh chàng hỏi vẻ ngái ngủ.
"Ừm, mặt trời lên rồi mà."
David khụt khịt mũi. "Ừ. Tất nhiên rồi.''
Laurel nhìn lên cánh cửa khép hờ của phòng bố mẹ rồi lẻn vòng qua góc nhà vào phòng để đồ ăn. "Cậu sẽ bao che cho mình hôm nay nhé?" Cô thì thào.
"Bao che?"
"Mình có thể bảo với bố mẹ là mình ở nhà cậu chứ?"
Bây giờ thì David nghe có vẻ cảnh giác hơn. "Thế thực sự cậu sẽ đi đâu?"
"Mình phải gặp Tamani, David ạ. Hoặc ít nhất, mình phải cố thử."
"Cậu sẽ đến khu đất ấy à? Cậu sẽ đến đấy bằng cách nào?"
"Xe buýt. Chắc là họ phải có chuyến nào đấy đi xuống khu 101 vào Chủ nhật chứ, cậu không nghĩ thế à?"
"Cứ cho là cậu có thể đến Orich bằng cách ấy, nhưng từ đó tới nhà cũ của cậu thì bao xa hả?"
"Mình có thể để nhờ cái xe đạp lên thành trước xe buýt. Từ bến xe buýt tới nhà mình chỉ khoảng một dặm thôi, thậm chí không mất tới mười phút đạp xe đâu."
David thở dài. "Ước gì mình có bằng lái nhỉ."
Laurel cười. Cậu chàng thường xuyên than vãn về chuyện đó. "Còn hai tuần nữa thôi, David ạ. Cậu sẽ làm được mà."
"Không phải thế. Mình muốn đi cùng cậu."
"Không được. Nếu anh ta biết cậu ở đó, anh ta có thể sẽ không xuất hiện. Anh chàng đó không thích chuyện cậu là người đầu tiên biết về bông hoa đâu."
"Cậu kể với anh ta thế à?"
Laurel cuốn dây điện thoại quanh cổ tay. "Anh ta hỏi mình đã kể với ai chưa và mình buột miệng nói ra. Anh ta rất lạ lùng – anh ta có sức thuyết phục người khác ghê gớm lắm ấy. Giống như là cậu không thể nói dối anh ta được ấy!"
"Mình không thích chuyện này, Laurel ạ. Hắn ta có thể nguy hiểm."
"Chính cậu còn luôn nói anh ta đúng suốt cả tuần còn gì. Anh ta nói thích mình. Nếu anh ta đã nói thật về mọi thứ khác, thì sao anh ta phải nói dối về chuyện đó chứ?"
"Thế còn Barnes thì sao? Nếu lão ta ở đó thì sao?"
"Giấy tờ chưa được ký mà. Nhà mình vẫn còn sở hữu nó."
"Cậu chắc chứ?"
"Chắc! Hôm qua mẹ mình mới nói chuyện đó mà."
David thở dài và đường dây im lặng.
"Thôi nào! Mình phải đi. Mình phải tìm hiểu thêm chuyện này."
"Được rồi. Với một điều kiện. Khi về cậu phải kể cho mình nghe những gì anh ta nói đấy nhé."
"Mình sẽ kể những điều mình có thể."
"Thế là sao hả?"
"Mình không biết anh ta sẽ nói gì với mình. Nhỡ có một bí mật lớn của loài mộc tiên mà mình không được kể với bất kỳ ai thì sao?"
"Được, mọi điều ngoại trừ bí mật của cái thế giới mà nếu nó có thật. Thống nhất nhé?"
"Duyệt."
"Laurel?"
"Hả?"
"Cận thận nhé. Rất, rất cẩn thận đấy!"
♣ ♣ ♣
Sau khi xích chiếc xe đạp vào một gốc cây nhỏ, Laurel khoác chiếc ba lô nặng lên một bên vai. Cô đi qua ngôi nhà bỏ không, rồi ngập ngừng trước hàng cây nơi từ đó mấy con đường mòn luồn lách vào các lùm cây rậm rạp. Cô quyết định theo con đường mòn dẫn tới chỗ Tamani đã tìm thấy cô lần trước.
Khi tới chỗ tảng đá lớn bên bờ suối, Laurel đưa mắt nhình quanh. Ngồi bên dòng suối trong vắt mát lành khiến cô thấy tĩnh tâm trở lại, trong thoáng chốc cô đã cân nhắc tới việc chỉ ngồi đó khoảng một giờ rồi trở về nhà mà không tìm gặp Tamani nữa. Việc nói chuyện với anh ta thật không dễ dàng chút nào.
Nhưng Laurel buộc mình không được bàn lùi. Hít vào một hơi thật sâu, cô hét to: "Tamani???" Còn hơn cả những âm vang trong vách đá, tiếng cô dường như bị rừng cây mênh mông nuốt chửng, khiến cô thấy mình trở nên nhỏ bé vô cùng. "Tamani?" Cô gọi lại, lần này nhỏ hơn một chút. "Anh vẫn còn ở đây chứ? Tôi muốn nói chuyện!" Cô quay một vòng, cố gắng lướt mắt qua những hàng cây. "Tam…"
"Này!" Giọng nói chào mừng, nhưng lại thận trọng đến lạ lùng.
Laurel quay lại và gần như đâm sầm vào ngực Tamani. Cô vội che miệng để tiếng hét không bật ra khỏi đầu môi. Đó là Tamani, nhưng anh chàng trông rất khác trước. Hai cánh tay để trần, còn vai và ngực lại được che bởi một thứ giống như áo giáp làm từ vỏ cây và lá cây. Một ngọn giáo dài ló ra phía trên vai, nó có đầu làm bằng đó được mài sắc như mép dao mỏng. Anh ta cũng làm Laurel choáng váng như lần trước, nhưng lần này xung quanh anh ta lơ lửng một bầu không khí đầy hăm doạ như một màn sương mù dày đặc.
Tamani nhìn Laurel hồi lâu, và dù đã cố. Laurel vẫn không thể nhìn tránh đi chỗ khác được. Một bên khoé miệng anh ta nhếch lên thành nụ cười nửa miệng và anh ta kéo tấm áo giáp kì lạ nọ qua đầu, để nó rơi xuống cùng bầu không khí hăm doạ ấy. "Xin lỗi về sự xuất hiện nhé," anh ta nói rồi xếp gọn ghẽ chiếc áo giáp sau một gốc cây. "Chúng tôi hôm nay đang tăng cường canh gác." Anh ta đứng lên và mỉm cười ngập ngừng. "Thật vui là em đã trở lại! Tôi đã không dám chắc là em sẽ quay lại đấy!" Tamani mặc toàn một màu xanh sẫm cho ngày hôm nay – một chiếc áo sơ mi bó, tay áo dài ba phần tư và chiếc quần rộng lùng thùng cùng kiểu hôm trước. "Và em đến một mình." Đó không phải là một câu hỏi.
"Làm thế nào anh biết?"
Tamani cười lớn, đôi mắt lấp lánh. "Tôi sẽ là loại lính gác kiểu gì nếu không biết là có bao nhiêu người xâm nhập vào đất của mình chứ?"
"Lính gác ư?"
"Đúng thế." Bây giờ anh chàng đang dẫn Laurel đi xuống con đường mòn hướng về phía khoảng trống mà họ đã nói chuyện lần trước.
"Anh canh gác cái gì vậy?" Cô hỏi.
Anh ta quay ra ngoác miệng cười và chạm vào đầu mũi cô. "Một thứ rất, rất đặc biệt."
Laurel cố lấy lại hơi thở. "Tôi đến để… ừm… để xin lỗi," cô nàng lắp bắp.
"Vì cái gì cơ?" Tamani hỏi, nhịp bước vẫn không chậm lại.
Anh ta đang chòng ghẹp mình, hay là chuyện đó thật sự không làm anh ta bận tâm nhỉ? "Lần trước tôi đã phản ứng thái quá," cô nói, vội bước lên cho kịp Tamani. "Tôi đã nổi đoá lên về mọi chuyện diễn ra lúc đó và những điều anh kể với tôi khiến tôi hành xử điên rồ. Lẽ ra tôi không nên nổi khùng lên với anh như thế. Tôi xin lỗi."
Họ bước thêm vào bước. "Và…?" Tamani thúc giục.
"Và cái gì cơ?" Laurel hỏi, lồng ngực thắt lại khi đôi mắt xanh biếc của anh đang nhìn thẳng vào cô.
"Và mọi điều tôi nó là sự thật và bây giờ em đến đây để biết nhiều hơn nữa." Tamani đột ngột dừng lại. "Đó là lý do em có mặt ở đây, đúng không?" Anh chàng đứng tựa vào một thân cây và nhìn Laurel tinh quái.
Laurel gật đầu và không thể nói được gì. Cô chưa bao giờ cảm thấy lúng túng và ngượng ngùng đến thế. Tại sao anh ta lại miệng lưỡi đến thế chứ? Cô không thể suy nghĩ hay nói lại anh ta. Thế mà anh ta dường như có vẻ hoàn toàn thoải mái với cô.
Tamani nhẹ nhàng ngồi xuống và Laurel nhận ra họ đã tới cái tràng cỏ trống lần trước. Anh chàng ra hiệu về một chỗ cách chừng một mét. "Em ngồi đi." Anh ta toét miệng cười rồi nghiêng người vỗ xuống chỗ cỏ bên cạnh. "Dĩ nhiên em có thể ngồi cạnh tôi nếu em thích."
Laurel hắng giọng rồi ngồi xuống phía đối diện với Tamani.
"Tôi vẫn chưa có cái may mắn đó nhỉ?" Anh chàng luồn những ngón tay ra sau gáy. "Vẫn còn thời gian mà. Vậy là," Tamani nói sau khi đã yên vị, "những cánh hoa của em đã héo rồi?"
Laurel gật đầu. "Đêm qua."
"Nhẹ nhõm chứ?"
"Hầu như thế."
"Và em đến đây để tìm hiểu thêm về việc là một nàng tiên, đúng không?"
Laurel ngượng ngùng vì bị nhìn thấu tim gan, nhưng anh ta đúng và cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc thừa nhận điều đó."
"Tôi không biết là mình có nhiều điều để kể cho em không – em đã tự sinh tồn suốt mười hai năm qua, em không cần tôi phải cảnh báo là em không được ăn muối nhỉ."
"Tôi đã tiến hành vài tra cứu." Laurel nói.
Tamani cười khẩy. "Chuyện này lẽ ra là tốt đấy."
"Gì cơ?"
"Chỉ có điều loài ngươi chẳng bao giờ đúng cả."
"Tôi cũng thấy thế." Sau một hồi do dự, cô hỏi: "Anh không có đôi cánh nào giấu dưới áo đấy chứ?"
"Em muốn kiểm tra hả?" Bàn tay anh ta di chuyển xuống dưới gấu áo.
"Thôi, được rồi." Laurel vội nói.
Lúc này Tamani trở nên nghiêm túc. "Không có đôi cánh nào cả, Laurel ạ. Không ai có cánh cả. Một vài bông hoa giống như đôi cánh, cũng như có những bông hoa giống các con ruồi ấy – hoa của em khá giống đôi cánh. Nhưng chúng chỉ là hoa thôi – như em đã khám phá ra rồi đấy."
"Tại sao các câu chuyện đều lầm lẫn thế?"
"Anh cho rằng loài người chỉ giỏi hiểu sai những thứ mà họ trông thấy thôi."
"Tôi chưa bao giờ đọc bất cứ thứ gì về thần tiên là thực vật cả. Và tin tôi đi, tôi đã tìm kiếm mọi tài liệu rồi," cô nói.
"Loài người thích kể những câu chuyện về các giống người khác, nhưng với đôi cánh hay cây đũa thần. Chứ không phải về cây cối. Không phải thứ gì đó không là con người. Và có thể họ chẳng bao giờ mong muốn điều đó xảy ra." Anh chàng nhún vai. "Mà loài người trông cũng rất giống chúng ta, anh nghĩ đó là một giả thuyết có lý."
"Nhưng yên đã. Họ thật sự nhầm lẫn rồi. Tôi không có cánh. Và tôi hiển nhiên không có phép thuật."
"Em không có ư?" Tamani nói với cái miệng cười thật tươi.
Mắt Laurel mở lớn. "Tôi có à?"
"Dĩ nhiên."
"Thật chứ?"
Tamani phá lên cười trước vẻ hồ hởi kích động của Laurel.
"Vậy những pháp thuật tồn tại à? Phép màu thật sự ấy? Không phải mọi thứ hoàn toàn đều là khoa học như David nói sao?"
Tamani đảo mặt ngạo ngán. "Lại David à?"
Laurel xù lông nhín. "Cậu ấy là bạn tôi. Bạn tốt nhất của tôi đấy."
"Không phải bạn trai của em à?"
"Không. Ý tôi là… không."
Tamani nhìn cô chăm chú đến mấy giây. "Vậy vị trí đó vẫn bỏ ngỏ ư?"
Laurel đảo mắt. "Chúng ta đang quá đà trong cuộc trò chuyện này đấy."
Tamani nhìn thẳng vào Laurel một lúc lâu, nhưng cô từ chối đón nhận ánh mắt anh ta. Anh ta nhìn cô vẻ sở hữu, như thể cô là người tình mà anh ta đã thắng được và giờ anh ta chỉ đang chờ cô nhận ra điều đó.
"Hãy nói cho tôi biết về phép thuật đi," cô lên tiếng, thay đổi đề tài. "Anh có thể bay không?"
"Không, giống như chuyện đôi cánh, đí chỉ là truyền thuyết dân gian."
"Thế anh có thể làm gì?"
"Em không tò mò về việc mình có thể làm gì ư?"
"Tôi có thể là phép sao?"
"Hoàn toàn có thể. Em có những quyền năng rất mạnh mẽ. Em là một nàng tiên Mùa Thu."
"Điều đó có nghĩa gì?"
"Có bốn loài tiên: Mùa Xuân, Mùa Hạ…"
"Mùa Thu và Mùa Đông?"
"Đúng thế."
"Tại sao tôi lại là tiên Mùa Thu?"
"Vì em được sinh ra vào mùa thu. Đó là lý do bông hoa của em mọc vào nùa thu."
"Điều đó nghe chẳng có vẻ gì màu nhiệm cả," Laurel nói, hơi thất vọng. "Nó nghe như một môn khoa học ấy."
"Đúng thế. Không phải mọi điều trong cuộc sống của em đều là phép màu đâu. Thực tế, hầu hết các loài tiên đều khá bình thường thôi."
"Thế thì phép thuật là thế nào?"
"À, mỗi loài tiên có loại phép màu riêng của họ." Gương mặt Tamani trở nên thành kính. "Tiên Mùa Đông là quyền lực nhất, và cũng hiếm có nhất. Chỉ có hai hay ba vị tiên được sinh ra trong một thế hệ. thường thì ít hơn. Những bậc cai trị chúng ta thường là tiên Mùa Đông. Họ có quyền thống trị tất cả các loài thực vật. Tất cả. Một cây tùng trưởng thành sẽ phải tự uốn cong xuống nếu một vị tuêb Mùa Đông yêu cầu nó phải làm thế."
"Nghe như họ có thể làm bất cứ điều gì ấy nhỉ"
"Đôi khi tôi nghĩ họ có thể đây. Nhưng các tiên Mùa Đông chủ yếu giữ gìn các khả năng – và cả các giới hạn nữa – cho riêng bọn họ, và truyền chúng lại qua các thế hệ. Một số người nói rằng món quà vĩ đại nhất của tiên Mùa Đông chinh là khả năng giữ bí mật đó."
"Vậy tiên Mùa Thu thì làm gì?" Laurel hỏi, có vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Các tiên Mùa Thu có quyền lực lớn thứ hai, và cũng giống như tiên Mùa Đông, họ khá hiếm. Tiên Mùa Thu làm ra được nhiều thứ.
"Những thứ gì?"
"Những thứ từ các loài thực vật khác. Thuốc tiên, thuốc độc, thuốc đắp chữa bệnh. Các loại đó.
Cái ấy nghe chẳng kỳ diệu gì cả. "Vậy tôi giống như một đầu bếp à? Tôi pha trộn các thứ với nhau ư?"
Tamani lắc đầu. "Em không hiểu rồi. Nó không đơn giản là việc trộn lẫn các thứ vào nhau đâu – nếu không thì mọi người đều có thể làm được chuyện đó hết. Tiên Mùa Thu có được linh cảm kỳ diệu về các loại thực vật và có thể dùng chúng cho lợi ích của vương quốc. Đưa cho tôi một cuốn sách về thuốc bổ thì tôi vẫn không thể làm được thậm chí là một hỗn hợp để ngăn nấm mốc. Nó là phép thuật, dù cho nó có vẻ đầy lý tính.
"Nó nghe vẫn chẳng giống phép thuật gì cả!"
Nhưng nó là phép thuật đấy. Các Tiên Mùa Thu khác nhau có chuyên môn khác nhau. Họ làm ra thuốc độc và thuốc tiên ứng dụng vào mọi việc – như tạo ra sương mù để làm những kẻ xâm chiếm địa bàn trở nên loạn óc, hoặc làm một loại độc tố khiến chúng buồn ngủ chẳng hạn. Tiên Mùa Thu quyết định cho sự sinh tồn của Tiên với tư cách là một giống loài. Họ rất, rất quan trọng."
"Tôi đoán điều đó chắc tuyệt vời lắm." Nói vậy nhưng Laurel vẫn không hoàn toàn bị thuyết phục. Với cô nó nghe giống như mộn Hoá học vậy, và nếu Sinh học có là môn học thiết yếu để tìm hiểu về tién, thì cô cũng chẳng giỏi giang gì ở môn đó.
"Thế Tiên Mùa Hè làm những việc gì?"
Tamani cười. "Tiên Mùa Hè thích chưng diện," anh ta đáp, lấy giọng hóm hỉm. "Giống những bông hoa mùa hè. Họ tạo ra các ảo giác và những màn ánh sáng lung linh đến khó tin. Thể loại đó con người thường nghĩ là phép thuật.
Laurel không thể ngăn ý nghĩ là một nàng tiên Mùa Hè có vẻ còn vui hơn là tiên Mùa Thu. "Anh là tiên Mùa Hè à?"
"Không." Tamani nhập ngừng. "Tôi chỉ là tiên Mùa Xuân thôi."
"Tại sao lại là 'chỉ'?
Tamani nhún vai. "Tiên Mùa Xuân ít quyền lực trong tất cả các loài tiên. Thế nên tôi mới là lính gác. Lao động chân tay. Tôi không cần nhiều phép thuật cho công việc đó."
"Anh có thể làm gì?"
Tamani nhìn lảng đi. "Nếu tôi nói, em hứa là không nổi giận đấy."
"Tại sao tôi lại tức giận chứ?"
"Bởi vì lần trước tôi đã thực hiện nó với em khi em đến đây."
~°°°°°°~