PHẦN 1 CUỘC ĐÀO XỚI Chương 1 Tháp giống 18
KHẮP CÁC HÀNH LANG CỦA BỘ PHẬN CƠ KHÍ, bụi cứ trút xuống như mưa, rơi ra vì rung động thô bạo từ cuộc đào xới. Dây nhợ trên đầu nhè nhẹ đung đưa trong đai giữ. Ống dẫn gõ lạch cạch. Và từ phòng máy phát điện, từng tràng tiếng ồn ngắt quãng tràn ngập không trung, dội vào tường, gợi người ta nhớ đến cái hồi những cỗ máy mất cân bằng quay tròn đầy nguy hiểm.
Đứng tại tâm điểm cảnh huyên náo là Juliette Nichols, bộ đồ liền thân trên người được kéo khóa tụt xuống tận eo, hai ống tay áo trống thắt nút quanh hông, áo trong bê bết bụi và mồ hôi. Cô tựa người vào chiếc máy xúc, hai cánh tay rắn chắc rung lên bần bật trong khi pít tông kim loại nặng nề của chiếc máy đào liên tục giáng vào lớp tường bê tông của tháp giống 18.
Rung động thấm đến tận răng cô. Mọi mấu khớp, mọi khúc xương trên cơ thể cô đều rung lên, và các vết thương cũ lại nhức nhối nhắc về chuyện xưa. Chếch bên cạnh cô là một toán thợ mỏ. Bình thường, chính bọn họ phụ trách máy đào, nhưng nay họ chỉ đứng quan sát với vẻ bực bội. Juliette quay đầu, rời mắt khỏi lớp bê tông bị nghiền thành bột và nhìn thấy dáng đứng của họ: tay khoanh lại trước bộ ngực rộng, quai hàm nghiến chặt, mặt mày cau có. Dễ chừng họ thấy tức giận vì bị cô chiếm mất máy. Hoặc có thể họ giận vì một vùng cấm kỵ nay đã bị đào vào.
Juliette nuốt sạn và bột vôi tích trong miệng rồi tập trung vào bức tường đang dần nát vụn. Còn một khả năng khác mà cô không thể bỏ qua. Cô đã đẩy hàng loạt thợ cơ khí và thợ mỏ tốt vào chỗ chết. Lúc cô cự tuyệt việc lau chùi, chiến sự đã bùng nổ rất ác liệt. Trong số những người đang đứng xem cô đào, đã bao nhiêu phải chịu cảnh mất tri kỷ, mất bạn bè chí cốt, hay mất thân nhân? Bao nhiêu người trong số họ oán trách cô đây? Không thể có chuyện cô là người duy nhất đổ lỗi cho cô.
Máy đào giật nẩy và có tiếng kim loại va vào nhau. Juliette dời bộ hàm đang giã lia lịa sang bên khi có thêm nhiều phần xương thép lộ ra trên lớp thịt bê tông trắng bệch. Cô đã khoét được nguyên một hố toang hoác vào tường ngoài của tháp. Chĩa ra lởm chởm phía trên là hàng cốt thép thứ nhất, phần chót cùng trơn nhẵn như nến chảy do bị cô dùng đèn hàn đốt. Tường tháp có vẻ dày hơn cô dự kiến, vì sau khi đào sâu thêm nửa mét bê tông, một hàng cốt thép khác đã hiện lên. Với đôi tay tê dại và thần kinh tả tơi, cô điều khiển cỗ máy tiến tới trước, để chiếc pít tông hình nêm rào rạo nhai lớp đá lèn giữa các thanh thép. Nếu chưa tận mắt nhìn thấy giản đồ thiết kế – nếu không biết ngoài kia vẫn còn những tháp giống khác – thì cô đã bỏ cuộc rồi. Cô cảm thấy mình như đang gặm xuyên qua cả Trái Đất. Cánh tay cô run lên, bàn tay cô chỉ là một khối nhòe nhòe. Cô đang tấn công bức tường tháp giống, đang húc hùng hục vào nó, quyết tâm đục thủng cái thứ chết tiệt này, quyết tâm khoan tuốt ra đến bên ngoài.
Nhóm thợ mỏ nhúc nhích, ra chiều không thoải mái. Juliette rời mắt khỏi bọn họ và nhìn vào vị trí mình đang nhắm, nơi mũi búa mỗi lúc một nện keng keng lên nhiều thép hơn. Cô tập trung vào lằn đá trắng giữa các thanh thép. Cô đưa chân đá cần điều khiển, tì hẳn người vào máy, và chiếc máy đào ì ạch lê tới trước thêm đôi ba phân nữa trên bộ bánh xích gỉ sét. Đáng lẽ cô phải tạm dừng giải lao từ ban nãy. Vôi bụi trong miệng đang bóp nghẹt cô; cô khát khô họng; tay cô cần được nghỉ ngơi; gạch đá đổ nát dồn tụ thành đống dưới sàn máy đào và ngổn ngang quanh chân cô. Cô đá văng vài khối to ra và tiếp tục đào.
Juliette sợ rằng nếu dừng lại thêm lần nào nữa, cô sẽ không thể thuyết phục họ cho mình làm tiếp. Ừ, có thể cô là thị trưởng, là trưởng ca đấy, song cô vẫn trông thấy những người mình từng ngỡ không biết sợ là gì nhăn trán nhíu mày rời phòng máy phát điện. Bọn họ như sợ rằng cô sẽ đục thủng một phong ấn thiêng liêng và để luồng ám khí chết chóc tràn vào. Juliette đã thấy cách họ nhìn cô, coi cô như một bóng ma vì biết cô từng ra bên ngoài. Nhiều người xê ra xa như thể cô mang mầm bệnh.
Cô nghiến răng, nghiền nát mớ sạn lợn cợn, và đưa chân đá cần đạp tiến thêm phát nữa. Bộ xích máy đào quay tròn, đẩy máy tới trước vài phân, rồi lại vài phân. Juliette nguyền rủa cái máy và cơn đau nơi cổ tay. Khốn kiếp thay cái cuộc chiến kia và chuyện bạn bè cô phải thiệt mạng. Khốn kiếp thay cảnh Độc Một Mình và lũ trẻ phải thui thủi sống trong đơn côi, bị chia tách khỏi cô bởi cả một bể đá vô biên. Và khốn kiếp thay cái trò thị trưởng nhăng nhít này, khốn kiếp thay cảnh ai ai cũng đều dõi mắt về phía cô như thể cô đột nhiên nắm quyền điều hành mọi ca trực ở tất cả các tầng, như thể cô biết mình đang làm cái quái gì không bằng, như thể họ phải nghe lệnh cô ngay cả khi họ sợ cô...
Cỗ máy chồm tới trước ba phân và đầu búa giã rít lên một tiếng choang lanh lảnh. Juliette để tuột mất một bên tay và cỗ máy rồ lên như sắp phát nổ. Toán thợ mỏ giật nẩy lên như bọ chét, vài người chạy về phía cô, mấy bóng đeo đổ xô đến. Juliette nhấn công tắc đỏ gần như lặn mất tăm dưới lớp bột trắng để tắt động cơ đi. Chiếc máy đào vừa lắc lư chồm nẩy, vừa lắng xuống khỏi trạng thái bất kham nguy hiểm của mình.
"Đào qua rồi! Đào qua rồi!”
Raph kéo cô lùi về, cánh tay trắng nhợt, khỏe như vâm nhờ bao năm đào xới của anh túm quanh đôi tay tê dại của cô. Những người khác om sòm bảo cô rằng cô đã xong việc. Đã hoàn thành rồi. Ban nãy, máy đào đã phát ra tiếng gì nghe như một thanh truyền động bị gãy; đã xuất hiện tiếng rít đầy nguy hiểm báo hiệu một động cơ mạnh mẽ đang phóng đi trong điều kiện không ma sát, không bị thứ gì ngăn trở. Juliette buông cần điều khiển và ngã vào vòng tay của Raph. Một nỗi tuyệt vọng tái xuất hiện trong cô khi cô mường tượng cảnh những người bạn của mình bị chôn sống trong một tháp giống trống rỗng và cô không thể đến được chỗ bọn họ.
“Cô đào qua rồi – lui lại đi!”
Một bàn tay sặc mùi dầu mỡ và toát vẻ vất vả nhọc nhằn bịt lấy miệng cô, lo cô hít phải khí độc bên ngoài. Juliette không thở được. Một không gian trống đen ngòm hiện ra trước mặt cô, đám mây bê tông dần tan biến.
Và nằm chình ình ngay đó, giữa hai thanh thép, là một khoảng khuyết tối tăm. Một khoảng khuyết nằm giữa hai lớp chấn song ngục tù bủa vây khắp xung quanh họ, chạy từ bộ phận Cơ Khí lên đến tận khu trên đỉnh.
Cô đã qua rồi. Qua rồi . Giờ đây, cô đã được diện kiến một thứ xa lạ, một thứ khác biệt, miền bên ngoài .
“Đèn hàn,” Juliette lẩm bẩm, cạy bàn tay chai sạn của Raph ra khỏi miệng mình và hổn hển hớp lấy một hơi. “Lấy đèn hàn cho tôi. Và một cây đèn pin nữa.”