← Quay lại trang sách

Chương 19 GÒ Ụ TRÒN--

Mi đã từng có cơ hội nhưng giờ thì hết rồi! Mà giờ ta lại có mục đích sử dụng khác cho mi đây. Một mục đích mà mi sẽ không thích đâu! Đây, cầm lấy mấy thứ này!” Morgan vừa gầm gừ vừa quẳng thứ gì đấy về phía tôi.

Là một cái xẻng. Tôi vừa kịp bắt lấy xẻng thì hắn đã đưa cho tôi một bao tải tổ bố, nặng đến mức hắn phải phụ chất bao tải lên vai tôi. Đoạn hắn đẩy tôi ra cửa nhà nguyện bước ra ngoài trời giá lạnh. Tôi đứng đấy run lập cập, chật vật dưới sức nặng của bao tải, lại cảm thấy quá mệt quá yếu nên không thể bỏ chạy được. Mà nếu tôi có bỏ chạy, chắc chắn vài giây sau Morgan sẽ bắt tôi lại ngay rồi sau đấy sẽ thêm nhiều vố đánh đấm nữa. Gió đang bắt đầu từ hướng đông bắc bạt đến, mang theo nào là những mây che khuất cả trời sao. Trông có vẻ như trời lại sắp đổ tuyết.

Morgan lại đẩy tới để bắt tôi bước đi, rồi hắn theo sau, tay cầm theo đèn lồng. Loáng sau chúng tôi đã leo lên đồng hoang phủ tuyết ảm đạm, bỏ lại những rặng cây rải rác cuối cùng sau lưng. Tôi chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc phải tiếp tục vật vã leo tới trước. Nếu tôi di chuyển không đủ nhanh thì sẽ phải nhận lấy một cú thúc vào lưng. Có lần tôi trượt chân té sấp mặt xuống đất, tuột tay đánh rơi bao tải. Vì việc này mà hắn thoi một cú vào mạn sườn tôi, cú đấm đau điếng khiến tôi phát khiếp không dám té thêm lần nữa.

Tôi được ra lệnh phải nhặt bao tải đồ lên và tiếp tục bước tới, băng qua đồng tuyết cho đến khi tôi mất hết ý niệm thời gian. Nhưng rốt cuộc, đến được đỉnh đồng hoang cao ngất, thì Morgan kéo tôi đứng lại. Cách đấy không xa là một quả đồi nhỏ quá nhẵn quá tròn không thể nào là tự nhiên được, quả đồi phủ đầy những tuyết lấp lánh sắc trắng dưới ánh sao còn sót lại. Đây là Gò Ụ Tròn, là cái gò mả Thầy Trừ Tà đã chỉ cho tôi thấy trên đường chúng tôi đi đối phó với ông kẹ tại hẻm núi Owshaw. Ụ đất nơi mà Morgan đã đào thấy cuốn thần chú.

Morgan khoát tay về hướng đông và đẩy tôi đi lên trước hắn. Cách đấy chừng hai trăm bước là một tảng đá nhỏ hơn. Khi đến được phiến đá này, hắn nhanh chóng đo mười bước cách phiến đá về phía nam, trong khi tôi phân vân không rõ mình có được cơ may nào để dùng xẻng đánh hắn và bỏ chạy không nữa. Nhưng tôi vẫn còn yếu sức quá, trong khi hắn lại to lớn và khỏe mạnh hơn tôi nhiều.

“Đào tại đây này!” hắn ra lệnh, chỉ tay xuống đống tuyết.

Tôi làm theo, chẳng mấy chốc đã đào qua lớp tuyết phủ bề mặt và dấn xuống lớp đất đen. Mặt đất bên dưới lớp tuyết đã đông cứng lại nên đào rất khó. Tôi không rõ có phải hắn đang bắt tôi tự đào mồ cho mình chăng, nhưng tôi đào xuống chưa tới ba tấc thì xẻng tôi bỗng va phải đá.

“Bọn ngu xuẩn đã đào xuống gò mả kia hết lần này qua lần khác,” Morgan vừa nói vừa chỉ tay ngược về Gò Ụ Tròn. “Nhưng bọn chúng chẳng bao giờ tìm được thứ ta đã tìm ra. Phía sâu dưới ấy là một cái hốc nhưng lối vào lại cách xa nơi ấy hơn là mi tưởng đấy. Lần cuối cùng ta xuống dưới ấy là vào cái đêm sau khi mẹ ta qua đời, và kể từ khi đấy ta đã cố mọi cách để lấy lại cuốn sách của mình. Giờ thì dọn sạch mặt đá đi – chúng ta còn có nhiều việc phía trước lắm!”

Tôi thất kinh vì giờ thì tôi nghi là Morgan đã định đánh thức Golgoth dậy ngay trong đêm này. Nhưng tôi vẫn làm theo lệnh hắn, và khi làm xong, hắn tịch thu xẻng khỏi tay tôi, dùng xẻng như chiếc đòn bẩy, vất vả một hồi để bẩy phiến đá bật khỏi gốc lăn sang một bên. Hắn phải mất một đỗi lâu, cho đến khi hắn bẩy được phiến đá thì tuyết đã bắt đầu rơi, gió đã rên rỉ thổi qua đồng hoang và mỗi lúc một thêm phần phật. Một cơn bão tuyết khác đang trên đường tới đây rồi.

Morgan giơ cao ngọn đèn trên miệng hố, và trong ánh sáng ấy tôi có thể nhìn thấy những bậc thang dẫn xuống phía dưới tối đen. “Được rồi, mi xuống trước đi!” hắn bảo, giơ nắm đấm ra đe dọa.

Tôi ngần ngại nhưng rồi cũng làm theo, Morgan giơ cao đèn trong khi tôi thận trọng bước xuống, gánh nặng từ bao tải càng khiến tôi vất vả để giữ thăng bằng hơn. Tổng cộng có mười bậc thang cả thảy. Dưới chân cầu thang, tôi thấy mình đứng trong lối hành lang nhỏ hẹp. Trên đầu cầu thang kia, Morgan đã bỏ đèn xuống và lại đang vật lộn với phiến đá. Thoạt tiên tôi nghĩ hẳn phải khó khăn cho hắn lắm, nhưng dần dà phiến đá rơi đánh thịch trở về vị trí cũ, nhốt chúng tôi lại như một bia đá niêm kín nấm mồ người chết. Hắn cầm theo đèn và xẻng bước xuống và bảo tôi dẫn đường, nên tôi phải nghe theo.

Morgan giơ cao ngọn đèn sau lưng tôi và ánh đèn đổ bóng tôi chảy dài phía trước đường hầm, cả đường hầm thẳng tăm tắp. Sàn, vách và trần hầm đều được làm từ đất và thi thoảng những cây gỗ được dùng để chống trần. Có đoạn đường hầm quả thật đã sập xuống, gần như là chắn hết lối của chúng tôi, tôi phải bỏ bao tải xuống lách mình đi qua rồi kéo lê bao tải qua khoảng trống chật hẹp sau lưng. Việc này khiến tôi lo lắng về tình trạng đường hầm. Nếu như có một trận sập trần nghiêm trọng, hai chúng tôi sẽ bị chôn sống hoặc là mắc kẹt dưới lòng đất vĩnh viễn. Tôi có cảm giác rất chính xác về lượng đất đồ sộ đang lơ lửng bên trên đầu chúng tôi lắm.

Cuối cùng thì lối hành lang cũng mở ra một hốc hình ô van rộng rãi. Hốc này to oạch, cỡ như kích thước dư dả của một nhà thờ khang trang, và vách lẫn trần hốc được xây bằng đá. Nhưng sàn hốc mới là thứ ấn tượng hơn cả. Thoạt nhìn qua tôi cứ tưởng sàn hốc được lát gạch, nhưng rồi tôi nhận ra là sàn hốc được khảm đá màu cầu kỳ, mô tả mọi dáng vẻ của những loại quái thú hung tợn bằng cách sắp đặt cẩn thận hàng ngàn hàng vạn lớp đá nhỏ có màu sắc. Vài sinh vật là những loài trong truyền thuyết mà tôi đã đọc thấy trong cuốn Ngụ ngôn về thú vật của Thầy Trừ Tà, những sinh vật khác tôi chỉ có thể nhác thấy trong mấy cơn ác mộng mà thôi: những loại lai tạp kỳ dị như là con nhân ngưu, nửa là bò tót, nửa là người; những con trùng khổng lồ mang thân mình ngoằn ngoèo và hàm răng háu đói; rồi một con tử xà, là con rắn có nhiều chân, đầu có mào cùng đôi mắt trừng trừng chết chóc. Mỗi một loài sinh vật này cũng đủ để tranh lấy sự chú ý của tôi rồi, nhưng lại có một thứ khác ngay lập tức khiến tôi trân trối...

Vì ở ngay kia, ngay chính giữa sàn hốc, được xây nên từ các viên đá đen, là ba vòng tròn đồng tâm và trong đấy là một ngôi sao năm đỉnh. Tôi lập tức biết ngay đấy là gì và nỗi sợ hãi ghê gớm nhất của tôi đã được xác nhận.

Đây là một vòng ma thuật, một công cụ được pháp sư đứng trong đấy để gieo lời nguyền hay triệu gọi ma quỷ từ thế giới bóng đêm. Nhưng vòng ma thuật này đã được dựng nên bởi những người đầu tiên đặt chân đến Anglezarke để triệu gọi Golgoth, là vị thần quyền năng nhất trong số các vị Cổ Thần. Và giờ đây Morgan sẽ sử dụng đến nó.

Dường như là Morgan biết chính xác hắn định làm gì và ngay sau đấy hắn bắt tôi làm lụng, ra lệnh cho tôi phải lau chùi sàn hốc cho đến khi nó sáng bóng lên, nhất là khu vực trung tâm phần khảm đá màu biểu trưng cho vòng ma thuật.

“Phải không được có một vệt bẩn nào, bằng không mọi chuyện sẽ hỏng bét!” hắn bảo.

Tôi chẳng buồn hỏi lại hắn nói thế nghĩa là sao vì tôi đã hiểu ra từ trước rồi. Hắn định tiến hành thứ quỷ thức chết người nhất trong cuốn bùa chú. Hắn sắp sửa triệu gọi Golgoth trong khi chúng tôi đứng trong vòng bảo vệ ngay trung tâm của vòng ma thuật. Sự sạch sẽ là tối quan trọng vì chất bẩn có thể được dùng để vượt qua vòng phòng thủ của biểu tượng ấy.

Ở phía đầu kia của hốc có khá nhiều chum vại, một trong số đấy chứa đầy muối. Trong bao tải mà tôi đang vác đây, giữa các món đồ khác, bao gồm cả cuốn bùa chú, là một lọ tướng nước và vài mảnh giẻ. Tôi dùng một tấm vải ướt, kỳ cọ lớp đá khảm với muối, rồi rửa sạch lại với nước cho đến khi Morgan hài lòng mới thôi.

Có lẽ tôi làm việc này có dễ cả hàng giờ đồng hồ. Thỉnh thoảng tôi đưa mắt liếc quanh, cố tìm xem thử trong hốc này có thứ gì khả dĩ hữu dụng giúp tôi trấn áp Morgan rồi đào thoát chăng. Hẳn là hắn đã bỏ chiếc xẻng lại trong lối hành lang vì chẳng thấy nó đâu trong hốc này; mà cũng chẳng có thứ gì khác tôi có thể dùng làm vũ khí được. Tôi có nhìn thấy một vòng sắt lớn gắn vào trong vách gần sát sàn và tôi thắc mắc không biết nó dùng cho việc gì. Trông nó giống như thứ để buộc một con thú vào vậy.

Khi tôi chà rửa xong sàn hốc, thật hãi hùng làm sao, Morgan đột nhiên tóm lấy tôi, lôi tôi xềnh xệch đến vách, trói chặt hai tay tôi quặt ra sau lưng rồi thắt đầu dây còn lại vào vòng sắt. Đoạn hắn hăm hở sửa soạn. Tôi phát ốm ói, vì tôi chợt hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra. Morgan sẽ ra tay từ chính giữa vòng ma thuật, được che chắn khỏi mọi sự sẽ diễn tiến trong hốc, trong khi tôi lại bị cột vào chiếc vòng sắt trên tường mà không có chút phòng hộ nào. Có phải tôi sẽ là một thứ vật tế nào không ấy nhỉ? Có phải vòng sắt này ngay từ đầu đã được làm nên cho mục đích ấy? Rồi tôi nhớ đến những gì Thầy Trừ Tà đã nói về con chó trong nông trại. Khi Morgan thử tiến hành quỷ thức trong phòng hắn, con chó đã chết vì quá sợ.

Hắn lôi từ trong bao ra năm cây nến đen ú ụ và đặt mỗi cây nến lên ngay chính từng đỉnh của ngôi sao ma thuật. Đoạn hắn mở cuốn bùa chú ra, niệm lên một đoạn chú ngắn từ trong sách. Xong xuôi, hắn khoanh chân ngồi xuống ngay chính giữa vòng ma thuật, và tay vẫn giữ sách mở, hắn nhìn thẳng về phía tôi.

“Mi có biết hôm nay là thứ mấy không?” hắn tra hỏi.

“Thứ Ba,” tôi đáp.

“Ngày tháng mấy?”

Tôi không đáp và hắn trả lời thay tôi.

“Là ngày hai mươi mốt tháng Mười hai. Ngày Đông chí. Ngày ngay giữa mùa đông trước khi ban ngày dần dà kéo dài trở lại. Nên đêm nay sẽ là một đêm dài. Là đêm dài nhất trong năm. Và khi đêm này qua đi, chỉ có một trong hai chúng ta sẽ rời khỏi được hốc này,” Morgan bảo. “Ý định của ta là đánh thức Golgoth, vị thần quyền năng nhất trong các vị Cổ Thần. Và ta sẽ làm việc này tại đây, ngay ở nơi việc ấy đã được tiến hành bởi các vị tiên tổ. Gò mả này được xây tại điểm tập trung quyền lực vĩ đại, nơi mà mọi hóc xoáy đổ về. Có đến năm giao lộ, chứ chẳng phải ít hơn đâu nhé, tại ngay chính giữa vòng ma thuật ta đang ngồi đây.”

“Chẳng phải đánh thức Golgoth dậy sẽ là nguy hiểm lắm sao?” tôi hỏi. “Mùa đông sẽ kéo dài hàng bao năm trời.”

“Kéo dài thế thì sao chứ?” Morgan vặn lại. “Mùa đông là mùa của ta mà.”

“Nhưng mùa màng sẽ không mọc nổi. Người ta sẽ đói mất!”

“Thế thì đã sao? Lũ yếu kém bao giờ cũng chết cả,” Morgan đáp. “Những kẻ mạnh sẽ thừa hưởng trái đất này. Nghi lễ triệu hồi sẽ không để cho Golgoth có được lựa chọn nào khác ngoài phải vâng lời. Và ông ta sẽ bị giam hãm ngay đây, trong hốc này, cho đến khi được ta phóng thích. Sẽ bị giam hãm mãi trong này đến khi nào ông ta trao cho ta điều ta muốn mới thôi.”

“Mà ông muốn gì?” tôi lại hỏi. “Điều gì lại có thể đáng giá đến nỗi phải làm tổn thương quá nhiều người như thế?”

“Ta muốn có quyền lực! Còn thứ nào khác khiến cho cuộc đời này đáng giá hơn cơ chứ? Quyền lực mà Golgoth phải trao cho ta. Khả năng làm máu đang chảy trong huyết quản người ta phải đông lại. Khả năng giết hại chỉ bằng một ánh nhìn. Tất cả mọi người sẽ phải khiếp sợ ta. Và trong một mùa đông lạnh băng đằng đẵng như thế, khi ta ra tay sát hại, sẽ có ai biết được là ta vừa cướp đi một sinh mạng đâu nào? Và ai có thể chứng minh được điều ấy? John Gregory sẽ là kẻ thứ hai phải mất mạng, nhưng không phải là kẻ cuối cùng. Và mi sẽ toi đời trước lão.” Morgan cười nhẹ. “Mi là một phần trong mồi nhử. Một phần trong những gì dụ dỗ lôi kéo Golgoth đến đây. Lần trước ta phải chấp nhận ra tay với một con chó, nhưng bằng một con người sẽ tốt hơn nhiều. Golgoth sẽ lấy đi sức sống nhỏ nhoi từ mi mà thêm vào cho mình. Lấy cả linh hồn của mi nữa. Cả linh hồn lẫn thể xác mi sẽ tắt ngúm đi trong nháy mắt.”

“Ông có chắc là vòng ma thuật kia sẽ che chở cho ông không?” tôi hỏi, lòng cố không nghĩ đến những gì hắn vừa nói, tôi định thử đặt chút nghi ngờ vào trong đầu óc hắn. “Các quỷ thức phải được tiến hành chính xác từng li từng tí. Nếu ông bỏ sót đoạn nào hoặc phát âm sai dù chỉ một từ thôi, thì cả hai chúng ta chẳng ai có thể rời khỏi hốc này hết. Chúng ta sẽ bị hủy diệt.”

“Ai bảo với ngươi thế? Lại là lão già gàn Gregory rồi!” Morgan mai mỉa. “Lão ta sẽ bảo như thế. Và ngươi biết vì sao không? Đấy là vì lão ta không có gan thử làm những gì thật sự tham vọng. Lão ta chỉ thích hợp với chuyện bắt đám thử việc ngây ngô đào mấy cái cái hố vô dụng rồi cho lấp đầy hố lại! Bao nhiêu năm nay lão đã cố không để ta làm việc này. Lão thậm chí còn bắt ta phải thề với mẹ ta rằng ta sẽ không bao giờ thử tiến hành quỷ thức ấy lại. Tình yêu ta dành cho mẹ đã trói chặt ta vào lời hứa ấy, cho đến khi rốt cuộc cái chết của bà ấy đã giải phóng cho ta, giúp ta có khả năng giành lấy thứ thuộc về mình! Lão Gregory là kẻ thù của ta.”

“Tại sao ông lại ghét thầy ấy đến vậy?” tôi gặng hỏi. “Thầy đã từng làm gì tổn thương đến ông chứ? Tất tần tật những chuyện thầy làm đều là vì lợi ích tốt đẹp nhất thôi mà. Thầy là người tốt bụng hơn ông nhiều mà lại còn quá sức hào phóng. Thầy đã giúp đỡ cho mẹ ông khi bố đẻ của ông bỏ đi. Thầy nhận ông vào học việc, và khi ông quay sang thế lực bóng tối, thầy đã tha cho ông khỏi những gì mà ông đáng phải nhận. Một mụ phù thủy độc cũng còn không xấu xa hơn ông đâu, vậy mà mụ ta phải bị chôn sống xuống hố đấy!”

“Lão ta đã có thể làm thế, đúng thật,” Morgan nói, giọng hắn trầm lặng và nguy hiểm. “Nhưng giờ đã quá muộn rồi. Mi nói đúng. Ta căm ghét lão. Ta được sinh ra với tâm hồn nhuốm chút hắc ám. Chút xíu ấy lớn mạnh từng ngày cho đến khi biến thành ta như những gì mà ngươi trông thấy trước mặt ngươi lúc này đây. Lão Gregory là một bầy tôi của thế giới ánh sáng, trong khi hiện tại ta lại hoàn toàn thuộc về thế giới bóng tối rồi. Bởi vì thế, lão ấy là kẻ thù mặc nhiên của ta. Bóng tối căm ghét ánh sáng. Muôn đời là vậy!”

“Không!” tôi gào lên. “Chuyện không cần phải cứ là như thế. Ông có quyền lựa chọn. Ông có thể thành người mà ông muốn. Ông yêu mẹ mình. Ông có khả năng yêu thương mà. Ông không cần phải thuộc về thế giới bóng tối, ông không thấy sao? Thay đổi không khi nào là quá muộn cả!”

“Để dành hơi sức và im lặng đi nào!” Morgan bực bội gắt lên. “Chúng ta đã nói chuyện quá nhiều rồi. Đã đến lúc bắt đầu nghi lễ...”

Im lặng như tờ một đỗi và tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là nhịp đập của chính tim mình. Cuối cùng Morgan cũng bắt đầu lầm rầm tụng lên từ cuốn thần chú, giọng hắn ngâm nga lên xuống như kiểu ca hát nhịp nhàng, làm tôi liên tưởng rất nhiều đến các cha xứ đôi khi cũng đọc kinh như thế trước giáo đoàn. Đa phần lời chú là tiếng La Tinh nhưng cũng có vài chữ ít nhất là thuộc một thứ tiếng mà tôi không nhận biết được. Quỷ thức kéo dài mải miết; dường như chẳng có gì xảy ra. Tôi bắt đầu hy vọng là quỷ thức ấy sẽ không có tác dụng hay là hắn sẽ mắc lỗi và Golgoth sẽ không xuất hiện. Nhưng không lâu sau đấy tôi cảm nhận được có điều gì đấy đang thay đổi.

Không khí trong hốc se lạnh hơn chút đỉnh. Sự thay đổi diễn ra chầm chậm từ từ, như thể có thứ gì đó thật to lớn đang tiến đến mỗi lúc một gần hơn nhưng vẫn còn phải băng qua một khoảng cách bao la. Đấy là cái lạnh đặc biệt tôi từng nhận thấy quanh Morgan trước đây. Là quyền năng hắn lấy được từ Golgoth.

Tôi bắt đầu băn khoăn không rõ cơ may mà mình được giải cứu là chừng nào. Cũng chẳng phải mất lắm thời gian để tôi hiểu ra là cơ may ấy rất mỏng manh. Không ai biết đến lối vào đường hầm. Mặc dù tôi đã đào xuống đất và tìm ra phiến đá, thời tiết nãy giờ đã trở xấu hơn và bão tuyết rồi sẽ sớm che phủ phiến đá ấy lại thôi. Thầy Trừ Tà sẽ nhớ đến tôi đấy, nhưng liệu thầy có quan tâm đến mức đi ra ngoài tìm tôi trong cơn bão tuyết ấy không? Nếu thầy đi xuống cửa hiệu của ông Andrew, có lẽ Alice sẽ nói cho thầy biết tôi đã đi đâu. Nhưng ngay cả nếu như thầy đi đến nhà nguyện, có bao nhiêu cơ may để thầy tìm thấy cây trượng của tôi chứ? Thanh trượng mắc vào đám cây bụi cạnh bờ rào; đến lúc này thì chắc nó đã bị tuyết vùi mất rồi.

Tôi phát hiện mình khẽ động đậy được hai tay. Tôi có thể nới lỏng sợi dây ra đủ rộng cho hai tay được tự do không nhỉ? Tôi bắt đầu cố thử, khép hai tay lại rồi lại dang ra, vặn vẹo hai cổ tay cùng các ngón tay. Ít ra thì Morgan sẽ không phát hiện được tôi đang cố làm gì. Hắn ta đang quá bận rộn với việc tụng lên những câu thần chú cho quỷ thức, hầu như là không ngơi nghỉ, thậm chí ngay cả khi hắn phải lật sang trang sách khác. Thế rồi, khi tôi nhìn qua hắn, tôi để ý thấy một điều mới lạ. Dường như có thêm những chiếc bóng khác trong hốc. Những chiếc bóng không thể nào lý giải được từ vị trí của năm ngọn nến. Và hầu như mọi cái bóng ấy đều đang chuyển động. Một số trông như làn khói đen, một số khác là đám sương mù trắng hoặc xám, đang uốn éo bốc quanh mép ngoài của vòng ma thuật, như thể chúng đang cố vượt vào trong.

Mấy cái bóng ấy là gì thế nhỉ? Là những hồn ma lưu vấn, tình cờ bị mắc vào quyền năng của quỷ thức này và bị mang đến nơi đây ngoài ý muốn chăng? Hay có lẽ đấy là linh hồn của những người đã bị chôn trong gò mả này lẫn vùng lân cận. Ngả nào cũng khả dĩ cả, vì quỷ thức này là một hình thức cưỡng buộc cơ mà. Nhưng lỡ họ chú ý đến tôi thì sao? Họ không thể nào chạm đến Morgan được: hắn đang được bảo vệ. Nhưng lỡ họ bỗng ý thức được sự có mặt của tôi thì thế nào?

Ý nghĩ ấy vừa len vào đầu tôi thì tôi bắt đầu nghe thấy những tiếng thì thào khe khẽ quanh mình. Thật khó để nghe ra được nghĩa của những âm thanh đang được thốt ra đấy, nhưng có một từ đặc biệt được nhấn mạnh. Tôi nghe ra từ “máu” hai lần và cả từ “xương”, và rồi, nghe rõ mồn một, là tên của chính tôi, “Ward”.

Tôi bắt đầu run rẩy loạn xạ. Tôi sợ lắm nhưng cố gắng hết sức để cưỡng lại. Thầy Trừ Tà đã nói với tôi biết bao nhiêu lần rằng thế lực bóng tối có thể lớn mạnh nhờ sự sợ hãi: bước đầu tiên để chế ngự điều này là phải đối mặt và trấn áp nỗi sợ hãi của chính mình. Vậy nên tôi cố hết sức; hết sức thật sự, nhưng thật khó khăn vì tôi đang đối mặt với thế lực bóng tối trong lúc không được trang bị những kỹ năng đã học. Tôi không đang đứng trên hai chân, tay không nắm chặt thanh trượng gỗ thanh hương trà hay đang vung lên muối và sắt. Tôi là một tù nhân đang bị trói chặt, hoàn toàn bất lực, trong khi Morgan đang tiến hành một quỷ thức có thể là nguy hiểm nhất mà một pháp sư từng thử qua. Và tôi là một phần trong quỷ thức ấy, một tia sống nhỏ nhoi đang được dâng lên cho Golgoth, để dụ ông ta đến nơi này. Và theo lời Morgan, vào lúc Golgoth xuất hiện, ông ta sẽ không chỉ lấy đi mạng sống mà cả tâm hồn tôi nữa. Trước giờ tôi vẫn luôn tin rằng mình sẽ sống tiếp sau khi chết. Liệu linh hồn có thể bị tước đoạt đi không? Liệu có thứ gì đấy có thể giết chết cả chính linh hồn của bạn?

Nhưng khi những tiếng thì thào dần dà lịm đi, những chiếc bóng tan biến và không khí thậm chí còn trở ấm hơn một chút. Cơn run rẩy của tôi dịu xuống khiến tôi thở hắt ra nhẹ nhõm, nhưng Morgan vẫn tiếp tục ngân nga và lật qua từng trang sách. Tôi bắt đầu nghĩ rằng đã có lúc nào đó hắn đã phạm lỗi và thất bại; nhưng tôi nhanh chóng được cho thấy là mình đã lầm.

Không bao lâu sau cái lạnh lại quay về, và kèm theo đó là những bóng ma như làn khói, méo mó vặn vọ uốn éo quanh rìa vòng ma thuật. Và lúc này thì tình hình đã xấu hơn, tôi có thể nhận ra một trong những bóng ma ấy. Đấy là hình thù của Eveline, với đôi mắt to ngập tràn đau khổ.

Những tiếng thì thào gia tăng dần, chúng chất chứa hằn học sâu cay đến mức tôi hầu như có thể nhận biết được; bao thứ vô hình xoay vòng quanh đầu tôi, bay sượt qua tôi thật gần khiến tôi cảm nhận được luồng gió trên mặt mình, làm cho tóc trên đầu tôi dựng đứng. Ngay sau đấy mối đe dọa trở nên hiện hữu hơn. Những ngón tay mắt thường không trông thấy được tóm lấy tóc tôi hoặc nhéo mặt và cổ tôi, cùng những hơi thở lạnh lẽo hôi thối phả vào trán, vào mồm vào mũi tôi.

Một lần nữa vạn vật trở nên tĩnh lặng. Nhưng cũng không kéo dài được lâu. Một lần nữa cái lạnh dâng lên và những bóng ma tụ lại. Cứ như thế tiếp diễn mãi, phút này sang phút khác, giờ này qua giờ khác xuyên suốt buổi đêm dài nhất trong năm. Nhưng những khoảng thời gian được yên bình tĩnh lặng mỗi lúc một ngắn dần; thời gian phải lo sợ lại kéo dài ra. Những việc đang xảy ra diễn tiến theo một nhịp điệu. Quỷ thức đang tích tụ dần uy lực. Cũng giống như những con sóng từ một đợt triều đang kéo đến xô vào bãi biển dốc đứng lổn nhổn đá. Mỗi con sóng sau lại dữ tợn và mạnh mẽ hơn con sóng trước. Từng con sóng lại dấn mình sâu hơn lên bãi biển đá cuội. Và cứ mỗi đỉnh điểm của từng đợt triều thì sự náo loạn càng thêm ầm ĩ. Bao tiếng nói gào thét vào tai tôi, những quả cầu ánh sáng màu đỏ tía hung ác giờ đang bay vòng vòng quanh vòng ma thuật gần với trần hốc. Và rồi cuối cùng lại, sau chừng như hàng tiếng đồng hồ Morgan phải ngân nga tụng niệm từ cuốn thần chú, hắn rốt cuộc cũng đạt được thứ hắn nhất mực phải có.

Golgoth tuân theo lời triệu gọi.