Chương 1 .
Nơi tôi sống có hai chỗ để la cà: trên phố hay xuôi bên con lạch Merry Creek. Nếu bạn có một con ngựa thì chắc cũng không biết phải để nó ở đâu, bởi vì ngoài cái sân vận động tồi tàn bị cắt xén như một tấm thảm ra, thì toàn bộ mặt đất đã bị những con đường có các dãy nhà ở hai bên chiếm mất. Mỗi căn nhà có một cái vườn như kiểu tóc riêng của nó. Vườn của gia đình Bartons rất bề thế và đúng điệu, có hàng rào vuông vắn, bãi cỏ hình chữ nhật cắt xén nghiêm chỉnh, và lối vào tráng xi-măng đậu đầy ô-tô sạch bóng. Vườn của chúng tôi thì hoang dã, vàng úa và um tùm cỏ dại, trên thùng thư có ghi dòng chữ bằng mực đen: “Đừng bỏ thư rác vào đây". Vườn của bà Trinka kế bên thì rất hoa mỹ, với vô số vật trang trí và bụi hoa tú cầu màu xanh lơ. Vườn của gia đình Motts thì có một bãi cỏ thoai thoải dốc mà bạn có thể lăn xuống chơi, nhưng sau khi lăn một hồi thì bạn sẽ ngứa ran người. Tất nhiên là có cây cối, phần lớn là cây tràm trà và cây tiêu huyền, và hai dãy hàng rào, nhưng không có nơi để bơi, trừ phi bạn chơi với Harold Barton, anh chàng này có một cái hồ bơi phía sau nhà. Nhưng tôi không muốn làm điều đó. Harold hay giấu mấy cuốn tạp chí bậy bạ dưới gầm giường, và hắn hay chế giễu người khác.
Chẳng hề gì, vẫn có khối trò khác để bạn vui chơi trên con phố của chúng tôi. Mọi chuyện đều xảy ra sau giờ tan học và trước giờ ăn tối. Đó là lúc bạn ra đường với con chó, hay với tấm ván trượt, hay với kế hoạch bí mật của mình. Trò xé rào thật êm, mấy nhóc tì chuồn ra khỏi cửa và hàng rào, cằm còn dính nguyên một vệt mứt, trong đầu chứa những ý tưởng quậy phá, cùng cái vẻ lè phè bất cần đời trong dáng đi khệnh khạng của chúng. Chúng tôi dồn đống lại trên đường và bắn ra một mớ những cái nhìn và linh cảm lộn xộn, chúng tôi khụt khịt đánh hơi, trao đổi kết nối ý kiến, xem xét nghiêng ngửa con phố ngược xuôi và chờ một điều gì đó xảy ra, bởi vì luôn có một điều thú vị gì đó sẽ xảy ra. Cái vụ này cũng giống như một quy luật hóa học: đám trẻ đủ kiểu đủ cỡ tụ lại trên một con đường nhựa thoải dài, mang theo xế đạp, ván trượt, chó cùng một nhu cầu ngấm ngầm và uể oải muốn xía vào mắt cáo của những phép tắc phủ trùm lên ta khi ở trường, và rồi chẳng mấy chốc sau là đã có ngay điều gì đó xảy ra.
Dù sao đi nữa, nói thiệt nghen, Harold Barton không chơi với tôi vì tôi không xinh gái lắm. Hắn chỉ trò chuyện với các em xinh thôi. Mười sáu tuổi với những đường cong lồ lộ ra. Các nàng như em Marnie Aitkin, diện đồ sành điệu và luôn cất cái giọng xí xọn, ‘Ô, thật vậy sao?’ trước bất cứ điều gì mà bạn nói.
‘Marnie nè, người ta nói rằng tối nay các ngôi sao sẽ rơi khỏi bầu trời, và nếu bồ le lưỡi ra thì có thể sẽ có một ngôi hạ xuống trên đó, và nếu bồ nuốt nó thì bồ sẽ trở thành một ngôi sao đó nghen.’
Cô nàng nói, ‘Ồ, chắc chắn rồi, ngộ ghê.’ Một câu khác mà cô nàng hay nói là, ‘Ồ, chắc chắn rồi.’
Không phải lúc nào điều thú vị cũng xảy ra một cái đùng trên phố. Nhiều khi sự việc cứ rề rề mà ra chuyện. Nhiều khi bạn chỉ nhảy cái ào vào trò chơi, và nếu trò này thú vị thì bạn có thể chơi lại vào ngày mai rồi ngày mốt rồi ngày kia ngày kìa luôn. Như cái trò chúng tôi chơi trong những chỗ đậu xe ở nhà ga xe lửa; đó là một trò chơi (mà thậm chí bây giờ vẫn thế) được bắt đầu khi có đứa nào đó nói, ‘Muốn xuống bãi đậu xe bằng xế đạp không?’ Và thế là chúng tôi cùng vọt.
Nhưng sau cùng thì mọi chuyện đều tùy thuộc vào việc đứa nào có mặt ở đó và được chia phe như thế nào. Bởi vì các tay đàn anh đàn chị (như Hoody Mott, anh chàng chơi được kèn Pháp, và Roland Glumac, và Sarah mang bao len giữ cho ấm chân) đều trốn biệt trong phòng ngủ để làm bài, hay hút thuốc lá vặt, hay gọi điện tán dóc, nên bạn ít có dịp gặp họ, và điều đó khiến cho Harold Barton thành ra kẻ có quyền quyết định ai tham gia vào trò chơi và ai không. Đó là do hắn có cái hồ bơi và ngôi nhà lớn nhất. Vì thế, hắn hành xử như thể am hiểu tất cả mọi chuyện trên đời, và đám nhóc tì tin hắn vì chúng khoái bơi. Thêm nữa, cha mẹ hắn để con làm bất cứ điều gì hắn muốn, thế nên bạn bè có thể ăn bánh ngọt và sô-cô-la ở nhà hắn, hay xem phim dành cho người lớn trên ti-vi, hay bật giàn máy stereo lớn hết ga để nghe nhạc rock do ban Powderfinger chơi. Cái hấp dẫn nhất ở nhà của Harold là căn nhà mát nằm ở đằng sau, vì cha mẹ hắn chẳng bao giờ ra đó. Các nàng Khối Mười hai, như Marnie Aitkin và Aileen Shelby, thường hay đến đó. Barnaby nói rằng chúng nó chơi trò Ai Thua Thì Cởi. Barnaby là anh của tôi. Ai cũng thích anh ấy nhất, nhưng giờ thì anh đi mất rồi. Anh bị gởi đi học xa. Nên còn lại có mình Harold.
Bọn nhóc vẫn có những cách riêng để quy tụ lại, lập băng, nhí nhảnh chơi đùa với nhau, và xem xét lại toàn bộ bản chất kỳ lạ của các sự việc. Nhiều lúc các hoạt động vui chơi của chúng tràn cả xuống con lạch hay kéo ngang qua đường Westgarth hay đường Hutton. Đôi lúc nó hất bạn văng tưng như một trận tuyết lở nếu chẳng may bạn cản đường nó. Đôi lúc nó cũng để lại đằng sau cho bạn những nhóm bạn nhỏ, những khả năng, những lời hứa... có khi là cả một tên bạn mới có cái xế đạp thật ngon.
Riêng tôi, tôi tránh trò chơi trội ngoài phố, chỉ mò tới chơi với những nhóm bạn nhỏ. Một nhóm bạn nhỏ không phải chỉ là thứ bị người ta bỏ rơi lại hay cho ra rìa, cho dù có nhiều lúc người ta cảm thấy như vậy. Một nhóm bạn nhỏ chơi với nhau có nhiều chuyện thú vị lắm kìa.
Ví dụ như nhóm của tôi. Thường thì có ba mạng trong đó, tuy nhiên nhiều khi là bốn hay năm. Trước tiên là tôi, và dễ giận thay, tôi lại chẳng hứa hẹn có chút tăm tiếng gì. Tôi tên là Lana Monroe. Tóc tôi màu đỏ, tôi mười hai tuổi, gần mười ba, có nghĩa là tôi chưa đủ lớn để được mời vào chơi trong căn nhà mát của Harold, nhưng tôi cũng quá già để chơi trò chế bom nước hay chơi trò chiến tranh ném nhau bằng quả quất. Đó là trò của con nít.
Thật ra tên tôi không phải là Lana Monroe, tôi chỉ thích bạn nghĩ nó là như thế, bởi vì nó có vẻ gì đó của một huyền thoại nổi tiếng. Tên thật của tôi là Cedar B. Hartley; Cedar vì đó là một loại cây và khi tôi chào đời là lúc mẹ tôi đang mê phong trào hippy. Dân hippy khoái cây cối thiên nhiên lắm, và thường đặt cho con những cái tên như River và Marigold[1].
Harold Barton nhăn mũi chế nhạo tên tôi. Hắn nói, ‘Cái kiểu tên khỉ gì kỳ cục vậy?’ Má tôi nói Harold thiếu óc tưởng tượng trầm trọng. Bà gọi tôi là Cedy khi vui và gọi Cedar khi tôi không ngoan theo ý bà.
Hai là nhỏ bạn Caramella Zito, sống trái ngược hẳn với tôi. Caramella sắp lên mười hai, nhưng chưa đúng tuổi đó, cho nên tôi vẫn là lớn hơn nhỏ. Trong khu vườn be bé nhà nhỏ không có bãi cỏ, mà chỉ trồng những luống đậu, cà chua, rau thì là, phong lữ, một cây ô-liu, và một giàn nho bao quanh. Cha mẹ Caramella khá thấp và không nói giỏi tiếng Anh, nhưng họ mang biếu má tôi rất nhiều nho chùm và đôi khi cả quả hồng vàng, thứ trái cây ngon tuyệt cú mèo mà tôi từng được nếm. Caramella nhát lắm, nhất là khi nổi mụn trên mặt, và Harold gọi nhỏ là Zito-Mặt-Hỏa-Tinh. Nhỏ hơi tròn tròn, bầu bĩnh và đeo một sợi dây chuyền có thánh giá. Caramella là một họa sĩ giỏi, tuy rằng chỉ một mình tôi biết điều đó. Nhiều lúc nhỏ không ra đường chơi nên tôi phải đến nhà nhỏ.
Rồi là Ricci. Ricci trạc năm mươi hay sáu mươi gì đó, do đó bà là người bạn lớn tuổi nhất trong bọn. Bà ở kế nhà của Caramella Zito, tuy rằng là dân Nam Tư chính gốc, nhưng bà nói được cả tiếng Ý. Do đó bà rất thân với cha mẹ của Caramella. Tuy nhiên nhiều lúc bà lại rủa họ, ‘Bọn Ý khốn kiếp.’ Ricci biết đủ thứ chuyện mà người khác không biết. Bà có thể ngó cái cầu vồng và phán với bạn rằng nó đang nghĩ những gì.
Bà chỉ cái cầu vồng, ‘Coi nè, một mùa ngon lành cho dâu và nho à nghen.’
Ricci nuôi một con chó xù lông trắng tên là Bambi, to cỡ gấp đôi chiếc dép. Trong nhà bà có rất nhiều hoa, thú nhồi bông và hình bà phóng to, mờ ảo trong những bộ đồ theo mốt disco bó sát người khi còn trẻ. Mái tóc bà màu vàng và rối tung, và bà không thích nước Úc, nhưng bà thích có một ngôi nhà. Chồng bà qua đời đã khá lâu rồi nên bà phải uống thuốc an thần giảm xì-trét, thứ thuốc ban đầu làm bà cảm thấy dễ chịu hơn rồi lại thấy tệ hơn. Đôi khi bà đi làm cho một tiệm bánh mì, nhưng phần lớn thời gian bà lang thang ngoài phố nói với người này về chuyện người kia, tám đủ thứ chuyện trên đời, ca tụng cái này, phê phán cái nọ. Ricci trông như vầy nè:
Đôi khi trong nhóm của tôi còn có Hailey và cậu nhóc em, Jean-Pierre nữa, cậu này thường cà nhỏng trên một cái xế đạp quá xá bự so với thân thể cậu. Tụi nó ở góc phố, trong một ngôi nhà có hàng rào gỗ cao bị mất mấy thanh chắn nên người ta có thể nhìn trộm vào. Cha của tụi nó lái một xe tắc-xi của hãng Mui Bạc. Ông vạm vỡ và da sậm, ông ở xứ Syria đến đây. Nhiều khi có thể nghe được tiếng nhạc rộn ràng hân hoan và kỳ bí vang lên từ ngôi nhà của họ. Có lần, tôi nhìn xuyên qua khoảng hở ở hàng rào để xem có người nào đội khăn xếp trên đầu đang thổi sáo và gõ trống bongo không, nhưng tôi chỉ thấy một cái máy hát nhỏ đặt trên bàn dưới bóng một cây chanh, cả gia đình họ xúm xít ngồi quanh, có cả vài bà ngoại bà nội gì đó (mấy bà này khoác khăn choàng đen chứ không đội khăn xếp), cùng ăn thức ăn nhanh của McDonald’s. Hailey và Jean-Pierre không thích Harold vì hắn gọi họ một cách miệt thị là bọn Lebbos[2].
Nhưng dường như mọi người khác trên phố đều muốn la cà vui chơi với Harold. Thậm chí có thời Barnaby cũng khoái chơi với hắn.