← Quay lại trang sách

Chương 4.

Chương 4.1

Chị Hòe lấy chồng đột ngột. Và ra đi vội vã. Gần như chị không từ giã ai.

Dĩ nhiên con gái phải theo chồng nhưng cách chị đi như chạy trốn làm tôi thấy có điều gì đó bất nhẫn. Tôi đoán là chị chạy trốn miệng lưỡi người đời.

Người đời thực ra không độc ác gì nhưng cứ thích bình phẩm chuyện thiên hạ, tự xem mình có quyền phán xét mọi thứ, bất chấp những phát ngôn của mình có làm cho người khác tổn thương hay không. Vì vậy, không ác mà thành ác.

Một tuần sau ngày chị Hòe lên xe hoa, ông Cứ hớt tóc dạo thình lình qua đời. Ông sống một mình trên Dốc Sỏi, không vợ không con. Người ta bảo ông say rượu, nửa đêm ra sau hè đi tiểu trong lúc trời mưa rả rích nên bị trúng gió đột quỵ.

Ông Cứ không có thân thích ở thị trấn. Cũng không ai rõ ông từ đâu trôi.

Khi tôi bắt đầu có hiểu biết, đã thấy ông lang thang trên các ngả đường với chiếc thùng gỗ trên tay và vệt trầu trên miệng. Một cái tông đơ, một cái quan tài cất trong nhà, dặn hàng xóm nếu chẳng may ông có bề gì thì lo hậu sự giùm.

Cái chết của ông Cứ vô tình chia đôi thị trấn. Các phụ huỵn mặt mũi rầu rĩ lo lắng vì không biết ngày mai ai sẽ cắt tỉa tóc tai cho bọn trẻ, trong khi lũ con trai nhóc tì nhảy cẫng lên, mặt mày tươi hơn hớn như vừa nhận được quà tết.

Tôi không thuộc đám hội hè đó, vì tôi đã lớn. Đã lâu tôi không còn là đối tượng hù doạ của ông Cứ. Chưa kể chính ông là người đã vớt tôi lên từ dưới Bàu Hà Kiều.

Trước những sự kiện đó, tôi bắt gặp mình buồn vui lẫn lộn. Có lẽ buồn nhiều hơn. Từ bé đến lớn, tôi đã quá quen thuộc gần gũi với những gương mặt chung quanh mình, dù đó là những gương mặt tôi yêu hay là những gương mặt tôi ghét. Nhưng vượt lên trên mọi yêu ghét thông thường, trong sâu thẳm của lòng mình tôi tự nhiên xem những gương mặt đó là một phần của cuộc đời tôi. Là một cái gì đó vô cùng gắn bó. Tất cả đã in dấu trong trí não tôi, đã làm nên cuộc sống tinh thần của một đứa con trai mới lớn. Khi thầy hiệu trưởng trường tiểu học chuyển đi nơi khác, khi anh Thắng cô Sa nhỏ Ngọc và bây giờ đến lượt chị Hòe bỏ vào Sài Gòn, rồi cả ông Cứ chết đi, tôi cảm thấy đời tôi đang dần trở nên trống trải. Có cảm giác những ngày tháng đang trôi qua mặt tôi đang thiếu vắng điều gì. Nó không còn đầy đủ nữa, vì vậy cũng không còn vui tươi như khi tôi còn bé.

Tôi hình dung được một ngày kia nhỏ Thắm bỏ đi luôn thì cuộc sống của tôi sẽ như thế nào. Hẳn lúc đó nó không còn giống như bây giờ. Chắc nó giống thị trấn sau một trận bão lớn, những gì tươi đẹp và bình yên nhất đều bị gió cuốn đi.

Trong rất nhiều ngày tôi cố ép mình đừng nghĩ đến nhỏ Thắm nhưng câu chuyện của nó cứ bám chặt tâm trí tôi, như không phải đó là câu chuyện đến từ bên ngoài mà tự nó âm thầm mọc ra từ một kẽ nứt nào đó dưới lớp võ não khiến ngày nào tôi cũng bắt quả tang mình thở đều trên nỗi giận hơn phiền muộn.

Sau lần ghé nhà tôi để vặn vẹo tra hỏi về chuyện tờ giấy, nhỏ Thắm không gặp tôi thêm lần nào nữa. Hằng ngày tôi vẫn nhìn thấy nó trên trường, vẫn thấy nó đi lại cười nói nhưng hình ảnh nó trước mắt tôi luôn chập chờn như thế tôi đang nhìn nó qua một màn sương mờ ảo.

Một hôm chú tiểu Khôi hỏi tôi:

- Đăng có muôn biết đứa nào là chồng tương lai của nhỏ Thắm không?

Câu hỏi bất ngờ của chú tiểu khiến tôi ngẩn ra mất mấy giây. Tôi định gật đầu nói ”muốn” nhưng một cơn phẫn nộ bất thần chặn họng tôi lại. Tôi mím môi giọng bất cần:

- Không.

Chú tiểu Khôi nhướn mắt:

- Đăng không muốn biết thật hả?

- Kh...không...ng...- Tôi lặp lại, đã kém quả quyết hơn.

Chú tiểu Khôi mỉm cười:

- Đăng không muốn biết thì thôi.

Tôi không thích nụ cười của chú tiểu Khôi chút xíu nào. Nó giống như là "Thí chủ đừng chọc cười bần tăn nữa". Tôi định phớt tỉnh nhưng sự tò mò trong lòng tôi đã thắng thế.

- Chú biết thằng đó à? - Tôi liếm môi hỏi.

- Tôi không biết. Nhưng muốn điều tra xem nó là ai thì vẫn có cách.

- Dò hỏi xem đứa nào trong lớp có ba từng học ở Huế.

Chú tiểu Khôi làm tôi phục lăn. Tôi nhớ tôi từng kể cho chú nghe ba nhỏ Thắm và bạn của ba nó trước đây trọ chung ở Huế. Theo lời nhỏ Thắm, hồi đó ông nội nó làm thư kí cho một hãng buôn ở An Cựu, đem ba nó theo. Lúc đầu bạn của ba nó ở chỗ khác, về sau chơi thân với nhau ba nó rủ về ở chung nhà. Cái chi tiết cỏn con đó, lúc nghe tôi chẳng để tâm lắm, càng không có ý định khai thác để truy lùng tung tích chồng tương lai của nhỏ Thắm, dù tôi đã ngốn cả đống truyện trinh thám của thầy Vỹ. Chú tiểu Khôi từ bé đến lớn chắc chỉ đọc kinh sách, vậy mà xem ra chú có máu thám tử hơn tôi.

Tôi tặc lưỡi xuýt xoa:

- Chú tài thật đấy! Chuyện vậy mà chú cũng nghĩ ra.

- Không phải tôi - Chú tiểu Khôi thật thà thú nhận - Bạn Phan nghĩ ra đó.

Lại thằng Phan ”tà đạo". Thằng này thật lắm trò. Nhưng tôi phải công nhận nhờ nó nghĩ ra chuyện viết khẩu hiệu bậy bạ hôm nọ, tôi mới biết nhỏ Thắm chẳng xem tình cảm của tôi ra gì.

Tôi đi tìm gặp Phan, chưa kịp nói gì nó đã hất đầu:

- Mày nghe chú tiểu Khôi trình bày kế hoạch của tao chưa?

- Rôi.

- Vậy là hiểu rồi ha!

- Hiểu cái con khỉ! - Cái kiểu nói như thể luôn luôn đúng của nó khiến tôi nổi điên - Nếu tìm ra được thằng chồng của nhỏ Thắm thì tụi mình làm gì?

Phan ngớ ra:

- Ờ há! Tao cũng chẳng biết!

Nó đưa tay sờ cầm một hồi rồi nhe răng phán một câu khiến tôi méo xệch miệng:

- Hay tụi mình lôi nó ra đập cho một trận!

Chương 4.2

Rốt cuộc dẫu không biết truy ra thằng nhãi sắp trở thành chồng của nhỏ Thắm để làm gì, tôi, thằng Phan và chú tiểu Khôi vẫn tích cực dò xét.

Hễ tới trường là bọn tôi xáp lại đám bạn trong lớp. Chỉ để hỏi mỗi một câu:

- Ê, hồi xưa ba mày học ở đâu hả mày?

- Học ở trường chứ ở đâu?

- Trường nào?

- Thì trường mình đang học đây nè.

Trong suốt hai ngày, bọn tôi nhận được những câu trả lời có nội dung na ná nhau, do đó chán ngắt như nhau.

Cũng có đứa bực mình.

- Sao mày hỏi vậy? Mày không tin ba tao hồi nhỏ có đi học hả?

Tệ hơn, thằng Định nghiến răng nói như gây gổ:

- Ý mày bảo ba tao thất học phải không?

Sau này tình cờ nghe thằng Trí kể, tôi mới biết ba thằng Định hoá ra chưa từng đến lớp lấy một ngày thật. Ông không biết chữ. Dạo ông còn làm thợ hồ, mỗi khi đám thợ chia nhau tiền công ông luôn phản đối. Ông bảo ”Tao không biết chữ, tụi mày chia tiền ăn gian làm sao tao biết". Ông bắt phải đổi tất cả ra tờ bạc có mệnh giá thấp nhất, sau đó cả đám ngồi vòng tròn rồi chia đều từng tờ như con bạc chia bài. Chia lòng vòng như vậy cho đến khi hết mớ tiền. Có vậy ông mới yên tâm mình không bị lừa. Chuyện buồn cười của ba thằng Định mãi đến khi thằng Trí nói ra bọn tôi mới biết.

Nhưng bữa đó Định lại tưởng bọn tôi đem ba nó ra chế giễu nên nó gầm gừ rất ghê.

Rút kinh nghiệm, dò hỏi đứa tiếp theo bọn tôi phải đổi mẫu câu:

- Hồi trước ba mày có học ở Huế không?

- Không. Ba tao từ nhỏ đến lớn chưa biết Huế là gì!

Tới ngày thứ ba, thằng Phan kết luận chồng tương lai của nhỏ Thắm không học chung lớp với bọn tôi.

Tôi nhíu mày:

- Chẳng lẽ nó không đi học?

Phan gật gù:

- Có thể nó học các lớp dưới.

Chú tiểu Khôi há hốc miệng:

- Nó ít tuổi hơn nhỏ Thắm à?

- Có sao đâu! - Phan gẩy tay - Biết đâu thằng đó năm nay mới mười hai tuổi. Ông bà chẳng nói ”gái hơn hai, trai hơn một” là gì!

Thấy tôi nhăn mặt, nó nhe răng cười:

- Ờ, mà cũng có thể thằng đó không đi học thật. Hoặc gia đình nó không sống ở thị trấn này. Tôi không biết điều thằng Phan nói đúng được bao nhiêu phần trăm. Nhưng suy đoán bi quan của nó kết thúc luôn sự nghiệp thám tử ngắn ngủi của bọn tôi.

Tôi lại quay về với những ngày lặng lẽ như trước đây. Thời gian này, trời đang đi dần vào tiết lập xuân, những cơn mưa đã ngớt hạt, chuẩn bị tạnh hẳn.

Đám mây xám như pha chì lâu nay vẫn vần vũ trên nóc chùa Giác Nguyên đã chuyển sang màu trắng nõn, giống như ai vừa thả từng chùm bông gòn lên trời. Lũ chim nấp mưa suốt mùa đông dưới các mái ngói và trong các hốc cây lũ lượt kéo ra rủ nhau chơi trò chuyền cành và líu lo thi hót. Bọn học trò thi xong học kỳ một, đang nôn nao chờ tết đến.

Có lần tôi đi tha thẩn vào con suối xóm Trong hi vọng sẽ gặp nhỏ Thắm ở đó như lần trước. Nhưng không có gì giống như tôi nghĩ. Tôi ngồi bên bờ suối gần suốt buổi chiều chẳng thấy nó đâu. Chỉ có vạt cải cuối mùa còn sót vài vệt hoa vàng lốm đốm ven suối ngẩn ngơ nhìn tôi, như thắc mắc thằng nhóc kia là ai, đến đây làm gì nó mà mặt trông âu sầu đến vậy.

Đôi khi tôi vào, hoa đồng tiền và hoa hồng quế dại bén gió xuân nở rộ dọc đường như chào đón tôi nhưng lòng tôi chẳng thấy vui. Vì cũng như lần trước, tôi chẳng gặp được cây chuối non của tôi.

Đôi khi tôi lẩn thẩn tự hỏi không hiểu tại sao một tình bạn thân thiết như tôi và nhỏ Thắm lại tan vỡ dễ dàng như thế. Có phải do có kẻ thứ ba chen vào giữa hai đứa tôi như các mối tình ngang trái trong truyện Quỳnh Dao? Tôi nghĩ rất lâu rồi tôi lắc đầu: Chắc là không phải! Tôi và nhỏ Thắm còn quá nhỏ để có thể là bản sao của các nhân vật trong sách.

Dĩ nhiên tôi biết tôi thích nhỏ Thắm nhiều hơn bất kì một đứa con gái nào khác. Nhưng thích hẳn là khác với yêu. Tôi đọc trong sách, thấy người ta bảo "Thích một người nào đó, ta muốn kết bạn với họ. Còn yêu ta muốn kết hôn".

Tôi chưa bao giờ bắt gặp trong đầu mình ý nghĩ lớn lên sẽ lấy nhỏ Thắm làm vợ mặc dù khi không có nó bên cạnh, tôi cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt.

Chuyện vợ chồng, chỉ nghĩ thôi tôi đã thấy buồn cười. Thấy giống như mình cố nhón chân lên để với tay đánh cắp những thứ người lớn cất trên đầu tủ - những thứ không dành cho trẻ con. Nhưng đó là tâm trạng của tôi, còn nhỏ Thắm nghĩ gì trong đầu làm sao tôi biết được. Bà nội tôi vẫn bảo con gái trưởng thành sớm hơn con trai đó thôi. Hôm ngồi cạnh tôi bên bờ suối xóm Trong, quả là mắt nhỏ Thắm có ươn ướt. Nhưng suốt cuộc trò chuyện, nó chưa lần nào bảo nó ghét cuộc hôn nhân mà ba nó sắp đặt. Ờ, nó chẳng nói gì về chuyện đó hết. Nó chỉ kể cho tôi nghe, rồi khoe mũ khoe áo khoe giày rồi về. Như thể đó là chuyện của người khác. Càng nghĩ tôi càng tức.

Đã thế, chị Hoài cứ vài ba ngày lại hỏi tôi ”Con Thắm sao rồi em?” khiến tôi nhức cả đầu.

Lần gần đây nhất, tôi sầm mặt:

- Nó chết rồi.

- Cái gì? - Chị Hoài sửng sốt.

- Với em thì nó chết rồi.

- Chà, em học cái giọng này của ai vậy?

- Cuộc đời dạy em.

Chị Hoài trố mắt nhìn tôi. Chắc chị tưởng tôi vừa ở nhà thương điên sổng ra. Chị không biết tôi nhiễm lối ăn nói văn vẻ của các nhân vật trong truyện nữ sĩ Đài Loan.

Tôi quan sát nét mặt chị, biết thế nào sau khi hoàn hồn chị cũng sẽ gặng hỏi tôi về chuyện nhỏ Thắm, liền nhanh chân vọt ra khỏi nhà.

Chương 4.3

Tôi lại xuống nhà nội tôi. Lại chạy qua nhà ông Hoạch.

Chị em nhỏ Lan thấy tôi ghé chơi, mặt bừng lên như thắp nến. Từ ngày tôi không xuống nhà nó, nhỏ Lan cũng ít lên nhà tôi. Làm như tôi không chơi với nó thì ba nội tôi không thèm gửi bánh trái cho chị Hoài:

Nhỏ Phượng hồn nhiên nắm tay tôi:

- Lâu nay sao anh không ghé nhà em?

- Anh bận học bài. - Tôi nói dối.

- Anh đem tập xuống nhà nội anh ngồi học cũng được mà. Rồi khi nào rảnh rỗi anh chạy qua chơi với em.

Tôi đưa mắt nhìn lên cây khế cạnh hàng rào, thấy trái chín không người hái nằm im lìm trong bóng lá giống như đang thiu thiu ngủ. Dưới gốc cây, trái héo rụng đầy trên cỏ khiến lòng tôi bất giác nao nao.

Nhỏ Lan bâng quơ:

- Dạo này có người bận rộn.

Tôi biết nó trách khéo tôi nhưng khi tôi nhìn sang thì nó đỏ mặt bỏ chạy xuống bếp.

Từ hôm đó, tôi thường xuyên đến chơi với chị em nhỏ Lan. Tôi mặc kệ lệnh cấm của nhỏ Thắm.

Nó sắp lấy chồng rồi, có thèm chơi với tôi nữa đâu mà tôi phải nghe lời nó. Tôi đâu có ngu. Tôi biết nhỏ Lan mến tôi. Nhưng mến kiểu gì thì tôi không biết. Ngay cả nhỏ Lan chắc cũng không biết. Nó chỉ biết bẽn lẽn và lặng lẽ nấu chè đãi tôi mỗi khi tôi ghé chơi.

Khác với chị nó, nhỏ Phượng không giấu giếm tình cảm của mình, có lẽ nó không biết cách giấu giếm. Nó rất thích nắm tay tôi. Chỉ để lắc qua lắc lại, chu miệng vòi vĩnh:

- Anh bắt dế cho em chơi đi! Tối qua em nghe có tiếng dế rúc chỗ bụi dâm bụt đằng sau hè nhà em.

- Con gái ai lại chơi đá dế.

- Sao không chơi được! Anh một con em một con bữa nào đá thì xem ai thắng.

Hôm nó nằng nặc:

- Gần tết rồi, anh và em làm hạt dưa đi. Mình làm được. Tết mình khỏi mua.

- Anh đâu có biết cách làm.

- Em biết. Bữa nào anh em mình ra chợ, tới sạp bán dưa hấu xin hạt về làm.

- Em đừng có nằm mơ. - Tôi gặt ngang - Sạp dưa hấu làm gì có hạt. Người ta mua dưa đem về nhà chứ đâu có ai đứng ăn tại chỗ.

- Dễ mà! Mình rình xem ai mua dưa thì mình đi theo.

Tôi nheo mắt:

- Rồi chờ họ ăn xong mình hỏi xin hạt?

- Vậy chứ sao! Dễ mà anh!

Với đầu óc ngây thơ của nhỏ Phượng, trên đời không có chuyện gì khó.

Tôi phì cười:

- Tức là mình phải lẽo đẽo đi theo cả trăm người mới gom được một bịch hạt dưa nhỏ xíu không đủ cho một người ăn?

Càng ngày tôi càng mến tính cách của nhỏ Phượng. Mười ba tuổi rồi mà sao nó không chịu lớn. À không về thể xác thì nó đã ra dáng một thiếu nữ.

Nhưng tâm hồn nó cứ như đứa con gái bé thơ. Nhiều lúc tôi bâng khuâng nhận ra nhỏ Phượng chính là hình ảnh của nhỏ Thắm năm nào. Nhỏ Thắm của thời cùng tôi đi moi đất sét ở mép bàu, cùng rơi xuống nước, cùng được người ta vớt lên và cùng nằm sưởi ấm trong nhà thương như hai con chim non bị rét. Nhỏ Thắm cũng thích cầm tay tôi lắc lắc như nhỏ Phượng, nhiều

khi chỉ để hỏi đi hỏi lại mỗi một câu rồi toét miệng ra cười khi nghe tôi trả lời đúng ý nó.

Lên lớp Chín, chỉ sau một mùa hè. Nhỏ Thắm hòn nhiên nhí nhảnh đó đột ngột biến mất. Cứ như thể cuộc đời đã đánh cắp nhỏ bạn thân thiết của tôi và tráo vào đó một nhỏ Thắm hoàn toàn xa lạ.

Nhưng bây giờ nhỏ Thắm đã trở về với tôi trong hình hài của nhỏ Phượng.

Ý nghĩ đó khiến lòng tôi được an ủi rất nhiều. Tự nhiên tôi mong nhỏ Phượng đừng bao giờ lớn lên. Khi một đứa con gái lớn lên, tính tình đứa con gái sẽthay đổi, nhiều rắc rối sẽ gặp đủ thứ phiền phức. Ờ, đừng bao giờ lớn lên nữa nghe nhỏ Phượng! Tôi nghe tôi nhủ thầm và tự hỏi không biết nhỏ Phượng có nghe được mong ước của tôi không.

Thấy tôi gần như ngày nào cũng lân la ở nhà ông Hoạch, chú tiểu Khôi có vẻ không hài lòng.

Chú không dám nói thẳng với tôi. Chỉ bóng gió:

- Dạo này Đăng siêng xuống chơi nhà bà nội quá há!

Tôi thừa biết chú tiểu Khôi nghĩ gì. Đây không phải là lần đầu chú trách tôi ”thay lòng đổi dạ".

Tôi nghiêm mặt.

- Nếu chú có bà nội, chú cũng sẽ thường xuyên ghé chơi với bà chú giống như tôi, trừ khi chú không yêu bà.

Chú tiểu Khôi khác thằng Phan.Chú không giỏi mồm mép. Cái kiểu nói như giăng bẫy của tôi làm chú bối rối. Mặc dù biết tôi cố tình lảng tránh đề tài chính nhưng chú không biết phản ứng như thế nào, mặc nghệt ra đến tội.

Chương 4.4

Nhỏ Thắm dường như cũng biết dạo này tôi hay ghé chơi nhà ông Hoạch.

Nó biết tôi không thèm nghe lời nó. Nhưng nó không chặn đường tôi để khuyến cáo như lần trước. Trên lớp thỉnh thoảng tôi thấy nó đưa mắt nhìn tôi rồi quay sang nhìn nhỏ Lan đầy ngụ ý.

Trong khi nhỏ Thắm quan sát tôi và nhỏ Lan, chú tiểu Khôi âm thầm quan sát cả ba đứa tôi.

- Sao chú và nhỏ Thắm không nói chuyện với nhau nữa? - Có lần không nén được, chú hỏi thẳng.

Tôi hừ mũi:

- Nó có chịu nói trước đâu.

- Đăng là con trai, Đăng phải làm lành trước.

- Làm lành? - Tôi nhếch môi - Chú không nói tiếng Ấn Độ đó chứ? Tại sao tôi phải làm lành khi mà hôm trước chính nó vặn vẹo trách móc điều tra tôi đủ thứ?

Chú tiểu Khôi hạ giọng:

- Ờ thì nhỏ Thắm có lỗi. Nhưng Đăng phải mở miệng trước thì nó mới có cơ hội làm lành với Đăng.

Chú hiến kế:

- Hôm nào Đăng vờ bước lại chỗ nó hỏi mượn tập hay mượn com-pa là nói chuyện được ngay chứ khó gì đâu.

Tôi biết chú tiểu Khôi có ý tốt. Từ hồi lớp Năm, chú đã chơi thân với tôi và nhỏ Thắm. Chú không muốn chứng kiến tình bạn giữa hai đứa tôi đổ vỡ.

Nhưng sáng kiến của chú làm tôi nổi nóng:

- Tôi với nó chơi thân nhau từ hồi nhỏ, tại sao bây giờ tôi phải tìm cách làm quen nó lại từ đầu?

- Ờ...ờ...

Chú tiểu Khôi giống như người bị dồn vào chân tường. Lý lẽ của tôi khiến chú lúng túng. Chú ”ờ, ờ” vài tiếng rồi lảng sang chuyện khác.

- Trưa nay Đăng qua ăn cơm với tôi không?

Tôi sực nhớ hôm nay là ngày rằm. Từ khi ba tôi cất nhà cạnh trường Bồ Đề, cứ đến ngày rằm là tôi chạy qua chùa Giac Nguyên ăn cơm. Nhà chùa những ngày đó rất đông Phật tử đến lễ Phật và làm công quả. Rằm tháng giêng, rằm tháng bảy và rằm tháng mười, cảnh chùa ngày càng tấp nập hơn nữa, người đi lễ như trẩy hội. Trong khi các thầy giảng pháp ở đằng trước, bà nội tôi cùng vài người khác phụ việc bếp núc nhưng mỗi khi nghe tiếng niệm Phật ở chánh điện vẳng râ từ chiếc loa treo lên cột nhà, bà tôi và các người khác đều lẩm bẩm niệm theo.

Bữa chay chỉ có chè xôi, rau đậu chấm với nước tương mà sao tôi thấy ngon miệng vô cùng.

Chú tiểu Khôi nhắc làm tôi nuốt nước bọt:

- Qua chứ! Tụi mình leo lên gác chuông ngồi ăn ha?

- Ngày rằm gác chuông thường có người lên xuống, tụi mình không ăn trên đó được đâu.

Tôi gãi gãy:

- Vậy vô phòng chú ngồi ăn!

Phòng của chú tiểu Khôi trưa đó hóa ra không chỉ có tôi và chú. Khi tôi đẩy cửa bước vào đã thấy thằng Phan và nhỏ Thắm ngồi sẵn ở đó rồi.

Tôi hơi khựng lại một chút chỗ ngách cửa vì bất ngờ. Nhác thấy tôi, nhỏ Thắm ngượng ngập quay mặt đi. Chỉ có thằng Phan bô bô:

- Nếu nhà tao gần đây, ngày nào tao cũng chạy qua chùa ăn cơm cho đỡ tốn gạo!

Câu pha trò của Phan giúp bầu không khí tự nhiên hơn một chút. Chỉ một chút thôi. Vì chốc sau đây lại vào đấy.

Cả bọn đều biết tôi đang giận nhỏ Thắm nên câu chuyện quanh mâm cơm đâm ra sượng sùng. Tôi đoán chú tiểu Khôi rủ nhỏ Thắm lên chùa ăn cơm là để giảng hòa hai đứa tôi. Nhưng thiện ý của chú rõ ràng không mang được tôi và nhỏ Thắm ra khỏi những rắc rối của mình.

Bữa trưa hôm đó chúng tôi ăn bằng những chiếc đũa thường chứ không phải những chiếc đũa thần để mà khi chạm vào đĩa rau xào là tôi và nhỏ Thắm có thể lập tức toét miệng ra cười được ngay. Suốt bữa ăn chúng tôi vẫn chuyện trò, vì không thể ngồi nhai trong thinh lặng. Nhưng chỉ có Phan nói với tôi, tôi nói với chú tiểu Khôi, chú tiểu Khôi nói với nhỏ Thắm, nhỏ Thắm nói với Phan. Riêng giữa tôi với nhỏ Thắm không ai nói với ai câu nào. Tất nhiên tôi ghét sự im lặng giữa tôi và nhỏ Thắm. Nó kéo dài quá lâu đến nỗi bây giờ trò chuyện với nhau cũng trở nên khó khăn. Nó dựng lên giữa tôi và nhỏ Thắm một bức tường vô hình, còn khó phá vỡ gấp trăm lần bức tường xây bằng gạch đá. Hằng ngày tôi vẫn nhìn thấy nhỏ Thắm trên lớp nhưng có cảm giác đã lâu hai đứa không gặp nhau. Ngay cả bây giờ, ngồi cách nhau một mâm cơm mà tôi tưởng hai đứa đang ngồi ở hai bờ đại dương và tôi vô cùng đau lòng nhận ra tình bạn gắn bó ngày nào đã thành lỏng lẻo mất rồi.

Ý nghĩ đó khiến tôi không nhai nổi cơm. Tôi buông đũa đúng dậy, giả vờ đi toa lét và lặng lẽ bỏ về nhà.

Chương 4.5

Ghé chùa Giác Nguyên ăn cơm, nhỏ Thắm mặc váy xanh, đội nón xanh.

Tôi nhận thấy điều đó ngay từ khi đặt chân vào phòng chú tiểu Khôi và tôi không thể dối lòng rằng tôi không cảm động. Thằng Phan và chú tiểu Khôi dĩ nhiên không biết màu xanh kia có ý nghĩa gì, chỉ nghĩ đó là sở thích thông thường. Chỉ có tôi biết nhỏ Thắm muốn biến thành cây chuối non trong mắt tôi, vì nó luôn tin rằng màu xanh lá cây là màu tôi thích nhất.

Tôi nhớ hồi học lớp Năm, một hôm trời vừa bảnh mắt nó đã chạy lên nhà tôi kêu ầm ĩ:

- Đăng ơi, Đăng! Dậy đi học!

Thấy tôi mở cửa sổ ngó ra, nó lật đật chum chân khoe:

- Đăng có thấy gì đây không?

- Ra là mày có giày mới?

- Giày mới của mình màu gì?

Hóa ra hôm trước nghe tôi bảo tôi thích màu xanh, nó đã vòi mẹ nó mua cho đôi giày này thay cho đôi giày cũ, chỉ để cho tôi vui lòng.

Cử chỉ đáng yêu đó của nhỏ Thắm luôn làm tôi xao xuyến mỗi khi nhớ lại.

Lần này cũng vậy. Nhưng lần này lòng tôi chỉ xao xuyến có một lúc, vì tôi sực nhớ hôm gặp nhau bên bờ suối xóm. Trong nó cũng ăn mặc như thế này sau đó nó vẫn đạp xe lên nhà tôi hoạnh họe việc cản trở nó lấy chồng. Điều đó khiến tôi đâm ngờ nó mặc màu xanh chỉ vì nó thích màu này chứ không hẳn vì tôi thích.

Trưa đò về tới nhà, tôi lôi bức tranh nhỏ Thắm trong tập ra bâng khuâng ngắm nghía, thầm công nhận nó bây giờ xinh hơn nhiều so với nhỏ Thắm trong bức tranh chú tiểu Khôi vẽ tặng tôi hôm nào. Nó xinh hơn và nó cũng xa cách hơn. Sự thay đổi đó khiến tôi tưởng như tôi đang sống trong một thế giới khác với ngày hôm qua và cảm giác đó khiến lòng tôi nặng chình chịch.

Tết năm đó tôi được mẹ tôi may áo mới nhưng tôi chẳng thấy hứng như những năm trước. Chỉ vì tôi không có ai bên cạnh để khoe. Tôi biết tết năm này tôi chẳng còn rủ thằng Phan và chú tiểu Khôi ghé chơi nhà nhỏ Thắm, ngồi cắn hạt dưa tí tách lấy lệ, sau đó rủ nó đạp xe tới nhà một đứa con gái nào đó có vườn tược ven sông ở chơi suốt một ngày, sung sướng ùa ra vườn hái trái, bới củ trong khi chờ chủ nhà lục đục trong bếp hạnh phúc của tuổi học trò thật đơn sơ, giản dị, tiếc là nó không thể đi cùng tôi suốt quãng đời áo trắng.

Những ngày tết có lẽ sẽ trôi qua buồn chán với tôi nếu không xảy ra chuyện thằng Biểu. Tết, thằng Định ra Đà Nẵng chơi nhà ông chú họ, dắt về một thằng nhãi trạc tuổi tôi. Thằng Biểu mặt mày sáng sủa, mày rậm, mũi cao, đẹp như Tây. Định dẫn thằng Biểu đi rảo khắp các ngả đường trong thị trấn, gặp đứa nào nó cũng hếch mặt lên trời: ”Em họ tao đó. Đẹp trai không?". Trông nó dắt thằng em đi diễu ngoài đường như người khoe của, bọn tôi đã gai mắt. Đã thế, Định còn khiêu khích: ”Thằng em tao ở Đà Nẵng chỉ đẹp trai hạng mười tám. Nhưng về Hà Lam, nó là số một. Tụi mày chỉ đáng xách dép cho nó".

Định là thằng mất dạy tôi đã tẩy chay nó từ ngày cố tình vứt đôi dép của tôi trước nhà thầy Vỹ. Chú tiểu Khôi tất nhiên không quan tâm đến trò lố của Định. Nhưng thằng Phan tức lắm. Nó tia nước bọt qua kẽ răng:

- Tao phải đập chết tụi nó!

- Kệ tụi nó đi. - Tôi can.

- Kệ sao được mà kệ. Mày không nghe thằng Định sỉ nhục con trai Hà Lam sao?

- Nó cũng là con trai Hà Lam vậy.

- Thế nó mới ngu.

- Mày chấp thằng ngu làm gì.

Nghe lời tôi, Phan không thèm ”chấp thằng ngu". Nhưng đến khi Định dắt thằng Biểu đến chơi nhà mấy đứa con gái trong thị trấn, xong nhăn nhở tuyên bố ”Thằng em tao cưa đổ toàn bộ con gái Hà Lam rồi” thì ngay cả tôi cũng không nhịn được. Tôi không biết Định có dắt thằng Biểu tới nhà nhỏ Thắm không nhưng chỉ mường tượng đến cảnh đó thôi, tôi đã sôi máu. Lần này thấy Phan đấm ngực bình bịch ”Tức chết đi mất! Tao không thể trơ mắt ra ngó được!”, tôi không buồn can ngăn, còn đổ thêm dầu vô lửa:

- Ờ, tụi nó coi mình như đồ giẻ rách.

Phan nghiến răng:

- Tao sẽ đón đường tụi nó.

Tôi bất chợt lo lắng:

- Cẩn thận đó! Thằng Định sẽ tới nhà méc ba mẹ mày!

- Cho nó méc!

- Nó sẽ báo với ban giám hiệu. Mày sẽ bị đuổi học.

Nghe hai chữ ”đuổi học", Phan hơi chùn. Nó đưa tay vỗ vỗ trán:

- Được rồi, tao sẽ không trực tiếp ra tay!

- Nghĩa là sao?

- Tao sẽ kêu đám bạn chăn bò của tao đón đường đập tụi nó.

Lần này không để tôi kịp mở miệng bàn lùi, Phan hất đầu:

- Nói vậy là hiểu rồi ha!

Chương 4.6

Khoảng bảy giờ tối, tôi và Phan nấp sau bụi cây trên con đường cuối chợ.

Phan thì thầm vào tai tôi:

- Tao điều tra rồi! Tụi nó hay đi xuống cầu Hà Kiều ngồi chơi vào giờ này.

Nghe Phan nói vậy, tôi cố ngồi yên nhưng chốc chốc lại phải nhỏm người lên vì bị muỗi chích vào mông.

Trăng thượng tuần chêch chếch xuyên qua bóng tre, rưới những giọt vàng lốm đốm lên tóc lên lưng Phan như một cơn mưa bằng bạc. Khung cảnh trước mắt tôi thơ mộng đến mức tôi nghĩ thật là điên mới tin có một tránh đánh nhau sắp xảy ra.

Mấy đứa bạn của mày đang nấp ở đâu vậy? - Tôi khều vai Phan.

- Lát mày sẽ biết!

Ngồi một lúc lâu, phần bị muỗi đốt phần mỏi cẳng tôi đã tỉnh giục Phan ra về chợt nghe tiếng cười nói xôn xao vẳng tời từ phía chợ.

Phan bấm tay tôi, ý nói ”Im lặng! Tụi nó tới đó!".

Một lát thằng Định và thằng Biểu xuất hiện. Có cả thằng Trí đi bên cạnh.

Dưới ánh trăng, tôi trông rõ ba đứa vừa đi vừa huých vai nhau, chả hiểu tụi nó nói những gì, chỉ nghe tiếng thằng Định cười hô hố.

Trước khi đến chỗ tôi và Phan nấp, tụi thằng Định phải đi ngang qua con hẻm dẫn vô khu đất của ông Cửu Năm. Khi thấy bốn bóng người bất ngờ phóng ra từ con hẻm chặn đường tụi nó, tôi mới biết đám bạn thằng Phan nãy giờ mai phục trong đó.

Bốn thằng bạn của Phan đứa nào đứa nấy tướng tá vạm vỡ, đen trùi trũi, đã thế tay mỗi đứa đang cầm một khúc cây to. Nhác thấy bọn này, tụi thằng Định hốt hoảng lùi lại.

- Tụi mày là ai? - Định quát lớn, nhưng tôi nghe giọng nó run run.

- Tụi tao là con trai đất này! - Đứa đứng giữa lạng lùng đáp.

Đứa đứng bên cạnh chỉ vô mặt thằng Biểu, gằn giọng:

- Mày chính là thằng huênh hoang đã cưa đổ hết con gái Hà Lam phải không?

Đứa thứ ba vung cây lên khỏi đầu, mặt đằng đằng sắc khí:

- Để tao đập vô mặt nó xem nó còn khoe đẹp trai nữa không!

Thằng Biểu lấm lét liếc khúc cây lơ lửng trên đầu, sợ cứng lưỡi. Nó khua khua tay trước mặt, miệng ú a ú ớ.

Đứa đúng giữa hất đầu:

- Són trong quần rồi hả con?

Định cuống quýt:

- Ê, ê, tụi mày không được làm bậy à nha!

Thằng Trí hớt hải:

- Tao la lên bây giờ!

Bạn thằng Phan không chịu hạ cây xuống. Nó nhếch mép:

- Cho mày la!

Rồi nó trỏ khúc cây vào mặt Biểu:

- Mày còn coi thường con trai Hà Lam nữa không?

Biểu vẫn” ơ...ơ” như có ai nhét giẻ vào mồm.

- Tụi mày đừng hỏi nó. - Định vọt miệng - Nó bị câm.

Tiết lộ bất ngờ của thằng Định hoàn toàn ra ngoài tiên liệu của tôi. Hai đứa bất giác quay đầu ngó nhau và dưới ánh trăng thấp thoáng tôi thấy mặt Phan lộ vẻ kinh dị.

Đằng trước mặt, đám bạn của bạn thằng Phan lập tức ngẩn ra.

- Cái gì? Nó bị câm? - Thằng nhãi hung hăng nhất trong bọn hạ khúc cây trên tay xuống, giọng không giấu sửng sốt.

- Thằng em tao nó bị câm từ nhỏ.

- Thế sao nó tán gái được?

Định cười hề hề:

- Tao giỡn chơi thôi chứ nó có tán tỉnh gì đâu. Gặp con gái, nó toàn nhe răng ra cười không à. Ngọn lửa căm hờn trong lòng những đứa con trai Hà Lam đang quyết lấy lại thanh danh, cả những đứa chặn đường lẫn những đứa ngồi co ro sau bụi cây, đột nhiên tắt ngóm. Trận đòn thù chưa kịp bắt đầu đã nhanh chóng kết thúc theo cách không ai ngờ tới.

Bốn chàng hảo hán đến từ ngã ba Cây Cốc liệng mấy khúc cây trên tay vô bụi tre, khẽ liếc về chỗ Phan nấp, rồi khoát tay:

- Về thôi, tụi bay!

Đợi tụi thằng Định đi khuất, Phan nhỏm người vọt chạy:

- Tao phải đuổi theo mấy đứa bạn. Mày về ngủ đi!

Tôi thất thểu ra về, dở cười dở mếu, tự dưng thấy tội tụi thằng Phan quá chừng. Từ ngã bã Cây Cốc đi lên thị trấn rồi bây giờ quay ngược trở lại, quãng đường đâu có ngắn. Vậy mà chẳng được tích sự gì. À, cũng không đến nỗi vô tích sự lắm: Nhờ vậy tụi tôi phát hiện thằng Biểu bị câm, nhất là vô cùng sung sướng khi biết nó chẳng tán tỉnh được mấy đứa con gái Hà Lam nào.

Thằng Định chỉ toàn bốc phét!

Chương 4.7

Sáng hôm sau, Biểu biến mất khỏi thị trấn.

Tôi đoán trận đòn hụt tối hôm qua đã khiến nó hoảng sợ nên vội vã giục thằng Định đưa nó về nhà.

Tôi chạy qua chùa Giác Nguyên, định kể cho chú tiểu Khôi nghe chuyện thằng Biểu, ngỡ ngàng thấy tôi đã nhìn thấy người đến chùa rất đông dù hôm nay không phải ngày rằm. Đã thế, tiếng tụng kinh từ gian chánh điện vọng vào tai tôi một cách bất thường khiến tôi khua chân gấp gáp.

Tôi bắt gặp chú tiểu Khôi đang đứng khóc cạnh giếng nước phía sau chùa.

- Có chuyện gì vậy chú?

- Sư thầy tịch rồi, Đăng ơi.

- Thầy mất lúc nào?

- Khuya hôm qua.

Trả lời xong, chú lại òa ra khóc. Thầy Chân Tuệ là người nuôi dưỡng và dạy Phật cho chú tiểu Khôi từ tấm bé. Xưa nay chú vẫn rất mực kính yêu thầy và xem thầy là người thân thiết nhất của mình. Trong đầu tôi chợt hiện ra hình ảnh ngày nào chú tiểu Khôi đạp xe vào nhà ông thầy Thám ở xóm Trong đế hốt thuốc cho thầy. Như vậy, thầy Chân Tuệ bị bệnh lâu rồi. Theo lời chú tiểu Khôi sụt sùi kể lại, gần đây sư thầy không đi lại bình thường được nhưng đầu óc rất minh mẫn, thỉnh thoảng vẫn trao đổi kinh phật với các Phật tử.

Khóc một hồi, chú tiểu Khôi chuyển qua thút thít. Rồi chú đưa tay quệt nước mắt, đột ngột nói:

- Trước khi về cõi Niết bàn, sư thầy có đưa cho tôi một phong thư.

- Thư viết gì vậy?

- Tôi không biết. Ngoài bì thầy ghi hai chữ ”Tùy duyên”.

Tôi nôn nao:

- Mở ra coi đi!

Chú tiểu Khôi không nghe lời tôi. Chú không mở thư ngay lúc đó nhưng qua mấy ngày sau, chú gặp tôi, mặt mày trầm trọng:

- Tôi đã đọc lá thư của thầy sư rồi.

Tôi hồi hộp:

- Lá thư nói gì vậy?

- Sư thầy tiết lộ nguồn gốc xuất thân của tôi.

- Vậy là chú biết ba mẹ chú là ai rồi hả? - Tôi nuốt nước bọt, cảm giác mình đang nén một hơi thở.

- Ờ. - Chú tiểu Khôi chép miệng. - Hóa ra ông Hoạch là ba tôi.

Tôi há hốc miệng:

- Ông Hoạch là ba của nhỏ Lan nhỏ Phượng hả?

Chú tiểu Khôi đưa mắt nhìn ra xa:

- Xưa nay ba mẹ tôi vẫn thường đi lễ chùa...

- Ra là họ âm thầm thăm chú. - Tôi nhanh nhẩu tiếp lời, cứ như câu nói của chú tiểu Khôi thình lình nhảy qua miệng tôi.

Chú tiểu Khôi gật đầu. Rồi chú thở hắt ra:

- Lâu nay tôi vẫn học chung với nhỏ Lan mà đâu có biết nó là em tôi.

Tôi tặc lưỡi:

- Nhỏ Lan nhỏ Phượng chắc cũng không biết chú là anh tụi nó.

Theo như di thư của thầy Chân Tuệ, chú tiểu Khôi lúc bảy, tám tháng tuổi là một đứa bé khó nuôi, ốm lên ốm xuống, có lần bệnh nặng suýt chết.

Ông Hoạch đi coi thầy, thầy bảo nghiệp chướng dòng họ nhà ông phạm vào Tuyệt Mạng nếu không bán khoán vào chùa nhờ chư Phật gia ân bảo hộ, e là khó sống. Nghe vậy, ông Hoạch bế con đến chùa Giác Nguyên gửi cho thầy Chân Tuệ, hẹn đến lúc đứa con mười lăm tuổi thì làm lễ chuộc con về.

- Như vậy năm nay chú mười lắm tuổi, lớn hơn tôi một tuổi.

- Chắc vậy.

Tự nhiên tôi không kiềm chế được một câu đùa:

- Biết đâu mai mốt tôi là em rể chú.

Chú tiểu Khôi nhăn mặt:

- Đăng cứ nói lung tung.

Ngay cả khi biết mình là anh của nhỏ Lan nhỏ Phượng chú tiểu Khôi vẫn không muốn tôi thân thiết với hai đứa em của chú. Tôi biết lòng chú đau đầu chuyện tôi và nhỏ Thắm.

Tôi bèn lái câu chuyện ra xa đề tài nam nữ:

- Sau khi sư thầy mất, chú đã gặp ba mẹ chú chưa

- Hôm qua ba mẹ tôi lên chùa tìm tôi. - Chú tiểu Khôi đáp với vẻ mặt kém vui.

- Chắc để bàn chuyện chuộc chú về

- Ờ. Nhưng tôi không muốn hoàn tục. Tôi muốn đi theo con đường của sư thầy.

Tôi liếm môi:

- Thế ba mẹ chú có nói gì không?

Giọng chú tiểu Khôi rầu rầu:

- Mẹ tôi nói tùy tôi quyết định. Chỉ có ba tôi giận dữ.

- Chắc vì ba chú chỉ có chú là con trai.

- Thì vậy. Ba tôi bảo nếu tôi không nghe lời ông, tôi mắc tội đại bất hiếu. Nhưng tôi xác định chỗ dừng chân của tôi bây giờ là nhà Như Lai.

Như có một tia chớp xẹt qua đầu, đột nhiên tôi hiểu ra tại sao thầy Chân Tuệ không nói chuyện này với chú tiểu Khôi khi thầy còn sống. Thầy không muốn chú được tự do lựa chọn quyết định của đời mình. Có lẽ vì chú có duyên với cửa Thiền, chú sẽ ở lại. Nếu không có duyên, chú sẽ trở về nhà.

Chú tiểu Khôi chọn ở lại và quyết tâm của chú không hề lay chuyển dù cả tháng trời sau đó, ba chú vẫn thường xuyên gặp chú khuyên bảo, năn nỉ, thậm chí cả mắng mỏ.

- Ba tôi ngoài ba mươi, vẫn có thể sinh con. Còn tôi trước đây là ”con nuôi của Đức Phật", bây giờ đã là con của Ngài.

Chú tiểu Khôi nói giọng trầm buồn nhưng tôi đọc được sự kiên định trong vẻ mặt nghiêm nghị của chú. Bất giác tôi gật gù:

- Tôi ủng hộ chú.

Tôi không hiểu tại sao tôi nói vậy, có lẽ vì tôi không hình dung được một chú tiểu Khôi để tóc dài, quần tây, áo sơ mi và miệng suốt ngày chóp chép khô bò như tụi thằng Định, thằng Trí. Chú ăn đậu phộng da cá thì được, mặc dù từ khi lên lớp Tám chú đã không còn thói quen này.

Chương 4.8

Đúng như tôi nghĩ, chị em nhỏ Lan không biết chú tiểu Khôi là anh của tụi nó. Thất bại trong việc khuyên con trai hoàn tục, hẳn vợ chồng ông Hoạch quyết định giữ kín bí mật về thân thế của con trai mình.

Đến trường, tôi tò mò quan sát nhỏ Lan, thấy thái độ nó đối với chú tiểu Khôi không có gì khác lạ. Tôi ghé nhà tụi nó chơi, nó và nhỏ Phượng vẫn trò chuyện với tôi bình thường như trước đây. Sau tết, nhỏ Phượng dường như lớn lên một chút. Nó không còn kêu tôi trèo cây hái khế cho nó nữa. Dạo này nó đâm ra thích đọc sách.

- Anh có sách gì hay không, cho em mượn đọc với!

Mặt tôi vênh lên:

- Tưởng gì chứ sách hay, nhà anh có cả đống!

Sách ông ngoại tôi mua cho tôi lúc này đã khá nhiều. Mặt bàn không đủ chỗ để xếp sách theo chiều thẳng đứng, tôi phải đặt sách nằm ngang, xếp chồng cuốn này lên cuốn kia.

Cứ vài ba ngày, tôi lại đem sách cho nhỏ Phượng mượn. Lần nào nó cũng xuýt xoa:

- Nhà anh nhiều sách ghê!

Tới lần thứ mười, nó không khen nhà tôi nhiều sách nữa. Nó đổi mẫu câu làm tôi suýt ngất:

- Anh thích chị Thắm hả?

Tôi hoàn toàn không chờ đợi ở nhỏ Phượng một câu hỏi như vậy. Bất giác tôi thót bụng lại như tránh mũi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết.

- Làm gì có! - Mặt đỏ nhừ, tôi hấp tấp chối phăng.

Nhỏ Phượng dòm lom lom vào mặt tôi, tủm tủm:

- Anh nói dối.

- Ai bảo em là anh thích chị Thắm?

Nhỏ Phượng cười hi hi:

- Cái này bảo em nè.

Vừa nói nó vừa rút từ trong cuốn sách trên tay ra một tờ giấy huơ lên trước mặt tôi. Đó là bức tranh chú tiểu Khôi vẽ nhỏ Thắm dạo nào. Mỗi khi nhớ nhỏ Thắm, tôi vẫn lôi bức tranh này ra ngồi ngắm, không ngờ lại nhét vào trong cuốn sách này. Tôi nhìn bức tranh, quai hàm cứng đơ, mồ hôi ứa ra lấm tấm trên trán.

- Công nhận anh vẽ đẹp ghê! - Nhỏ Phượng trầm trồ.

Tôi chà tay lên chóp mũi:

- Bức tranh này không phải do anh vẽ.

- Chứ ai vẽ?

Nhìn vẻ mặt của nhỏ Phượng thỉnh thoảng vẫn nghịch ngợm nhắc lại chuyện bức tranh để trêu tôi. Nó vừa trêu vừa cười khúc khích nên tôi không cảm thấy nhột nhạt. Tôi biết nó mến tôi như mến một người anh trai.

Nhỏ Lan không trêu. Nhưng thỉnh thoảng nó bóng gió nghe muốn nhức xương:

- Hồi trước có anh Thắng ”ngồi họa hình người tình vào bãi cát vàng", bây giờ có người họa hình người tình lên giấy rồi kẹp vô sách, lạ ha!

Nhỏ Thắm không phải là ”người tình” của tôi. Thậm chí tôi ghét cay ghét đắng chữ ”người tình", nghe nó sến sến thế nào. Nhưng tôi không cãi nhỏ Lan. Đến bây giờ thì tôi biết chắc nhỏ Lan thích tôi và chuyện tôi vô tình để lộ bức tranh nhỏ Thắm chắc làm nó buồn lắm. Khi một đứa con gái đang buồn, ta không nên gây hấn. Nếu nỗi buồn đó chính ta đem lại, ta không những không nên gây hấn mà càng phải tránh xa. Tôi dặn mình như vậy và mỗi khi nhỏ Lan cất lên những lời lẽ xa xôi là tôi len lén chuồn qua nhà bà nội tôi. Cho yên thân.

Chú tiểu Khôi có vẻ phiền muộn khi thấy tôi cứ phi xuống nhà bà tôi hoài. Nhưng về sau này, chú không ngăn tôi nữa. Có lẽ chú sợ tôi lại hùng hồn phun câu ”Nếu chú có bà nội, chú sẽ thường xuyên ghé chơi với bà chú giống như tôi, trừ khi chú không yêu bà". Bây giờ thì chú tiểu Khôi đã biết ba mẹ mình là ai. Chú còn biết chú không còn bà nội. Nhưng cho dù bà chú còn sống hay đã mất, chú vẫn chưa nghĩ ra cách khắc chế câu thần chú ”trừ khi chú không yêu bà” của tôi.

Sau tết, mối quan hệ giữa tôi và nhỏ Thắm có vẻ càng tệ đi. Sự xa cách trong một thời gian dài khiến tôi sống thu mình lại, trong khi đó nhỏ Thắm dường như cũng ngày càng khép kín bản thân. Tôi không còn bắt gặp ánh mắt nó nhìn trộm tôi trên lớp nữa và phát hiện đó khiến tôi thấy các giờ học trôi qua lê thê như có ai kéo dài ra.

Thằng Phan cụng đầu vào đầu tôi:

- Mày và nhỏ Thắm nghỉ chơi với nhau luôn thật à?

- Tao cũng không biết nữa.

- Sao mày không làm lành với nó?

Nếu như trước đây, tôi đã quát lên ”Tại sao tao phải làm lành?” nhưng bây giờ lòng tôi nguội ngắt nguội ngơ. Ngay cả khi tôi muốn bỏ qua chuyện cũ, tôi cũng không biết tôi sẽ làm lành với nhỏ Thắm bằng cách nào. Vết thương nhỏ thằm gây ra cho tôi đã kéo dài quá lâu. Nó đã thành sẹo trong tâm hồn, bác sỹ thời gian không tẩy xóa được, chỉ làm cho nó chai đi.

Cho đến tận lúc này tôi vẫn không hiểu tại sao nhỏ Thắm đã nổi khùng lên với tôi trong buổi trưa hôm đó. Cái cách truy vấn gắt gao của nó làm tôi tổn thương ghê gớm. Có đáng gì đâu một trận đòn oan, so với tờ giấy chú tiểu Khôi lén dán lên vách nhằm giải cứu nó khỏi lời hứa hẹn ngông cuồng của ba nó một thời trai trẻ. Vậy mà nó đùng đùng đi kiếm tôi để "hỏi tội". Tôi lại vẩn vơ nghĩ đến những ông bố gia trưởng và thích dùng đòn roi ở thị trấn quê tôi.

Đòn roi chỉ khổ cho con cái. Khổ cho cả bạn bè của con cái.Tôi nhớ những lần ba tôi vụt roi vào lưng chị Hoài và lưng tôi mỗi khi hai chị em tôi làm điều gì lầm lỗi. Những lúc đó mẹ tôi không bao giờ dám can ngăn, chỉ đứng bên cạnh khóc lóc van xin. Suốt thời thơ ấu dài lâu, những đứa trẻ thị trấn đã dìu nhau lớn lên dưới những trận mưa roi của người bố và mưa nước mắt của người mẹ.

Tôi cố hình dung trận đòn roi mà nhỏ Thắm phải chịu khi ba nó nghi nó để lộ chuyện hôn ước lỳ quặc kia ra ngoài, cố mường tượng cảnh nó nước mắt đẫm má trên nền những hòa âm đớn đau nức nở. Chắc hôm đó ba nó đánh nó đau lắm, có khi nó suýt gãy tay nữa không chừng! Tôi cố đẩy trí tưởng tượng đi thật xa để vịn vào đó bào chữa cho thái độ của nó hôm nọ. Để cho nguôi ấm ức. Để cho lòng khuây khỏa. Để cho tôi không phải mệt đứt hơi vì cứ phải hầu hạ cơn giận của mình.

Chương 4.9

Trước đây tôi nghe nói nhiều về thần giao cách cảm. Tức là dù ở xa nhau đến mấy, người này vẫn đọc được ý nghĩ trong đầu người kia. Tôi nghe và tôi cười khảy, nghi người ta bịa chuyện.

Nhưng bây giờ thì tôi tin

Tôi vừa nghĩ về nhỏ Thắm hôm trước, chiều hôm sau nó bất ngờ chặn đường tôi. Chỉ khác là lần này cuộc đụng đầu xảy ra trước tiệm vải của chị Hòe chứ không phải trước cửa tiệm cho thuê truyện của chú Lãm.

Vẫn ngồi trên chiếc xe đạp vàng, một chân đặt trên pê- đan một chân chống đất, nhỏ Thắm kêu tôi:

- Đăng!

Tôi quay lại, thấy nó đang mỉm cười nhìn tôi. Đã lâu lắm nhỏ Thắm không cười với tôi. Trong một lúc, tôi có cảm giác ai đó gắn nhầm nụ cười lên môi nó. Hay là tôi hoa mắt?

- Gì vậy Thắm?

Tôi nhướn mắt, ngạc nhiên về sự bình tĩnh của mình. Lần trước cũng trong tình huống như thế này, tôi từng thốt nên lời.

- Sáng mai Đăng rảnh không?

Tôi nhớ ra ngày mai là chủ nhật.

- Có gì không?- Tôi hỏi, câu hỏi thật xa cách mặc dù tôi không cố ý.

- Vô suối chơi! - Nhỏ Thắm rủ, tỉnh bơ như giữa hai đứa tôi chưa từng xảy ra xích mích.

Như vậy là nhỏ Thắm chủ động làm lành trước. Tôi nghĩ, cảm thấy tự ái được xoa dịu rất nhiều.

Có vẻ số phận đã bắt đầu nuông chiều tôi, sau khi đã hành hạ tôi tơi tả.

- Ờ.

Tôi gật đầu và quay mình bỏ đi. Tôi biết mình vui vì lại sắp được ngồi cạnh nhỏ Thắm, sắp được trò chuyện với nó, đặc biệt điều đó xảy đến mà tôi không cần phải cất công giảng hòa như lời xúi của thằng Phan và chú tiểu Khôi. Tuy nhiên tôi không bắt gặp trong lòng mình tự hân hoan vồ vập như tôi tưởng. Có thể tính cách thất thường của nhỏ Thắm khiến tôi không dám đặt cược hi vọng vào cuộc gặp gỡ ngày mai. Cũng có thể khi ta giận ai đó quá lâu, sự lạnh nhạt không còn là biểu hiện của cảm xúc nữa mà dần trở thành một thói quen.

Tôi nhận ra điều đó không chỉ trên đường về nhà mà cả lúc ngồi cạnh nhỏ Thắm bên bờ suối vào sáng hôm sau. Nhỏ Thắm đến chỗ hẹn vẫn với nón xanh, áo xanh, giày xanh. Tôi nhớ lần trước cũng với trang phục thế này, nó đã tủm tỉm hỏi tôi:

- Hôm nay Đăng thấy mình giống câu gì?

Và tôi đã vui vẻ trả lời:

- Cây chuối non.

- Đăng còn giận cây chuối non không?

Và tôi đã sung sướng đáp:

- Trước đây thì giận. Bây giờ tôi hết giận rồi.

Bây giờ tôi cũng không còn giận nhỏ Thắm mà tôi từng thay vào đó là sự hoang mang mệt mỏi. Có vẻ tôi vẫn thích nhỏ Thắm hồi bé hơn. Nhỏ Thẵm mà tôi từng biết lắm lúc làm tôi bực mình nhưng không bao giờ khiến tôi thấp thỏm. Tôi dễ dàng đọc được tâm trạng của nó như thể hai đứa cùng nghĩ bằng một cái đầu nhỏ Thắm bây giờ giống như một dấu hỏi biết đi, chỉ có hóa thành con ong đất chui vào đầu nó may ra tôi mới biết nó nghĩ gì. Tôi bần thần nhủ bụng và cảm thấy mình chẳng vui sướng gì với phát hiện đó. Vì tôi biết một khi nhỏ Thắm không còn giống nhỏ Thắm trong tâm tưởng tôi khi bản thân tôi cũng không còn là tôi ngày trước.

Tôi định hỏi nhỏ Thắm nó hẹn tôi vào đây làm gì nhưng rồi tôi biết đó là câu hỏi ngu ngốc, cho dù quan hệ giữa chúng tôi có thay đổi thế nào đi chăng nữa.

Bên cạnh tôi, nhỏ Thắm ngồi thõng chân xuống suối và đong đưa hai chân theo thói quen. Tôi chăm chú nhìn đôi giày xanh của nó, đầu óc tự nhiên chập chờn như rơi vào ảo giác.

- Đăng nè. - Nhỏ Thắm thình lình mở miệng.

Tôi giật mình như người đang ngủ bị đánh thức:

- Gì hả Thắm?

- Ngày mai Đăng ghé nhà rủ mình đi học được rồi.

Lần này thì tôi tỉnh hẳn.

- Sao? - Tôi chỉ thốt được một tiếng, nó giống một phản xạ hơn là một câu hỏi.

- Mẹ mình bảo mình nói với Đăng như vậy.

- Tại sao chứ? - Lần này vẫn là phản xạ nhưng tiến bộ hơn, tôi thở ra được ba tiếng.

Nhỏ Thắm tươi nét mặt:

- Cái vụ hứa hôn đó. Hủy rồi!

- Ai hủy?

- Bạn của ba mình. Ông bảo con trai ông từ nhỏ đã vào học trong Sài Gòn. Khi biết chuyện hôn ước này, nó kịch liệt phản đối. Nó muốn sau này cưới vợ người miền Nam.

Giống như ai vừa nhấc một quả tạ khỏi ngực tôi. Tôi không rõ tôi có niềm vui riêng tư nào trước tin tức tốt lành đó không, nhưng chắc chắn là lòng tôi vô cùng nhẹ nhõm.

- Ba mẹ Thắm có nói gì không

Lúc này mặt trời đã lên gần tới ngọn cây cao nhất ven bờ và nắng gắt đã được một lúc nhưng chẳng đứa nào trong chúng tôi thấy nóng. Tiếng nhỏ Thắm lẫn vào trong tiếng gió reo nhưng tôi vẫn nghe rõ từng lời. Hóa ra mẹ nó ngay từ đầu đã không ủng hộ chuyện hứa hôn này nhưng vì sợ ba nó nên mẹ nó không dám phản đối. Ba nhỏ Thắm cũng không vui vẻ gì với lời nhắc nhở của người bạn cũ nhưng ông là người coi trọng danh dự. Ông sợ người ta chê ông không biết giữ chữ tín dù trong thâm tâm ông không muốn bị ràng buộc vào những lời hứa vu vơ trong một phút bốc đồng.

Nhỏ Thắm nói, tôi tin ngay. Cũng như tôi tin ngoài tật gia trưởng và thích dạy con bằng roi vọt, những ông bố trong thị trấn là những người cực đoan, khẳng khái, trọng nghĩa khí. Tính cách này có lẽ có từ ngàn xưa, tốt xấu lẫn lộn nhưng cứ kéo thành vệt đến tận ba tôi và nhỏ Thắm, có khi kéo dài tới tận tôi nữa. Ờ, nếu tôi tiếp tục lớn lên trong thị trấn, tôi sẽ hít thở bầu không khí đó, ăn nằm với những tính cách đó và tôi sẽ giống những ông bố quê tôi đến từng chi tiết.

Đang lan man nghỉ ngơi, sực nhớ tới một chuyện, tôi bỗng rùng mình vọt miệng:

- Mẹ Thắm có nói bạn của ba Thắm là ai chưa - Có. Ông Hoạch.

Chương 4.10

Như vậy, con trai ông Hoạch không học ở Sài Gòn, cũng không hề phản đối cuộc hôn nhân sắp đặt của ông. Con trai ông đã vào chùa và thành chú tiểu Khôi. Những lời bịa tạc của ông chỉ nhằm mục đích dựng lên một lý do chính đáng để rút lui êm thắm, để phòng cơn rủa từ phía ba nhỏ Thắm.

Một cách tình cờ, có một sợi dây vô hình cột chặt chúng tôi lại với nhau theo một vòng tròn: tôi - nhỏ Thắm - chú tiểu Khôi - nhỏ Lan nhỏ Phượng - rồi lại là tôi. Giống như số phận nghịch ngợm vẽ ra cái vòng tròn bí ẩn đó và bắt chúng tôi xoay mòng mòng như chiếc đèn kéo quân vẫn được ông thầy Thám treo trước hiên nhà vào mỗi mùa Trung Thu.

Dĩ nhiên tôi không hề kinh ngạc khi nhỏ Thắm nêu tên ông Hoạch vì ngay khi buột miệng hỏi, trực giác đã mách bảo tôi người đó chính là ông. Câu chuyện chú tiểu Khôi xảy ra chưa lâu, còn nóng hổi trong tâm trí và chiếu sáng từng ngóc ngách trong vò não tôi. Sự trùng hợp của hai câu chuyện, lại xảy ra chẳng xê xích bao lăm về mặt thời gian, làm tôi ngờ ngợ. Bây giờ tôi mới hiểu ra tại sao tôi, thằng Phan và chú tiểu Khôi thất bại thảm hại trong việc truy tìm ”người chồng tương lai” của nhỏ Thắm. Chúng tôi chỉ phỏng vấn những đứa con trai trong lớp. Nhỏ Lan là con gái, dĩ nhiên trượt khỏi sự chú ý của bọn tôi, vì vậy không đứa nào biết ba nó từng đi học ở Huế. Tôi đã không nói gì với nhỏ Thắm trong buổi sáng nắng gắt và không khí trên đồng cỏ tràn ngập gió giêng hai đó. Gió đi thành từng luồng, vướng vào hai đứa tôi, tự gỡ ra rồi tiếp tục lao nhanh về phía biển. Hôm đó những chuyển động xung quanh tôi có vẻ vội vã những tôi thì bắt đôi môi mình chậm lại. Tôi sợ tôi ngứa miệng sẽ làm tung tóe mọi thứ.

Cho đến giờ phút này, trong cái vòng tròn luẩn quẩn đó tôi là mắt xích duy nhất biết được tất cả bọn tôi được nối với nhau bởi điều gì.

Nhỏ Lan nhỏ Phượng không biết chú tiểu Khôi là anh nó. Nhỏ Thắm không biết chú tiểu Khôi là người suýt trở thành chồng nó. Ngược lại, chú tiểu Khôi không biết nhỏ Thắm là người mà ba nó đã chọn cho nó nếu nó chịu trở về nhà. Buồn cười nhất là ”người chồng tương lai” đó là người rất hăng hái trong việc chống lại hôn ước của chính mình mà không tự biết. Khi chú tiểu Khôi vẽ bức tranh nhỏ Thắm, chú hoàn toàn không hay biết đó chính là ”người vợ tương lai” của mình nếu chú quyết định từ giã cửa Thiền theo dự tính của ba chú mười lăm năm về trước. Thật là phiền phức, những người lớn! Kể từ lúc đó, tôi bắt đầu nghiệm ra người lớn luôn có những bí mật. Và thế giới mà bọn trẻ đàn nhìn thấy thực ra là những gì họ muốn cho bọn trẻ nhìn thấy. Nói cách khác, nếu không tình cờ khám phá ra những góc khuất, bọn nhóc tì chúng tôi rốt cuộc chỉ nhìn thấy thế giới qua cặp mắt của người lớn. Cứ như thể họ chủ ý tạo ra những ống kính với những nút điều chỉnh theo ý họ rồi nhét vào tay chúng tôi và bảo ”Tuyệt lắm đó! Nhìn thử đi!". Rất nhiều năm về sau này, tôi nhận ra trong thế giới người lớn đằng sau câu chuyện này còn có một câu chuyện khác, rồi đằng sau câu chuyện khác đó rất có thể đang che giấu một câu chuyện khác nữa. Để biết được cái lõi của sự thật, đôi khi phải tỉ mỉ bóc tách từng lớp con người của họ như bóc một củ hành tây cho đến khi mắt cay xè và óc thì choáng váng - mà trẻ con lớp Chín như bọn tôi lúc đó thì không đủ từng trải lẫn kiên nhân để đi đến sự thật cuốicùng theo cách như vậy.

Chỉ do may mắn tình cờ mà tôi biết được những ẩn khúc đằng sau câu chuyện của nhỏ Thắm. Thoạt đầu, tôi quyết định không thổ lộ bí mật đó với ai nhưng rồi tôi cũng biết nếu tôi chôn câu chuyện trong lòng chẳng khác nào tôi chôn một quả mìn. Người tôi sẽ phát nổ bất cứ lúc nào.

Sau một đêm cân nhắc, chiều hôm sau tôi chạy qua chùa Giác Nguyên - Vừa xảy ra chuyện gì rồi phải không? - Vừa trông thấy bộ tịch khác thường của tôi, chú tiểu Khôi hỏi ngay.

Tôi hừ mũi:

- Chú đừng có bắt chước thằng Phan ra vẻ ta đây cái gì cũng biết!

- Vậy là không có chuyện gì à?

- Có. - Tôi hất đầu về phía chú - Nhưng là chuyện của chú, không phải chuyện của tôi.

- Chuyện của tôi? Chú tiểu Khôi ngơ ngác - Chuyện gì của tôi?

- Chuyện vợ con của chú chứ chuyện gì!

- Đăng đừng có nói bậy! - Chú tiểu Khôi nhăn mặt.

- Bậy á? - Tôi nhếch môi - Thế chú có biết tại sao ba chú quyết kêu chú trở về nhà không?

Tới đây thì chú tiểu Khôi lộ vẻ bối rối:

- Ờ, thì vì lý do... nối dõi tông đường....

Chú nhìn tôi dò xét:

- Hôm trước tôi đã nói với Đăng chuyện này rồi mà. Có gì mới lạ đâu!

Tôi xoa hai tay vào nhau, tặc tặc lưỡi:

- Thôi được rồi. Nếu chú muốn mới lạ, tôi sẽ kể chú nghe chuyện này.

Chú tiểu Khôi không nói gì, chỉ nhướn mắt ra ý hỏi. Trông chú có vẻ cảnh giác trước kiểu ăn nói vòng vo của tôi.

- Tôi đã ?