Tôi còn nhớ… Hai năm về trước
Tôi còn nhớ…
Hay đúng hơn là tôi hình dung…
21 tháng Mười một, 2011.
Một buổi chiều muộn mưa gió trong phòng khám của chồng tôi. Buổi khám bệnh của anh bị một cú điện thoại làm gián đoạn:
‘Bác sĩ Paul Malaury phải không? Đây là khoa phẫu thuật lồng ngực của bệnh viện Hôtel-Dieu. Vọ anh vừa được đưa đến chỗ chúng tôi. Cô ấy đang trong tình trạng nguy kịch và…’
* * *
Paul cuống cuồng vớ lấy áo măng tô, viết vội vài dòng giải thích cho thư ký rồi vội vã rời phòng khám. Anh đi lấy chiếc Giulietta cũ kỹ vẫn đang đậu ghếch lên vỉa hè trước tòa nhà của Sở bất động sản thành phố Paris như mọi ngày. Con mưa đã khiến tờ biên lai phạt vi cảnh mà ngày nào anh cũng phải nhận do lỗi đậu xe gây cản trở giao thông nát nhoét. Anh khởi động xe, vòng qua quảng trường rồi lái tới phố Bac.
Bóng tối đã buông. Chính một ngày mùa thu nhếch nhác khiến bạn ghét bỏ Paris, địa ngục di căn, ô nhiễm, đông đúc quá mức, dính chặt trong cái bẫy của mưa phùn và sầu muộn. Đại lộ Saint-Germain, dòng xe cộ tiến lên chậm rãi. Paul dùng tay áo lau hơi nước đọng trên kính chắn gió của chiếc Alfa Romeo. Paul dùng tay áo lau nước mắt giàn giụa trên má.
Alice, đứa bé… Hãy nói với tôi rằng sự thật không phải là như vậy.
Kể từ khi biết tin mình sắp làm bố, anh như sống trên mây. Anh đã trù tính biết bao điều cho tương lai: những bình sữa đầu tiên, những chuyến đi dạo trong công viên Luxembourg, những tòa lâu đài cát trên bãi biển, ngày đầu tiên đến lớp, những sân bóng đá vào mỗi sáng Chủ nhật… Một loạt những tấm ảnh chụp chóp nhoáng đang tan biến trong tâm trí anh.
Anh gạt những suy nghĩ kinh khủng ấy đi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm xúc quá mạnh mẽ và cơ thể anh rung lên bởi những tràng nức nở. Cơn giận hòa chung với nỗi đau. Anh bật khóc như một đứa trẻ. Buộc phải dừng lại trước đèn đỏ, anh điên cuồng đấm một cú lên vô lăng. Trong đầu anh vẫn còn vang lên những lời nói của người bác sĩ nội trú miêu tả một sự thật khủng khiếp: “Tôi không giấu anh là sự thể hết sức nghiêm trọng, bác sĩ ạ: một vụ tấn công bằng hung khí, bụng dưới có nhiều vết dao đâm…”
Đèn chuyển sang màu xanh. Anh khởi động xe thật nhanh rồi quặt gấp vô lăng để đi vào làn đường dành cho xe buýt. Anh tự hỏi làm thế nào tất cả những chuyện này có thể xảy ra. Tại sao vợ anh, vừa mới trưa nay còn dùng bữa với anh trong một nhà hàng nhỏ trên phố Guisarde, lại có thể được tìm thấy trong một căn hộ nhớp nhúa tại khu vực phía Tây Paris với nhiều vết dao đâm trong khi cô ấy đã dự định buổi chiều sẽ tới gặp một bác sĩ sản để chuẩn bị cho việc sinh nở sắp tới.
Những hình ảnh lại lướt qua tâm trí anh lần nữa: Alice nằm trong vũng máu, ê kíp cứu thưong khẩn trương tìm tới, bác sĩ đi cùng lập biên bản ghi nhận đầu tiên: “Bệnh nhăn không ổn định, áp suất tâm thu đạt 9, mạch đập nhanh mức 100/phút, kết mạc nhạt màu. Chúng ta sẽ luồn ống và đặt đường thông tĩnh mạch cho bệnh nhân.”
Paul nháy đèn pha, vượt hai chiếc taxi và đang chuẩn bị rẽ trái. Chỉ có điều đại lộ Saint-Michel đang bị cảnh sát phong tỏa vì có một cuộc đình công. Hàm anh nghiến chặt.
Chết tiệt thật, không phải đấy chứ!
Anh hạ kính xe để nói chuyện với các nhân viên cảnh sát, tìm lối cho xe qua, nhưng vấp phải sự cứng nhắc của họ nên đành bực bội quay xe, miệng lầm bầm chửi rủa.
Hồi còi giận dữ của một chiếc xe buýt vang lên khi anh quay ra đại lộ Saint-Germain mà không thèm xi nhan.
Anh cần trấn tĩnh lại. Anh cần huy động năng lượng để cứu sống vợ mình. Anh cần tìm ra một bác sĩ có khả năng làm nên điều kỳ diệu. Anh tự hỏi liệu mình có quen đồng nghiệp nào tại Hôtel-Dieu hay không.
Có lẽ là Pralavorio chăng? Không, anh ấy đang làm việc tại Bichat. Jourdin chăng? Anh ấy đang ở Cochin, nhưng anh ấy có vô số địa chỉ để liên hệ và nhờ vả. Phải gọi cho anh ấy mới được.
Anh tìm điện thoại trong túi áo măng tô để trên ghế cạnh lái, nhưng không thấy đâu.
Chiếc Alfa cũ kỹ lao vào lối đi chật hẹp của phố Bemardins rồi tiến vào cầu Archevêché, ‘cây cầu tình nhân’, hai bên lan can cầu rào lưới sắt có treo hàng nghìn ổ khóa lấp lánh trong đêm.
Paul nheo mắt, bật đèn trần trong xe lên rồi rốt cuộc cũng tìm thấy chiếc điện thoại di động đã bị rơi xuống sàn xe. Anh giữ vô lăng bằng một tay, cúi xuống nhặt điện thoại. Khi ngẩng lên, mắt anh chói lòa vì ánh đèn pha, anh kinh ngạc khi thấy một chiếc mô tô đang lao thẳng về phía mình trong khi lối trên cầu là đường một chiều. Đã quá muộn để phanh lại. Paul bẻ lái gấp tránh cú va chạm. Chiếc Alfa Romeo lạng sang phải, trượt vào lề đường, mất lái rồi đâm trực diện vào một cột đèn đường trước khi phá toang hàng rào lưới sắt của cây cầu.
Paul đã chết khi chiếc xe của anh rơi xuống sông Seme.
* * *
Tôi còn nhớ…
Là ngày hôm ấy,
21 tháng Mười một, 2011,
Vì thói kiêu ngạo, phù phiếm, thiếu suy xét.
Tôi đã giết chết đứa con trong bụng.
Và giết chết cả chồng mình.