Tôi còn nhớ… Ba tháng trước
Ngày 12 tháng Bảy, 2013
Một bầu không khí kinh sợ bao trùm thủ đô.
Một tuần trước, vào giờ tan sở, một vụ khủng bố đã khiến Paris nhuốm máu. Một nữ nhân khủng bố liều chết mang một thắt lưng chất nổ đã cho mình phát nổ trong một chiếc xe buýt chạy trên phố Saint-Lazare. Hậu quả thật kinh khủng: tám người chết, mười một người bị thương.
Cũng vào ngày hôm đó, một chiếc ba lô chứa một bình ga bên trong nhồi đầy đinh được tìm thấy trên tuyến số 4, tại trạm Montpamasse-Bienventìe. May mắn là đội gỡ mìn đã kịp tháo kíp nổ trước khi nó gây ra những thiệt hại khôn lường. Nhưng kể từ đó là nỗi kinh hoàng bao trùm.
Bóng ma của những cuộc khủng bố năm 1995 lảng vảng trong tâm thức mọi người dân. Mỗi ngày, các cuộc sơ tán khỏi các công trình lớn lại tăng lên. ‘Sự quay trở lại của chủ nghĩa khủng bố’ chiếm lĩnh tất cả các mặt báo và trở thành ton mở đầu mỗi bản tin thời sự. SAT, phân đội chống khủng bố của đội Hình sự, chịu sức ép lớn nên đã tăng cường những đợt càn quét trong giới Hồi giáo, những nơi chịu ảnh hưởng của chủ nghĩa vô chính phủ và phe cực tả.
Thoạt tiên, các cuộc điều tra của họ không liên quan đến tôi. Cho đến khi Antoine de Foucaud, phân đội phó SAT, đề nghị tôi tham gia hỏi cung một trong những kẻ tình nghi đã bị tạm giữ ba lần và đang dần đến thời hạn thả. Trong những năm 1970, khi mới vào nghề, Foucaud từng làm việc nhiều năm cùng bố tôi trước khi mỗi người nhận một công tác khác. Ông cũng từng là một trong những thầy dạy của tôi trong trường cảnh sát. Nói cho đúng thì ông luôn yêu mến tôi và thậm chí truyền cho tôi những kinh nghiệm khi tiến hành hỏi cung.
“Đội chúng ta cần con giúp lần này, Alice ạ.”
“Bác muốn con làm gì ạ?”
“Đã hơn ba ngày qua chúng ta cô gắng khai thác gã này nhưng hắn nhất định không mở miệng. Con thì có thể làm được.”
“Tại sao? Bởi vì con là phụ nữ sao?”
“Không, bởi vì con biết cách.”
Thông thường, một lời đề nghị tương tự hẳn sẽ khiến tôi phấn khích. Tuy nhiên, lần đó lại không hề có luồng adrenalin nào xuất hiện và tôi là người đầu tiên thấy lạ về chuyện đó. Tôi chỉ cảm thấy một con mệt mỏi cùng cực và mong muốn được về nhà. Một con đau nửa đầu dữ dội đã hành hạ tôi từ sáng hôm ấy. Đó là một tối hè oi bức. Không khí ngột ngạt, Paris ngạt thở dưới bầu không khí ồ nhiễm và cả ngày đã kéo dài lê thê. Số nhà 36 đã biến thành một lò lửa. Không điều hòa, không quạt thông gió. Tôi cảm thấy những quầng mồ hôi nhóp nháp đang dính chặt vào áo sơ mi. Tôi thèm đến chết đi được một lon Coca Light ướp lạnh nhưng máy bán đồ uống tự động lại hỏng.
“Nghe này, nếu người bên bác không thể làm được gì thì con không biết việc mình tham gia vào có ích lợi gì.”
“Thôi nào,” Foucaud cố nài, “ta đã từng thấy con làm nên kỳ tích rồi mà.”
“Con sẽ lãng phí thời gian của bác thôi. Con không nắm được hồ sơ, con…”
“Bên bác sẽ chuyển cho con tất cả những tài liệu cần thiết. Taillandier đã đồng ý rồi. Con ra trận và buộc hắn phải khai ra một cái tên. Sau đó, chúng ta sẽ tiếp quản.”
Tôi lưỡng lự, nhưng tồi có thực sự được lựa chọn không nhỉ?
Chúng tôi ngồi trong một căn phòng áp mái bố trí hai chiếc quạt máy. Trong vòng một giờ, hai sĩ quan SAT chỉ dẫn tường tận cho tôi về đối tượng tình nghi. Gã đàn ông tên Brahim Rahmani, biệt danh ‘tay buôn đại bác’ hoặc ‘chuyên gia pháo hoa’, đã bị phân đội phòng chống khủng bố để mắt tới lâu nay. Hắn bị tình nghi đã cung cấp thuốc nổ cho nhóm khủng bố đã làm nổ tung chiếc xe buýt trên phố Saint-Lazare. Trong một cuộc khám xét, người ta đã tịch thu được tại nhà hắn những lượng nhỏ C4, PEP 500, những bánh nhựa, những chiếc điện thoại được biến thành kíp nổ, cũng như một kho vũ khí thực sự: những khẩu súng đủ kích cỡ, những thanh sắt, những chiếc áo chống đạn. Sau ba ngày tạm giữ, gã đàn ông này tuyệt đối không thừa nhận bất cứ chuyện gì với các điều tra viên, và việc phân tích ổ đĩa cứng cũng như những thư điện tử trao đổi của hắn trong những tháng gần đây không đủ để chứng minh hắn có tham gia, dù là gián tiếp, vào các vụ khủng bố.
Đây là một vụ thú vị nhưng phức tạp. Vì trời nóng nên tôi khó lòng tập trung được. Hai đồng nghiệp của tôi nói nhanh, kể cho tôi hàng đống chi tiết mà tôi hầu như không nhập tâm được. Trong khi bình thường trí nhớ của tôi rất tuyệt thì lần này, vì sợ quên, tồi cần một tập giấy để ghi lại toàn bộ.
Nói xong, họ dẫn tôi tới tận lối thông của tầng dưới nơi có phòng hỏi cung. Foucaud, Taillandier: toàn bộ cấp trên đã có mặt ở đó, đằng sau một ô cửa kính không tráng gương, nóng lòng xem tôi vào việc. Lúc này tôi cũng vậy, tôi rất muốn bước vào trường đấu.
Tôi đẩy cửa bước vào phòng.
Bên trong phòng bốc lên thứ hơi nóng ngột ngạt khó chịu. Bị còng tay vào chiếc ghế tựa, Rahmani đang ngồi đằng sau một chiếc bàn gỗ gần như không lớn hon chiếc bàn học sinh. Đầu hắn cúi gằm, mồ hôi vã đầm đìa. Hắn hầu như không nhận ra sự hiện diện của tôi.
Tôi xắn tay áo sơ mí rồi lau những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên mặt. Tôi đã mang theo một chai nhựa đựng nước để tạo mối liên hệ. Bỗng nhiên, thay vì đưa chai nước cho tên nghi phạm, tôi lại mở chai ra và uống một ngụm dài.
Thoạt tiên, nước khiến tôi thấy dễ chịu, rồi bỗng nhiên tôi có cảm giác chân mình nhủn ra. Tôi nhắm mắt, cơn chóng mặt thoáng qua buộc tôi phải dựa vào tường để định thần lại.
Khi mở mắt ra, tôi đã bị mất phương hướng. Trong đầu tôi chỉ còn một khoảng trắng lớn, trống rỗng. Và một nỗi kinh hoàng khủng khiếp: kinh hoàng vì đã bị đưa đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Tôi cảm thấy chao đảo liền ngồi xuống ghế, đối diện với gã đàn ông rồi hỏi gã:
“Nhưng anh là ai thế? Và tôi đang làm gì ở đây thế này?”