Chương 10
Chương 10
ghĩ vậy, Phi bỗng thấy thương Loan, chàng cho rằng mình không có quyền lừa dối Loan thêm nữa. Song đó cũng lại là điều khó khăn khiến Phi băn khoăn. Nếu chàng nói thẳng chuyện mình và Liên, chắc chắn sẽ khiến Loan buồn - nếu quả tình Loan đã dành nhiều cảm tình cho chàng - Phi thở dài, chàng cầm tờ báo lững thững trở ra ngoài hiên.
Loan ngước lên nhìn Phi rồi nàng lại bối rối cúi xuống với mũi kim khâu.
Tiếng Phi ngập ngừng:
- Loan có điều gì buồn phải không?
Đôi mắt Loan ngước lên và chớp mau, nàng cố làm vẻ ngạc nhiên:
- Sao anh lại hỏi Loan như vậy?
Phi cười hiền hòa:
- Tại thấy Loan... có vẻ buồn, thế thôi!
Loan cũng cười:
- Loan không có gì buồn cả. Tại anh hay tưởng tượng đấy, lúc nào Loan cũng vậy. Thấy anh khỏi Loan mừng cho anh chớ sao lại buồn!
Loan trả lời với vẻ rất tự nhiên làm Phi ngượng, nhất là câu Loan cho rằng tại Phi hay “tưởng tượng” quá. Có lẽ Phi tưởng tượng hơi nhiều thật, Loan có ý nói thẳng với Phi rằng cảm tình mà nàng dành cho Phi là một thứ cảm tình hoàn toàn trong trắng giữa hai người bạn không hề có một ý nghĩ nào khác, anh “đừng tưởng bở”. Ý nghĩ đó làm Phi nóng tai, chàng cười nhạt:
- Cảm ơn Loan.
Rồi Phi nhìn lên khung trời cao, buổi chiều có những đợt mây xám nấp sau những cụm lá. Phi muốn nói thẳng cho Loan biết là ngày mai chàng sẽ đi cùng với Liên. Nhưng Phi thấy làm như vậy là con nít, là tàn nhẫn. Vì vậy nên chàng kịp giữ lại được, chàng khẽ hỏi:
- Loan muốn thứ quà nào ở Đà Lạt?
Loan xếp áo trận lại, lắc đầu:
- Anh cho quà nhiều rồi, vả lại Loan bây giờ không thích gì cả. Anh cho cái gì cũng được.
Phi càng buồn hơn, chàng nhìn Loan đăm đăm. Mái tóc Loan xõa xuống ngang mặt, dáng người cúi gập khiến Loan mang một vẻ khắc khổ.
Giữa lúc đó chiếc xe Jeep quen thuộc của Trung tá Loạc tiến vào cổng rồi dừng lại trước thềm nhà. Mắc dầu trong bộ đồ “xi vin” nhưng Phi cũng giơ tay chào Trung tá Lạc.
Nhanh nhẹn như một chiến binh còn trẻ trung, Trung tá Lạc nhảy xuống bắt tay Phi:
- Khỏi hẳn rồi phải không?
- Dạ, cảm ơn Trung tá.
- Bao giờ đi phép?
- Thưa ngày mai.
Trung tá Lạc cười hiền hậu, tiếng cười đặc biệt đó đã nổi tiếng trong đơn vị là tiếng cười của “bon papa”.
Phi cũng cười, Trung tá Lạc kéo Phi vào trong nhà:
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Phi lẳng lặng theo Trung tá Lạc vào trong phòng khách. Chàng đã thầm đoán được ông già này muốn nói gì, chàng bình tĩnh ngồi đợi. Trung tá Lạc phì phèo một điếu thuốc lá thơm; ông nhìn Phi, giọng ông trầm xuống:
- Tôi nghe nói cậu không thích đi học ở trường võ bị, có đúng thế không?
Phi sững người, không hiểu tại sao Trung tá Lạc có thể rõ chàng được đến như vậy. Chàng muốn hỏi lại ông xem ai nói, nhưng chàng không dám, chàng suy nghĩ rất nhanh có thể là Đại úy Minh sau hôm báo tin chàng ở bệnh viện. Chàng cúi đầu:
- Trung tá cho phép tôi suy nghĩ lại, thực ra tôi chưa được chính thức báo tin nên chưa có quyết định nào cả.
- Cậu có toàn quyền quyết định, nhưng theo ý tôi, cậu cần phải lo cho tương lai của cậu. Quân đội cũng cần có những cấp chỉ huy đầy đủ khả năng. Tôi không thiên vị, tôi thấy rõ là trong đơn vị mình, cậu là một trong số năm người xứng đáng nhất để được theo học. Cậu không nên vì một chút tự ái hoặc một chút vui thích rất nhỏ, mà bỏ lỡ cơ hội này. Tôi biết rõ tâm trạng của những người trẻ tuổi vào trường hợp của cậu ở trong quân đội.
Nói đến đây, Trung tá Lạc ngưng lại để nhìn Phi, cái nhìn hóm hỉnh rồi sau đó ông tiếp:
- Các cậu có một chút tự hào, luôn luôn nghĩ rằng dù ở cấp bậc nào các cậu cũng không thua kém ai và nhất là cậu, cậu luôn luôn xứng đáng là một hạ sĩ quan biết chiến đấu tận tụy, vậy cậu có quyền nghĩ cậu không xấu hổ, phải vậy không?
Bị Trung tá Lạc nói giữa tim đen, Phi ngẩn người ra chàng ngượng gạo cười trừ.
Trung tá Lạc quay sang vỗ vai Phi:
- Cậu trả lời tôi đi.
Phi gật đầu thú nhận:
- Có lẽ Trung tá nói đúng.
Tiếng Trung tá Lạc cười khanh khách, tiếng cười đầy thú vị và giọng nói đầy mãn nguyện:
- Tôi biết tâm trạng các cậu quá mà. Cậu nên nhớ tôi có trên hai mươi năm thâm niên quân vụ và từ Hạ sĩ lên tới Trung tá. Để tôi kể cho cậu nghe câu chuyện của đơn vị tôi cách đây trên mười năm. Cậu uống nước đi, tôi thì về nhà là phải có cà phê. Cậu uống cà phê luôn với tôi nhé.
- Dạ, cảm ơn Trung tá, tôi không quen uống cà phê vào buổi chiều.
Trung tá Lạc nâng ly cà phê do Loan vừa rón rén mang tới, ông ngồi bật ngửa ra ghế, hai chân duỗi dài. Lúc này ông có dáng của một ông nội ngồi kể chuyện cổ tích cho lũ cháu nhỏ vây quanh.
Giọng ông trầm trầm:
- Hồi đó đơn vị tôi cũng được cử người đi học lớp sĩ quan, đó là lớp đào tạo sĩ quan đầu tiên ở Việt Nam Trong số những hạ sĩ quan trẻ tuổi, chưa có gia đình không anh nào thiết nghĩ đến việc trở thành sĩ quan cả. Trừ hai người có gia đình là tôi và Đại tá Hoàng hăng hái và phấn khởi khi được gọi tên. Có một anh Thượng sĩ trẻ tuổi, cũng... ngang tàng như cậu bây giờ, được gọi theo học nhưng tình nguyện làm đơn xin rút tên. Mười năm sau, khi tôi mang lon Đại úy, anh Thượng sĩ vẫn là Thượng sĩ thêm được một chữ “nhất” sau cùng. Anh ta đâm ra bất mãn. Cậu nên nhớ là quân đội mình không có quy chế cho việc này vì chưa được tổ chức quy củ như bất cứ một quân đội nào trên thế giới tự do bây giờ. Một mặt khác tàn tích của quân đội viễn chinh còn rơi rớt lại chưa xóa bỏ được hết mặc dù toàn thể quân đội mình đang cố gắng. Nếu nói sự trưởng thành, chỉ có một trưởng thành đáng ghi nhớ, đáng kính phục là lòng hy sinh của những người lính ngoài mặt trận, họ biết chết cho ai, chết vì cái gì.
Nói đến đây Trung tá Lạc thở dài rất nhẹ, ông nâng ly cà phê uống cạn rồi đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa khi buổi chiều sắp hết, những tia nắng cuối cùng như cố bám lấy ngọn cây xoan tây già.
Loan và Phượng cũng đã ngồi ở trong phòng từ bao giờ. Hai người con gái đó ngoan ngoãn thu hình trên hai chiếc ghế để sát góc nhà như hai con mèo con ngồi tròn mắt nhìn những biến chuyển ngoài đường phố mà không hề hiểu gì.
Phi liếc nhìn chị em Loan thật nhanh, rồi cất giọng rụt rè:
- Nếu Trung tá đã dạy là chỉ có sự trưởng thành về tinh thần và lý tưởng chiến đấu thì tôi nghĩ tôi không cần đi học lớp sĩ quan làm gì cả. Xin lỗi Trung tá cho phép tôi được nói là giá trị tinh thần đều bằng nhau.
- Tôi đồng ý hoàn toàn với anh, những cấp bậc trong quân đội vẫn là cấp bậc, tuy rằng cấp bậc không làm nên giá trị của con người.
- Nếu vậy càng có lý do để từ chối những may mắn đến với cá nhân tôi. Người ta có hiểu lầm là tôi may mắn hay là tôi tệ hơn nữa, người ta sẽ hiểu một cách khác...
Tiếng nói của Phi thoáng một chút hằn học mà Trung tá Lạc có thể hiểu là sự tức giận. Ông mỉm cười dịu giọng:
- Tôi xác nhận với anh là trong quân đội chúng ta không thiếu gì người may mắn hay là không hiểu gì những hiện tượng không đẹp đẽ như ý anh vừa muốn nói. Nhưng không phải những hiện tượng ấy xuất hiện ở mọi nơi, mọi người và không phải trường hợp nào người ta cũng có thể hiểu như vậy. Trường hợp của anh, tôi thành thật muốn nghĩ đến ba điều cần thiết. Thứ nhất là quân đội luôn luôn phải phát triển mọi khả năng tiềm tàng trong hàng ngũ, rèn luyện cho mọi người tiến bộ về mọi mặt. Thứ hai là quân đội cần chính những cấp chỉ huy xứng đáng. Thứ ba là tương lai của chính anh hay của mỗi người trong quân ngũ chúng ta cũng vậy. Đó là một điều cần thiết, một nhu cầu của quân ngũ muốn tồn tại, muốn chiến thắng và cũng là một bổn phận cấp chỉ huy như tôi. Anh có thể hiểu lầm, người khác có thể hiểu lầm nhưng tôi biết rõ tôi không lầm về anh, thế là đủ rồi.
Phi ngước lên nhìn Trung tá Lạc, chàng thoáng thấy một chút tự kiêu qua lời giãi bày của vị chỉ huy nhiều tuổi đã từng có những bài học xương máu và những kinh nghiệm dày dạn trong cuộc đời binh đội, kinh nghiệm đó có thể trả bằng tim bằng óc trong suốt cuộc đời. Chàng dịu dàng nói với Trung tá Lạc:
- Nếu có thể tôi xin trở lại gặp Trung tá sau khi nghỉ phép dưỡng bệnh?
Trung tá Lạc thẳng thắn lắc đầu, giọng ông ôn tồn nhưng cứng rắn như khi ông ra một mệnh lệnh cho bộ tham mưu:
- Anh chỉ có hai mươi bốn tiếng nữa để quyết định. Nếu anh không quyết định thì tôi sẽ làm bổn phận của tôi. Và đã làm bổn phận thì tôi cũng nhắc với anh rằng không thể có ân nghĩa hoặc bất cứ điều nào khác chi phối.
Phi biết rằng đây là một quyết định quan trọng chứ không giản dị như chàng thường nghĩ. Chàng cũng không hề thấy thích hay không thích theo học trường võ bị. Chàng thoáng nghĩ đến một ngày nào đó chàng cũng sẽ mang mũ “cắt kết” mới như Điền, bộ đồ vàng ủi thẳng nếp trên đó mang cấp hiệu Thiếu úy khiến chàng bắt buộc phải có một dáng điệu đứng đắn hơn bây giờ. Lúc đó, ngay trong khi chiến đấu, ngay trong khi đi phố, ngay trong khi ở trại, Phi không được phép tỏ ra một chút ngang tàng bê bối, một chút văng mạng như khi còn là một Hạ sĩ nhất chỉ có nhiệm vụ với ổ trung liên. Chàng sẽ có dưới quyền nhiều ổ trung liên nhiều bạn đồng đội. Chàng sẽ phải nhận lệnh ngắn hơn, ra lệnh nhiều hơn, chính vì vậy mà chàng không có quyền sống thuần túy với những cá tính của chàng mặc dầu cá tính đó chưa chắc đã xấu. Phi cảm thấy hình như chàng sắp mất mát một cái gì.
Khi chàng đứng dậy ra về, hai chị em Loan tiễn chân chàng tận cửa. Phượng nói với một vẻ khâm phục:
- Anh Phi... hách thật, Phượng chịu anh đấy.
Phi mỉm cười, nhưng sự thật chàng cảm thấy khó chịu. Chàng lưỡng lự không phải vì muốn mình tỏ ra “hách” tỏ ra “cóc cần” mà chỉ vì Phi ngại rời nếp sống quen thuộc cũ, chàng sợ những ngày tháng dài đăng đẵng sống trong trường võ bị. Chàng chỉ nghĩ đến một khoảng thời gian ngắn ở một trung tâm huấn luyện quân sự cho những quân nhân đồng hóa là đủ lạnh mình rồi. Bây giờ lại sắp phải ghép mình vào một kỷ luật gắt gao, một đời sống khắc khổ mẫu mực đến nỗi con người có thể trở thành vuông vắn như cái góc giường của sinh viên sĩ quan hay tròn xoay như viên đạn súng cối, chắc chắn Phi khó lòng chịu nổi. Phi biết rõ rằng Phượng hoặc có thể Loan nữa sẽ không thể nào hiểu nổi tâm trạng chàng lúc này. Chàng lắc đầu nhìn Loan:
- Các cô đừng nghĩ rằng tôi không muốn nghe lời Trung tá để chỉ muốn chứng tỏ là tôi “hách”, tôi khác người. Sự thật tôi ngại, tôi sợ...
Phượng cười khanh khách:
- Anh mà biết sợ à? Ba Phượng nói là anh gan lỳ lắm cơ mà!
- Ừ, tôi gan được, lỳ được nhưng thiếu kiên nhẫn để chịu đựng lâu dài.
Loan khuyến khích:
- Anh cố đi.
Và, Loan nhìn Phi bằng ánh mắt cầu khẩn. Phi thừa hiểu Loan thật tâm muốn Phi trở thành sĩ quan như bất cứ một sĩ quan nào. Vì mến Phi, vì thương Phi, Loan muốn Phi chứng tỏ chàng không thua kém ai, Phi thấy lòng mình dịu đi, chàng nói một câu để khỏi phụ lòng Loan:
- Tôi sẽ cố xem sao.
Loan thêm với một nụ cười:
- Nếu chiều mai anh không đến, ba Loan sẽ quyết định dùm anh. Anh hiểu ba Loan quyết định thế nào rồi chứ?
Phi gật nhẹ:
- Tất nhiên. Hy vọng là tôi sẽ đến để tự tôi trả lời. Tuy vậy, nếu tôi không đến cũng chưa hẳn là đã muộn đâu. Tôi vẫn có một chút quyền hành là được phép làm đơn tình nguyện xin rút tên mình ra vì lý do nào đó, như có anh Thượng sĩ trẻ tuổi ngày xưa đã làm.
Câu nói của Phi có vẻ là một câu đùa, Phượng cũng đùa lại:
- Và anh cũng sẽ ân hận, sẽ bất mãn như vậy.
- Không đâu! Tôi chưa hề ân hận, chưa hề bất mãn những gì tôi đã làm.
- Anh tự tin quá!
Phi cười:
- Hình như ông bô tôi chỉ dạy tôi có một câu đó. “Con đừng ân hận việc gì con đã dám làm”. Tôi vẫn cố thực hiện.
Loan xen vào:
- Anh đã thực hiện được chưa?
- Được một phần nào đó, bởi con người có nhiều mâu thuẫn. Đôi khi tôi vẫn ân hận về những việc nhỏ. Ngoại trừ những gì tôi đã say mê. Phần tôi thực hiện được là cố gắng làm tất cả những gì tôi nghĩ là đúng và thật tâm mình thích.
Bước chân Loan chậm lại và dừng hẳn bên cột trụ bằng gạch ngoài cổng, nàng vẫn chưa hết băn khoăn:
- Nếu bây giờ anh nghĩ là sau này anh sẽ ân hận, nhưng bây giờ anh thích, anh có dám làm không?
Phi cúi đầu suy nghĩ một chút, quả thật chàng thấy “bí” trước câu hỏi của Loan, chàng cười:
- Câu đó hơi khó trả lời đấy.
Nói rồi Phi giơ tay xem đồng hồ:
- Để hơm khác tôi trả lời Loan nhé? Bây giờ Loan vào dọn cơm cho Trung tá đi, muộn rồi đấy. Tôi cũng phải về.
Tiếng Phượng nhí nhảnh cất lên:
- Không chơi thế nghe chị Loan, bắt anh Phi phải trả lời ngay bây giờ đi.
- Đúng rồi anh Phi trả lời ngay bây giờ đi.
Phi lắc đầu:
- Không thể trả lời ngay bây giờ, Trung tá còn cho tôi hai mươi bốn tiếng đồng hồ kia mà. Tôi không lựa chọn gì lúc này được cả.
- Anh ăn gian.
Tiếng Phượng đuổi theo khi Phi bước lên xe.
Buổi trưa không mưa, trời Đà Lạt hửng nắng, những cụm mây xám còn lảng vảng giữa khung trời thấp. Mặt hồ gợn một chút sóng nhỏ lăn tăn.
Phi dừng ra lại trước vườn hoa:
- Chúng mình xuống đây nhé?
- Đi quá chút nữa, chỗ này đông người.
Ngoan ngoãn như một “anh tài xế” lành nghề, Phi lái xe đi xích lên một đoạn nữa.
Tiếng Liên nồng ấm:
- Hôm nay mình lên đồi nghe anh.
Phi gật đầu rất nhẹ. Con đường lên đồi mấp mô.
Liên ôm lấy cánh tay Phi vượt qua một con rạch nhỏ. Sườn dốc thoai thoải, cỏ dại lên tới quá đầu gối. Liên vượt lên trước, mái tóc bay lay động theo gió, màu áo chemise đỏ nổi bật trên nền cỏ xanh, chiếc quần “din” chuyển động theo chân khỏe mạnh. Nàng bứt một chiếc cỏ dài, xoay lại mỉm cười:
- Trưa nay đẹp quá, chúng mình cất một căn nhà trên đồi này ở với nhau, em muốn quên tất cả.
Phi bước nhanh thêm chút nữa để ghì lấy vai Liên, tiếng chàng dịu xuống:
- Anh cũng muốn quên.
Và, Phi nhìn thật lâu trên đôi môi Liên, chàng cúi xuống, nhưng Liên đẩy chàng ra rồi vùng chạy, Phi đứng lặng nhìn theo. Kỳ thật Phi muốn đuổi theo nàng như trong lứa tuổi ngây thơ hồn nhiên ngày xưa chàng chơi “cút bắt” với các bạn học trò. Phi cũng không hiểu tại sao chàng lại không đuổi theo Liên. Bởi chàng nghĩ rằng Liên vừa trốn chạy một sự thực chăng? Sự thực đó chính Phi nói là “anh cũng muốn quên” nhưng Phi biết rõ chàng không quen được gì cả, Liên cũng không quên được gì cả. Sự thực còn đó, Phi sẽ phải trở về với cuộc sống chiến binh và Liên không thể làm gì khác hơn trở lại với ánh đèn màu xẫm tối. Có cái sự thực nhức nhối đó người ta chỉ có thể quên khi muốn quên. Phi thở dài rất nhẹ, điếu thuốc lá cháy đỏ trên môi.
Tiếng Liên gọi nhọn hút như một tiếng chim kêu giữa khoảng đồi mênh mông rộng vắng:
- Anh ơi, lại đây em chỉ cho anh coi cái này.
Phi bước nhanh theo con đường mòn nhỏ:
- Gì đó em?
- Một đàn bò, anh thấy khung cảnh này giống khung cảnh Mễ Tây Cơ? Giá chúng mình là những đứa trẻ chăn bò kia thì thú vị bao nhiêu, phải không anh?
Phi mỉm cười trước cái ý nghĩ ngây thơ đó của người yêu, chàng âu yếm cầm tay nàng:
- Em trẻ con hơn cả trẻ con.
- Thật hả anh? Bao giờ ở bên anh em cũng muốn là đứa trẻ con ngoan ngoãn và thần phục. Em muốn được sống mãi mãi như thế này.
Tiếng nói lúc đó như lời ca êm đềm, như tiếng ru thần tiên. Phi nhớ rằng ngày xưa chàng đã nghe tiếng ru của mẹ chàng mà chàng còn nhớ mãi từ khi chàng còn nhỏ cho đến nay thì bây giờ tiếng nói của người yêu cũng sẽ mãi mãi vang vọng trong tiềm thức không bao giờ chàng quên được. Chàng ghì người yêu trong tay...
Một đợt mây xám vượt khỏi ánh mặt trời, bóng nắng chạy vun vút trên thảm cỏ xanh chụp kín lấy hai người trong nụ hôn nóng bỏng. Phi kéo người yêu vào trong bóng rợp của một ngọn thông non có những cành thấp nhất không vượt khỏi đầu người, chàng cởi chiếc blouson trải trên nệm cỏ:
- Chúng mình nằm đây nghe em.
- Dạ khỏi cần trải áo, em muốn nằm trên thảm cỏ này. Chúng mình xa rời thiên nhiên nhiều quá, suốt ngày sống với xe cộ, với thành phố, em thích có những ngày sống với anh và với khung trời.
Ý tưởng lãng mạn đó của Liên quả thật là điều Phi không thể ngờ tới được. Mỗi lần sống bên Liên là mỗi lần Phi như người khám phá ra được những bí ẩn tiềm tàng ở một thế giới xa lạ. Mỗi ý nghĩ của Liên là một sự suy luận sâu kín của một bộ óc tinh tế và một tâm hồn đa cảm. Phi không hề muốn “thần thánh hóa” một người con gái tầm thường cũng mang trên hình hài một khuôn mẫu của người đàn bà quyến rũ, cũng mang trong tâm tư một tham vọng giản dị như bao nhiêu người con gái khác. Song sự thật hiển hiện trước mắt. Phi không ngờ người con gái tầm thường đó lại nghĩ những điều mà ít người con gái thường nghĩ.
Một cánh tay Phi vòng lại làm gối cho người yêu, chàng nằm nghiêng, im lặng nhìn những sợi tóc trên khuôn mặt người yêu. Đôi mắt Liên mở rộng nhìn Phi, đôi mắt đắm đuối người ta chỉ có thể tìm thấy ở tình yêu. Đôi mắt giờ nồng cháy mà đã có lần Phi tưởng mình đánh mất, bây giờ chàng mới lại tìm thấy được. Chàng muốn đóng vai “người thứ ba” đi khám phá những tình ý trong ánh mắt kỳ lạ đó.
- Anh đố em biết có gì trong đôi mắt em?
Má Liên đỏ lên, nàng mỉm cười:
- Có anh.
- Và gì nữa?
Liên nhìn qua vai áo Phi lên không trời:
- Và... và... những chiếc lá thông xanh, một khoản trời có mây xám.
- Không đúng, có cả một cây thông xanh và cả một bầu trời nắng nhiều mây xám.
Liên chui đầu vào ngực người yêu, nàng ghì chàng, đôi mắt khép lại:
- Mình nói dối.
Phi cười, chàng biết Liên tin chàng, nhưng đàn bà thường muốn nói ngược lại với lòng mình, nhất là khi họ sung sướng và cảm động. Bây giờ thì Phi quên hết, Phi không nghĩ gì cả. chàng chỉ còn biết có chàng và Liên với buổi trưa Đà Lạt yên tĩnh vô cùng.
- Anh nghĩ gì đó?
- Không, anh không nghĩ gì cả. Lòng anh là cả bầu trời tan loãng này với tình yêu em cao rộng vời vợi. Anh chỉ biết có thế mà thôi.
- Em cũng vậy. Sao chúng mình thường giống nhau từ mỗi ý nghĩ.
- Tại chúng mình yêu nhau.
- Không phải, tại chúng mình hiểu nhau.
- Em có nghĩ tới một ngày nào đó chúng mình sẽ xa nhau không? Anh sẽ nhớ mãi những giây phút này. Mỗi năm anh về tới đây một lần để nghĩ đến em, để sống cho em trọn vẹn một ngày.
Liên cười, đôi mắt thoáng một chút u buồn:
- Không biết khi xa nhau em có thể sống cho anh trọn vẹn một ngày nào đó hay không, nhưng bây giờ thì em cũng nghĩ như anh.
- Lúc đó em sẽ sống bên người đàn ông khác?
- Còn anh? Chẳng lẽ anh sống như thế này suốt đời sao?
Phi nhún vai:
- Anh không rõ, nếu anh mất em chắc chắn anh không chịu nổi, anh sẽ đi tìm quên ở bất cứ một hình bóng nào mà anh có thể chắp nhận được.
- Tỷ dụ như Thanh, như Hà, như Huyền, như Yến?
- Có thể lắm.
Liên choàng dậy, mười đầu ngón tay xiết mạnh trên vai, trên cổ, trên lưng Phi, Nàng ghen, ghen với tất cả, dù chỉ có câu chuyện nói đùa, dù chỉ là một câu chuyện vẩn vơ không đâu. Phi cũng choàng dậy, tiếng “kêu cứu” của chàng vẳng lên xen lẫn tiếng cười sung sướng. Mồi lần như vậy là mỗi lần Phi lại phải trở hết tài “hùng biện” dùng mọi cách khôn ngoan để đối phó với cuộc “chiến tranh cân não” này. Sau đó bao giờ Liên cũng khóc. “Người đàn bà trẻ con” ấy thường khóc đấy để rồi lại cười ngay đấy. Có những lúc nàng vô tư như một đứa trẻ, đôi môi mím lại giữa chiếc lưỡi đỏ hỏn làm vẻ nhạo báng. Có những lúc nào suy tư như một đứa trẻ khổ sở như một người đàn bà luống tuổi từng chịu rất nhiều khổ đau đến độ tuyệt vọng, ngay cả nụ cười tiếng nói cũng như đậm vẻ chán chường, Phi không tin rằng đó là đặc tính cố hữu của tất cả những người con gái sống với ánh đèn đêm, thường phải va chạm với đủ mọi hạng người trong cái xã hội phức tạp này. Phi tin rằng cuộc sống đã từng trải qua nhiều sóng gió với một tâm hồn nhạy cảm, một sự hiểu biết tinh tế, một cái nhìn vào cuộc đời mà xét đoán mọi sự việc một cách tế nhị đã tạo nên con người đó. Phi thường muốn nhìn Liên thật lâu để nghĩ về nàng, ngay cả trong những lúc xa nhau Phi cũng đã dành rất nhiều thì giờ để khám phá thêm những đặc tính gần như lạ lùng của người yêu, cho đến bây giờ Phi vẫn không quyết đoán được rõ lý do, chàng chỉ biết mình mỉm cười nói với nàng:
- Em kỳ khôi lắm.
Liên cười bằng đôi mắt mở rộng, tiếng nàng chân thật:
- Em nhiều mặc cảm, anh nên cẩn thận với em từ mỗi lời nói, mặc dầu em biết mặc cảm đó sẽ phá vỡ tình yêu của chúng mình bất cứ giờ phút nào, nhưng cho đến bây giờ em vẫn không từ bỏ được. Em sẽ cố từ bỏ bởi ở bên anh, em thấy anh sống thật phóng túng, thật hồn nhiên, em muốn sẽ được sống như vậy.
Phi khoác chặt cánh tay người yêu đi ra ngoài nắng. Ánh nắng cao nguyên bao giờ cũng ấm, thảm cỏ lướt mình theo cơn gió nhẹ mơn man. Phi thương Liên vô cùng bởi chàng biết tại sao người con gái như Liên thường mang nhiều mặc cảm. Chàng yên lặng, tầm mắt nhìn hút sâu vào chân trời xa tít dưới thung lũng xanh thẩm. Chàng ghé sát vào tai Liên:
- Màu xanh kia có phải là màu xanh của em không?
Liên nhìn theo cánh tay Phi, nàng gật đầu:
- Màu xanh của em đó, nhưng còn màu đỏ của anh đâu?
- Trên áo em.
- Còn màu tím của chúng mình?
- Trên đường tới chân trời, ngoài biển cả.
Rồi hai người lại nhìn nhau để thấy màu mây trong ánh mắt, nắng vàng trên đôi môi, thời gian ở đây chuyển mình thật chậm, thật êm. Hơn năm giờ họ mới đưa nhau trở lại khách sạn. Ngồi ở ngoài hàng hiên rộng, có thể nhìn thấy qua một cái dốc sâu tới mặt hồ. Những bông hoa mimosa nở đầy ngoài vườn hoa. Gió bắt đầu trở lạnh. Phi ôm vai người yêu:
- Em đi lấy áo lạnh mặc đi.
- Anh lên phòng với em.
Phi mỉm cười. Hai người dắt nhau trở lại phòng. Căn phòng của hai người trên lầu hai và ở tận cuối dãy. Căn phòng này có lẽ là một trong những căn nhỏ người ta có cảm tưởng thu hẹp cả thế giới lại, thu hẹp cả tình yêu lại gói ghém trong sàn gạch kẻ ô vuông. Đứng ở đây, họ có thể nhìn trời mưa mù trên con đường ngựa bóng nhẫy chạy ngoằn ngoèo như con rắn dưới chân đồi men theo hồ Đà Lạt. Một bên cửa sổ khác, họ có thể nhìn thấy rừng thông già xanh biếc phơi mình dưới nắng sớm mưa chiều. Khung cảnh ấy khiến Phi thường quên rằng mình là một chiến sĩ và Liên thường không nghĩ tới những buổi tối chen chân dưới ánh đèn màu. Họ đã sống với nhau trọn vẹn năm ngày và hôm nay là buổi chiều cuối cùng. Họ đi tìm kỷ niệm để ghi nhớ sau vào tâm khảm những giây phút đáng ghi nhớ nhất này. Năm tiếng đồng hồ trên đồi hoang tuy ngắn ngủi song họ biết không bao giờ có thể quên.
Liên đứng lặng trước khuôn cửa kính:
- Mai mình về hả anh?
Phi trốn không nhìn Liên:
- Ừ, mai mình về.
- Buồn quá, em muốn ở lại đây. Bao giờ mình lại lên hả anh?
Phi lắc đầu cười buồn:
- Chưa biết, nhưng có lẽ là lễ Giáng Sinh.
- Thật nhé? Lễ Giáng Sinh nhé anh?
- Ừ. Lễ Giáng Sinh...
Và rồi Phi nói lảng:
- Chúng mình xuống phòng trà ngồi đi em. Anh viết thư cho Điền. Có lẽ hôm nay Điền đi rồi.
- Anh ấy đi đâu hả anh?
- Trở lại tiền đồn. Tuy là tiền đồn mới, kiên cố hơn, ở phía bên kia đường, nhưng nhiệm vụ vẫn không thay đổi.
Liên khoác chiếc áo len màu xám, đôi má hồng rực lên, đôi môi đỏ tươi, cặp mắt long lanh ướt, nàng mang vẻ đẹp khỏe mạnh của một thiếu nữ Tây phương. Nàng nghiêng đầu vào vai Phi:
- Về Saigon chắc lũ chúng mình buồn lắm.
Phi cũng đã nghĩ như vậy và không hiểu tại sao Phi bỗng có cảm tưởng chuyến đi của hai người là một chuyến đi vĩnh biệt, chuyến đi tìm kỷ niệm để rồi không bao giờ còn gặp nhau. Tại kỷ niệm quá đẹp hay là tại hoàn cảnh của hai người? Phi vuốt lại cổ áo len cho Liên, tiếng chàng nghẹn lại:
- Anh hy vọng chúng mình sẽ không buồn, chúng mình sẽ yêu nhau hơn.
Liên cố mỉm một nụ cười:
- Em cũng hy vọng như vậy.
Hai người lại choàng lấy nhau giữa cầu thang.
Khi họ xuống đến phòng trà của khách sạn thì ánh nắng đã tắt, khung trời mờ nhạt, chỉ còn lại một thứ ánh sáng dịu dàng. Liên chạy tung tăng xuống vườn hoa. Phi ngồi trước một chiếc bàn gỗ, đôi mắt lơ đãng nhìn về phía rặng thông bên kia mặt hồ. Trái đồi cỏ mướt chạy dày, mất hút vào chân trời, Phi có nghĩ đến Điền, cố hình dung ra mái tóc xoăn xoăn, chiếc mũi dọc dừa của Điền. Ngòi bút nguyên tử xanh chạy thoăn thoắt trên trang giấy mỏng. Ký ức Phi sống lùi lại với khoảng thời gian nửa tháng về trước.
Mới có nửa tháng! Thế mà bao nhiêu sự việc đã xảy ra, bao nhiêu thay đổi. Từ một tiền đồn hẻo lánh, bao nhiêu người bạn của Phi đã gục ngã, bao nhiêu khuôn mặt quen thuộc đã vĩnh viễn bỏ đi để rồi không bao giờ trở lại. Mới có mười lăm ngay, Phi đang sống với nỗi nhớ nhung ray rứt để rồi qua một đêm chiến đấu như chiêm bao, chàng ngã xuống và bây giờ thì ở đây sống cái cuộc sống cực kỳ lãng mạn, cực kỳ sung sướng của những người giàu sang bên người yêu. Chàng đã có đủ tất cả, không thiếu thứ gì. Ngày mai khi trở về Saigon chàng sẽ lên đường, chàng sẽ bỏ lại đằng sau tất cả, chàng sẽ mất tất cả và con đường chàng đi chưa biết sẽ là con đường. Phi đã viết cho Điền tất cả những ý nghĩ chân thành đó. Thỉnh thoảng Liên trở lại với chàng, nàng nhặt đủ các màu hoa ướp trong một cuốn tiểu thuyết. Những lúc này nàng có cái vui thích hồn nhiên của những cô học trò mới lớn, những cô học trò mới biết đọc thơ tình lần thứ nhất.
Phi dừng bút nhìn người yêu thật lâu. Liên cũng nhìn chàng say đắm và hỏi chàng như lời hỏi của một đứa em bé nhỏ:
- Hoa này là hoa gì hả anh?
- Hoa mimosa, hoa hồng, hoa pensée, hoa cúc...
Rồi Phi bậm môi suy nghĩ:
- Còn những hoa này anh quên mất tên.
- Thôi, gọi là hoa tình yêu cho xong.
- Ừ, hoa tình yêu.
Liên cười khanh khách mãn nguyện, nàng lại cúi xuống xếp những cánh hoa mang đủ các màu sắc xanh đỏ vàng tím trắng thành một bông hoa ép vào giữa cuốn sách. Nàng tham lam đến nỗi những cánh hoa làm cuốn sách dầy gần gấp đôi.
Phi cúi xuống trang giấy, những những lúc có Liên ở bên chàng không viết được giòng nào cả, nhất là thèm được thấy những dáng dấp thơ ngây hồn hậu, những cử chỉ chuyên cần trong vui thích y hệt một cô học trò lớp ba cắt những tấm giấy bóng màu dán trên trang giấy trắng làm thủ công. Chàng vui cái vui của Liên và chàng tự hào là chính chàng đã mang đến cho Liên những giây phút hoàn toàn sung sướng đó. Chàng tin rằng rồi đây mãi mãi, không một người nào có thể mang đến cho Liên những giây phút hoàn toàn thoải mái, hoàn toàn vui thích trẻ con như bây giờ. Phi cố tin như vậy.
Những hoàng hôn không mưa, ở thành phố cao nguyên, bóng tối xuống thật chậm. Gần tám giờ mới biết ánh sáng. Thế mà Phi vẫn chưa viết hết lá thư cho Điền. Chàng buông bút thở ra một hơi dài, Liên âu yếm nhìn chàng:
- Xong chưa anh?
Phi lắc đầu:
- Chưa. Anh muốn viết tất cả cho Điền về những ý nghĩ của anh lúc này và cả ý nghĩ của em, cả những gì em đang làm.
Liên nũng nịu hơn cả một đứa trẻ, nàng lắc nhẹ đôi vai:
- Em không chịu đâu.
- Tại sao em không chịu?
- Em không thích bất cứ ai biết chuyện chúng mình. Em muốn chuyện mình chỉ có hai đứa biết với nhau thôi.
Phi cười:
- Anh thì anh muốn cho mọi người cùng biết là chúng mình yêu nhau, chúng mình thương nhau. Nếu anh là nhà văn, anh viết thành một cuốn tiểu thuyết thật dày.
Liên cũng cười:
- Anh viết cho ai đọc?
- Anh viết cho anh và cho em. Đủ rồi. Vả lại anh viết chuyện một người lính biết chiến đấu bằng tất cả xương máu, tim óc mình, biết yêu thương mãnh liệt bằng tất cả những đam mê bùng cháy của mình, anh tin là sẽ có nhiều người đọc. Anh chỉ cần viết một cuốn sách và không cần là nhà văn.
- Em sẽ kêu anh là nhà văn.
Phi đứng dậy, choàng lấy vai Liên:
- Vậy thì bây giờ cho phép nhà văn vào trong chỗ có ánh đèn kia viết tiếp lá thư tình này cho một thằng bạn độc giả trung thành nhất của mình. Chịu không?
- Chịu.
Hai người chọn một góc phòng có ánh đèn ở trên tường cao vừa đủ hắt xuống mặt bàn. Phi lại cắm cúi trên trang thư, Liên tiếp tục đọc cuốn tiểu thuyết đọc dở từ hai ngày nay.
Phòng trà của khách sạn rộng, ngoài cặp của Phi ở một góc phòng đối diện, một cặp khách ngoại quốc đang âu yếm ngồi đọc báo. Tiếng nhạc “âm thanh nổi” vẳng lên dìu dịu, thật nhẹ và thật ấm. Tiếng ca Francoise Hardy rồi tiếng Trompette Louis Amstrong, rồi tiếng vĩ cầm réo rắt nhạc Tristesse de Chopin... Không một tiếng động nào khác, cả từ một tiếng bước chân. Bóng tối vây kín ngoài những khuôn kính. Hơi lạnh cao nguyên ban đêm len lén lùa về, cho tới khi Phi dừng bút thì trời tối hẳn. Một nỗi buồn vô cớ trùm kín lấy căn phòng rộng, tỏa ngát ra không gian Phi đưa lá thư cho Liên:
- Em đọc đi, chúng mình cùng viết thư cho Điền.
Liên lắc đầu:
- Một mình anh viết cũng đủ rồi. Chúng mình đi ăn, em không thấy đói nữa anh ạ.
Phi dắt tay người yêu ra ngoài hành lang. Sương mù trắng xóa, ánh đèn đỏ từ Night Club phía bên kia đường nhòa đi. Gió hun hút.
Sàigon tháng 6 năm 196...
Mình,
Lần trước mình đi, mình trách mãi tại sao em không viết thư cho mình. Đó chính là điều em cũng không hiểu rõ tại sao, vì thế em không thể trả lời mình. Nhưng bây giờ thì em biết tại sao. Mỗi lần viết thư cho mình là mỗi lần nhớ mình khinh khủng, em chưa từng nhớ ai đến như vậy. Có những lá thư viết dở cho mình, còn cả những lá thư viết trọn vẹn rồi, bì thư đề tên mình, địa chỉ của mình nhưng rồi em không gửi. Tại sao vậy mình?
Lá thư này nữa, liệu có viết trọn cho mình, và có gửi đi không? Em sẽ cố gửi tới cho mình với tất cả những nhớ mong tha thiết nhất của em.
Saigòn từ độ mình đi, buồn vô kể. Có những đêm mưa, lầm lũi về một mình, em khóc. Em thầm nghĩ giờ đó mình làm gì? Ở ngoài bãi tập hay là ở trong phòng để viết thư cho em, để sống trọn vẹn cho em? Những đêm lạnh như đêm qua, em thường mặc chiếc áo len xẩm, mình nhớ chiếc áo len đó chứ? Em cố tạo nên cái cảm tưởng là mình ôm em trong vòng tay từ trong ánh đèn màu tối thẩm đến ngoài đường phố và trở về căn nhà của chúng mình... Thôi, em không dám mơ tưởng như vậy nữa, mỗi lần mơ tưởng là mỗi lần cảm thấy cô độc lạ lùng, không biết em sẽ chịu đựng như thế này đến bao giờ?!
Em cầu mong mình khỏe mãi. Đà Lạt của chúng mình có đẹp không mình? Nhớ vô cùng. Em muốn đến với mình ngay bây giờ, ngay bây giờ...
Hôn mình thật nhiều.
LIÊN
Anh Điền,
Vừa được thư anh và được cả thư Liên sau một buổi sáng tập bài học tác chiến cá nhân thứ ba. Buổi chiều thứ bảy, cố dậy để viết cho anh. Còn một giờ nữa phải chích T.A.B rồi, chắc anh thừa hiểu chích T.A.B rồi thì không được đi chơi được nữa vì không được phép ăn cơm chiều. Nhưng với tôi ít ra cũng phải có hai khúc bánh mì, không kém gì một bữa ăn, rồi thuốc muốn hành tới đâu thì tới. Thà là nằm ốm liệt giường, chân tay đau nhức còn hơn là nhịn đói. Khẩu hiệu của ba thằng chúng tôi trong Trung đội 12 này đó.
Nhân bài học tác chiến thứ ba buổi sáng nay, tôi nghĩ nhiều đến đêm đồn mình bị tấn công. Hôm đó tôi không chết vì may mắn hay là vì không theo đúng sách vở? Tôi tự hỏi như vậy và đi đến kết luận hiển nhiên là tất cả những bài học này chỉ đào tạo mình thành một người lính có phản ứng thuần phục chứ không đào tại thành một chiến binh biết chiến đấu thành thạo. Tin rằng mình chiến đấu đúng phép là chết, phải không anh? Không còn cái cảm tưởng nào khôi hài hơn là cái cảm tưởng của một tên lính đã chiến đấu nhiều bị học lại những bài học thứ nhất. Nhưng cũng không có cảm giác nào ghê sợ thầm kín hơn là khi học lại những bài học chiến đấu vỡ lòng mà nhớ lại rằng mình đã nhiều lần chiến đấu sai lạc, đưa lưng về phía địch, cái chết đến thật ngớ ngẩn và dễ dàng.
Tôi không hiểu khi bước chân vào trường võ bị, khi học những bài học như hôm nay của tôi cảm tưởng của anh ra sao. Chắc cũng có cái tò mò thích thú khi bắt đầu và cái mệt mỏi chán nản khi về cuối như những người bạn sinh viên của tôi mới chân ướt chân ráo đến với cuộc đời quân ngũ.
Nhưng thôi, nói chuyện về trường võ bị đối với anh là thừa, phải không? Rồi nếu hỏi anh về chuyện Trinh, song tôi nghĩ làm như vậy là khơi lại cho anh nhiều kỷ niệm đau lòng. Chừng nào buồn và nhớ Trinh không thể viết được cho Trinh, anh viết cho tôi. Lúc nào tôi cũng mong được theo rõi chuyện của anh, được dịp tâm sự với anh. Không biết có chia xẻ được với anh những buồn vui trong tâm sự không nhưng tôi cho đó là một vinh dự. Tôi thường cầu mong anh vui luôn, nhưng thật tâm tôi không muốn thấy một hôm nào đó anh sẽ kể với tôi rằng anh có một người yêu mới. Mâu thuẫn ấy phải chăng là một mâu thuẫn thông thường phải không anh?
Chuyện của tôi và Liên vẫn không có gì thay đổi, vẫn những lá thư cho đi rất nhiều mà... nhận chẳng bao nhiêu. Tuy vậy có cũng còn hơn không.
Chúc anh vui mạnh
VŨ TIẾN PHI
KBC tháng 7 năm 196...
Cher Phi,
Trong một lúc mình không đợi, không bao giờ mong đợi cả thì thư Trinh đến. Vì thế, mình mới viết cho cậu hôm qua, hôm nay lại viết, viết vì buồn nhiều hơn vui. Buồn vì được thu Trinh đã biết rằng Trinh sắp có con, và đứa con đó không mang giòng máu của mình. Những người lính như chúng mình thường có những đứa con để lại ở một nơi nào đó đôi khi chưa kịp biết thì mình đã ngã xuống. Thế mà giữa mình và Trinh trường hợp đó không xảy ra.
Đôi lúc mình tủi, không biết vì sao.
Mình vừa được tin Bộ Tham mưu Sư đoàn cho phép một số sĩ quan được chuyển sang ngành quan sát viên không quân. Có lẽ mình xin chuyển sang ngành đó. Đi tìm một chút thay đổi, chắc sẽ quên được nhiều.
Muốn viết cho cậu nhiều và tưởng sẽ viết được nhiều nhưng không viết được.
Chúc cậu khỏe
Thân ái,
Điền
Sàigon tháng 10 năm 196..
Anh yêu,
Hơn một tháng rồi, em không viết thư cho anh, em biết anh buồn khổ nhiều! Em biết làm sao bây giờ đây, em cũng không muố nói hết với anh tất cả những gì đã xảy ra trong cuộc sống của em. Song với anh, em không hề muốn giấu diếm điều gì cả. Em đã nghĩ rằng sự yên lặng của em anh sẽ hiểu là có những gì thay đổi, anh sẽ nghĩ là em xấu, em không xứng đáng và anh sẽ quên em.
Nhưng hôm nay thì không thể, em muốn nói thẳng với anh, dù anh có khinh em, dù anh có thù ghét em. Đừng bao giờ anh nhé, chúng mình có thể xa nhau và phải xa nhau, nhưng đừng bao giờ khinh nhau, đừng bao giờ thù ghét nhau. Em tin là tình yêu sẽ giúp mình yêu quý nhau mãi mãi. Em chỉ cầu mong có thế. Luôn luôn em nhớ đến những kỷ niệm cũ của chúng mình. Ngay từ khi bắt đầu một cuộc sống mới, em vẫn hằng nhớ đến anh. Bây giờ anh vui hay buồn, anh có còn nhớ đến em mỗi đêm trước khi đi ngủ như anh đã viết cho em không? Em không muốn bởi vì như vậy anh sẽ khổ, song em không thể không hãnh diện và sung sướng. Em hy vọng thời gian và một người con gái nào đó sẽ đến với anh, giúp anh quên em dễ dàng.
Cuộc sống mới của em thật ra cũng không có gì khác lạ, cũng chỉ là những lo sợ, và những bấp bênh. Nhưng anh thừa rõ, cuộc sống của chúng em bao giờ chẳng là con đường trên miệng hố sâu. Chỉ có điều khác là con đường đó rộng hay hẹp, đổ dốc hay lên dốc, trời mưa hay trời nắng mà thôi.
Em dọn nhà đi nơi khác rồi, nhưng nếu nhớ em, nếu còn có thể viết thư cho em, anh hãy viết về nơi em làm, nơi em thường tới mỗi đêm để chứng kiế những tàn phá cuộc đời mình từ mỗi nét nhạc, mỗi bước chân, mỗi bàn tay, mỗi khuôn mặt. Làm sao mà thoát nổi những nanh vuốt kinh hoàng của căn nhà tù túng đó. Em rùng mình không biết thoát ra bằng cách nào và bao giờ cũng vậy, mỗi khi nghĩ đến điều đó, em muốn buông trôi tất cả. Em đang buông trôi.
Ngày xưa anh thương nói: “Bao giờ chúng mình xa nhau anh sẽ đi tìm quên ở bất cứ người con gái nào dù có yêu hay không” Bây giờ em không tin và không mong như vậy. Em tin là anh sẽ tìm được người yêu anh xứng đáng.
Đó là lời cầu chúc cuối cùng của em.
Hôn anh.
LIÊN
KBC... tháng 12 năm 196...
Loan mến,
Viết cho Loan lá thư này khi hoa Anh Đào nở trắng lối đi, thành phố Đà Lạt rét mướt, buồn hoang vắng lạ lùng, còn hai mươi ngày nữa lễ Giáng Sinh rồi, nhưng người sinh viên sĩ quan ở đây mang một tâm sự náo nức chờ đợi, Họ chờ đợi vì mấy ngày phép hay là vì một cái gì khác. Đó là điều anh không muốn tìm biết làm gì bởi anh không hề mong đợi.
Lễ Giáng Sinh này mình sẽ làm gì?
Câu hỏi đó anh đã tự hỏi nhiều lần mà không bao giờ trả lời được. Anh muốn hỏi Loan và Phượng: Lễ Giáng Sinh này sẽ làm gì?
Bỗng dưng anh nổi lên một ước muốn là sẽ được thấy Loan và Phượng ở đây. Không còn gì thú vị hơn được mong đợi, được chờ đón một hy vọng nào lòe sáng. Ước muốn tha thiết nhất của anh bây giờ là chơ đón Loan và Phượng trong khung cảnh này. Nếu không được, những ngày nghỉ phép cuối năm đó anh sẽ về Saigon và chúng mình sẽ đi chơi với nhau. Nếu Loan và Phượng nhận lời, nhớ đánh điện tín cho anh biết ngay. Được chờ đợi phút nào vui thêm phút đó. Nhớ mượn “ba Trung tá” chiếc 403. Xe anh bán từ lâu để tiêu dần cho tới món tiền chót anh sẽ tiêu vào dịp lễ Giáng Sinh.
Hồi này anh khỏe và mập hơn trước nhiều. Anh mong sẽ được tin Loan thật sớm. Nhớ Loan nhiều.
PHI
Mình,
Lần trước mình đi, mình trách mãi tại sao em không viết thư cho mình. Đó chính là điều em cũng không hiểu rõ tại sao, vì thế em không thể trả lời mình. Nhưng bây giờ thì em biết tại sao. Mỗi lần viết thư cho mình là mỗi lần nhớ mình khinh khủng, em chưa từng nhớ ai đến như vậy. Có những lá thư viết dở cho mình, còn cả những lá thư viết trọn vẹn rồi, bì thư đề tên mình, địa chỉ của mình nhưng rồi em không gửi. Tại sao vậy mình?
Lá thư này nữa, liệu có viết trọn cho mình, và có gửi đi không? Em sẽ cố gửi tới cho mình với tất cả những nhớ mong tha thiết nhất của em.
Saigòn từ độ mình đi, buồn vô kể. Có những đêm mưa, lầm lũi về một mình, em khóc. Em thầm nghĩ giờ đó mình làm gì? Ở ngoài bãi tập hay là ở trong phòng để viết thư cho em, để sống trọn vẹn cho em? Những đêm lạnh như đêm qua, em thường mặc chiếc áo len xẩm, mình nhớ chiếc áo len đó chứ? Em cố tạo nên cái cảm tưởng là mình ôm em trong vòng tay từ trong ánh đèn màu tối thẩm đến ngoài đường phố và trở về căn nhà của chúng mình... Thôi, em không dám mơ tưởng như vậy nữa, mỗi lần mơ tưởng là mỗi lần cảm thấy cô độc lạ lùng, không biết em sẽ chịu đựng như thế này đến bao giờ?!
Em cầu mong mình khỏe mãi. Đà Lạt của chúng mình có đẹp không mình? Nhớ vô cùng. Em muốn đến với mình ngay bây giờ, ngay bây giờ...
Hôn mình thật nhiều.
LIÊN
Anh Điền,
Vừa được thư anh và được cả thư Liên sau một buổi sáng tập bài học tác chiến cá nhân thứ ba. Buổi chiều thứ bảy, cố dậy để viết cho anh. Còn một giờ nữa phải chích T.A.B rồi, chắc anh thừa hiểu chích T.A.B rồi thì không được đi chơi được nữa vì không được phép ăn cơm chiều. Nhưng với tôi ít ra cũng phải có hai khúc bánh mì, không kém gì một bữa ăn, rồi thuốc muốn hành tới đâu thì tới. Thà là nằm ốm liệt giường, chân tay đau nhức còn hơn là nhịn đói. Khẩu hiệu của ba thằng chúng tôi trong Trung đội 12 này đó.
Nhân bài học tác chiến thứ ba buổi sáng nay, tôi nghĩ nhiều đến đêm đồn mình bị tấn công. Hôm đó tôi không chết vì may mắn hay là vì không theo đúng sách vở? Tôi tự hỏi như vậy và đi đến kết luận hiển nhiên là tất cả những bài học này chỉ đào tạo mình thành một người lính có phản ứng thuần phục chứ không đào tại thành một chiến binh biết chiến đấu thành thạo. Tin rằng mình chiến đấu đúng phép là chết, phải không anh? Không còn cái cảm tưởng nào khôi hài hơn là cái cảm tưởng của một tên lính đã chiến đấu nhiều bị học lại những bài học thứ nhất. Nhưng cũng không có cảm giác nào ghê sợ thầm kín hơn là khi học lại những bài học chiến đấu vỡ lòng mà nhớ lại rằng mình đã nhiều lần chiến đấu sai lạc, đưa lưng về phía địch, cái chết đến thật ngớ ngẩn và dễ dàng.
Tôi không hiểu khi bước chân vào trường võ bị, khi học những bài học như hôm nay của tôi cảm tưởng của anh ra sao. Chắc cũng có cái tò mò thích thú khi bắt đầu và cái mệt mỏi chán nản khi về cuối như những người bạn sinh viên của tôi mới chân ướt chân ráo đến với cuộc đời quân ngũ.
Nhưng thôi, nói chuyện về trường võ bị đối với anh là thừa, phải không? Rồi nếu hỏi anh về chuyện Trinh, song tôi nghĩ làm như vậy là khơi lại cho anh nhiều kỷ niệm đau lòng. Chừng nào buồn và nhớ Trinh không thể viết được cho Trinh, anh viết cho tôi. Lúc nào tôi cũng mong được theo rõi chuyện của anh, được dịp tâm sự với anh. Không biết có chia xẻ được với anh những buồn vui trong tâm sự không nhưng tôi cho đó là một vinh dự. Tôi thường cầu mong anh vui luôn, nhưng thật tâm tôi không muốn thấy một hôm nào đó anh sẽ kể với tôi rằng anh có một người yêu mới. Mâu thuẫn ấy phải chăng là một mâu thuẫn thông thường phải không anh?
Chuyện của tôi và Liên vẫn không có gì thay đổi, vẫn những lá thư cho đi rất nhiều mà... nhận chẳng bao nhiêu. Tuy vậy có cũng còn hơn không.
Chúc anh vui mạnh
VŨ TIẾN PHI
KBC tháng 7 năm 196...
Cher Phi,
Trong một lúc mình không đợi, không bao giờ mong đợi cả thì thư Trinh đến. Vì thế, mình mới viết cho cậu hôm qua, hôm nay lại viết,
Đôi lúc mình tủi, không biết vì sao.
Mình vừa được tin Bộ Tham mưu Sư đoàn cho phép một số sĩ quan được chuyển sang ngành quan sát viên không quân. Có lẽ mình xin chuyển sang ngành đó. Đi tìm một chút thay đổi, chắc sẽ quên được nhiều.
Muốn viết cho cậu nhiều và tưởng sẽ viết được nhiều nhưng không viết được.
Chúc cậu khỏe
Thân ái,
Điền
Sàigon tháng 10 năm 196..
Anh yêu,
Hơn một tháng rồi, em không viết thư cho anh, em biết anh buồn khổ nhiều! Em biết làm sao bây giờ đây, em cũng không muố nói hết với anh tất cả những gì đã xảy ra trong cuộc sống của em. Song với anh, em không hề muốn giấu diếm điều gì cả. Em đã nghĩ rằng sự yên lặng của em anh sẽ hiểu là có những gì thay đổi, anh sẽ nghĩ là em xấu, em không xứng đáng và anh sẽ quên em.
Nhưng hôm nay thì không thể, em muốn nói thẳng với anh, dù anh có khinh em, dù anh có thù ghét em. Đừng bao giờ anh nhé, chúng mình có thể xa nhau và phải xa nhau, nhưng đừng bao giờ khinh nhau, đừng bao giờ thù ghét nhau. Em tin là tình yêu sẽ giúp mình yêu quý nhau mãi mãi. Em chỉ cầu mong có thế. Luôn luôn em nhớ đến những kỷ niệm cũ của chúng mình. Ngay từ khi bắt đầu một cuộc sống mới, em vẫn hằng nhớ đến anh. Bây giờ anh vui hay buồn, anh có còn nhớ đến em mỗi đêm trước khi đi ngủ như anh đã viết cho em không? Em không muốn bởi vì như vậy anh sẽ khổ, song em không thể không hãnh diện và sung sướng. Em hy vọng thời gian và một người con gái nào đó sẽ đến với anh, giúp anh quên em dễ dàng.
Cuộc sống mới của em thật ra cũng không có gì khác lạ, cũng chỉ là những lo sợ, và những bấp bênh. Nhưng anh thừa rõ, cuộc sống của chúng em bao giờ chẳng là con đường trên miệng hố sâu. Chỉ có điều khác là con đường đó rộng hay hẹp, đổ dốc hay lên dốc, trời mưa hay trời nắng mà thôi.
Em dọn nhà đi nơi khác rồi, nhưng nếu nhớ em, nếu còn có thể viết thư cho em, anh hãy viết về nơi em làm, nơi em thường tới mỗi đêm để chứng kiế những tàn phá cuộc đời mình từ mỗi nét nhạc, mỗi bước chân, mỗi bàn tay, mỗi khuôn mặt. Làm sao mà thoát nổi những nanh vuốt kinh hoàng của căn nhà tù túng đó. Em rùng mình không biết thoát ra bằng cách nào và bao giờ cũng vậy, mỗi khi nghĩ đến điều đó, em muốn buông trôi tất cả. Em đang buông trôi.
Ngày xưa anh thương nói: “Bao giờ chúng mình xa nhau anh sẽ đi tìm quên ở bất cứ người con gái nào dù có yêu hay không” Bây giờ em không tin và không mong như vậy. Em tin là anh sẽ tìm được người yêu anh xứng đáng.
Đó là lời cầu chúc cuối cùng của em.
Hôn anh.
LIÊN
KBC... tháng 12 năm 196...
Loan mến,
Viết cho Loan lá thư này khi hoa Anh Đào nở trắng lối đi, thành phố Đà Lạt rét mướt, buồn hoang vắng lạ lùng, còn hai mươi ngày nữa lễ Giáng Sinh rồi, nhưng người sinh viên sĩ quan ở đây mang một tâm sự náo nức chờ đợi, Họ chờ đợi vì mấy ngày phép hay là vì một cái gì khác. Đó là điều anh không muốn tìm biết làm gì bởi anh không hề mong đợi.
Lễ Giáng Sinh này mình sẽ làm gì?
Câu hỏi đó anh đã tự hỏi nhiều lần mà không bao giờ trả lời được. Anh muốn hỏi Loan và Phượng: Lễ Giáng Sinh này sẽ làm gì?
Bỗng dưng anh nổi lên một ước muốn là sẽ được thấy Loan và Phượng ở đây. Không còn gì thú vị hơn được mong đợi, được chờ đón một hy vọng nào lòe sáng. Ước muốn tha thiết nhất của anh bây giờ là chơ đón Loan và Phượng trong khung cảnh này. Nếu không được, những ngày nghỉ phép cuối năm đó anh sẽ về Saigon và chúng mình sẽ đi chơi với nhau. Nếu Loan và Phượng nhận lời, nhớ đánh điện tín cho anh biết ngay. Được chờ đợi phút nào vui thêm phút đó. Nhớ mượn “ba Trung tá” chiếc 403. Xe anh bán từ lâu để tiêu dần cho tới món tiền chót anh sẽ tiêu vào dịp lễ Giáng Sinh.
Hồi này anh khỏe và mập hơn trước nhiều. Anh mong sẽ được tin Loan thật sớm. Nhớ Loan nhiều.
PHI
Ngồi im trước bàn viết. Phi vừa gặm chiếc bánh mì vừa nhìn những bạn mình lăng xăng sửa soạn cho ngày đi phép. Thực ra họ đã sửa soạn ngay từ buổi tập chấm dứt chiều tối hôm qua. Ba lô đã sẵn sàng, va-li đặt trước đầu giường. Cuộc sống này bao giờ cũng ngăn nắp từ một mép giường vuông vắn đến một góc tủ, một chiếc mùi xoa cho đến khi sửa soạn quần áo hành lý đi phép. Còn một phút ở trong trường là một phút xếp hàng. Thật vậy, bất cứ cái gì cũng xếp hàng. Quần áo xếp hàng trong tủ, súng xếp hàng trong kho; quần xếp hàng dưới chân giường, người xếp hàng ngoài sân... Phi đã quá quen thuộc với nếp sống ấy.
Người bạn nằm giường bên cạnh chàng - Dũng - ngồi thố lên mặt bàn viết cười hì hì:
- Mày không đi phép thật à?
Phi lắc đầu:
- Không.
- Vậy mày lấy giấy phép Saigon làm gì?
- Lấy để phòng xa, bốc đồng lên biết đâu chẳng về.
Dũng vỗ vai Phi:
- Biết đâu mày chẳng bốc đồng ngay khi chúng tao đi. Phải không?
- Hy vọng thế.
- Mày có nhắn gì về Saigon không?
- Có. Hôn tất cả.
Dũng cười như phá:
- Làm cái điệu đó chắc có phen tao vỡ mặt quá. Gặp ai cũng hôn sao?
- May đứng trước Quốc hội la lớn là thằng Phi hôn tất cả là đủ.
- Tao sẽ làm như mày nói nhưng cho phép tao nói thầm, được không?
- Được, cảm ơn mày.
Phi đứng dậy bỏ ra ngoài hành lang. Chàng ăn nốt mẩu bánh mì cuối cùng. Màn mưa bụi làm trắng xóa giải vũ đình trường rộng vắng. Hàng xe GMC đã sắp sẵn trước lối ra.
Tiến - một họa sĩ khá nổi danh ở ngoài đời và cũng là một bạn tâm sự của Phi từ lúc nhập học - bước tới bên Phi:
- Các em hẹn hôm nào lên?
- Không hẹn chắc, nhưng thế nào cũng lên và sẽ vào đây kiếm.
- Sao không hẹn ngoài Palace?
- Hẹn ở khách sạn không tiện.
Tiếng cười, vỗ nhẹ lên vai Phi:
- Mong rằng cậu sẽ tìm thấy hạnh phúc.
Phi lắc đầu:
- Chưa quên được.
Tiến biết Phi ám chỉ Liên. Phi vẫn chưa quên được Liên. Chàng đang đi tìm quên, nuôi hy vọng gặp Loan để tự đánh lừa mình, để bấu víu vào đó tìm một lãng quên. Phi trốn không dám về Saigon vì về đến nơi thế nào Phi cũng sẽ đi tìm Liên để rồi đau đớn trở lại đây một mình. Ngày được thư Liên, cách đây vài tháng. Phi đã đưa cho Tiến đọc. Lúc đó Phi bình thản nhưng nỗi buồn đau kéo dài. Có những buổi sáng Phi dậy muộn, bị phạt một lần, duy chỉ có Tiến biết là đêm qua Phi thao thức. Những đêm sâu thẳm như vô tận đó, Tiến biết đau đớn dày vò Phi đến như thế nào. Chàng thường rủ Phi đi chơi, ngồi hàng giờ dưới câu lạc bộ và thơ thẩn suốt ngày lễ ở mấy quán cà phê ngoài phố. Phi không nói, nhưng đôi mắt Phi và dáng ngồi của Phi nói nhiều. Tiến biết rõ Phi chưa quên Liên được. Chàng muốn an ủi bạn, muốn bạn coi chuyện đó là một chuyện tầm thường, chàng nhắc lại câu chàng thường nói:
- Ồ, xá gì một người đàn bà. Đời lính mà!
Phi mỉm cười, chàng hiểu là Tiến an ủi mình nhưng chàng vẫn thấy bực dọc chàng vẫn thấy không thể nào chấp nhận được lời Tiến nói, chàng lắc đầu:
- Nhưng... trường hợp này không giống bất cứ trường hợp nào khác.
Sự thật Phi muốn nói là “người đàn bà này không giống bất cứ người đàn bà nào khác”. Song chàng không nói như vậy chàng tránh cả hình ảnh và tất cả những gì Liên đã cho chàng. Liên đã đối xử với chàng qua lời nói ấy.
Tiến thản nhiên nhún vai:
- Đừng tưởng một mình cậu nghĩ như vậy. Ai cũng tưởng “trường hợp của mình khác” Lẽ dĩ nhiên không trường hợp nào giống nhau vì mỗi người đàn bà và mỗi người đàn ông đều khác nhau.
- Người ta khác nhau song người ta vẫn tầm thường chỉ có cái tầm thường khác nhau mà thôi.
- Ai cũng tầm thường cả, có ai hoàn toàn trong sạch và cao thượng đâu, cậu đừng lầm.
Phi chán nản lắc đầu:
- Cậu không hiểu được. Thôi, chúng mình nói chuyện khác đi.
Tiến vẫn chưa chịu thôi vì còn ấm ức:
- Đến ngay quân đội và nhất là trường võ bị là một tập thể có thể nói hoàn toàn nhất mà đôi khi cũng không tránh được những gì không hoàn toàn, những cá nhân lạc lõng, những sự việc vô lý, những... mệnh lệnh tầm thường không ai tránh được.
- Tôi không cãi với cậu chuyện đó. Đồng ý ai cũng có những cái tầm thường, kể cả người lính chúng mình biết chết cho đồn đội sống, nhưng đôi khi không thể nhường nhịn nhau một tiếng nói, một đố kỵ nho nhỏ. Nhưng tại sao đã là một tập thể mà chúng mình không thể coi mọi người như nhau mà có thằng này thân hơn thằng khác là cái gì? Cũng như tôi với cậu, nếu coi nhau tầm thường thì đâu đến nỗi phải... cãi nhau như thế này. Cậu chỉ nên hiểu rằng tôi chưa quên được Liên cũng như có một ngày nào đó tôi sẽ nhớ cậu hơn những thằng khác đã sống với chúng mình ở đây.
Tiến chối mau mắt quay đi:
- Tôi không mong gì hơn là được thấy cậu vui, quên được những gì phải quên.
- Cậu cũng biết là tôi đang cố.
Tiếng còi ré lên ngoài vũ đình trường, Tiến xòe tay nắm chật tay Phi:
- Mình đi nhé.
- Chúc vui.
- Gặp Liên mình sẽ chuyển lời thăm của cậu.
- Và nhớ đừng nói gì thêm nữa cả.
- Mình sẽ nhớ.