Chương 15
Chương 15
hưa bao giờ tinh thần đồng đội bị tổn thương như lúc này. Từ hàng ngũ sĩ quan đến binh sĩ. Gặp nhau cười cười nói nó vu vơ, bàn bạc đến những biến chuyển dồn dập không một lời bình phẩm. Mặc dầu tự trong lòng mỗi người mang một ý nghĩ riêng tư. Phi có cảm tưởng quân ngũ như sắp gẫy rời từng mảnh, những nứt rạn tự đáy tâm hồn đau buốt báo hiệu một cái gì sẽ tàn lụi. Mỗi lần tập hợp Trung đội lại, Phi nhìn mặt hơn ba mươi anh em, Phi thấy rõ họ không còn là một khối duy nhất son sắt nữa rồi. Mỗi người mang một khuôn mặt riêng. Người Trung sĩ ngâng ngáo lúc nào cũng tỏ ra tuyệt đối ủng hộ chế độ, người Hạ sĩ nhất có đôi mắt âm u cố tình che giấu những bất bình vừa nổi dậy. Phi đau đớn nghĩ tới những rạn rứt đó trong quân ngũ.
Từ miền biên giới về đến Saigon đã ba hôm rồi mà Phi không được ra khỏi trại. Lệnh cấm trại trăm phần trăm vô cùng nghiêm ngặt, đơn vị đặt trong tình trạng báo động tác chiến với những quy điều bảo mật khe khắt. Bộ mặt đơn vị càng nặng nề hơn bao giờ hết. Phi nằm dài trong trại, mãi đến buổi chiều ngày thứ tư Phi mới được rời đơn vị ra phố nhận một công tác liên lạc với Bộ Tư lệnh. Phi ghé về nhà, bà mẹ mừng rú, nhưng sau đó bà nhìn bộ quân phục của Phi, bà thở dài, tiếng bà xót xa:
- Con làm gì thì làm nhưng đừng đánh đập đồng bào.
Phi sững người ra, đôi mắt tròn xoe:
- Sao mẹ lại nói vậy?
Bà cụ lắc đầu:
- Mẹ thấy rồi, con đừng giấu.
- Mẹ thấy gì?
Bà cụ thở dài:
- Thấy những người lính như con đàn áp các cuộc biểu tình của Phật tử, của sinh viên.
Tóc gáy Phi dựng đứng lên, chưa bao giờ Phi nghĩ đến việc có một ngày nào đó chàng sẽ phải ngượng ngùng khi nhìn đến bộ quân phục này mang trên người. Chàng nói với mẹ:
- Con tin rằng những người mẹ nhìn thấy không phải ở trong đơn vị chúng con... Bây giờ người ta mặc quần áo như chúng con, nhưng không phải chúng con đâu.
- Lính của ông Tổng thống à?
- Con không rõ.
Trả lời câu đó rồi Phi ngượng ngập cúi đầu. Bà cụ vẫn trở lại với cái giọng đay nghiến cũ:
- Đánh đập đồng bào mình là có tội.
Lòng Phi ứ nghẹn cay đắng, chàng muốn gào lên cho đỡ tủi hận. Những ngày tháng lặn lội ở tiền tuyến, những hy sinh những gian khổ để lùng giặc miền biên giới, những chiến công hiển hách nhưng im lìm, những cái chết dũng cảm trong bóng tối của đồng đội chàng, của đơn vị chàng cho đồng bào được sống đến ngày nay hóa thành tro bụi hết cả. Ai đã phản bội quân đội của chàng? Điều đó căm căm như một mối thù không rõ địch thủ. Chàng bị đâm lén, đồng đội chàng đã bị đâm lén, kẻ địch hay chính những kẻ ở đây? Phi cúi đầu, nhìn mũi giầy bóng loáng mà Phi tưởng như đã dấy máu người dân lương thiện. Chàng vùng đứng dậy trong khi bà cụ vẫn chưa dứt những lời khuyên nào là đạo đức, nào là nhân nghĩa, nào là tình máu mủ. Phi uất quá, chàng dằn giọng:
- Con biết rồi, má đừng nói nữa.
Bà cụ rưng rưng nước mắt quay vào trong buồng, Phi ngồi thừ người một lát rồi vào làm lành với me.
- Mẹ cho con ăn cơm.
Bà cụ vừa mặc xong chiếc áo dài, bà nhìn Phi rồi mỉm cười trong nước mắt.
- Mẹ phải tới chùa, con biểu chị Ba đi mua mì con ăn đỡ vậy. Con về bất ngờ quá, mẹ không kịp sửa soạn gì hết cả.
- Trời sắp mưa, mẹ lên chùa làm gì?
- Mẹ trót hẹn với mấy bác, không đi không được. Mẹ mang lên cúng mấy thúng gạo.
Bây giờ thì Phi hiểu tất cả những gì trong tâm tưởng mẹ chàng. Hàng ngũ của những người lính tranh đấu chống chế độ đã thu hút được cả những bà cụ già nua này. Một lần nữa, Phi yên lặng. Nhưng sự yên lặng trong trường hợp này khác. Chàng không ngăn cản mà cũng không khuyến khích mẹ chàng trong việc này, bởi thật ra chính Phi cũng không rõ làm thế nào là đúng. Nhìn theo bóng bà cụ tất tả bước xuống bực thềm băng qua khu sân nhỏ, Phi biết là trong lòng mẹ chàng là một ngọn lửa đỏ vừa bùng cháy. Chưa bao giờ Phi thấy bà cụ từ chối dọn cơm cho chàng và bỏ chàng ở nhà như thế này mỗi lần về thăm. Tuy nhiên ra đến cổng rồi bà cụ còn quay lại:
- Mai con về ăn cơm nhé. Bây giờ ở đây thì về nhà ăn cơm cho khỏe.
Phi lắc đầu:
- Mai con không về được đâu, con phải ở trong trại.
- Trại gần đây không?
- Trại con ở hơi xa. Mai mốt hết cấm trại con về. Mẹ bận cứ đi đi, con ra phố ăn rồi vào trại.
- Ừ, mai mốt con về nhà ăn cơm nhé.
Rồi bà cụ lại tất tả ra đi. Phi lắc đầu mỉm cười và thương mẹ vô cùng. Bà cụ đi được một lát thì Phi cũng lên xe đi. Chàng ghé thăm Loan. Chiếc xe jeep vừa tiến vào đến cổng, chàng thấy năm bảy người ngơ ngác rồi ùa chạy xuống nhà dưới. Còn lại một mình Phượng cũng ngơ ngác như không hồn. Phi bước xuống, chàng có một cảm giác là lạ khi nhìn năm bảy người vừa trốn chạy chàng. Một vài cặp mắt hình như còn lấp ló theo rõi chàng từ sau chiếc mành tre quen thuộc dưới garage.
Phượng nhận ra Phi thì ôm ngực đứng lên mỉm cười:
- Trời ơi, anh Phi, làm bọn này hết hồn.
Phi đưa mắt nhìn một vài cái mùi xoa, một vài cây bút nguyên tử, mấy tờ giấy vò nát còn vứt rải rát quanh đấy. Chàng hất hàm hỏi Phượng:
- Có chuyện gì đó Phượng?
Phượng ngây mặt, có lẽ bây giờ nàng mới chợt nhớ ra là thái độ của nàng có thể làm tan vỡ những “bí mật” nên nàng ấp úng chối dài:
- Không... à không... không có chuyện gì cả. Có mấy con bạn học đến... thăm, đến làm bài, thấy anh đi xe đến, chúng nó mắc cỡ bỏ chạy hết...
Chỉ cần nhìn qua vẻ mặt Phượng. Phi cũng thừa biết Phượng nói dối. Chàng ngồi xuống ghế thì thấy một tờ truyền đơn kêu gọi sinh viên học sinh đứng lên đòi tự do tín ngưỡng còn nằm kẹt dưới chân bàn. Phượng vội lượm ngay lên, mặt nàng hơi tái đi và cất giọng run run với nụ cười ngượng ngập:
- Hồi này truyền đơn nhiều quá, chúng nó thả cả vào lớp Phượng.
Phi cười. Chàng bỗng thấy mất tự nhiên trước Phượng. Chàng đã bị dồn vào thế phải đứng đối diện với Phượng. Họ coi chàng như một tay chân của bạo lực như một tượng trưng của sự bắt bớ tàn bạo. Chàng muốn phá tan niềm hoài nghi đó ngay từ phút thứ nhất này, chàng cố làm ra vẻ hồn nhiên cười thành tiếng to hơn, chàng nhìn thẳng vào mắt Phượng:
- Cô nói dối anh.
Đôi mắt Phượng tròn xoe kinh ngạc. Phi vẫn bình tĩnh nói rõ từng tiếng:
- Anh là quân nhân, không phải là mật vụ. Tại sao cô lại nói dối anh? Sợ anh bắt à? Hay là sợ anh đi tố cáo?
Phượng lắp bắp:
- Em có nói dối anh đâu.
Phi cười bực lên một tiếng ngắn:
- Tờ truyền đơn cổ võ trên tay là do cô và các bạn cô làm ra, là ở đây nữa. Cô nhìn xem trong buồng kia còn chiếc máy chữ, những vết mực ronéo và những tờ giấy hư nhem nhuốc còn cả trong xó nhà kia. Ngồi đây nhìn qua cửa sổ kia là tôi thấy rõ hết. Các bạn cô lớn rồi, làm gì thấy tôi mà họ phải trốn tránh như con nít. Các cô làm việc cái kiểu này thì dễ bị bắt quả tang quá.
Mặt Phượng đã tái càng tái hơn. Phi có cảm tưởng là Phượng có thể khóc lăn ngay được. Mười đầu ngón tay thon mềm nhưng làm đen vì mực, bối rối trên tờ truyền đơn vò nhàu. Phượng không thể nói được một câu nào nữa cả. Nàng nhìn nhanh qua cửa sổ, chiếc rèm cửa bị gió thổi tung mắc lên mặt chiếc đinh, nàng nhìn rõ tất cả những tang vật làm truyền đơn như Phi vừa nói. Nàng cúi đầu chớp mau mắt. Tiếng Phi điềm đạm ôn hòa:
- Các cô các cậu làm gì thì làm, không ăn nhậu gì tới tôi cả, nhưng làm cho kín đáo, đừng làm cái kiểu này mật vụ nhiều như ong vỡ tổ, các cô các cậu nên cẩn thận thế thôi.
Phượng ân hận vì thái độ đã che giấu Phi vừa qua; nàng mỉm cười thú nhận:
- Chúng em ngốc quá bị anh bắt quả tang, chúng em sẽ làm cẩn thận hơn. Trường em đã có mấy cô bị bắt rồi, nhưng lớp em thì chưa.
- Không khó khăn gì đâu.
Phượng ngần ngừ một chút rồi nghiêm nghị:
- Bị bắt chúng em cũng không cần. Tuy nhiên ở ngoài này hoạt động vẫn thú hơn.
Phi cười, chàng biết là bây giờ Phượng còn hăng và chưa nếm mùi nhà pha bao giờ nên chưa sợ. Chàng cũng không hề muốn làm Phượng mất tinh thần nên chàng nói lảng:
- Chị Loan đâu, chưa về sao?
- Chưa, chút nữa chị ấy về bây giờ. Sáu giờ mới tan sở, hơn năm giờ rồi. Anh ngồi chơi đợi chị Loan nhé, em xuống nói chuyện với mấy con bạn.
Phi đứng lên, chàng biết là sự có mặt của chàng làm ngăn trở nhiều cho công việc cửa Phượng, nên chàng đội mũ rồi sửa lại quần áo:
- Anh phải vào trại bây giờ, chị Loan có về nói lại là anh gửi lời thăm, chừng nào rảnh anh ghé lại.
Nhưng Phi vừa bước chân ra đến cửa thì cơn mưa ào ào trút xuống. Phi lại không mang theo áo mưa. Phượng thành thật nói với chàng:
- Anh cứ ngồi đây đợi chị Loan đi. Để em kêu tụi bạn em tiếp tục công việc. Chúng nó sợ anh nên trốn dưới nhà kia. Có mấy cô đẹp lắm, anh có quyền nói chuyện nhưng... coi chừng.
- Coi chừng cái gì?
Phượng cười khanh khác:
- Tụi bạn em ghê lắm đó. Nó bắt mất linh hồn anh lúc nào không biết, toàn những phù thủy cả.
- Ờ, để coi xem các cô phù thủy của em cao tay ấn đến như thế nào, anh sẵn sàng bán linh hồn không lấy một đồng một cắc tiền lời.
Phượng thú vị vừa cười vừa xoay lưng đi nhanh xuống nhà dưới như một con chim đang say sưa với những đường bay chuyển mạo hiểm thứ nhất. Phi đứng lại một mình trước hành lang. Chàng thấy Phượng thì thầm với mấy người bạn rồi những tiếng cười trong trẻo vọng lên hòa với tiếng mưa. Phi chắc Phượng đang nói về chàng với mấy cô bạn gái, chàng mỉm cười một mình quay ra nhìn mưa.
Giữa lúc đó thì Loan và Toàn từ trên taxi bước xuống. Hai người đội chung một chiếc áo mưa đi nhanh trên lối vào. Nhìn họ, Phi hiểu ngay là sự thân thiết đã có phần gắn bó hơn trước. Bỗng dưng tự trong lòng Phi có một cái gì gai gai không hẳn là một đau đớn mất mát và không hẳn là một hờn tủi ghen tức vô lý. Phi đứng khuất sau tấm mành tre mà Loan và Toàn thì mãi săn quần áo xuống đường nên chưa nhìn thấy Phi. Tới lúc bước lên thềm nhà rồi Loan mới nhận ra Phi đứng đó. Vừa nhận ra Phi, nụ cười của Loan tắt ngay, nàng đứng lại nửa lo sợ nửa ngượng ngập. Toàn nhận ngay thấy cử chỉ đó, chàng ngước lên nhìn Phi.
Phi tiến lại bắt tay Toàn:
- Lâu lắm mới gặp anh.
Toàn cười nhẹ, nụ cười vì lịch sự hiển nhiên hơn là thân thiện.
- Hồi nay anh gầy đi.
- Bốn tháng trên rừng còn gì.
Loan chớp mau mất:
- Anh về bao giờ?
- Anh về từ ba hôm nay.
Loan làm vẻ nũng nịu giận dỗi:
- Về từ ba hôm mà hôm nay mới tới!
Phi cười thú vị:
- Tại cấm trại, muốn ra qua mà không được.
Toàn lừng khừng xen vào:
- Hồi này thì các anh bận lắm phải không? Nguyên cái việc dẹp biểu tình cũng đủ mệt rồi lại còn lo đánh giặc.
Câu nói của Toàn làm Phi hơi đỏ mặt, chàng quắc mắt nhìn Toàn dò xét và tỏ thái độ. Chàng không hiểu là Toàn có ngụ ý mỉa mai trong câu nói đó không. Chàng liếc sang Loan, chàng bắt gặp đôi mắt Loan thoáng một chút bối rối, Loan cố chữa:
- Anh Phi đi đánh giặc cả đời có bao giờ về thành phố đâu. Những người dẹp biểu tình là cảnh sát chiến đấu, họ cũng làm theo lệnh cấp trên.
Phi thầm cảm ơn Loan về việc này, nhưng thật ra giá Loan đừng chữa câu nói ấy có lẽ lại hơn, sự sửa chữa của Loan chỉ làm rõ thêm ý của Toàn. Bắt buộc Phi phải có thái độ dứt khoát, chàng nghiêm nghị nhìn Toàn:
- Anh cho là quân đội chúng tôi có nhiệm vụ đó à? Anh muốn nói rằng quân đội đứng về một phe đối diện với người biểu tình sao? Anh lấy gì làm bằng cớ?
Toàn lắc đầu:
- Tôi không hề có ý nghĩ như vậy. Chính tôi đi biểu tình, vận động biểu tình trong khi ống bố tôi ở trong quân đội. Vậy thì không có lý do gì tôi nghĩ như anh nói.
Phi lắc đầu:
- Thời buổi này anh em trong nhà, những người cùng chung máu mủ chống đối với nhau về lý tưởng là chuyện thường.
- Anh có lý, nhưng thật tâm tôi chỉ muốn biết quan niệm của anh mà thôi.
- Nghĩa là anh muốn... vận động tôi?
Toàn cười:
- Anh khôn khéo lắm.
- Cám ơn anh. Thực ra ở xa về, các tin tức của tôi không được xác thực lắm, tôi không hiểu phải có thái độ nào cho đúng. Nhưng người quân nhân, thái độ đầu tiên là tuân theo kỷ luật quân đội. Dù muốn hay không tôi cũng phải tuân theo kỷ luật trước hết rồi mọi chuyện tính sau.
Toàn gật gù:
- Nếu anh được lệnh đàn áp đoàn biểu tình?
Phi bị dồn vào một thế bí, câu hỏi thật khó trả lời, tuy nhiên Phi cũng cố gắng nói theo ý mình:
- Tôi chưa gặp trường hợp khó khăn này, nhưng tôi đã nói với anh trước hết là tôi phải tuân theo kỷ luật quân đội.
- Nghĩa là anh... thẳng tay đàn áp?
Phi cười:
- Thái độ của tôi tùy thuộc vào thái độ của đoàn biểu tình đó. Nếu vì quyên lợi của tự do dân chủ thì tôi tin rằng chính quân đội cũng phải ủng hộ, nếu họ tranh đấu vì để tiếp tay cho kẻ thù thì chính các anh cũng phải đàn áp chứ không nói gì đến chúng tôi.
Câu trả lời khôn khéo của Phi khiến Toàn hài lòng nhưng người hài lòng hơn cả là Loan chứ không phải Toàn. Loan không muốn kéo dài câu chuyện nên nàng cất tiếng cười rồi nói với Phi và Toàn:
- Thôi, Loan “chê” những chuyện đó. Các anh vào trong nhà ngồi chơi để Loan đi pha nước.
Phi theo Loan vào salon, Toàn cũng theo vào và Toàn vẫn trở lại vấn đề:
- Nếu người ta vu cho chúng tôi là tay sai kẻ thù, anh nghĩ sao?
Phi đốt thuốc lá để kéo dài thì giờ suy nghĩ, một phút sau, chàng cũng đáp lửng lơ:
- Nếu quả thật tôi biết đích xác người ta vu cho các anh là tay sai kẻ thù, tôi đứng về phe các anh.
Toàn cười xòe tay nắm tay Phi:
- Tôi hoàn toàn tin tưởng ở các anh. Chúng tôi yêu quân đội, biết ơn quân đội và không bao giờ có tư tưởng chống đối các anh.
Câu nói của Toàn khiến Phi hả lòng mát ruột. Chàng tin là Toàn đã rất chân thành khi nói với chàng như vậy. Kiểm điểm lại bản thân mình cùng với những người bạn đồng ngũ, Phi thấy chàng và các bạn chàng không làm gì để đến nỗi bị ghét bỏ. Chàng đã nhỏ máu ngoài tiền tuyến, hy sinh tất cả vui thú riêng tư, quên những chiều Bô Na, những đêm Saigon, lặn lội ở biên giới Việt Lào để làm gì? Các bạn đồng ngũ của chàng đã và đang tiếp tục ngã xuống có phải để cho tự do dân chủ và cho lớp người ở hậu tuyến hay không? Như vậy, dù cho có một thành phần nhỏ nào đó, chịu lệnh của cấp chỉ huy, bị lợi dụng trắng trợn đến đâu người ta cũng không thể vịn vào đó để ghét bỏ quân đội. Chàng hoàn toàn tin tưởng vào nhận định này. Chàng nói với Toàn:
- Tôi cũng mong các anh nghĩ như vậy trong bất cứ trường hợp nào. Các anh cũng cần hiểu cho rằng người quân nhân không bao giờ được phép vượt qua hàng rào kỷ luật, nhất là kỷ luật chiến trường. Những người chỉ huy có trách nhiệm hoàn toàn về đơn vị của mình.
Toàn nhận rằng Phi có lý. Chính Toàn nhiều lần đã băn khoăn về hành động và thái độ của một số người khoác trên người bộ quân phục “rằn ri” này. Toàn tin rằng họ vô tư làm việc theo mệnh lệnh và trong đầu óc họ cũng đã phát sinh le lói một sự nghi ngờ. Toàn cũng chỉ mong từ trong ý nghĩ sâu kín của những người quân nhân như Phi giấu diếm “một cái gì” để ý thức được cuộc đấu tranh này.
Một chiếc xe gắn máy phè phè mang trên yên một gã thư sinh ướt đẫm, đầu tóc rũ rượt, chạy vút xuống nhà để xe. Những tiếng nhốn nháo vang lên xau đó một phút:
- Những ai bị bắt.
- Bao giờ biểu tình nữa?
Toàn đứng dậy, chàng chưa kịp chạy xuống thì Phượng đã chạy lên:
- Anh Toàn! Chị Hồng, chị Mỹ, anh Khuê, anh Khánh bị bắt rồi.
- Bị bắt ở đâu?
- Tổ phát truyền đơn.
- Còn ai nữa không?
Phượng run rẩy lắc đầu. Toàn đi nhanh xuống nhà dưới. Bỗng dưng Phi thấy Toàn mang đây đủ cái tác phong của một người chỉ đạo cách mạng. Toàn tỏ ra gan dạ, bình tĩnh vô cùng.
Loan vừa thay xong chiếc áo cánh, nàng chạy vội ra, mặt mũi tái mét. nàng hỏi lại Phượng những câu mà Toàn vừa hỏi. Sau đó nàng quay ra salon ngồi xuống với Phi:
- Anh Khuê bị bắt thì nguy lắm, anh ấy xuống đây lấy truyền đơn hoài. Chỉ sợ anh ấy khai ra thì nguy hiểm cho... tất cả mọi người ở đây.
Phi ngồi im mỉm cười, chàng hiểu là Loan lo cho Phượng nhiều hơn là lo cho những người có mắt ở đây. Nếu có thể Loan lo thêm cả cho Toàn. Nghĩ đến sự lo lắng của Loan dành cho Toàn, Phi thấy nhói đau vì đã bị chia sẻ nhiều tình thương yêu mà Loan đã dành cho chàng từ trước đến nay. Phi cúi đầu an ủi Loan một câu yếu đuối:
- Chắc không đến nỗi thế đâu, các cậu ấy cũng lì ghê lắm.
Loan thở dài rất nhẹ, nàng lắc đầu tỏ dấu hiệu không thể tin tưởng được rằng Khuê chịu nổi đòn mật vụ không khai hết danh sách những người cùng làm với mình và nhất là địa chỉ liên lạc. Nàng xòe tay phân trần với Phi:
- Con Phượng nó lôi bạn bè về đây làm hồi nào em không hay. Lại có cả anh Toàn ở đó nữa, em không biết phải làm thế nào cả. Chắc anh cũng thừa rõ là nhờ gia đình anh Toàn nên em mới kiếm được việc làm hiện tại. Chẳng lẽ em phải nói sao với anh Toàn bây giờ?
Phi thở dài không trả lời. Chàng nhớ lại cảm giác của mình khi nhận được thư Loan báo tin được Đại tá ba Toàn đến thăm và thân chinh đưa Loan đi giới thiệu để kiếm việc làm. Chàng buồn nhiều hơn là vui. Chàng đã biết trước được sẽ có một ngày chàng phải chứng kiến cái cảnh này. Toàn sẽ đến với Loan thường hơn và gia đình Toàn mới xứng đáng, mới đúng là ân nhân của Loan. Đã đành trong hiện tại, cảm tình của Loan dành cho Phi nhiều hơn, có thể là tình yêu, nhưng đối với một người con gái như Loan, số tuổi trên hai mươi không cho phép Loan chờ đợi lâu hơn nữa. Sự thay đổi về cán cân tình cảm không dễ nhưng không phải là không thể được. Cứ ở bên Loan, có một ngày nào đó Toàn sẽ chiếm được tình yêu của Loan. Điều đó thật là giản dị. Tuy buồn song thật ra Phi không hiểu chàng có yêu Loan thật không hay đấy chỉ là tình thương, chỉ là sự thân mật tạo thành mà thôi. Vả lại cuộc sống chiến binh của Phi chưa chắc đã mang lại cho Loan một cuộc sống êm ấm thật sự. Biết đâu rồi Phi chẳng tạo thêm cho Loan những dang dở mà thôi. Phi đã băn khoăn mãi với những ý nghĩ đó, chàng cố tình tỏ ra “không hề có tình ý gì với Loan” bằng mọi cách để Loan có thể quên chàng, có thể coi chàng như một người thân, không hơn không kém.
Chàng ngước lên nhìn Loan thật nhanh và chàng vẫn yên lặng. Loan hỏi lại một câu mà lần nào Phi về Loan cũng hỏi ngay từ phút đầu mới gặp:
- Bao giờ anh đi?
- Anh không đi nữa. Có lẽ đơn vị anh phải ở Saigon khá lâu.
Loan cười thú vị:
- Ồ thích quá. Lại được gặp anh luôn.
- Em đi làm có mệt lắm không?
- Mệt thì không nhưng đôi khi bực mình vì thái độ của mấy người trong sở. Họ coi thường mình.
- Không phải ai cũng có bổn phận nuông chiều em như gia đình đối với một cô học trò nhỏ đâu. Em cần phải luôn luôn nghĩ rằng em đã bước vào một cuộc chiến đấu dai dẳng, và cam go từng giờ từng phút.
Đầu Loan cúi xuống, mái tóc chảy dài trên vai. Nàng tủi thân bởi những câu nói đó của Phi.
Bọn bạn Phượng từ nhà dưới ùn ùn kéo lên, họ nhìn Phi và Loan bằng những cặp mắt hóm hỉnh rồi sau đó họ quay ra bàn bạc với nhau. Một phút sau Toàn lên tới, tiếng Toàn dõng dạc:
- Chúng mình phải rời ngay đi nơi khác. Nhà chị Thu thì rộng đấy nhưng trống trải quá. Nhà chị Hằng có lẽ tiện hơn. Nếu chị Hằng cho phép.
Hằng băn khoăn một chút rồi cất tiếng ngần ngại:
- Hằng không tiếc gì cả, nhưng trước cửa nhà Hằng là nhà ông anh họ làm ở trong “phủ”. Nghe đâu làm mật vụ thì phải, Hằng chỉ sợ nguy hiểm cho các anh.
Những tiếng phản đối nhao nhao:
- Như vậy thì không được.
Năm sáu bộ mặt càng băn khoăn, người nọ nhìn người kia. Một lát sau, Toàn lên tiếng:
- Tôi có cách.
- Cách gì?
- Dọn tất cả về phòng học của tôi. Giai đoạn này cũng chẳng học hành được gì đâu. Anh em có đi về thì nhớ trèo lối sau kẻo bà chủ nhà la làng.
Mọi người vui vẻ tuân theo quyết định của Toàn. Tức khắc một cuộc phân công được dàn xếp ổn thỏa. Người mang giấy, người mang máy gói trong chiếc bao bố. Phượng lãnh một nhiệm vu nhỏ bé nhất là ôm hộp giấy stencil. Toàn quay sang Phi:
- Xinh phép anh nhé, tôi bận một chút. Mong gặp anh lần sau vui vẻ hơn.
Phi chỉ biết cười nhạt.
Rồi Toàn quay sang Loan:
- Tối nay Loan cho tôi ăn cơm, đừng đợi, cứ để phần như hôm qua tiện hơn.
Loan “dạ” một tiếng thật nhỏ, có thể là một tiếng rất ngoan mà cũng có thể là Loan ngại Phi.
Bọn Toàn đi rồi, căn nhà vắng hẳn. Phi khẽ hỏi Loan:
- Toàn ăn cơm ở đây thường lắm sao?
Loan bối rối:
- Không. Thỉnh thoảng thôi. Anh ấy sợ phiền nhà trọ, đi về ăn uống thất thường, ngại người ta nói tớ tai ông cụ bà cụ.
Phi cười:
- Kể ra Toàn ăn luôn ở đây cũng tiện.
Loan tròn mắt nhìn Phi, thật ra nàng hiểu động lực nào đã thúc đẩy Phi nói như vậy, nhưng nàng cố làm ra bộ ngạc nhiên.
- Sao anh lại nói vậy?
Thật ra thì Phi không thể hiểu tại sao. Chàng chỉ biết là câu nói của chàng vô lý, chàng tìm cách ngụy biện:
- Vì... công việc hiện tại của Toàn.
Không đời nào Loan lại dễ dàng tin Phi nói thật, nàng cũng thừa hiểu là Phi ngụy biện, nhưng nàng cười. Đôi mắt nàng nhìn Phi long lanh. Nàng mang niềm vui thích ngấm ngầm của một người yêu được ghen lần đầu. Sự ghen tuông đó chỉ có thể biểu tỏ bằng cử chỉ, bằng những hành động gián tiếp mà không thể nói phăng ra với nhau. Những giây phút ấy cũng thần tiên, thơ mộng mặc dù thật mong manh.
Phi nhìn ra ngoài trời, mưa đã ngớt, bóng tối chạng vạng một màu tro xám. Chàng đứng lên:
- Anh phải vào trại.
Loan nhìn chàng bằng đôi mắt ngụ nhiều ẩn ý:
- Anh vừa tới đã đi ngay sao?
- Anh tới từ lâu, đợi em mãi. Dịp nào rảnh sẽ ghé lâu hơn.
Nói rồi Phi xoay người đi chầm chậm ra ngoài hành lang. Loan vội vàng đứng dậy đi theo Phi ra tận xe, tiếng nàng thấp xuống:
- Anh giận em phải không?
Phi lắc đầu cười buồn:
- Tại sao?
Một tay Loan vịn lên kính xe, đầu nàng cúi xuống:
- Em biết, anh giận em.
- Vô lý chưa, anh giận em vì lẽ gì nhỉ?
- Anh đừng giấu.
Phi cố làm bộ tươi tỉnh hơn. Chàng nhìn năm đầu ngón tay trắng xanh nhỏ nhắn của Loan trên khuôn sắt bọc kính xe, tiếng chàng vui vẻ:
- Lớn rồi chứ tưởng còn bé lắm đấy mà vòi. Lần sau anh ra chơi anh mời tất cả đi ăn.
Loan cũng ngước lên mỉm cười:
- Thật nhé!
- Thật
Phi rồ máy lùi xe ra đường. Loan đứng im nhìn theo. Ánh đèn thành phố vừa bật, nhòe vì trời mưa bụi. Trên đường về Phi không biết là mình có giận Loan hay không nữa và giận vì lý do gì?
Năm chiếc xe GMC lao vun vút trên ngã đường thành phố. Phi thấy rõ mọi con mắt đều đổ dồn về phía đoàn xe đó. Chàng ngồi trên “ca bin” chiếc xe thứ tư, chàng đang suy nghĩ về thái độ phải đối phó với toán người biểu tình. Chàng sẽ làm gì nếu trường hợp gặp những kẻ quá khích tấn công vào Trung đội chàng? Nếu máu của một trong những anh em thuộc cấp của chàng chảy ra, Phi sẽ phải hành động ra sao?
Những câu hỏi ấy quay cuồng trong đầu óc Phi. Bộ mặt chàng khó đăm đăm nhìn thẳng về phía trước. Chàng không hiểu những người đồng đội dưới quyền chỉ huy của chàng ngồi trong hai thùng xe dưới kia đã nghĩ gì? Họ có cùng một tâm trạng như chàng hay không?
Trước khi lên xe, Phi đã dặn dò anh em trong Trung đội rất cẩn thận nào là phải khéo léo phải nhẫn nại chịu. Nhưng Phi không dám tin rằng tất cả anh em sẽ tránh được những cuộc va chạm. Chưa bao giờ Phi thấy trong giờ hành quân mà chàng lo lắng, băn khoăn như lần này. “Thà là được chiến đấu ngoài mặt trận, lặn lội ở biên giới còn hơn là phải lãnh nhiệm vị phức tạp này”. Nghĩ vậy Phi thở dài một mình.
Những chiếc xe đi đầu đã thắng rít lại. Đường phố đông nghẹt. Những đồng đội của chàng vừa nhảy xuống thì một toán thanh niên chạy rụt trở lại phía sau dàn thành một hành ngang như một mặt trận, đối diện và họ có cả mặt hậu thuẫn trùng trùng lớp lớp người ủng hộ. Phi thấy rõ, mình đang phải đương đầu với những đồng bào trong đó có bạn bè, anh em, gia đình mình.
Trung úy chỉ huy trưởng đoàn quân ra lệnh cho Phi chĩa mũi súng bắt đoàn biểu tình đó dừng lại tại chỗ. Cảnh sát không làm nổi nhiệm vụ này, họ tiến đến bên cạnh đoàn quân của Phi coi như viện binh của họ kéo tới. Phi nghe rõ tiếng lao xao:
- Biệt kích chứ không phải cảnh sát chiến đấu anh em ơi!
- Cứ tiến đi. Chết thôi!
- Hoan hô quân đội đi!
Phi đứng lặng nhìn rừng người và rừng biểu ngữ, chàng trở nên hoang mang, không biết phải làm gì bây giờ. Chĩa mũi súng về phía bạn bè, nếu họ cứ tiến, họ có thể tràn lấn để tiến. Phi làm gì? Bắn chăng? Không thể nào được rồi. Đâm chăng? Cũng không! Chàng nhìn những mũi lưỡi lê sáng quắc mà run sợ. Mồ hôi chàng toát ra ướt đẫm. Chàng ngơ ngác nhìn quanh xem có gặp ai quen. Chàng chỉ sợ gặp mẹ chàng, gặp Loan, Phượng, hoặc Toàn hoặc những bè bạn Phượng đã gặp chàng một lần ở nhà Loan. Gặp họ thật mắc cỡ, chàng không hiểu mặt mũi chàng lúc đó sẽ ra sao. Phi đau đớn cho bộ quân phục này, cho chính khuôn mặt mình.
Đoàn biểu tình vẫn đứng sững, những tiếng hô náo loạn làm đầu óc Phi quay cuồng choáng váng. Chàng nghĩ đến vụ tự thiêu thứ nhất của một nhà sư. Chàng nghĩ đến động lực đã thúc đẩy mẹ chàng, Phượng và Toàn đã lao mình vào cuộc tranh đấu này. Chàng nghĩ đến nhiệm vụ gần như kỳ quặc chàng đang phải thi hành. Đầu óc Phi lúc thì đặc lại, lúc thì trống rỗng, lúc muốn vỡ tan. Chàng đi đi lại lại, nhưng thực tình chàng cũng không biết đi như vậy để làm gì. Chàng hồi hộp chờ đợi thái độ của đoàn biểu tình này với đơn vị chàng.
Một lát sau, một thanh niên tiến ra, quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bù, nhưng khuôn mặt thì câng câng đanh thép. Một vài thanh niên khác tiến theo. Họ tiến thẳng tới chỗ Trung úy chỉ huy đơn vị Phi. Tiếng họ dõng dạc:
- Chúng tôi không chiến đấu với các anh, chúng tôi ủng hộ quân đội, hoan hô quân đội. Các anh hãy cho chúng tôi tranh đấu cho tự do. Hoan hô quân đội! Hoan hô quân đội.
Những tiếng hô ấy loan truyền đi như sóng dậy. Phi và tất cả những anh em trong đơn vị đều đứng sững mặt đơ lên vì ngượng. Một vài anh em dễ tính, nhẹ dạ khoái chí nhăn răng ra cười.
Đoàn biểu tình chỉ chờ có thế, họ ào ào tiến tới. Đơn vị cảnh sát chiến đấu được lệnh bắt lên xe mấy thanh niên vừa nói chuyện với Phi. Lệnh đó từ đâu tới Phi cũng không rõ nữa. Chàng chỉ biết khi đơn vị chàng đã dạt hết cả sang hai bên lề đường thì một số cảnh sát chiến đấu vận quân phục tương tự như đơn vị chàng hùa nhau ôm mấy thanh niên ném lên một chiếc cam nhông. Vụ lộn xộn đó xảy ra khiến đoàn biểu tình trở nên náo loạn. Một số chạy tản mác vào những nhà xung quanh, một số khác bị dồn đến đường cùng phải dùng võ lực để tự vệ. Cuộc rượt đuổi sôi nổi nhưng chỉ có một cuộc hỗn loạn đau lòng chung cho mọi người. Phi đứng chết lặng, chàng không biết phải làm gì để chấm dứt tình trạng này. Rõ ràng nhiệm vụ của đơn vị chàng là giữ gìn an ninh trật tự, mà an ninh trật tự không được bảo đảm thế mà chàng phải trơ mắt ra đứng ngó.
- Giết chúng nó đi! Chúng nó đánh dân!
- Đồ chó săn! Đồ mật vụ hèn hạ!
Những tiếng hét đó thoát lên từ giữa những đám đông hỗn loạn, những viên gạch bay phơi phới vào luôn cảnh sát chiến đấu. Những cuộc ẩu đả diễn ra. Phi đã tưởng đơn vị chàng yên thân và coi như chàng đã đứng ra ngoài cuộc chiến đấu. Nhưng không, đơn vị chàng vẫn bị tấn công. Không biết từ đâu, những viên gạch cũng tới tấp bay tới những quân nhân thuộc cấp của chàng. Không biết do bàn tay kẻ quá khích hay bàn tay kẻ phá hoại len lỏi vào đây. Có bàn tay của kẻ thù trong số những người này chăng? Nghĩ vậy, Phi đứng bên một thân cây lớn nhìn vào rừng người tán loạn, chàng không biết phải nghĩ thế nào cho đúng và đối phó ra sao.
Trung úy chỉ huy đơn vị Phi cũng đứng như trời trồng giữa ngã tư đường, Phi chạy tới, giọng chàng như lạc đi:
- Đơn vị mình bị tấn công, Trung úy nghĩ sao?
Người sĩ quan trẻ tuổi có đôi mắt ngơ ngác, khuôn mặt đẫm mồ hôi, ngực áo ướt sũng, ông ta không trả lời dứt khoát câu Phi hỏi. Xung quanh hai người khung cảnh rượt đuổi ồn ào, những tiếng la hét dồn dập, những khuôn mặt dã man đến khôi hài đến thương hại, Phi đề nghị:
- Hay là mình rút lui?
Người Trung úy trẻ tuổi lắc đầu, khuôn mặt rắn đanh:
- Không được.
- Vậy phải đối phó ra sao chứ?
- Tôi chưa được lịnh gì cả.
- Chính Trung úy phải quyết định.
Người chỉ huy bị xô lấn loang choạng vài bước rồi nhìn theo một thanh niên, có lẽ là một sinh viên, mang kính trắng, áo sơ mi ngắn tay rách sả một bên vai, đầu tóc đỏ lên vì mấy xấy tóc, bờ phờ, đang chạy như điên phía sau là một thanh niên khác đuổi theo, người này có vẻ là một nhân viên mật vụ của chính phủ, mặc thường phục nhưng trên ngực có một dấu hiệu nho nhỏ, anh ta vừa bị đánh chảy máu mồm, nên hăng máu đuổi theo trả đũa.
Vị Trung úy lắc đầu thở dài:
- Quyết định gì bây giờ?
- Tùy Trung úy.
- Tôi muốn hỏi ý kiến anh.
- Tôi không có ý kiến gì cả.
Thật ra trả lời như vậy, Phi biết rõ mình hèn, mình trốn tránh trách nhiệm, đổ hết trách nhiệm cho một người khác không dám có ý kiến dứt khoát trong trường hợp khó khăn này. Cái tâm lý thông thường đó, Phi thường thấy trong số các người chỉ huy tầm thường. Và, bây giờ thì ở chính Phi. Quả thật lúc này, Phi quá bối rối, chàng có muốn quyết định cũng không phải quyết định cách nào cho đúng.
Cuộc ẩu đả đã tiến tới một giai đoạn gay go khác.
Một chiếc xe củi đậu ở bên đường bị đoàn biểu tình leo lên mở xuống. Đoàn biểu tình cũng đã võ trang. Những thanh niên bị tấn công cũng đã có võ khí để tự vệ, dù là một võ khí thô sơ, nhưng cũng đủ để họ tin tưởng thêm và với con số đông họ càng quyết liệt thêm.
Chính vị Trung úy chỉ huy trưởng và Phi cũng trở nên e dè, họ kéo nhau trở lại dưới gốc me. Không còn gì bi đát hơn, dã man hơn cái cảnh đường phố lúc này.
Một Trung sĩ Tiểu đội trưởng của Phi hớt hải chạy tới nói với Phi quên cả lễ nghi:
- Thằng Thắng bị thương.
Phi tái người:
- Không biết bị đánh hay bị ném đá, chảy toát cả máu đầu.
- Nó đâu?
- Nằm dưới sạp báo đầu đường.
Phi ngước mắt nhìn vị chỉ huy, người sĩ quan trẻ tuổi vừa tỏ vẻ đau đớn vừa tỏ vẻ bực bội. Trong khi đó Huy - người Trung sĩ Tiểu đội trưởng của Phi - giục giã:
- Phải làm sao chứ, để chúng tôi bị đánh à?
Trung úy Sơn - chỉ huy đơn vị Phi - bật lên mấy tiếng cục cằn:
- Bọn phá hoại.
Tiếng Phi thật gọn:
- Trung úy phải quyết định đi.
- Cậu đi lo cho người bị thương.
Phi thấy mệnh lệnh của Sơn thật vô lý. Một sĩ quan Trung đội trưởng ở giữa “chiến cuộc” đi lo cho một người bị thương trong khi cả đơn vị... đang bị thương. Chàng uất ức quay sang nói với Huy:
- Trung sĩ đi lo cho người bị thương.
- Tôi gọi xe cứu thương rồi.
Sơn trừng mắt nhìn Phi:
- Tôi muốn anh lo việc này. Liên lạc với tôi bằng máy truyền tin.
Nói rồi Sơn lừng khừng bỏ đi. Huy nhìn Phi:
- Bây giờ Thiếu úy định sao?
Phi nổi cáu nói lớn:
- Ông Trung úy còn chưa định nổi nữa là thằng Thiếu úy này. Anh không thấy sao?
- Chẳng lẽ chúng tôi bị đánh mà im à?
- Tự vệ.
- Bằng cách nào dùng lưỡi lê nhé?
- Dùng lưỡi lê thì ở tù.
Huy cũng đã nổi khùng lên, giọng chàng trở nên cục cằn, xấc láo, chàng lụng bụng:
- Chỉ có mỗi cách là đi trốn. Mẹ kiếp! Lính đi trốn còn gì là lính. Ném cha nó súng đi, cởi bố nó quần áo ra.
Không biết những tiếng ồn ào có che lấp được những tiếng lụng bụng của Huy hay không. Phi lảng nhìn đi nơi khác. Những tiếng còi xe cứu thương hụ lên não nuộc. Phi rùng mình nhìn về phía đám đông mà chàng đoán là người lính bị thương của chàng nằm đó, Phi kêu người cầm máy vô tuyến rồi đi dọc theo lề đường. Những cuộc xô sát vẫn diễn ra cùng với những tiếng kêu la ơi ới. Phi có cảm tưởng những người đồng đội thuộc cấp của chàng đang nhìn chàng bằng một đôi mắt mất hết tin tưởng. Khi ở chiến trường chàng kiêu hãnh bao nhiêu thì bây giờ chàng thấy tủi hổ bấy nhiêu. Không còn gì khổ sở, đau đớn cho bằng một người chỉ huy, trong những lúc khó khăn nhất mà thầm hiểu rằng những người đồng đội thuộc cấp của mình không còn tin tưởng gì mình. Lòng hiếu thắng nổi dậy, tự ái bị tổn thương. Phi muốn có một quyết định dứt khoát hoặc là tấn công. Nhưng suy nghĩ mãi Phi thấy mình không đủ thẩm quyền để quyết định việc này. Rút lui hay tấn công chàng cũng đều bị khép vào tội vi phạm huấn luyện quân sự. Chàng cay đắng đưa mắt nhì những thuộc cấp của chàng dã trốn chui trốn lùi vào cả những góc mái hiên, những bãi cỏ bên đường.
Thỉnh thoảng một đồng đội của chàng nhào ra bám lấy chàng mà hỏi:
- Bây giờ làm sao Thiếu úy?
Phi chỉ biết cố tạo mộ nụ cười hiền hòa:
- Đợi lệnh thượng cấp.
Câu trả lời và nụ cười của Phi cho chính Phi cái cảm giác là mình lì lợm, mình lừa gạt cả những thuộc cấp. Sự đau đớn đến tê buốt. Phi cúi đầu đi, im lặng chịu đựng giữa cảnh hỗn loạn.
Lòng Phi cũng rã rời, không khác gì cảnh hỗn loạn đau thương này trên hè phố. Chàng nổi lên cái ước muốn là chính chàng bị tấn công phọt máu đầu, chàng sẽ nằm lịm trên hè phố này. Như vậy là chàng trốn tránh, đầu hàng hay chàng muốn chứng tỏ với các bạn đồng ngũ của chàng rằng dù cho chính chàng bị tấn công chàng cũng đành im lặng, mọi người hãy theo gương chàng? Phi nói mà Phi không biết nữa, chàng chỉ biết rằng nếu bây giờ chàng có nói như vậy chắc cũng không ai tin.
- Anh Phi.
Tiếng gọi khiến Phi dừng lại, chàng ngơ ngác nhìn xuống đường. Đôi mắt Phượng rực sáng nhìn chàng, đôi mắt thật hồn nhiên làm Phi bỡ ngỡ. Bởi Phi đã mang nặng cái mặc cảm là mọi người xung quanh đây đều nhìn chàng thù nghịch. Chàng đứng im, Phượng vẫy chàng xuống đường, chàng vẫy Phượng lên hè. Phượng vừa cười vừa tiến tới:
- Trông anh dũng cảm lắm, đeo súng lục coi oai ghê.
Phi cười. Ai thì Phi tin rằng họ mỉa mai chàng chứ còn Phượng thì không. Nhất định Phi không tin Phượng mỉa mai chàng, Phi cũng gật gù:
- Còn Phượng đi biểu tình coi cũng hùng lắm!
Phượng cười khanh khách:
- Thật hả anh! Anh đừng bắt em nghe!
Phi lắc đầu:
- Em xem, anh có nhiệm vụ bắt người đâu! Anh chỉ có nhiệm vụ đề phòng kẻ thù lẩn lút vào đây phá hoại, bạo động. Thế thôi!
- Nghĩa là anh giữ an ninh cho đoàn biểu tình?
- Phải hiểu như vậy.
- Thật không?
- Em có thấy lính anh bị đánh chảy máu đầu nằm ở sạp báo kia không? Xe cứu thương vừa tới mang đi đó.
Phượng gật nhẹ:
- Em thấy.
- Vậy ai đánh bọn anh?
Đôi mắt Phượng loáng một chút nghi ngờ. Nàng không biết phải trả lời câu hỏi của Phi ra sao, nàng cố tạo một nụ cười:
- Ai đánh thì em không biết, nhưng riêng chúng em, chúng em ủng hộ quân đội.
Phi hỏi lại một câu mà Phượng vừa hỏi:
- Thật không?
- Thật. Em hô “hoan hô quân đội” to nhất.
- Anh có nghe thấy mà.
Biết là Phi nói đùa, Phượng cất tiếng cười ròn tan. Một vài người bạn Phượng cũng mon men tiến tới Phượng chưa kịp giới thiệu, một cô đã nói xen vào:
- Tôi thấy một quân nhân của anh đánh một thanh niên.
Phi liếc nhìn soi mói người con gái lạ mặt. Cô ta có một khuôn mặt đầy trứng cá, người to và đen, chiếc áo chemise màu xanh sắn cao tay, chiếc quần “din” bó sát lấy cặp đùi nở nang. Cô ta có vẻ là một nữ võ sĩ hơn là một sinh viên. Phi nhũn nhặn trả lời:
- Tôi sợ cô lầm.
Phượng giới thiệu với Phi:
- Linh, bạn em. Vô địch bơi lội đó.
Phi nghiêng đầu:
- Thiếu úy Phi hân hạnh gặp cô.
Linh bất chấp lịch sự, nàng còn mãi cãi về ý kiến của mình:
- Tôi không lầm, tôi thấy rõ ràng anh lính đứng ở chỗ bảo sanh viện đánh một thanh niên toan giựt súng của anh ấy vì đám biểu tình đi qua mà anh ấy chĩa ngang lưỡi lê, lỡ đâm phải đồng bào thì sao?
- Tại người kia đòi giật súng thì... bắt buộc người lính của tôi phải tự vệ.
- Tự vệ bằng cách đuổi đánh?
- Vì người kia giật súng.
Phượng xen vào giảng hòa:
- Mình hoan hô quân đội mà đời nào các anh ấy đánh. Có lẽ ông kia hăng quá.
Phi cũng cười nửa muốn nhận lỗi:
- Lính của tôi cũng hăng. Không thế thì đánh nhau sao được.
Mấy người đứng đó cùng cất tiếng cười. Ở ngã tư một vụ lộn xộn huyên náo lại xảy ra. Đám người ùa lên đâm chạy ngược trở lại, gậy gộc khua lốc cốc, còi xe cứu thương, xe cứu hỏa, xe cảnh sát ở khắc các ngã đường. Người ta xô lấn xuống đường phố. Người binh nhất giữ máy truyền tin cố chen lấn tới chỗ Phi:
- Thưa Thiếu úy, có Hồng Hà gọi.
Phi biết ngay Trung úy Sơn, chàng giật lấy ngay:
- Cửu Long một, tôi nghe đây.
Tiếng Sơn vang lên trong máy:
- Mình có nhiệm vụ hợp lực với các cơ quan bạn đẩy lui cuộc biểu tình, phá vỡ mọi mưu toan đưa hình ảnh ra ngoại quốc làm mất uy tín của chính phủ. Anh nghe tôi rõ không, trả lời!
- Tôi nghe anh bảy phần mười.
Sơn nhắc lại mệnh lệnh. Phi trả lời bằng cách lặp lại những gì Sơn vừa nói. Buông máy xuống rồi mà Phi còn đứng như người ngẩn ngơ. Mệnh lệnh đó có nghĩa là đơn vị Phi phải ra tay phá vỡ cuộc biểu tình này ngăn cấm các phóng viên ngoại quốc không cho chụp hình. Việc ngăn cấm các phóng viên ngay từ phút đầu Phi đã để ý thấy có một số nhân viên của một cơ quan nào đó, vận thường phục, đã dùng mọi thủ đoạn làm rối, và đó chính là điều Phi không hiểu nổi. Tại sao lại phải bưng bít dư luận trong khi chính phủ tuyên bố là có chính nghĩa? Băn khoăn với ý nghĩ đó, Phi đứng sững giữa đường phố tràn ngập những người. Bây giờ mệnh lệnh đã rõ ràng: “Phải phá vỡ cuộc biểu tình này”. Phi thấy khuôn mặt nào xung quanh chàng cũng có những nét vừa đáng thương vừa lì lợm khó chịu.
Làm thế nào để giải tán đám người này? Họ đứng như kiến cỏ, mạnh như nước vỡ bờ. Một người họ có thể mềm yếu như một giọt nước, nhưng ngàn người họ có thể mạn như sóng biển, không có gì ngăn cản nổi. Phi trở lại truyền mệnh lệnh cho Huy. Chàng hỏi Huy một câu mà Sơn đã hỏi chàng:
- Tôi muốn biết ý kiến của anh?
Huy vốn là người nông nổi, cuồng tín với chế độ nên anh ta đứng suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Thiếu úy cho dùng lựu đạn khói?
Phi lắc đầu:
- Điên à? Anh còn nhớ vụ ở Huế chứ? Kẻ thù có thể lợi dụng cơ hội này vu cáo cho quân đội giết hại đồng bào.
- Nhưng đồng bào bị kẻ thù lợi dụng, kẻ thù giật dây làm thế nào được! Lúc đó là kẻ thù hết.
Phi phì cười:
- Quan niệm như anh rồi chẳng mấy lúc xung quanh mình toàn là kẻ thù.
Huy vẫn hậm hực:
- Cứ một vài phát súng nổ lên, vài quả lựu đạn khói ở bốn đầu đường là chạy hết. Muốn giải tán mà... năn nỉ “chúng nó” thì còn lâu...
Phi vỗ vai Huy thân mật:
- Đừng có nóng, rồi đâu sẽ vào đấy. Tôi cũng không biết làm gì hơn là chờ lệnh thượng cấp.
Rồi sau đó Phi lại bỏ đi dọc theo hè phố nơi những cặp mắt đồng đội thuộc cấp của chàng đang nóng lòng chờ đợi một quyết định: hoặc tấn công hoặc là bỏ đi. Phi đã hiểu từ lâu trạng thái của các bạn chàng, nhưng chính chàng cũng đang phải chịu đựng. Đi đến cuối phố, Phi thấy Toàn đang đứng với mấy người bạn trước cửa một nhà làm nệm cao su, nhưng Phi lánh mặt. Chàng không muốn gặp Toàn trong giờ phút này, mặc dầu chàng tin rằng Toàn đã thấy chàng có mặt nơi đây. Đối với Toàn bây giờ, bỗng Phi thấy có một cái gì xa cách, sự đối diện lúc này chỉ làm cho hai người cách xa nhau thêm mà thôi. Phi tránh Toàn và chàng tự hứa thầm là chàng sẽ tránh Toàn nhiều hơn nữa trong nhiều hoàn cảnh khác nhau. Bỗng dưng lòng Phi có một cái gì vướng mắc nghèn nghẹn mà Phi cũng trốn luôn không muốn tìm hiểu cả nguyên nhân.
Sưu tầm: casau
Nguồn: vantuyen.net
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 18 tháng 6 năm 2013