← Quay lại trang sách

Chương 8 (tt)

Jonathan ngồi tựa về sau, ngẩng đầu nhìn trân trân lên trần nhà, tự hỏi phải làm thế nào mới có thể giúp nàng vượt qua được sự sợ hãi. Hàng chục sách lược lướt qua trong đầu, và trong số đó nhất định sẽ có một phương án tối ưu. Anh đã từng nói với nàng mình không phải là người tốt. Rõ ràng anh đã không hề xử sự tử tế trong quá khứ. Nhưng anh cũng không muốn trở thành một gã lưu manh vô lại như cha mình. Anh cân nhắc các khả năng và lên danh sách những phương án có thể thực hiện.

Mục tiêu chính là giúp nàng vượt qua nỗi sợ hãi. Nàng không muốn sống như một người ẩn dật, và đó là một lợi thế.

Giải pháp phần lớn nằm ở niềm tin. Nàng phải học cách tin tưởng anh, phải nhận ra được nguy hiểm thực sự là từ cuộc nổi dậy chứ không phải các yếu tố tự nhiên ngoài kia.

Phu nhân Lanfordshire.” Cain Sinclair nghiêng mũ và chờ Phu nhân Lanforshire nhận ra mình. Cạnh bên bà, Margaret Andrews chăm chú nhìn anh ta. “Tiểu thư Andrews”, anh nói tiếp.

“Thật là ngạc nhiên khi gặp anh, anh Sinclair. Tôi không bao giờ nghĩ có thể gặp được anh vào gần dịp Giiasng sinh như lúc này, nhất là khi em trai anh vẫn còn ở Scotland.”

Cain lờ đi lời nhận xét đó. Anh ta đã hứa với Jonah sẽ trở về trước đêm Giáng sinh, và anh ta sẽ làm thế dù có phải trả thêm nhiều đồng xu quý giá cho người đánh xe. Dù em trai của anh ta đã được mười bốn tuổi và luôn khẳng định mình chẳng khác gì một người đàn ông trưởng thành, nhưng Cain vẫn không thích rời xa Jonah quá lâu.

“Tôi mang thêm tiền đến cho cô”, anh ta nói, đưa cái túi đựng những đồng xu cho Margaret. “Từ một bộ y phục khác mà chị cô đã làm. Lần này là ba mươi bảng.”

Đôi mắt của Margaret mở to khi nhận lấy số tiền, bàn tay anh chạm vào những ngón tay đeo găng của nàng. Trong tâm trí anh, tiểu thư Margaret Andrews đại diện cho cái mà người ta gọi là nghiêm trang. Mái tóc nâu được buộc chặt về sau như không có một sợi dư thừa nào thoát khỏi búi tóc ấy. Mỗi phân vuông trên cơ thể đều thật chỉnh chu và hoàn hảo, từ phần mũi giày được đánh bóng kĩ lưỡng cho đến bộ váy áo nàng đang mặc trên người cũng được chăm chút cẩn thận, không tì vết. Margaret thuộc kiểu phụ nữ cầu toàn, và hoàn toàn khó gần. Chính vì thế, anh rất thích trêu chọc nàng, quan sát những biến đổi trên khuôn mặt nàng.

“Chưa gì mà con bé đã may một bộ váy áo khác rồi sao?” Phu nhận Lanforshire há hốc miệng nhìn túi tiền và Sinclair đưa mắt nhìn Margaret dò hỏi, nàng lắc đầu như muốn bảo anh đừng nói cho mẹ nàng biết, nếu không nàng sẽ giết anh ta chết ngay lập tức.

Thật thú vị.

Cian nhún vai. “Tất cả đều ở đây. Và nếu bà muốn biết thì tôi đã mang thêm vải cho tiểu thư Andrews.”

“Cậu Sinclair, cậu thật tốt nhưng chúng tôi không còn cần những dịch vụ của cậu nữa. Con gái tôi không thể tham dự vào những chuyện mua bán thế này, nó sẽ ảnh hưởng đến chuyện hôn nhân sau này của con bé.”

Lại thêm một cái nhìn cảnh cáo từ Margaret. Có vẻ như anh bị kẹt giữa vụ này rồi.

Khi tiểu thư Andrews đưa trả lại phần của Sinlair, trong một phần của giây, những ngón tay nàng giữ chặt lấy tay anh ta. Chỉ một phần của giây nhưng cũng đủ cho anh ta biết nàng có chuyện muốn nói.

Sincliar chào từ biệt và bỏ đi theo lối riêng dành cho người hầu. Anh ta đứng bên ngoài đợi gần năm phút. Hơi thở phả một làn khói nhẹ vào không khí buổi sớm mai và anh đứng tụa lưng vào tường nhà cho đến khi Margaret xuất hiện, ngoái đầu nhìn lại sau lưng để chắc chắn không ai theo sau mình.

Nàng nấp sau một cây trắc bá, vẫy tay ra hiệu anh đi theo mình. Anh bước tới gần, nàng thì thầm, “Ba mươi sao? Làm sao lại có người chịu trả tới ngần ấy tiền?”

“Tôi đã nâng giá”, anh thông báo. “Chị gái cô gửi một chiếc áo ngực ren đen.”

“Đen sao?” Gương mặt nàng lộ rõ vẻ không thể tin nổi. “Nhưng màu đó chỉ dùng cho tang lễ.”

Sự ngây thơ của nàng khiến anh thấy thích thú. “Bất kì gã đàn ông còn hít thở bình thường nào cũng thích nhìn phụ nữ khoác lên mình loại lụa đen. Đặc biệt là cái thứ vải ren lại chẳng thể che phủ nổi...”

Nàng đưa tay che miệng lại. “Đừng nói.” Má nàng đỏ bừng nhưng anh không thể cưỡng nổi ý muốn đặt lên tay nàng một nụ hôn nhẹ. “Anh Sinclair.” Nàng đứng thẳng, ngẩng lên. “Chúng tôi sẽ không bán thứ gì khác ngoài những chiếc váy mà Victoria may.”

“Áo ngực sẽ bán được nhiều tiền hơn”, anh ta nhận xét. “Tôi đã dùng tên mà em gái cô đặt – Aphrodite’s Unmentionables. Bà Beatrice đã giới thiệu món hàng mới này tới tất cả các tiểu thư và phu nhân.”

“Lương tâm tôi không thể cho phép chị mình tiếp tục bán thứ trang phục tai tiếng như thế nữa. Nó không... không quý phái.”

Cain không thể không mỉm cười. “Cho nên tất cả các quý cô nương đều muốn có nó.” Anh đặt hai tay hai bên nàng, ép sát nàng tựa vào tường. “Không gì kích thích bằng nhìn thấy một người phụ nữ có vẻ ngoài đứng đắn nhưng bên dưới lớp quần áo lại là một kẻ tinh quái và phóng đãng.”

Margaret ngước mắt nhìn anh, đôi mắt xanh xám đầy vẻ lo lắng. “Tôi không muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến danh tiếng gia đình. Đúng là chúng tôi cần tiền, nhưng nếu ai đó phát hiện ra chuyện này... chuyện hôn nhân của tôi coi như xong.”

“Bí mật của cô sẽ được tôi giữ kín”, anh hứa chắc.

“Anh sao?” Môi nàng mím chặt, cúi đầu nhìn xuống đất. “Anh là người không bao giờ thèm quan tâm đến bất cứ ai hay bất cứ thứ gì. Anh cũng sẽ không thèm quan tâm đến chuyện chúng tôi có bị hủy hoại hay không.”

“Tôi quan tâm tới em trai mình,” anh thề. Anh đưa tay nâng cằm nàng, ra lệnh, “Tôi làm chuyện này cho em trai mình. Không phải tôi làm vì cô hay vì mấy chị em gái của cô. Tôi sẽ lấy đúng phần của mình theo thỏa thuận và giữ kín bí mật của cô. Nhưng tôi không phải một thằng nhóc chạy việc cho nên đừng bao giờ đối xử với tôi như thế.” Cain bước đi nhưng vẫn đưa mắt nhìn nàng. “Và có thể cô cũng nên cho mẹ mình biết là chị gái Victoria của cô đang để một người đàn ông ở trong nhà với mình. Nếu cô muốn lo lắng chuyện ai đó bị hủy hoại vậy thì người cô nên lo lắng chính là chị mình.”

Và anh ta ngả mũ chào rồi bỏ đi.

Ba ngày sau.

“Chào buổi sáng.”

Victoria vừa bước vào phòng ăn liền nhìn thấy ngài Nottoway cầm trên tay một cái bát đựng đầy tuyết.

Nàng thật không hiểu là có chuyện gì. “Anh mang tuyết cho tôi sao?”

“Lần cuối cô chạm vào thứ này là khi nào?”, anh hỏi, chìa cái bát ra.

Cử chỉ của anh thật bất ngờ khiến nàng không biết phải làm gì. “Cũng đã lâu lắm.” Nhưng nàng cũng bước tới, chạm tay vào lớp băng tuyết lạnh giá nhưng êm mượt như tơ. “Vẫn lạnh như trong trí nhớ.”

“Hôm nay chúng ta bắt đầu chuyện cá cược luôn thôi.”

“Cứ tưởng là anh đã quên.” Đã mấy ngày trôi qua, nàng cũng chẳng nhắc lại vấn đề này, cứ nghĩ là anh đã đổi ý.

“Ta muốn đợi cho đến khi không còn phải dùng tới nạng nữa. Như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

“Anh nói cứ như thể tin rằng sẽ có công hiệu ngay trong sáng nay vậy.”

“Chuyện cũng không quá bi quan như vậy.” Anh nghiêng người tựa vào cây gậy Victoria đã cho mượn để đi lại, và tiến đến gần nàng hơn. “Ta đã hứa sẽ ở lại thêm hai tuần”, anh nhắc. “Bắt đầu sớm chừng nào tốt chừng ấy. Cũng gần lễ Giáng sinh rồi, còn món quà Giáng sinh nào tuyệt vời hơn điều này chứ?” Theo cái giọng điệu cứ như là chuyện hiển nhiên đó, nàng cảm thấy đúng là thử một chút cũng chẳng hại gì. Nàng đặt bát tuyết xuống và cùng anh quay ngược ra hành lang. “Cô tin ta chứ?”

Vấn đề không phải là tin anh hay không. Vấn đề là nàng có tin tưởng chính mình hay không. Cứ mỗi lần định bước ra ngoài, nàng lại thấy sợ hãi. Nhưng nàng chỉ giữ suy nghĩ đó cho riêng mình. “Ý anh là sao?”

“Cho ta thấy cô có thể đi được bao xa”, anh nói.

“Tôi đã nói với anh rồi, tôi không thể bước ra ngoài.”

“Vậy thì bước tới cửa”, anh ra lệnh. “Mở cửa ra nếu được.”

Victoria đứng im quan sát anh. Mặc dù kế hoạch của anh có vẻ hợp lí nhưng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái với cái cách anh nhìn mình. Nàng do dự, không muốn đi bởi vì nếu làm thế anh sẽ có thể lập tức trông thấy nàng yếu đuối đến thế nào.

Sự căng thẳng dâng lên trong lòng, càng tiến dần về phía cửa, nàng càng cảm thấy hơi lạnh như ngấm sâu hơn vào da thịt. Từng bước, từng bước một, nàng tiến tới gần hơn cho đến khi chỉ còn cách cánh cửa hai sải tay.

“Cô chạm vào cửa được chứ?”, anh hỏi.

Nàng lắc đầu. Trái tim đã bắt đầu đập rộn lên trong lồng ngực, cả cơ thể trỗi lên sự kích động từ những sợ hãi vô nghĩa. Thứ duy nhất ngăn không cho nàng trốn tránh chính là ánh mắt theo dõi lặng lẽ của anh.

Anh tựa người lên cây gậy, bước đến cạnh bên nàng. “Nắm lấy tay ta.”

“Tôi không ra ngoài đâu”, nàng cảnh báo. “Chưa được.” Chỉ nghĩ đến chuyện anh sẽ ép mình bước thẳng ra khung trời băng giá bên ngoài, tay nàng bắt đầu run lên. Nỗi sợ hãi tăng dần lên, xâm chiếm toàn bộ cơ thể, nàng biết lần này cũng sẽ thất bại như mọi lần trước thôi.

“Nếu muốn thoát khỏi nỗi sợ hãi, cô phải đi bước đầu tiên”, anh ra lệnh. “Chỉ một bước thôi.” Không cho nàng do dự thêm chút nào nữa, anh nắm lấy tay nàng.

Nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ dù anh đã tiến thêm một bước. “Tôi muốn lắm, nhưng tôi kh... không thể.”

“Nhắm mắt lại.”

“Không, thật đó, tôi...”

“Làm đi”. Anh đưa một tay lên trán, che trước mắt cho đến khi nàng làm theo lời mình. Trong khoảnh khắc đó, anh đứng ngay bên cạnh nàng, đặt tay lên vai nàng. “Cô có thể bước tới nhưng vẫn nhắm mắt lại, được chứ?”

Nàng lắc đầu. Chân như mọc rễ, nỗi sợ hãi dâng trào cuồng loạn. “Tôi xin lỗi.”

“Vậy là cô cần một thứ gì đó khiến cô xao lãng một chút.”

Nàng không biết anh định làm gì cho tới khi, không hề báo trước, anh cúi người, môi anh phủ lấy môi nàng. Mắt nàng mở to nhưng anh không ngừng lại.

Mọi người đều có thể nhìn thấy bọn họ đứng ngay trước cửa nhà. Bối rối dâng lên khiến nàng phản ứng theo cách mà chính bản thân mình cũng không sao tưởng tượng nổi. Đôi môi nóng ấm của anh hòa quyện với môi nàng, và nàng nhận ra mình đã đánh giá thấp người đàn ông này. Anh ta sẽ không bao giờ chấp nhận việc nàng từ bỏ hay lại để bản thân mãi nằm khuất trong bóng tối. Nụ hôn cứ tiếp tục, đòi hỏi phản ứng từ nàng.

Cảm giác không như lần trước. Giờ là ham muốn chinh phục, bất chấp mọi lo ngại của nàng, mãnh liệt đòi hỏi cho đến khi nàng không còn cách nào khác mà phải làm theo ý anh. Lưỡi anh trượt trên môi nàng, buộc đôi môi đó hé mở và khi nàng hổn hển tìm lấy hơi thở, anh nhanh chóng xâm lược vào nơi ấm ấp đó với sự công kích gợi tình.

Để giữ thăng bằng, nàng đưa tay vịn lấy vai anh. Nàng nhắm mắt lại, hoàn toàn cảm nhận được bàn tay anh đang di chuyển dọc theo lưng mình, kéo nàng tới sát gần hơn cho đến khi đùi nàng chạm vào đùi anh.

“Chúng ta không nên”, nàng thì thầm giữa môi anh. “Sẽ có người nhìn thấy.”

“Thì cứ mặc bọn họ.”

Nàng chưa kịp ổn định lại suy nghĩ của mình thì môi anh lại phủ lấy môi nàng lần nữa, nụ hôn dần xuống tới hàm, chuyển về sau dái tai, vùng nhạy cảm của cơ thể. Cảm giác gai gai chạy rần rật khắp cơ thể, và thay vì đẩy anh ra xa, nàng lại kéo anh vào gần mình hơn. Nàng cảm nhận được bằng chứng kích thích của cơ thể anh chạm vào mình và đến lượt cơ thể nàng cũng nảy sinh phản ứng.

“Ta chưa bao giờ hứa sẽ không thử quyến rũ nàng,” anh nói, buộc nàng tiến gần hơn nữa. Môi anh lại chiếm đoạt môi nàng trong khi bàn tay anh hạ dần xuống hông. Victoria thở hổn hển và nàng không còn tìm được lý do gì để khiến anh thôi không chạm vào mình nữa.

Và rồi nàng cảm nhận được một làn hơi lạnh bất ngờ xâm chiếm. Không khí lạnh xộc vào da thịt và Victoria giật mình rời khỏi anh. Nàng đang đứng ngay trước khung cửa mở. Bên ngoài, tuyết vần vũ trong không khí, tốc thẳng vào nàng.

“Thấy chưa”, anh thì thầm. “Cô đã làm được thế này rồi đấy.”

Nhưng thay vì cảm thấy chiến thằng, nàng chỉ muốn chạy trốn. Cơ thể nàng đang run lên dữ dội, không khí lạnh nhắc cho nàng nhớ tới cái đêm khủng khiếp đó khi nàng chỉ có một mình. Nàng không sao thở nổi, và khi cố đẩy anh ra xa, anh lại càng ôm nàng chặt hơn.

“Được mà, Victoria. Chỉ thêm một bước thôi mà.”

“Không”, nàng hổn hển. Không chỉ là một bước. Đó là con đường hướng đến cơn ác mộng của nàng, một nỗi sợ hãi kinh hoàng mà nàng không còn cách nào thoát khỏi. Nàng giật mạnh, tách mình ra khỏi anh, chạy ngược lên cầu thang bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Để mặc anh đứng đó cùng với làn khí lạnh mờ mịt cuộn tròn sau lưng, đôi mắt vẫn dán chặt lấy bóng hình vừa biến mất.