Chương 10
Suốt năm ngày qua, đám phụ nữ dành hết thời gian để cắt lụa, rồi ngồi may vá khắp mấy căn phòng trong nhà. Jonathan đã thoáng nhìn thấy mấy màu sắc và một số đồ nội y có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải điên lên. Dù cho cánh phụ nữ có nhướng mắt ngạc nhiên trước sự hiện diện của anh nhưng họ vẫn giữ khoảng cách. Và đúng như lời hứa, Victoria đã trả lương cho bọn họ dù anh không biết được nàng lấy tiền từ đâu. Có lẽ từ khoản tiết kiệm cá nhân cũng không chừng.
Tạ ơn trời đất, cuối cùng cũng đã đến Giáng sinh và tất cả mọi người đều đã đi hết. Ngay cả mấy người hầu, Victoria cũng cho phép họ nghỉ vài ngày.
Jonathan chống cây gậy, khập khiễng đi dạo khắp trong bếp tìm thức ăn. Anh lấy một đĩa gan ngỗng lạnh và cắt một khoanh bánh mì mứt khô mà bà Larson đã chuẩn bị sẵn từ đêm trước. Bữa ăn có vẻ đơn giản nhưng ít nhất có thể chống đói.
Anh vừa giữ đĩa thức ăn trong tay, vừa cố tìm cách giữ thăng bằng, từng bước trở về phòng ăn. Victoria đang ngồi cạnh cái bàn ăn bằng gỗ gụ, xung quanh chất đầy vải vóc. Nàng đang bận rộn khâu phiến sừng vào một mảnh vải. Khi trông thấy anh, nàng đỏ bừng mặt, vội gom số quần áo lại tìm cách che đậy việc đang làm.
“Chào buổi sáng”, nàng cất tiếng. “Tôi không nghĩ là anh dậy sớm thế này.”
“Giáng sinh vui vẻ”, anh đáp lời, đặt đĩa thức ăn xuống bàn. “Ta nghĩ có lẽ cô cũng đói.”
“Giáng sinh sao?” Nàng đặt cây kim xuống, mỉm cười ngượng nghịu. “Tôi hoàn toàn quên mất.”
“Xem ra cô không có quà cho ta rồi, đúng không?”, anh đánh bạo.
“Tôi sợ là mình chẳng thể ra ngoài để mua được món gì cho anh.” Nhưng rồi nàng nhận ra anh đang tìm cách trêu mình nên chỉ mỉm cười. Tóc của nàng được búi qua loa, những sợi vàng loăn xoăn thả xuống cổ. Anh chỉ muốn đưa tay chạm vào, kéo cây ghim cài tóc xuống để trông thấy mái tóc nàng buông xõa xuống vai.
Mặc dù biết nàng là một phụ nữ nghiêm trang nhưng anh cũng đã nhìn thấy một mặt khác trong tính cách nàng, một mặt mà anh chưa từng ngờ tới. Giờ khi đã biết được nàng tốn hàng giờ để tạo ra thứ đồ lót quyến rũ kia, anh lại càng thấy nàng cuốn hút hơn. Anh mường tượng trong đầu cơ thể mảnh mai của nàng ẩn hiện trong làn lụa đỏ và ren, chiếc áo lót ôm sát những đường cong cơ thể phụ nữ rồi nới rộng ra.
Ở cạnh bên nàng, ý thức về danh tiếng của anh bị lung lay không ít. Anh chỉ muốn lôi kéo người phụ nữ này, muốn đánh thức những ham muốn trong nàng cho đến khi được hoàn toàn tận hưởng hương vị ngọt ngào của da thịt và được nhìn thấy nàng bùng nổ.
Nàng chính là một trái cấm mê hoặc, nàng quá ngây thơ để trở thành một người tạo ra thứ quần áo như vậy.
“Cô đang làm gì vậy?” anh hỏi dù rằng hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện. Anh muốn nghe xem nàng có thể biện hộ thế nào.
“Chỉ… chỉ là ít quần áo của phụ nữ thôi mà.”
“Với phiến sừng đó”, anh nói thêm, “ta cứ nghĩ là cô đang may áo nịt ngực”.
Má nàng đỏ bừng. “Sao anh lại nghĩ đến một chuyện như thế chứ?”
“Thư của em gái cô. Và hôm trước ta vô tình nghe được cuộc trò chuyện của cô và vợ mấy người tá điền.”
“Sao tự dưng lại đọc thư của em gái tôi? Nó có liên quan gì đến anh đâu.” Nàng đặt tay lên bàn, ánh mắt lộ vẻ hoang mang.
“Cô đã để mở nó.” Anh tựa người vào bàn, không phủ nhận lỗi lầm của mình. “Nhưng dù không đọc thì cũng chẳng khó gì để đoán ra cô đang làm gì.”
Victoria cứng người như thể không biết phải trả lời thế nào. Cuối cùng, nàng ngước lên, đôi mắt xám dán vào anh nhận xét, “Tôi đoán chắc là anh thấy kinh khủng lắm”.
Jonathan đưa tay lấy một mẩu vải bị giấu sau lưng nàng và nhìn thấy cái áo nịt ngực mới được làm từ vải satin màu tím. Anh lướt ngón tay trên làn vải, cảm nhận lớp đệm lót bên dưới áo. Có lẽ nó giúp ngực của phụ nữ trông lớn hơn một chút. Anh không biết nên bật cười hay tỏ ra giận dữ.
“Cô đang bán thứ đồ ngụy trang, tiểu thư Andrews.”
“Không phải ngụy trang,” nàng cắn môi, giật cái áo trở về. “Chỉ là hỗ trợ mà thôi. Dành cho những người kém may mắn.”
Jonathan cố không cười. “Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu một anh chàng không may phát hiện ra đường cong của quý cô mà mình yêu thích thật ra chỉ là đồ giả?” Nàng nhún vai, hành động đó cho anh biết mình thực sự đã dồn được nàng vào thế bí. “Đồ ngụy trang”, anh lập lại.
“Được rồi, được rồi, anh nói đúng. Nhưng tiền kiếm được từ việc may số nội y này lại nhiều hơn khoản thu được từ số váy áo mà trước giờ tôi đã làm.” Nàng cầm kim, bắt đầu tiếp tục khâu tấm satin tím. Cây kim trong tay nàng không ngừng đâm lên đâm xuống miếng vải tạo thành những đường may nhỏ dính chặt miếng vải vào phần khung xương. “Có thể với anh đây là việc làm đáng hổ thẹn nhưng nó lại mang về một khoản thu nhập cho gia đình tôi. Và cho cả những người phụ nữ đó nữa.”
“Vậy khi bí mật này bị phơi bày cô tính làm gì? Cô nghĩ cha mình sẽ phản ứng thế nào khi biết những gì cô đã làm?”
“Cha sẽ không biết chuyện này. Sinclair là một người kín tiếng.”
“Ở Luân Đôn này chẳng có gì là kín đáo cả, thưa tiểu thư Andrews”, anh thẳng thừng. “Nếu không ai biết người đã tạo ra những bộ trang phục Aphrodite’s Unmentionables thì người ta sẽ lại càng điên cuồng tìm hiểu cho bằng được bí mật đó. Chuyện này sẽ khiến cho quân nghiệp của cha cô tiêu tán hết.”
“Chúng tôi làm gì có sự lựa chọn nào khác”, nàng phản đối. “Mẹ đã dùng phần lớn tiền của cha để sửa sang căn nhà ở Norfolk và rồi trả tiền thuế nữa. Trừ khi chúng tôi có đủ tiền trả hết nợ, nhưng làm thế chẳng khác nào bán cả căn nhà này đi.”
“Mà cô thì không thể rời khỏi chỗ này.”
Nàng lắc đầu, cầm kim và tiếp tục công việc. Tâm trạng càng lúc càng ảm đạm hơn khi nàng không ngừng tự hỏi liệu mình có thể bước qua được cánh cửa chính kia không.
Jonathan băng qua phòng, tựa vào cây can đến chỗ lò sưởi. Anh ném thêm vài viên than bùn vào lò sưởi rồi hỏi, “Cô đã bảo những người vợ của mấy người tá điền làm gì?”
“Chúng tôi đã cắt vải xong và tôi cũng cho họ thấy mẫu. Họ sẽ khâu tất cả lại với nhau và tôi sẽ chỉ vài người cách lồng phiến sừng vào.”
“Có vẻ như cô thích làm chuyện này, đúng không?” Anh có thể nhận ra điều đó trong giọng nói nàng, đầy vui vẻ và thích thú.
Cây kim trong tay không ngừng xoay chuyển như khiêu vũ, và nàng gật đầu. “Tôi chỉ cho họ cách giúp đỡ gia đình, và khi Sinclair trở lại chúng tôi sẽ có cả tá mẫu sẵn sàng đem bán.” Nàng chèn thêm một miếng phiến sừng rồi thừa nhận. “Đây là công việc mà tôi chưa từng làm trước đây. Tôi thích cảm giác đầy thách thức này”.
Anh đứng cạnh ngọn lửa, hơ hơ tay. Nàng không hiểu ý nghĩ thực sự của nội y - một món đồ đầy quyến rũ khơi gợi những kẻ yêu nhau. Và dù anh hiểu nàng muốn kiếm thêm chút tiền nhưng sự ngây thơ có thể sẽ gây cản trở cho công việc của nàng ít nhiều.
“Cô đến đây với ta một lúc được chứ?” anh hỏi nhỏ.
Nàng vừa hoàn tất đường may và đặt miếng vải sang bên. “Tất nhiên là được. Có chuyện gì sao? Chân của anh, hay…”
“Không phải chân.” Anh nhìn chằm chằm vào hòn than đang cháy bùng lên khi nàng bước đến cạnh bên anh.
“Vậy thì chuyện gì?”
Anh đối mặt với nàng và khi nhìn thẳng vào gương mặt đó, anh nhìn thấy trước mặt mình là một người phụ nữ đầy quyến rũ, quyến rũ hơn bất kỳ người phụ nữ nào khác trên đời. Một người phụ nữ không lừa đảo, chưa từng một lần đòi hỏi của cải từ anh. Trái lại, chẳng thà nàng tự kiếm tiền. Dù có cuộc sống như một người ẩn dật nhưng anh vẫn cảm thấy nàng thật thông minh và anh hoàn toàn kính nể điều đó cũng như việc nàng sẵn sàng liều mình làm việc để trả cho các khoản nợ của gia đình.
Anh thích nàng. Và anh cũng tự thú nhận rằng mình đang rất thích từng giây từng phút được sống trong ngôi nhà này. Hai tuần vừa rồi, được sống như một người bình thường khiến anh thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Nàng không biết được thân phận thật sự của anh và chính vì thế mà cả hai có thể dễ dàng trở thành bạn bè.
Anh muốn làm gì đó cho nàng, chỉ để nàng biết rằng anh cảm thấy khoảng thời gian ở lại đây thật sự rất có ý nghĩ với mình. Và bởi vì lễ Giáng sinh đã đến nên đây đúng là thời gian thuận lợi thể hiện điều đó.
“Chúng ta chỉ còn lại vài ngày trước khi ta đi”, anh nhắc nhở nàng. “Franklin và mấy người thợ sẽ đến nhanh thôi.”
Tâm trạng của nàng chuyển sang ảo não, nàng đoán, “Anh lại muốn dẫn tôi ra ngoài nữa, đúng không?”
Không hẳn đó là tất cả những gì anh muốn làm nhưng nó lại là cách duy nhất khiến nàng tạm thời quên đi chuyện may vá. Jonathan vươn tay về phía nàng, đặt cây gậy sang một bên. “Ta chỉ muốn bước đi trên đôi chân của mình thôi. Chúng ta có thể đi dạo cùng nhau.”
Nàng hơi cảnh giác trước đề nghị đó. “Và nếu anh thất bại thì sao?”
Anh không trả lời nhưng ra hiệu bảo nàng tới gần. Nàng thở dài và nắm lấy tay anh. Jonathan kéo tay nàng vòng quanh eo mình trong khi tay anh đặt lên vai nàng. “Cô phải giúp ta giữ thăng bằng đó.”
Dù có hơi lo ngại trước sự gần gũi này nhưng nàng không đẩy anh ra xa. Thay vào đó, nàng dìu anh bước tới, cho phép anh dựa vào người mình khi cần. Cơ thể nàng ép sát vào cơ thể anh, mùi hương hoa dịu nhẹ từ mái tóc nàng tỏa ra phảng phất xung quanh. Những sợi tóc bướng bỉnh cuộn tròn ở cổ nhưng anh vẫn choàng tay qua vai nàng, cố không để bản năng tự nhiên làm chủ hành động của mình.
“Cô đã từng chạm vào cánh cửa”, anh nói. “Đi với ta, chỉ cần tới chỗ cửa thôi là được.”
Càng bước đến gần cánh cửa, bước chân nàng càng chậm dần. Jonathan vẫn giữ chặt vòng tay quanh vai nàng, đề nghị. “Ta sẽ đi cùng cô, từng bước một”.
“Anh không được giận nếu tôi thất bại đâu đấy.”
“Nếu như thế thì ta sẽ hôn cô”, anh nhẹ giọng đe dọa, hoàn toàn không chủ định làm thế. Nhưng đôi má ửng hồng của nàng cho anh biết nàng không hiểu rõ ý định thực sự của anh. “Hay là cô muốn thất bại?” Anh không bước tới trước, chờ đợi câu trả lời.
Nàng không nhìn anh chỉ nói. “Tôi sẽ cố hết sức.” Môi nàng mím chặt như thể đang cố tập hợp hết thảy mọi can đảm còn sót lại.
Anh siết chặt những ngón tay nàng ngầm bảo sẽ không có việc gì. “Nhớ đi, lúc trước cô cũng đã làm được còn gì.”
Nàng gật đầu, tiến thêm một bước nữa. Có chút do dự trong bước chân nàng và anh có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi đang bắt đầu ẩn hiện trên làn da. Để phân tán suy nghĩ của nàng, anh nói, “Kể cho ta nghe về mấy mẫu thiết kế của cô đi, ngoại trừ mấy món đồ nội y đó.”
Victoria nắm chặt tay anh, nhìn sâu vào mắt anh. “Chiếc váy cuối cùng mà tôi may có màu trắng với những sọc xanh da trời. Tôi may để tặng em gái.” Nàng lại tiến tới thêm một bước, và anh để mặc nàng tiến tới theo tốc độ hiện tại, anh không muốn buộc nàng đi tiếp khi vẫn chưa sẵn sàng.
“Em gái cô biết may vá chứ?”
Nàng lắc đầu. “Margaret có thể vá ít quần áo nhưng con bé không thích làm chuyện đó lắm. Nó chỉ thích sai phái mọi người thôi.” Vẻ tinh nghịch hiện lên trong ánh mắt nàng. “Dù rằng tôi là chị cả, nhưng con bé mới chính là người cứ không ngừng nói cho những người khác biết một quý cô nên cư xử thế nào cho phải phép. Tôi đoán con bé hẳn là phải thuộc lòng mấy quyển sách dạy nghi thức.”
“Còn những chuyện khác thì sao?”
Nàng lại bước thêm bước nữa nhưng sự căng thẳng dường như đã giảm bớt khi nàng kể về gia đình mình. “Juliette mới mười chín và rất giỏi tính toán. Con bé đã lén đọc những ghi chép của mẹ và phát hiện ra tình hình tài chính đang có vấn đề. Mẹ cứ luôn giả vờ mọi thứ đều ổn cả, nhưng Juliette nói cho chúng tôi biết là chúng tôi đã nợ tới vài nghìn bảng.” Nàng trấn tĩnh một chút. “Nếu chuyện may vá của tôi có thể giải quyết được vấn đề này thì có đem chút quần áo đi bán cũng chẳng có vấn đề gì.”
Anh không muốn thảo luận dù rằng đã ngầm quyết định sẽ giúp họ thanh toán hết những khoản nợ. Tiền bạc chẳng là gì với anh và đó lại là điều tối thiểu anh có thể làm cho gia đình này để trả ơn cứu mạng của Victoria.
Nàng tần ngần đứng gần bên cửa và anh lại hỏi thêm một câu thu hút sự chủ ý của nàng, “Còn em út của cô thì sao? Tôi nhớ cô có tất cả bốn chị em gái, đúng không?”
“Đúng vậy, Amelia mới mười sáu và con bé có tài khiến người khác cứ răm rắp làm theo những gì nó muốn. Thậm chí nó còn có thể bán lông cho cừu nữa kìa”, Victoria nhận xét.
Cả hai đang đứng ngay trước cửa và Jonathan vẫn còn đang nắm lấy tay nàng. Nàng trở nên nhợt nhạt, ánh mắt dán xuống sàn nhà. Cử động cứng ngắc của nàng cho anh biết, “Cô vẫn chưa sẵn sàng bước qua ngưỡng cửa này sao?”
“Không,” giọng nói vô cảm như thể nàng đang cố kìm nén nỗi sợ hãi vô bờ. Thấy dáng vẻ cố chống chế của Victoria, anh có thể thấy tất cả những gì nàng muốn làm chính là bỏ chạy.
Anh buông lỏng tay nàng, lúc này anh mới nhận ra nàng đang giữ rịt lấy tay mình như thể anh chính là sức mạnh giúp nàng đứng được ở chỗ này. Như thể nàng thật sự cần anh.
Trải nghiệm từ những năm tháng cô đơn lướt qua anh. Tay anh bao bọc quanh người nàng. Mấy năm qua, anh đã làm mọi cách để biến mình thành người giàu có nhất nước Anh. Và càng giàu có, cuộc sống lại như càng trống rỗng hơn.
Chỉ đến lúc này. Khi người phụ nữ này nhìn anh như một người đàn ông, không phải một ngài công tước. Và càng hiểu nàng, anh lại càng nhận ra nàng thật sự là một người hiếm có. Nàng có vượt qua được sự sợ hãi của bản thân hay không là điều mà anh không thể nói trước. Nhưng anh thấy mình cần phải giúp nàng, anh phải làm gì đó vì người khác một lần trong đời. Dù sao thì đây cũng đang là thời khắc của Giáng sinh.
“Sớm thôi, cô sẽ phải đến thăm mấy người tá điền”, anh nhắc nhở. “Để kiểm tra công việc của họ.”
Nàng lắc đầu. “Tôi muốn họ trở lại nhà này hơn.”
Anh đưa tay nàng vươn tới gần nắm cửa, những ngón tay nàng trở nên lạnh như băng. “Làm sao cô biết họ sẽ không may đồ giành cho bọn gái điếm?”
Victoria rụt tay khỏi nắm cửa. “Chỉ là chúng tôi may thứ quần áo… khác biệt, không có nghĩa là chúng tôi quyết định sẽ thiết kế quần áo cho những người như thế. Một vài bộ nội y được…” Nàng im bặt, nét mặt thay đổi như thể vừa có điều gì đó thoáng qua đầu. Nàng hít một hơi, nhìn anh. “Anh nói đúng, tôi chưa bao giờ nghĩ theo cách đó nhưng chúng tôi đơn giản chỉ cần phải làm thế.”
“Làm thế nào?”
Victoria rời khỏi vòng tay của anh, tách người ra rồi chạy vội lên cầu thang. “Tôi cần giấy viết.”
Anh trừng mắt nhìn nàng tự hỏi không biết nàng vừa nghĩ ra chuyện gì. Một phút, rồi năm phút, anh nhận thấy nàng không muốn trở lại. Nó khiến anh cảm thấy mình đã hoàn toàn bị bỏ rơi rồi.
Jonathan đi tới chỗ cầu thang, cân nhắc xem có nên đợi thêm nữa hay không. Cuối cùng anh quyết định thỏa mãn sự tò mò của bản thân. Anh tì người lên lan can, cố gắng dò từng bước lên tầng trên. Khi tới bậc nghỉ đầu tiên, anh gọi to, “Tiểu thư Andrews”.
Không có tiếng trả lời.
Anh làu bàu rồi cố nâng cái chân vô dụng bước tiếp. Có một cánh cửa phòng còn hé mở, và anh khập khiễng bước về hướng đó. Jonathan gõ cửa, nghe thấy tiếng nàng vọng ra. “Tôi vẫn chưa xong.”
Anh hé mắt nhìn vào trong, thấy nàng đang ngồi ở bàn làm việc, viết gì đó luôn tay. Jonathan mở cửa rộng hơn một chút. “Cô đang viết gì vậy?”
“Tôi đang vẽ phát thảo.” Nàng chấm bút vào hộp mực, vẽ nhanh hơn. “Nhiều thiết kế hơn.” Nàng quay người lại nhìn anh, hứng khởi đong đầy đôi mắt. “Anh nói đúng, anh nhìn xem này. Có rất nhiều loại phụ nữ khác nhau. Có những người thích kiểu giản dị, thùy mị. Cũng có những người… chà, họ thích kiểu…” Nàng ngừng lời, như thể không chọn được từ phù hợp.
“Quyến rũ?” anh hỏi lại.
“Tôi định nói là hơi ‘táo bạo’. Nhưng cũng có thể là có ý đó, anh có thấy thế không? Nếu người ta muốn mua một chiếc áo lót đẹp bằng lụa và những dải ruy băng, vậy thì ta sẽ làm cho họ.”
Anh tựa người vào cửa, tâm trạng hỗn loạn, vừa muốn ngăn cản không để nàng tiếp tục với những ý tưởng này… vừa muốn được nhìn thấy chính xác liệu trí tưởng tượng của nàng có thể đi đến đâu.
“Vậy kiểu ‘táo bạo’ mà cô đang hình dung trông thế nào?” anh hỏi, vòng tay trước ngực trong khi mắt chăm chú nhìn nàng.
Victoria đỏ bừng mặt, không trả lời cho câu hỏi của anh. Thay vào đó, nàng tiếp tục lia bút trên giấy dù tốc độ có chậm hơn khi nãy. Anh ngắm nàng một hồi trước khi lên tiếng đề nghị.
“Nếu cô dùng vải mỏng, tình nhân của những người sử dụng sẽ càng bị kích thích hơn khi nhìn thấy thân thể gần như trần trụi của những người phụ nữ mình thích.”
Cây bút rơi khỏi những ngón tay, nàng ngước mắt nhìn anh kinh ngạc. “Tôi không nên trò chuyện với anh về đề tài này. Mà thậm chí anh cũng không được phép vào phòng ngủ của tôi đâu.”
“Nói chính xác thì ta đâu có đứng trong phòng ngủ của cô. Ta chỉ đang đứng trong hành lang thôi.” Anh bắt đầu thích thú được nhìn thấy sự bối rối của nàng.
“Làm ơn đi mà”, nàng van vỉ. “Anh đi ra đi, để tôi làm xong chuyện này. Anh ở đây khiến tôi chẳng thể nghĩ ra được gì cả.”
“Cô có muốn ta nhìn qua bản phác thảo và cho ý kiến không?” anh hỏi. Anh thật nghi ngờ cái mức độ ‘táo bạo’ trong những bản vẽ của nàng, không biết có đủ táo bạo như nàng dự định hay không.
Nàng kinh hoàng phản đối, “Không, không được”.
“Lúc trước ta đã từng trông thấy áo lót rồi, Victoria. Thực ra, phải nói ta có một sở thích đặc biệt đối với…”
“Anh không cần nói ra.” Nàng gục đầu trên tay, xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Nhưng chẳng phải cô đang tự hỏi về chuyện đó sao?”
Anh không thấy hối hận chút nào khi trêu chọc nàng. Victoria Andrews là một người ngây thơ và không biết gì về chuyện nam nữ, thậm chí nàng còn chưa bao giờ trông thấy những mẫu áo lót gợi cảm. Anh mong là nàng sẽ bỏ cái ý tưởng này và trở lại với công việc may vá những bộ áo váy bình thường. Mà tốt hơn cả là đừng may gì hết.
Nàng lại cúi xuống tiếp tục làm việc, trán nhăn lại cùng với những nét phác thảo. Nếu anh không làm gì để ngăn nàng lại, anh sợ là nàng sẽ ở luôn trong này suốt đêm và bị cuốn vào công việc thiết kế.
Trước khi rời khỏi phòng, anh nói, “Trong vòng một tiếng nữa cô xuống lầu nhé?”
Nàng thở dài. “Sao nữa? Để anh lại tiếp tục trêu chọc tôi sao?”
“Bởi vì hôm nay là lễ Giáng sinh.” Anh không thích thú gì khi phải ở dưới lầu một mình, nhất là khi anh đã có kế hoạch cho cả hai.
Nàng nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt đã dịu lại. “Được rồi. Một tiếng nữa”