← Quay lại trang sách

Chương 7

Verena không tài nào chợp mắt được, nàng đã ao ước suốt buổi tối để có 1 lúc nào đó nàng có thể ngồi 1 mình trong bóng tối, cố sắp xếp những ý nghĩ của mình Nhưng khi giây phút đó đến, nàng lại thấy bối rối và cảm thấy chẳng thoải mái tí nào cả nên nàng ra khỏi giường, đi đi lại lại trong phòng, làm sao nàng có thể đến gặp công tước rồi nói với chàng:

- Em họ ông là 1 tên cướp vàng, em họ ông đã cố tình giết chết những người bảo vệ xe chở vàng Vấn đề có vẻ thật phức tạp, thật tồi tệ, nàng biết rõ giờ đây mình lo lắng cái gì

Một vấn đề thực sự nguy ngập mà nàng sẽ phải đương đầu, nhưng nàng không muốn thừa nhận dù là với chính mình. Nàng có thể thấy rất rõ là Giles đang ngồi cạnh trong phòng khách sau khi ông nội nàng đuổi anh đi và không bao giờ muốn anh quay lại

- Làm sao ông có thể làm thế với tôi được chứ, anh đã giận dữ quát lại, tôi cũng là 1 người trong dòng họ Winchcombe mà Anh nhìn nét mặt Verena và đính chính lại –

Dù sao đi nữa thì cũng có nửa dòng máu của dòng họ Winchcombe chảy trong huyết quản tôi mà. Làm sao ngài dám cư xử với tôi 1 cách hèn hạ như vậy?

Lần đó Verena đã dịu dàng an ủi anh

- Em nghĩ về anh như 1 người của dòng họ Winchcombe, nàng nói, và để chứng tỏ những gì em nói là sự thật, em sẽ kể cho anh nghe 1 bí mật

Và nàng kể cho anh nghe về nơi cất giấu những bí mật trong hầm rượu, nơi các tu sĩ đã cất giấu chìa khóa. Một bí mật của nhiều thế hệ nay ông nội mới kể cho nàng biết vì không có cháu trai để kế vị. Nàng nhớ lúc đó nàng kể những gì cho Giles nghe đối với nàng rất quan trọng nhưng nàng không biết anh không thích thú gì với bí mật cả. Thật ra anh cũng cố gắng kiên nhẫn ngồi nghe nàng, đắm mình trong mối bất bình riêng của mình: thầm càu nhàu vì ông nàng không trả hết nợ cho anh, rồi lại oán trách 1 cách chua xót là đã bị lăng mạ Nhưng giờ đây Verena đang phải đối mặt với sự thật, nàng đã biết rõ, nàng phải nhìn nhận điều này, lúc khám phá ra chùm chìa khóa đã biến mất, đồng thời cửa hầm rượu lại bị khoá lại, nàng đã biết chỉ có 1 người duy nhất có thể tiết lộ cho "thần ác" bí mật về nơi cất giấu chìa khoá thôi

Trong căn phòng tối, nàng đã úp 2 cả 2 tay lên mặt rồi nàng quay vào trong giường nằm, xấu hổ vì đã phụ lại lòng tin của ông nội, làm bẽ mặt bất cứ ai mang dòng họ Winchcombe Trong cơn bốc đồng, nàng đã định đối chất với Giles về sự thật, định nói với hắn là không bao giờ nàng gặp lại hắn nữa. Nhưng khi bình tĩnh lại nàng nhận ra 2 điều: trước tiên nếu nàng làm thế có nghĩa là đã cố tình đặt cuộc sống của chính mình vào vòng nguy hiểm và thứ 2 những lời nói của nàng sẽ hạ thấp nàng trước hắn Nàng nghe như bên tai văng vẳng tiếng ông nói với nàng nhiều năm trước: "Một người đàn ông không giữ lời là 1 thằng hèn" Dù không nhận ra điều này thì nàng cũng đã từng được 1người lính có tinh thần thượng võ nuôi nấng. Những người lính ấy đã từng tin, như cha và ông nàng đã tin, 1 người đàn ông phải đón nhận 1 lời hoan hô, phải trừng phạt kẻ lừa đảo, phải dịu dàng với phụ nữ, những người không nơi nương tựa và trên hết là phải giữ lời hứa danh dự - Làm sao ta có thể lấy Giles được? Verena thì thầm 1 mình. Anh ta là 1 tên giết người, tay anh ta đã dính máu. Vậy mà đã có lúc nàng đã hứa hôn với 1 người đàn ông như thế. Một lời hứa bằng những luật lệ của nàng không được phá vỡ. Sáng hôm sau, trái với tự nhiên, gương mặt nàng xanh xao, dưới mắt xuất hiên những vết nhăn li ti. May mắn là phu nhân Bingley đang bận rộn với bao nhiêu kế hoạch đã dự định dành cho Verena tuần sau, với danh sách bạn bè nên cũng không để ý đến sự im lặng bất thường của cô con gái đỡ đầu. Sau đó khi bà đang lo dặn dò người đầu bếp và sắp xếp thực đơn trong ngày thì viên quản gia báo là đại uý Winchcombe Smyth đến. Hắn đã bước vào phòng, Verena cố mỉm cười thân ái với hắn. Hôm nay hắn mặc bộ đồng phục trông rất đẹp nhưng cứ nhìn hắn, nàng lại thấy những người phụ nữ đang khóc, những đứa trẻ mất cha và những người bảo vệ xe vàng nằm chết bên lề đường.

- Anh đang bảo vệ cho ngân hàng Anh, anh nghĩ em sẽ rất vui khi thấy anh mặc bộ đồng phục này

Khó khăn lắm Verena mới ghìm lại không thét lên. Ngân hàng Anh, vậy ra Giles là kẻ biết được nơi đến của xe vàng. Giles là kẻ báo tin tức, là "thần ác" Gã đại úy vẫn làm dáng chờ nàng trả lời

- Vâng, dĩ nhiên là em rất mong gặp anh, nàng cố hết sức mới mở miệng trả lời được, anh trông đẹp.

- Anh cũng đoán là em cũng nghĩ thế, cô bé xinh đẹp của anh ạ, gã trả lời vẻ tự mãn. Sáng nay anh đến chủ yếu là để nói với em về kế hoạch chiều nay. Anh không muốn em đi cùng công tước đến thăm bà nội của ông ấy. Em không cần phải rắc rối báo cho ông ấy biết, anh sẽ gặp báo cho ông ấy sau, trong ngày hôm nay thôi.

- Nhưng em đã hứa đi rồi mà, Verena phản đối - Em sẽ thay đồi ý định chứ có gì đâu, có lẽ lúc khác tới thăm cũng được, gã nhận xét

- Em e là không thể làm như thế được đâu, nàng trả lời chậm rãi, công tước là người giám hộ của em, và nếu ông ấy muốn, ông ấy có thể dễ dàng ngăn em nhận lời mời khác

- Người giám hộ tài sản của em, gã thốt lên ngạc nhiên, em giải thích rõ chuyện này xem nào

- Ông cố của công tước lấy 1 cô gái trong dòng họ Winchcombe cho nên ông ấy rất quan tâm đến mối qun hệ này

- Thật vậy sao, gã trầm ngâm, vậy đương nhiên ông ấy cũng là 1 người họ hàng của anh. Tốt thật, vinh hạnh quá phải không Verena? Nghe giọng gã Verena biết gã đang rất tự mãn và theo nàng gã rất thích thú tin tức mới mẻ này, có 1 cái gì đó rất tự kiêu, 1 cái gì đó mà hắn sẽ kể cho bạn bè của mình nghe

- Công tước Selchester là họ hàng của chúng tôi. Nàng hầu như có thể nghe hắn nói thế

- Tuy vậy, sau 1 hồi im lặng, tốt nhất em vẫn cứ thất hứa, không đến Hamstead Heath làm gì

Ngay lúc này Verena chợt có linh cảm về mối nguy hiểm 1 cái gì đó đang được xác lập bởi thần ác và anh họ của nàng

- Không được, em phải đi và em đã lên kế hoạch hết rồi, nàng trả lời kiên quyết Gã bước ra khỏi phòng rồi quay lại, những cái đinh thúc giục và kêu leng keng theo mỗi bước chân hắn đi, ánh nắng phản chiếu lấp lánh bên áo hắn, sau 1 lúc hắn hắng giọng nói

- Còn 1 chuyện nữa anh muốn nói với em Verena, anh vừa được hưởng món tiền, một gia tài và anh quyết định, chúng ta đính hôn. Hắn ngừng lại như tìm lí do để bào chữa

- Mấy hôm nay xảy ra khá nhiều tai nạn cũng không có gì ghê gớm lắm đâu, nhưng mọi người luôn trong tư thế chuẩn bị. Anh không muốn là mới có tiền mà lại bị chết phải không Giles, Verena nói.

- Không ai có thể dám chắc điều đó cả, hắn trả lời, khẽ nhíu mày, mọi người đều phải luôn sẵn sàng, ông nội em hoá ra cũng khôn ngoan, khi đã bày tỏ rõ ý nguyện của mình trước khi chết đó chứ

- Nhưng ông nội đã trên 75 rồi mà, Verana nói.

- Anh biết, dù vậy cũng không ai chết mà không để lại di chúc cả, gã khẳng định.

Vì thế anh đề nghị Verena, chiều nay em sẽ đi cùng anh đến luật sư của em, ta sẽ làm di chúc theo ý anh. Verena hít 1 hơi thật dài

Nàng nghĩ thầm, mình đang xem 1 vở kịch được diễn quá tồi đến độ khán giả biết rõ những gì sắp sửa được diễn viên nói ra Nàng cảm thấy thật sự giận dữ, muốn hét thật to với hắn là nàng đã thấy rõ âm mưu đen tối của hắn rồi, muốn xua đuổi hắn ra khỏi căn nhà này cũng như ông nàng đã từng làm trước đây vậy Nhưng nàng biết hắn sẽ khăng khăng bảo nàng đã bị loạn trí. Nàng nhớ có lần công tước nói:

- Toàn bộ kế hoạch của chúng đã được tính toán và tổ chức hết sức chu đáo. Và giờ đây âm mưu này đang được gã triển khai dĩ nhiên dưới sự giúp đỡ của gã "thần ác" thông minh

Hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh và bớt bối rối Verena cố nói thật dịu dàng.

- Dĩ nhiên rồi, Giles em sẽ làm 1 bản di chúc theo ý anh, hay bất cứ thứ gì khác mà anh muốn ở em, nhưng không may là chiều nay em không thể đi cùng anh được

Nàng nhìn hắn đang sắp lên tiếng phản đối liền tiếp

- Em đã chuẩn bị đi với mẹ đỡ đầu ghé thăm mấy người bạn của mẹ, mẹ sẽ không hiểu tại sao em lại từ chối đi với mẹ và nếu mẹ biết chúng ta đang chuẩn bị làm gì thì em tin chắc là mẹ sẽ yêu cầu chúng ta thảo luận vấn đề này với người giám hộ của em

- Chẳng việc gì mà em phải làm thế cả, gã nói nhanh

- Không, thật mà, Verena trả lời, cũng bình thường thôi và chỉ liên quan đến anh và em nhưng em e là chúng ta phải hoãn lập di chúc thêm vài ngày nữa.

Gã khẽ nhíu mày và nàng biết là hắn đã bắt đầu khó chịu nhưng rõ ràng là hắn cũng nhận ra sự thoái thác của nàng có vẻ hợp lí nên cuối cùng hắn ra về và hứa sẽ ghé lại vào ngày mai

Khi hắn đi rồi Verena nhận ra mình đang run lên vì sợ hãi, chưa bao giờ những năng lực sáng suốt của nàng lại nói rõ ràng hơn bây giờ. Nàng biết chắc chắn và không cần thêm 1 câu hỏi nào nữa sẽ có 1 cái gì đó xảy ra khi họ vào Hamstead Heath chiều nay Nàng biết nàng chưa gặp nguy hiểm gì cho đến khi nàng kí vào bản chúc thư nên rõ ràng đây là 1 rủi ro sẽ xảy ra với công tước. Nàng đặt cả 2 tay lên trán, cố suy nghĩ, nếu nàng kể cho công tước nghe những gì nàng đang lo sợ thì chàng cũng chưa chắc tin nàng. Nhưng nếu chàng quyết định đi đâu đó thì chàng sẽ không đưa nàng đi cùng. Nàng tin chắc công tước sẽ đi, nhưng chàng sẽ để nàng ở nhà. Và vì chàng quá lịch sự, không bao giờ tỏ ra nóng nảy thái quá cho đến khi chàng thực sự nổi giận, chàng sẽ không tấn công kẻ khác nếu không ở trong tình trạng bắt buộc và chắc chắn là "thần ác" sẽ đạt được điều hắn muốn, trở thành công tước vùng Selchester.

Verena hầu như thấy rõ được quang cảnh sẽ xảy ra tối nay, những phát súng trong đêm tối, công tước sẽ ngả xuống chết, còn thần ác sẽ không dính dáng gì vào vụ giết người này cả mà hắn chỉ việc bình tĩnh chờ ước nguyện của hắn trở thành sự thật - Ta là con gái 1 người lính mà, Verena nhủ thầm, đây là 1 cuộc chiến mà kẻ thù nắm quyền chủ động. Ta phải đương đầu với cuộc tấn công này như 1 người đàn ông. Không biết ông mình có làm như vậy trong những tình huống như thế này không nhỉ? Phu nhân Bingley ngạc nhiên nhận ra sự im lặng bất thường của con gái khi họ lên xe và gởi thiệp cho bạn bè của bà nhưng rồi bà cũng quên bẵng mất vì còn bao nhiêu chuyện phải lo Khi xong xuôi hết Verena hỏi

- Mẹ ạ, con muốn ghé lại các chuồng ngựa của công tước trên đường về có được không ạ, con sẽ rất vui nếu mẹ vui lòng chờ con 1 chút để con thăn Assaey

- Ồ dĩ nhiên rồi, con gái yêu quý, phu nhân trả lời, mẹ biết là con rất yêu con ngựa đó mà

Trên đường đến khu chuồng ngựa được bố trí phía sau toà nhà Verena được 1 viên giữ ngựa dẫn đến chuồng Assay. Con ngựa hí lên khi nghe tiếng nàng và khịt khịt có vẻ trìu mến

- Mai tao sẽ cưỡi mày mà, mày phải luyện tập nhiều đó. Nàng vỗ vỗ vào cổ nó.

- Chắc là nó mệt mỏi sau cuộc hành trình về đây hả? nàng hỏi người giữ ngựa.

- Nó chẳng có vẻ gì là mệt mỏi cả thưa tiểu thư, đây là 1 con ngựa gan dạ đấy ạ

- Tôi luôn tin điều đó, nàng nói và mỉm cười rồi thêm vào giọng thật nhỏ: Liệu tôi có thể nói chuyện với 1 trong số những người sẽ tháp tùng ông chủ anh trong chuyến đi tối nay không?

Người giữ ngựa nhìn nàng ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời

- Tôi tin chắc là ông Fowler sẽ tháp tùng ông chủ tối nay thưa tiểu thư

- Vậy thì mời ông ấy tới gặp tôi 1 chút, Verena nói

Nàng đứng thì thầm 1 cách trìu mến vào tai Assay đùa giỡn với nó đến khi 1 người đàn ông đi tới. Nàng nhận ra ông chính là người hôm trước đã giúp nàng lên xe.

- Xin chào, nàng mỉm cười

- Xin chào tiểu thư, Fowler đáp lễ, tôi có thể giúp gì được không ạ, thưa tiểu thư?

- Tôi có chuyện muốn nói riêng với ông, Verena nói và ông có thể cho chuyện này là lạ lùng cũng được.

Người đàn ông không trả lời nhưng nàng thấy ông rất tập trung nghe

- Tôi là 1 người rất nhạy cảm, mẹ tôi là con út trong 1 gia đình có 7 người con, ông hiểu điều đó có nghĩa gì không?

- Tôi biết thưa tiểu thư, tôi từ miền quê lên mà, ông nói với nàng.

- Tôi có 1 linh cảm rất mạnh, là khi chúng tôi đi vào Hamspead Heath tối nay, cỗ xe của công tước sẽ bị lũ cướp đường tấn công. Tôi tin chúng không định cướp tiền đâu, cái chúng muốn là cuộc sống của ông chủ ông.

- Thế tiểu thư đã nói điều này cho ngài ấy chưa, thưa tiểu thư?

Không, tôi không nói cho ai biết ngoài ông đâu, tôi van xin ông đừng đề cập tới chuyện này cho ông ấy biết vì nếu ông làm thế thì ông cũng biết rõ là....... ông chủ của ông cũng không tin đâu và vẫn bất cần, thích đích thân mình tự phóng ngựa cho mà xem.

- Đúng đấy, chưa từng có 1 người đàn ông nào gan lì như ông chủ cả

- Tôi biết điều đó và điều này giải thích tại sao tôi lại yêu cầu ông giúp tôi ngăn chặn những gì nguy hiểm xảy ra cho cuộc sống của ông ấy

–Người hầu ngồi sau thùng xe luôn mang theo súng ngắn, Fowler nói, nhưng tối nay tôi cũng sẽ mang theo súng của mình.

- Tôi chỉ mong có thế thôi và nhớ phải bắn ngay nhé không được chờ đợi vì tôi tin, và xin thề với ông là tôi chưa bao giờ lầm cả, là những người đàn ông này là những tên giết người. Fowler khẽ liếc nhìn nàng nhưng ông vẫn nói 1 cách kính trọng

- Tiểu thư nghĩ là sẽ có bao nhiêu tên thưa tiểu thư?

- Bốn, Verena trả lời. Một tên sẽ bắn 1 người hầu ngồi trên thùng xe, 1 tên khác sẽ bắn ông nếu ông ngồi sau cỗ xe, ông phải giết chúng ngay khi chúng xuất hiện

- Thế còn 2 tên nữa, Fowler hỏi.

- Nếu tôi đoán không lầm thì cả 2 tên còn lại sẽ đồng thời mở cửa xe ngựa ở mỗi bên và bắn vào công tước.

- Chắc chắn rồi thưa tiểu thư tôi thấy tốt hơn hết ta nên nói cho ông chủ biết điều tiểu thư đang lo sợ

- Ngài ấy sẽ không tin tôi đâu, tôi tin ông vì cuộc sống của công tước và của riêng tôi nữa. Nhưng nếu ông cho rằng không cần thiết và nếu chúng có không dự định thực hiện tối nay thì chúng sẽ thực hiện vào lúc khác, khi chúng ta không hề chuẩn bị gì.

- Tôi hiểu ý cô rồi, thưa tiểu thư Fowler trầm ngâm nói

– Tôi sẽ cho 1 cậu bé ngồi phía trước cầm súng và tôi sẽ thấy được gã định tấn công tôi. Yên tâm đi tiểu thư, gã sẽ không được bình an vô sự đâu

- Cảm ơn, Verena nói, còn những chuyện khác cứ để mặc tôi, và ông phải hứa là không hé ra cho ai biết đấy nhé

- Tôi xin hứa, thưa tiểu thư, Fowler thành thật Verena rất an tâm khi thấy Fowler đã từng là lính.

Nàng cho xe quay lại quảng trường Manchester và ngay khi mẹ đỡ đầu lên lầu thay trang phục nàng lẻn vào phòng làm việc của ngài Bingley. Nàng đã vào đây 1 lần và đã tìm thấy trên bàn thứ nàng cần. Đó là 1 cái hộp bình thường như bao cái hộp khác nhưng bên trong lại có 2 khẩu súng ngắn, tuy hơi cũ nhưng vẫn còn tốt, đạn được đặt ngay cạnh súng. Công tước đến quảng trường Manchester lúc 7h thì phu nhân Bingley đã chờ đón chàng trong phòng khách từ lâu. Chàng khẽ hôn tay bà và mỉm cười lịch thiệp. Verena đã sẵn sàng lên đường, nàng khoác chiếc áo choàng không tay bằng satanh hồng viền lông tơ thiên nga. Nàng mang 1 bao tay lớn cũng bằng lông tơ thiên nga được dùng cho mùa hè. Nếu tinh ý người ta sẽ dễ dàng nhận ra chiếc bao tay khá nặng kia đang chứa 2 khẩu súng.