← Quay lại trang sách

Chương 1240.

“Đưa một ông cụ bị ung thư gan thời kì cuối, cả hai thận bị hoại tử và chỉ còn sống được nửa tháng sống đến phòng khám này chữa trị, còn để cho ông ấy cắn nát thuốc độc trong răng nanh khi đang chữa trị để chết lại đây… Rốt cuộc ai đã cử các người đến đây?” Anh đứng trên cao nhìn xuống nhìn tên cao to vạm vỡ nọ.

Ông cụ gầy khô ôm yếu này chỉ là một quân cờ của đám người này, bắt ông ấy dùng cái mạng còn nửa tháng cuối cùng để khiến phòng khám không còn đất dung thân, may là ông cụ do dự khi đứng trước mặt cái chết nên mới không cắn hết độc trong răng.

Nếu không khi gói thuốc độc vỡ tan trước đó thì ông cụ này đã chết từ đời tám hoánh nào rồi, phòng khám cũng sẽ đóng cửa.

“Tôi… Tôi không biết cậu đang nói cái gì cả…” Tên cao to vạm vỡ cố gắng phản bác: “Bố tôi bị ung thư gan thời kì cuối thì làm sao? Cả hai thận bị hoại tử thì làm sao? Ai quy định ông ấy không thể tới nơi này chữa trị cơ chứ?”

“Ông ấy gặp chuyện bất trắc là do các người làm ăn sống nhăn chẳng biết chữa bệnh, đừng lôi ba cái thứ độc điếc gì vào đây…” Thế nhưng lời phản bác của hẳn yếu ớt và chẳng có tí thuyết phục nào.

Người bình thường vừa nghe tới ung thư gan thời kì cuối đến phòng khám chữa trị thì biết ngay cái tên cao to đầu óc như quả nho này tới đây để gây chuyện.

Diệp Phi quay đầu nhìn về phía ông cụ gầy “Anh ta thu mua ông với cái giá năm triệu đồng hay là mười triệu đồng?”

“Không nhiều đến vậy đâu”” Ông cụ gầy yếu vẫn còn mơ màng: “Chỉ có một triệu thôi: Tên cao to vạm vỡ tức giận: “Lão già này đừng nói bậy!”

“Bác bỏ cũng vô dụng thơi.”

“Chờ cảnh sát đến đây điều tra lại thân phận của các người kỹ càng rồi lại kiểm tra tài khoản ngân hàng linh tỉnh là biết quan hệ của các người rồi chứ gì đâu mà căng”