← Quay lại trang sách

Chương 2014.

“Chúng tôi cứ đứng đây bất động, chính mươi chín cái đâu cho ông cắt, chỉ sợ ông cũng không cất được”

‘Vẻ mặt của anh ta tràn đầy khinh thường, còn tháo cả chốt an toàn của súng.

“Chín mươi chín cái đầu…

“Còn thiếu chút nữa”

Quyền Tương Quốc nhìn cây kiếm gỗ cười nhạt: “Ha ha ha–”

Nghe thấy câu này của Quyền Tương Quốc, Đông Tà, Tây Độc bọn họ đều cười lớn không ngớt, tiếng cười của gần một trăm người vang vọng lên toàn bộ Thương hội Nước Nam.

Rõ ràng đều cảm thấy Quyền Tương Quốc quá tự tin rồi.

Bà Tiền bọn họ cũng bĩu môi, ông cụ ngày chắc quên uống thuốc rồi, nhìn không rõ tình hình nữa à “Lão già, kiêu căng vậy, người ta nói ông là phế vật, tôi còn không tin lắm, bây giờ nhìn thấy, ông quả nhiên là một lão già lẩm cẩm”

Miêu Kinh Vân cười sảng khoái mà nhìn Quyền Tương Quốc: “Ông là một lão già ngu ngốc, sao lại nói là chín mươi chín cái đầu thiếu chút nữa chứ…”

“Đừng nói là một lão già tám mươi tuổi phế vật, cho dù có là ông mười năm trước đi nữa, ông cũng không làm được gì đâu.”

Trong lúc nói chuyện, anh ta còn cướp lấy một cây súng, nhầm bên chân của Quyền Tương Quốc bản một phá.

Bụp, một viên đạn bay đến bên cạnh Quyền Tương Quốc, khói thuốc súng dày đặc.

Nhưng mà là Miêu Kinh Vân khó chịu chính là Quyền Tương Quốc kinh hoảng lo sợ như anh ta suy nghĩ, càng không hề sợ đến mức quỳ rạp xin tha.

“Ây da, có chút khí phách của bậc thầy đấy”

Miêu Kinh Vân vốn là sững sờ, sau đó nhe răng cười không ngớt: “Hay là ông sợ quá rồi quên mất phải tránh đi vậy?”

“Bùm bùm bùm –”

Dứt lời anh ta lại b ắn ra ba phát súng, bản đến bên cạnh người Quyền Tương Quốc.

Mười mấy người đội tinh nhuệ Nước Nam xông lên bảo vệ, lại bị Kim Trí Viên vẫy tay ngăn cản lại.