← Quay lại trang sách

Chương 700 Không công bằng

Sau một lúc lâu, sóng xung kích từ vụ nổ quét qua hàng ngàn mét.

Sức mạnh của vụ nổ thật sự quá lớn, ngay cả khi cách xa hàng ngàn mét, sóng xung kích vẫn rất dữ dội, không thể gây thương tích cho con người, nhưng vẫn đủ để hất tung người ta, luồng khí nóng trực tiếp thổi qua mặt.

Hàng vạn người dân đang theo dõi trận chiến, vô số người bị thổi ngã xuống đất, nhưng sau đó bọn họ không đứng dậy, mà trực tiếp quỳ xuống, hô vang đầy phấn khích: "Hoàng đế Thẩm Lãng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

"Đại Càn vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Thật là một cảnh tượng rung động tâm can, biết rằng hoàng đế Thẩm Lãng sẽ có tuyệt chiêu, nhưng không ngờ tuyệt chiêu này lại đáng sợ như thế.

Hoàng đế Thẩm Lãng của chúng ta sở hữu vũ khí hủy diệt trời đất, còn lo lắng gì về cuộc chiến nữa, ha ha ha ha!

Hoàng đế Thẩm Lãng của chúng ta uy vũ vô địch, Đại Càn chiến thắng là điều chắc chắn.

Hàng vạn người dân như phát điên, liều mạng hô vang, tiếng hô vang như sấm dậy đất trời.......

Lúc bình minh, Thẩm Lãng đổ bộ lên đống đổ nát của Thiên Nhai Hải các, hơn mười nữ chiến binh đặc chủng mặc áo giáp thượng cổ, dẫn theo hàng trăm nữ chiến binh Amazon mặc áo giáp Huyết Hồn xông vào đống đổ nát.

Tất nhiên, để tránh nhầm lẫn, những bộ giáp này đã được đổi màu, để tránh người khác nhìn thấy lại tưởng lầm là quân đội của Thiên Nhai Hải các.

Vụ nổ này sang bằng thật triệt để, lâu các biến thành đống đổ nát, khắp nơi đều là tường đổ.

Trong đầu Thẩm Lãng không khỏi nhớ lại, hắn từng đến đây như một cuộc hành hương để mượn sách, còn có mối quan hệ khá tốt với một số học sĩ.

"Tìm kiếm kỹ lưỡng, ở đây có ít nhất một cái lõi năng lượn và rất nhiều thiết bị, vũ khí thượng cổ."

"Ngoài ra, tìm kiếm xem ai còn sống không."

Dưới sự bảo vệ của hơn mười võ giả, Thẩm Lãng tham gia tìm kiếm bằng mắt X quang, thu được rất nhiều kết quả.

Quả nhiên có lõi năng lượng, một lớn một nhỏ, cái lớn có đường kính hơn 3m, cái nhỏ có đường kính khoảng 2m, chúng đều được chôn sâu dưới lòng đất, vụ nổ rất mạnh, nhưng không phá hủy lớp vỏ bên ngoài của chúng.

Chỉ làm hỏng thiết bị phát năng lượng, quả cầu năng lượng vẫn còn nguyên vẹn, sẽ không bị rò rỉ hoặc phát nổ.

"Bệ hạ, phát hiện người còn sống."

Rất nhanh, hơn mười nữ chiến binh đã dẫn Thẩm Lãng đến trước một đường hầm ngầm, do vụ nổ nên toàn bộ đường hầm ngầm đã bị sập, chiến binh Amazon đã phải dùng vũ lực để dọn dẹp.

Cánh cửa của tầng hầm không thể mở ra, do bị một tảng đá lớn va đập, nó đã bị biến dạng.

Công chúa Dora bước tới, rút thanh kiếm đá ác mộng ra, từ từ đâm vào cánh cửa sắt dày.

Thanh kiếm đá ác mộng rất mạnh, nhiệt độ cao tỏa ra từ thiết bị đá ác mộng, cánh cửa sắt dễ dàng bị cắt đứt.

"Ầm!" Với một cú đá, một lỗ tròn đường kính 1m xuất hiện trên cánh cửa sắt.

Nhìn vào bên trong, có hàng chục học sĩ và đại học sĩ của Thiên Nhai Hải các đang trốn bên trong.

"Ra đây." Thẩm Lãng nói: "Trương Ngọc Âm có bên trong không?"

"Ta đây." Một giọng nói run rẩy và cay đắng vang lên từ bên trong.

Sau đó, hơn mười đại học sĩ của Thiên Nhai Hải các run rẩy bước ra.

"Thẩm Lãng! ngươi sẽ bị trời phạt, Thiên Nhai Hải các là nơi tri thức của nhân loại, nơi này có biết bao nhiêu cổ tịch, biết bao nhiêu sách quý giá, đều bị ngươi phá hủy hết rồi. Còn có mỗi toàn nhà tại đây, đều có lịch sử hàng trăm năm, bây giờ cũng bị ngươi phá hủy, ngươi sẽ bị báo ứng sớm..."

Vị học sĩ già chưa nói xong, đã bị chém làm đôi, không phải Thẩm Lãng ra tay, mà là Hela đứng bên cạnh hắn.

Thẩm Lãng hỏi: "Còn ai muốn mắng ta nữa?"

Tất cả im lặng.

Thẩm Lãng ra lệnh: "Bắt hết lại, đưa về thành Nộ Triều."

"Bắt đầu tìm kiếm trong đống đổ nát, cổ tịch là một khối tinh thể đặc biệt, không thể phá vỡ, ngay cả trong thời đại thượng cổ, chúng cũng không bị phá hủy, hãy thu thập tất cả đưa về thành Nộ Triều."

"Tuân lệnh!"

Nữ học sĩ Trương Ngọc Âm bước tới, trông hơi bụi bặm, khi nhìn thấy Thẩm Lãng, nàng thậm chí còn chỉnh lại tóc theo bản năng, tuổi tác của nàng là một chuyện bí ẩn, sáu bảy năm trước còn trẻ như vậy, bây giờ vẫn vậy.

Thẩm Lãng không nói gì, chỉ gật đầu, sau đó rời đi.

Lúc này, hàng vạn người bên ngoài vẫn đang hô vang đều đặn.

"Hoàng đế Thẩm Lãng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Đại Càn vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Tiếng hô vang như sấm dậy đất trời, một hồi cao hơn một hồi.

Tuyết Ẩn hỏi: "Ngươi không ra ngoài gặp bọn họ sao?"

"Không gặp còn hơn gặp." Thẩm Lãng nói: "Khoảng cách tạo nên sự tin tưởng."

Từ đầu đến cuối, Thẩm Lãng chưa từng xuất hiện trước mặt dân chúng, chỉ lưu lại khoảng một ngày, sau đó hắn trở về đội thuyền, mang theo chiến lợi phẩm trở về thành Nộ Triều.

Tất nhiên, đống đổ nát của Thiên Nhai Hải các rất lớn, bên trong vẫn còn rất nhiều cổ tịch, thậm chí cả trang bị thượng cổ bị trôn trong đống đổ nát, việc này được giao cho quân đội hoàn thành.

Nhưng ngay cả khi Thẩm Lãng rời đi, hàng vạn người dân vẫn hô vang vạn tuế không biết mệt mỏi.

Thẩm Lãng không hề ra mặt, nhưng trong lòng của người dân, Thẩm Lãng lại càng thêm thần bí và cao lớn.

Hoàng đế Thẩm Lãng của chúng ta thật quá tuyệt vời, sáu bảy năm trước còn thường xuyên đứng ra chửi bới chúng ta, bây giờ sau khi làm một việc lớn như vậy, lại trực tiếp ngẩng cao đầu rời đi.

Đây mới thực sự là phong thái của một vị hoàng đế.

Thế giới này không có công bằng, có những người dù làm gì cũng đúng, có những người dù làm gì cũng sai.