Chương 702 Tin xấu
Thiên Nhai Hải các dưới lòng đất.
Tả Từ nhắm mắt lại, cảm ngộ và phân tích một quyển bí tịch thượng cổ, sau đó viết ra giấy.
Lão đang vẽ bản đồ, còn là loại bản đồ cực kỳ huyền diệu, hầu như không có ai đọc được.
Loại bản đồ này không phải bản đồ địa hình thông thường, mà là tọa độ cực kỳ chi tiết, còn không dùng văn tự thông thường, người khác nhìn vào giống như nhìn thiên thư.
Hiện tại lão có hai lựa chọn, một là đại hoang mạc, hai là Tam Giác Quỷ. Nhưng Tam Giác Quỷ đã được thăm dò kỹ lưỡng, tuy rất chấn động, nhưng không có nhiều lợi ích giúp sức cho Thiên Nhai Hải các phát triển.
Thế giới sắp đối mặt với biến động lớn, kẻ đầu tiên phá cục chính là Bạch Ngọc Kinh, hơn ngàn năm qua, bọn họ đã có được địa vị siêu việt chí cao vô thượng, khiến các thế lực khác không thể nào đuổi kịp.
Hiện tại Phù Đồ sơn cũng đang đi trên con đường quật khởi, Thiên Nhai Hải các đang gặp nguy hiểm.
Vì vậy, Thiên Nhai Hải các cũng phải lợi dụng kế hoạch trăm năm này để phá cục, hoàn toàn thoát khỏi sự ràng buộc của thế giới này, đứng trên vị trí cao cao tại thượng, quan sát chúng sinh.
Ngoài cửa có người nói: "Các chủ, Chúc Hồng Tuyết cầu kiến."
Tả Từ cất quyển trục cổ, cùng với bản đồ giống như thiên thư kia đi, bắt đầu pha trà.
Chúc Hồng Tuyết bước vào, quỳ xuống nói: "Bái kiến lão sư."
Tả Từ nói: "Ngươi là đồ đệ ta dạy dỗ mấy chục năm, những lời thừa thãi ta sẽ không nói. Ngươi là dư nghiệt của Khương Ly, do một tay Khương Ly tạo ra, không phải con của Chúc Nhung."
Sắc mặt Chúc Hồng Tuyết hơi biến đổi, nhưng không nói gì thêm.
Tả Từ nói: "Ngươi là người có lòng tự trọng, điều này rất tốt. Nhưng cũng chính vì vậy, ngươi không nên tự giam mình trong suy nghĩ hạn hẹp, mà nên có lý tưởng cao cả hơn. Kế hoạch trăm năm của chúng ta sắp được triển khai, ngươi vẫn còn chìm đắm trong ân oán huyết thống sao? Ta đã không để ý ngươi là dư nghiệt của Khương Ly, ngươi lại bận tâm làm gì?"
Chúc Hồng Tuyết râu ria xồm xoàm, hốc mắt thâm quầng, đối mặt với lời chất vấn của Tả Từ, gã vẫn không nói gì.
Tả Từ hỏi: "Thẩm Lãng là con trai của Khương Ly, ngươi còn muốn thuần phục hắn sao?"
Chúc Hồng Tuyết ngạc nhiên, sau đó lắc đầu.
Tả Từ nói: "Dù muốn thu phục, ngươi cũng không có cơ hội nữa. Ninh Hàn đã dẫn quân tiến đánh thành Nộ Triều, hắn và Đại Càn tiêu đời rồi, đã tan thành mây khói. Quyển sách này đã lật sang trang mới, mục tiêu chủ yếu của chúng ta trong lúc này là tây vực, là đại hoang mạc.
Chúng ta đã đầu tư rất nhiều nhân lực và vật lực vào đó. Ngươi mau tỉnh táo lại, bên đó còn cần ngươi, hiểu chưa?"
Chúc Hồng Tuyết dường như vẫn chìm trong sự uể oải nào đó.
Tả Từ bước lên, tát mạnh vào mặt Chúc Hồng Tuyết, tức giận nói: "Tỉnh táo lại cho ta! Thẩm Lãng đã chết, Đại Càn cũng đã bị diệt vong, thứ cuối cùng của Khương Ly trên thế giới này, đã tan thành mây khói. Ngươi là người may mắn sống sót, nên cảm thấy vinh hạnh, phải có chí hướng cao cả hơn!"
Nói xong, lão bưng một ly trà lên, trực tiếp đổ vào miệng Chúc Hồng Tuyết.
"Mau đi cạo râu, chỉnh lại tóc cho ta! Khí chất mỹ nam tử của ngươi đâu mất rồi?" Tả Từ vỗ vào cằm Chúc Hồng Tuyết một cái, sau đó đẩy gã ra ngoài.
Sau đó, Tả Từ lắc đầu thở dài: "Thẩm Lãng, ngươi đã phá hỏng bao nhiêu chuyện của ta rồi. Diệt trừ ngươi, thế giới này yên bình hơn nhiều."
Đúng lúc này, một bóng người xông vào như bay, thậm chí không thèm gõ cửa.
"Thúc phụ." Một thanh niên mặt mày tái nhợt chạy vào.
Tả Từ nói: "Sao thế? Gây họa bị Ninh Hàn đuổi về sao? Đã bảo ngươi đừng chọc nó, nó sẽ không lấy chồng đâu."
Người này là Tả Tân, cháu trai của Tả Từ, cũng là giám quân đội thuyền của Ninh Hàn, bình thường rất ít xuất hiện, nhưng quyền lực cá nhân rất lớn, có thể giám sát bất kỳ ai, trực tiếp báo cáo cho Tả Từ.
Trong suốt quá trình, gã chưa từng lộ diện, còn mặc áo giáp thượng cổ đặc biệt, trông rất khiêm tốn.
Tả Tân vội vàng nói: "Thúc phụ, chúng ta thua rồi, toàn quân bị diệt."
Nghe vậy, Tả Từ run lên, ly trà trong tay rơi xuống đất, vỡ tan tành, ngay cả nước trà cũng sôi sục vì lửa giận.
Thua? Sao có thể chứ?
Trận chiến này là hổ dữ vồ thỏ, là sét đánh không kịp bưng tai, làm sao lại thua?
Đại quân hùng mạnh như thế, đủ để tiêu diệt Thẩm Lãng mười lần, thậm chí trăm lần, tại sao lại thua?
Tả Từ đã trải qua rất nhiều chuyện trong đời, nhưng chưa bao giờ hoảng sợ như ngay lúc này.
Lần trước hoảng sợ như vậy, là khi nghe tin Khương Ly chết bất đắc kỳ tử.
Hai lần này, nghe thế nào cũng cảm thấy sai trái đến mức khó tin.
"Thúc phụ, Thẩm Lãng đã sử dụng một loại vũ khí sát thương diện rộng cấp chiến lược, phóng ra từ khoảng cách hai, ba trăm dặm. Chỉ một phát, đại quân vô địch của chúng ta đã bị tiêu diệt hoàn toàn."
"Con... Con không thể dùng bất kỳ ngôn từ nào để miêu tả sự khủng bố của loại vũ khí đó. Khi thứ vũ khí đó phát nổ, nó phát sáng còn chói mắt hơn mặt trời nhiều lần. Mọi thứ trong tầm vụ nổ, đều bốc hơi trong nháy mắt."