Chương 707 Hiệp định đình chiến
Lời này vừa ra, mọi người kinh hãi, diệt tuyệt đạn số 1 chính là hắc tử đạn, diệt tuyệt đạn số 2, Thẩm Lãng chưa từng sử dụng qua, đó là thứ hắn lấy được từ di tích nước Lost.
Một khi loại đạn này phát nổ, kết quả sẽ giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, hoàn toàn không phân biệt địch ta, bất kỳ áo giáp phòng ngự nào cũng vô dụng.
Hơn nữa sau khi nổ xong, không biết phải xử lý hậu quả bao lâu, thậm chí không cách nào xử lý, hậu hoạn vô cùng, huống hồ phạm vi nổ rất nhỏ, cho nên đối với cá thể đơn độc mà nói, thứ này có lực sát thương cực kì đáng sợ.
Bởi vậy từ lúc chế tạo ra, Thẩm Lãng không có ý định sử dụng, thứ này không khác gì chiêu thức đồng quy vu tận.
Nhưng lúc này, vậy mà xuất hiện một tên địch nhân mạnh mẽ như vậy, khiến cho Thẩm Lãng không thể không dùng, huống hồ đám nhỏ Yêu Yêu bảo bối không có ở đây, không sợ làm tổn hại đến chúng nó.
"Thẩm Lãng các hạ, ta là Tả Từ, các chủ của Thiên Nhai Hải các, chúng ta có thể nói chuyện không?"
Một thanh âm truyền vào tai Thẩm Lãng, chỉ truyền vào tai của một mình hắn.
Tả Từ? Không ngờ là các chủ của Thiên Nhai Hải các, cường giả tuyệt thế đứng đầu thiên hạ, lại đích thân đến đây?
"Ta sẽ không tới gần thành Nộ Triều, chúng ta ở chỗ này nói chuyện." Tả Từ nói: "Ngươi cứ nói chuyện bình thường là được, ta có thể nghe thấy."
Cách xa mấy ngàn mét, ngươi còn nghe được? Ngươi cũng quá lợi hại rồi.
Thẩm Lãng hơi do dự, đi lên đỉnh pháo đài, nếu là thủ lĩnh của hai bên, tiến hành đàm phán, nên cần chút khí thế.
Vì vậy, Tả Từ cưỡi bạch điêu bay lơ lửng trên không trung, còn Thẩm Lãng thì đứng trên chỗ cao nhất của pháo đài, hai người cách xa nhau mấy ngàn mét, bắt đầu đối thoại.
Tả Từ các chủ nói: "Thẩm Lãng, kỳ thực chúng ta không có thù oán."
Thẩm Lãng nói: "Sao lại không, các ngươi vì thử thân phận của ta, đã đưa nương tử của ta đến Thiên Nhai Hải các."
Tả Từ các chủ nói: "Ta nhớ không lầm, thì nàng không bị bất kỳ tổn thương nào, nếu ta nói lúc trước, ta không biết chuyện này, ngươi có tin không?"
Thẩm Lãng ngược lại tin tưởng, Tả Từ các chủ dường như dồn hết toàn lực để tìm kiếm di tích thượng cổ, không quản đến những việc vặt vãnh, rất nhiều người nói vị các chủ này rất ít trở về Thiên Nhai Hải các.
"Ta muốn nói chuyện về bệ hạ Khương Ly." Tả Từ các chủ nói: "Ít nhất trong cái chết của bệ hạ Khương Ly, Thiên Nhai Hải các không đóng vai trò gì quá quan trọng."
Đối với đoạn lịch sử này, Thẩm Lãng hoàn toàn không biết, bởi vì nó quá mức bí ẩn.
"Thẩm Lãng các hạ, thật ra Thiên Nhai Hải các còn có lực lượng cực kỳ cường đại, chỉ cần phái ra quân đoàn võ đạo, là đủ để san bằng thành Nộ Triều của ngươi." Tả Từ các chủ nói: "Bây giờ nói ra lời này, ngay cả ta cũng cảm thấy mất mặt, nhưng vẫn nên nói rõ ràng, để tránh xảy ra hiểu lầm."
Thẩm Lãng gật đầu nói: "Ta tin chuyện đó."
Tả Từ các chủ hỏi: "Kẻ địch lớn nhất của Thiên Nhai Hải các không phải ngươi, chuyện này ngươi hiểu không?"
Kẻ địch lớn nhất trong lòng Thiên Nhai Hải các là Phù Đồ sơn, mà không phải Thẩm Lãng. Bây giờ đội thuyền chủ lực của Thiên Nhai Hải các bị diệt, Phù Đồ sơn vô cùng khiếp sợ, nhưng cũng rất vui sướng.
Lần trước trận chiến tại Việt kinh, Thiên Nhai Hải các tổn thất rất nhỏ, thậm chí không thèm để ý, mà lần này đội thuyền do Ninh Hàn dẫn đầu bị giết sạch, bọn họ không thể bỏ mặc làm ngơ được nữa.
Kế hoạch trăm năm của Thiên Nhai Hải các là khai phá đại hoang mạc, vốn dĩ lúc thực lực chưa bị tổn hại, Tru Thiên các, Huyền Không tự, chỉ dám lén lút quấy phá cản trở, lần này bọn họ phải chịu tổn thất to lớn.
Làm cho thực lực của Thiên Nhai Hải các lập tức giảm xuống một bậc, cục diện tiếp theo khó mà nói.
Tru Thiên các cũng là một thế lực siêu thoát, chẳng lẽ lại buông tha không khai phá đại hoang mạc sao?
Cho nên Thiên Nhai Hải các không thể tổn thất thêm nữa, nếu dễ dàng tiêu diệt được Thẩm Lãng, vậy không có chuyện gì để nói, nhưng trả giá quá lớn, thì được không bù mất.
Tiêu diệt Thẩm Lãng, từ trước đến nay đều là ý muốn của hoàng đế Đại Viêm, chứ không phải mục tiêu nhất định phải làm được của Thiên Nhai Hải các.
Bởi vậy thái độ của Tả Từ rất rõ ràng, Thiên Nhai Hải các không phải sợ, cũng không phải đánh không lại Thẩm Lãng, mà là muốn tập trung lực lượng đối phó với trận tranh đoạt đại hoang mạc.
Thẩm Lãng nói: "Tả Từ các chủ, lần này đội thuyền của ngươi toàn quân bị diệt, thậm chí thư viện của các ngươi cũng bị ta san bằng, mất hết mặt mũi, ngươi không sợ bị người khác chế nhạo sao? Ngươi không sợ bị xếp hạng bét tại hội nghị các thế lực siêu thoát?"
Tả Từ nói: "Nếu mặt mũi có ích, bệ hạ Khương Ly đã không chết, ta còn ước gì Thiên Nhai Hải các xếp hạng bét."
Ách! Không biết vì sao, trong đầu Thẩm Lãng vang lên một câu nói, chúng ta là quốc gia đang phát triển, cho nên cần thời gian rất dài để phát triển.
Thẩm Lãng nói: "Tả Từ các chủ, lần này ngươi đến đây, muốn đình chiến với ta sao?"
Tả Từ nói: "Đúng vậy!"
Thẩm Lãng nói: "Vậy ngươi có điều kiện gì?"
Tả Từ nói: "Không có điều kiện gì."