Chương 710 Loki Khương Russo
Thần của ta, cuối cùng gặp lại ngài rồi, chủ nhân của ta, nhân hoàng Phương Đông vĩ đại." Còn cách rất xa, thái giám Taren đã dùng giọng điệu vô cùng khoa trương hô lên, lập tức quỳ xuống đất: "Nô bộc Taren trung thành nhất của ngài đây, bái kiến bệ hạ chí tôn vô thượng, tiểu nô nghe nói ngài mới giành được hai chiến thắng vĩ đại, còn trở thành quân chủ của ba nước, ngài quả thực là hiện thân của kỳ tích."
Hơn nữa Taren còn nói tiếng Hán, vô cùng trôi chảy. Trước đây ở Phương Tây, tuy Taren cũng biết chút tiếng Hán, nhưng cơ bản chỉ nghe chứ không nói được, xem ra thời gian qua Taren đã rất nỗ lực học tập.
"Tiếng Hán của ngươi rất hay." Thẩm Lãng mỉm cười, sau đó đưa tay đỡ Taren đứng dậy.
Thái giám Taren kích động run rẩy, phảng phất như được Thẩm Lãng chạm vào là vinh hạnh tột cùng.
Taren nói: "Tất cả đều nhờ ân điển của ngài, tiểu nô một lòng ngưỡng mộ ngài, cho nên khi tiểu nô học tập, mới được thần lực trợ giúp. Không chỉ một mình tiểu nô, nữ công tước cũng đang học tiếng Hán, tiểu nô sẽ cố gắng học tập, trước khi tiểu vương tử biết nói, tiểu nô nhất định sẽ đạt đến trình độ học sĩ của Phương Đông, bởi vì tiểu nô hy vọng mình sẽ trở thành người thầy dạy vỡ lòng cho điện hạ, vị thân vương đầu tiên của gia tộc Russo."
Thẩm Lãng hỏi: "Dibos sinh con trai sao?"
"Vâng thưa bệ hạ, ngày ấy là tiểu vương tử đẹp trai nhất thiên hạ, tóc của ngài ấy vàng như kim sa, giống như ánh mặt trời, làn da trắng như ngọc, đôi mắt sáng như sao, còn có đôi đồng tử giống hệt ngài, vừa sâu vừa có hồn. Lúc ngài ấy được sinh ra, tuyết đột nhiên rơi, mặt trời và tuyết cùng tồn tại, chúng ta nghĩ rằng ngài ấy được ông trời hộ mệnh."
Nói xong, Taren dâng lên một bức tranh, vẽ rất chân thật, còn là tranh màu, rất giống ảnh chụp. Trong tranh, công tước Dibos đang ôm con trai, quả nhiên là một tiểu tử đẹp trai, hội tụ tất cả ưu điểm của dòng máu lai.
Thái giám Taren nói: "Bức tranh này không thể lột tả được một phần mười vẻ đẹp của tiểu vương tử, nhưng không còn cách nào khác, bởi vì nó được họa sĩ giỏi nhất vẽ ra. Vì bức tranh này, nữ công tước đã bỏ ra năm mươi kg hoàng kim, mời họa sĩ giỏi nhất đế quốc đến vẽ."
Tên của đứa bé thì không cần phải hỏi, Dibos đã nói qua, nếu sinh con trai sẽ đặt tên là Loki, là tên của Khương Ly ở Phương Tây, Loki Khương Russo.
Thẩm Lãng hỏi: "Đế quốc Zollern ổn định không?"
Taren đáp: "Nhìn chung thì ổn định, sau khi phó hoàng Helen trở về, toàn bộ phía nam đoàn kết một lòng, đạt được những thành tựu to lớn, thuế má một lần nữa vượt xa phía bắc.
Có lẽ không bao lâu nữa, gia tộc chúng ta sẽ trở thành trung tâm của đế quốc Zollern. Hơn nữa, từ khi bắt đầu giao thương với Phương Đông, chúng ta càng thêm phồn vinh thịnh vượng."
Nói đến đây, Taren lại ấp úng, có vẻ muốn nói lại thôi.
Thẩm Lãng nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng. Có phải Dibos muốn ta hạ chỉ sắc phong gì đó không?"
Thái giám Taren nịnh hót: "Bệ hạ thật anh minh."
Thẩm Lãng căn bản không coi trọng thân phận hoàng đế Đại Càn của mình, thậm chí hiện tại ngay cả Nội các cũng không có, càng chưa từng hạ chỉ gì, đúng là tự làm khó mình.
Thẩm Lãng lên tiếng: "Người đâu, gọi Tác Huyền đến đây!"
"Tác Huyền có ở đây!" Trương Xuân Hoa nói: "Tác Huyền vốn bầu bạn với thái thượng tại trang viên, nhưng gần đây chúng ta rất bận rộn, nên đã mời lão nhân gia đến hỗ trợ."
Người mà Thẩm Lãng nói đến, chính là Tả thừa tướng tiền nhiệm của Thượng Thư đài, thái phó của thái tử, Tác Huyền, cũng từng là một trong những người tham gia trận quyết chiến trên đảo Kim Sơn.
Có thể coi lão nhân này là hóa thạch sống, tư lịch còn lão làng hơn cả Chúc Hoằng Chủ, năm nay đã tám mươi bảy tuổi, nhưng thân thể vẫn rất cường tráng.
Năm đó, lúc thân phận của Thẩm Lãng bị bại lộ, lão không hề lên tiếng, lúc Ninh Thiệu đăng cơ, lão cũng không phản đối, thuộc kiểu người bảo thủ, nhưng tuyệt đối không phải loại gian thần.
Sau khi Thẩm Lãng trở về, đại thắng tại Viêt kinh, lão đã từng đến gặp Trương Xung, nói muốn được tham dự hôn lễ của Thẩm Lãng và Trương Xuân Hoa.
Trương Xung cũng từng đề cập với Thẩm Lãng, nhưng hôn lễ lần đó được tổ chức khá đơn giản, nên hắn không mời Tác Huyền.
Tác Huyền không nhận được thiếp mời, trong lòng hụt hẫng, nhưng cách đây không lâu, bất chấp tuổi tác cao, lão vẫn đến Thành Nộ Triều, một là muốn cầu kiến Thẩm Lãng, hai là muốn thăm người lão hữu Ninh Nguyên Hiến.
Chỉ có điều, Thẩm Lãng vẫn chưa gặp lão, cũng không phải hắn bất mãn, lão Tác Huyền này tuy rằng từng có chút mâu thuẫn với hắn, nhưng ít ra vào thời khắc mốt chốt, cũng không đứng về phía Ninh Thiệu và Chúc gia.
"Lão thần Tác Huyền, tham kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Tác Huyền cung kính hành lễ, giọng nói đầy kích động và run rẩy.
Lão và Chúc Hoằng Chủ đều là thầy của Ninh Nguyên Hiến, cũng từng gặp Khương Ly, ít nhất trong thâm tâm, vốn có thiện cảm với Khương Ly.
Với lại lúc còn làm việc tại Thượng Thư đài, lão là Tả tướng, còn Chúc Hoằng Chủ là Hữu tướng, hai người vốn không ưa gì nhau.
"Hôm nay ta mời lão thái phó đến đây, vì khanh là bậc thầy về thư pháp, ta muốn nhờ khanh viết thánh chỉ."