Chương 724 Khai chiến
Ngày hôm sau, thái tử Tấn quốc hạ lệnh: "Toàn quân tấn công, san bằng thành Định Viễn, diệt Sở quốc, diệt Đại Càn!"
Trong nháy mắt, mấy chục vạn quân như thủy triều tràn về phía thành Định Viễn, đại chiến bùng nổ, vô số binh sĩ của hai bên ra trận chém giết lẫn nhau, chiến tuyến dài đến trăm dặm.
Ngày đầu tiên, quân Sở đã đẩy lùi được quân Tấn, vì khinh địch, quân Tấn thương vong thảm trọng.
Ngày thứ hai, quân Sở tiếp tục đẩy lùi quân Tấn.
Ngày thứ ba, quân Sở vẫn giành được chiến thắng.
Thái tử Tấn quốc kinh ngạc đến mức không nói nên lời, không ngờ quân Sở lại điên cuồng như vậy, sức chiến đấu của bọn họ tuy không bằng quân Tấn, nhưng lại quá ngoan cường, mỗi người đều chiến đấu với tư thế liều chết, từ Sở vương đến Xu Mật Sứ, ai nấy cũng đều tử chiến không lùi, hơn mười vị cường giả Tông sư, bảo vệ bên cạnh Sở vương, liều chết trợ giúp.
Tuyến phòng thủ thành Định Viễn này, vậy mà lại không công phá nổi, quân Sở anh dũng, Sở vương oai hùng.
Vì vậy, quân Tấn ngừng chiến mấy ngày! Chờ đợi quân đội của chư quốc phía bắc xuống nam, gia nhập vào quân Tây lộ.
Mấy vạn quân bí mật của Tru Thiên các, Thông Thiên tự cũng rốt cuộc đã đến chiến trường.
Quân Tây lộ của thái tử Tấn quốc nhận được sự bổ sung mạnh mẽ, sĩ khí lại một lần nữa dâng cao, điên cuồng tấn công thành Định Viễn của Sở quốc.
Trong nháy mắt, Sở quốc lâm vào tình thế nguy hiểm, ngàn cân treo sợi tóc.
Một khi thành Định Viễn thất thủ, toàn bộ lãnh thổ Sở quốc sẽ không còn bất kỳ chướng ngại vật nào, cũng không còn bất kỳ quân đội nào, quân chủ lực Tây lộ của Tấn quốc sẽ như thủy triều tràn vào Sở quốc, trong vòng hai tháng ngắn ngủi, sẽ thôn tính toàn bộ Sở quốc.
Có thể nói, một khi thành Định Viễn thất thủ, Sở vương chắc chắn sẽ chết, đối với Thẩm Lãng mà nói, đó là một thất bại chiến lược lớn.
Thái tử Tấn quốc nhìn về phía đông, cười lạnh nói: "Thẩm Lãng, thành Định Viễn sắp bị hủy diệt rồi, kỳ tích của ngươi đâu? Ngươi luôn mồm nói một khi xâm nhập lãnh thổ Đại Càn, sẽ tiêu diệt chúng ta hoàn toàn, vậy hiện tại ngươi đang ở đâu? Ngươi cứ chờ xem Sở vương chết trận, Sở quốc bị diệt vong, bị Tấn quốc của ta chà đạp dưới chân đi!"
Sau đó, thái tử Tấn quốc hét lớn: "Toàn quân tấn công, hôm nay phải tiêu diệt quân Sở, san bằng thành Định Viễn."
Trận chiến cuối cùng đã bùng nổ!
Mà lúc này, Thẩm Lãng dẫn theo mấy trăm người, đang nhanh như chớp chạy về phía thành Định Viễn.
Sở vương rất dũng cảm, quân Sở cũng rất dũng cảm, thậm chí hiệp khách, đạo tặc của Sở quốc cũng nhiệt huyết vô song.
Trong liên tiếp mấy ngày đại chiến, quân Sở quốc phải chịu tổn thất vô cùng lớn, dựa theo tỷ lệ thương vong như vậy, trong tình huống bình thường đã sớm tan vỡ rồi. Nhưng quân Sở đều hiểu rõ trong lòng, bọn họ không còn đường lui, sau lưng chính là nhà, là cha mẹ thê nhi của mình.
Hơn nữa, lần này, trong quân tây lộ do thái tử Đại Tấn suất lĩnh, có rất nhiều người xuất thân là man tộc Tây Bắc. Những kẻ ấy từ dân tộc du mục chuyển thành dân tộc canh tác chưa lâu, trong người vẫn mang theo dã tính mãnh liệt. Một khi để bọn chúng tiến vào Sở quốc thì sẽ có hậu quả gì? Giết chóc cướp bóc, không chuyện ác nào không làm, không biết sẽ có bao nhiêu thiếu nữ trong sạch bị vấy bẩn, không biết sẽ có bao nhiêu người vợ phải chịu tai họa.
Nếu là chiến tranh giữa Ngô, Sở, Việt thì dân chúng sẽ không lo lắng gặp phải tai ương, bởi vì sau mấy trăm năm sớm đã ngầm hiểu ý nhau. Hôm nay là đất Ngô quốc, ngày mai có thể sẽ thành đất Việt quốc, con dân trên mảnh đất này cũng có thể sẽ thành con dân Việt quốc, cho nên phải thu phục lòng người, vì sự ổn định và hòa bình lâu dài trong tương lai mà tính toán, sẽ không tàn hại dân lành.
Nhưng lần này, Đại Tấn phụng thánh chỉ của hoàng đế đến thảo phạt Sở quốc, Đại Tấn không chiếm được một tấc đất thì lấy gì để củng cố quyền lực, cho nên bọn họ sẽ cướp bóc. Mặc dù không nói rõ, nhưng ý của Đại Viêm rất rõ ràng, sau khi đánh hạ, quốc thổ sẽ thuộc về Đại Viêm, còn có thể cướp đoạt bao nhiêu thứ, thậm chí có thể cướp đoạt bao nhiêu người thì dựa vào bản lĩnh của các ngươi.
Một khi thành Định Viễn thất thủ, toàn bộ mấy trăm, hơn ngàn vạn dân chúng Sở quốc đều sẽ gặp tai họa. Bởi vì như thế, nên quân Sở tử chiến không lùi, hơn nữa hiệp khách, võ giả, thậm chí là đạo phỉ trong nước Sở đều lần lượt kéo đến thành Định Viễn, trợ giúp Sở vương tác chiến, người Sở quả nhiên tính tình kiên liệt.
Năm đó, Thẩm Lãng đoạt được kinh Sở một cách dễ dàng, nhưng muốn thu phục lòng người dân tại kinh Sở thì hoàn toàn không thể, bởi vì hắn giúp đỡ người Sở chữa trị dịch bệnh, cứu sống Sở vương, ân oán giữa hai bên mới có thể hóa giải.
Thế nhưng, cho dù quân Sở có dũng cảm đến đâu cũng hoàn toàn không địch lại quân đoàn bí mật của Tru Tiên các và Thông Thiên tự.
Lần trước, đại chiến tại kinh Việt, Thông Thiên tự phải trả giá rất lớn mới khiến cho Thiên Nhai Hải các đồng ý cho bọn họ phái một vạn tăng binh tiến vào Việt quốc. Còn lần này không có giới hạn, Thông Thiên tự càng phái nhiều binh, càng nhận được sự tán thưởng của hoàng đế.