Chương 727 Thái tử Athrun
Sở vương đứng trên núi thí thể, dùng trường đao chống thi thể lên, miễn cưỡng đứng vững, thân thể loạng choạng sắp ngã, lúc này trên người y đã có thêm mấy chục vết thương, máu tươi nhuộm đỏ cả người.
Biết Sở vương đã kiệt sức, quân đoàn bí mật của Tru Tiên các và Thông Thiên tự đồng loạt lùi về sau mấy bước, tản ra, bao vây Sở vương và mười mấy thân vệ còn sống sót.
Sở vương cảm thấy hơi khó thở, không khỏi tháo mũ giáp xuống, thở hổn hển, như muốn hít thở chút không khí trong lành cuối cùng, ngẩng đầu nhìn mặt trời, mặt trời chói chang, đúng là giữa trưa. Bởi vì trong mắt đều là máu, nên mặt trời mà y nhìn thấy cũng là màu đỏ như máu.
"Phù, phù, phù..." Bởi vì mất máu quá nhiều, nên não bộ cung cấp dinh dưỡng không đủ, cơ thể lạnh run, không thể đứng thẳng được nữa.
Thái tử nói: "Không nghĩ tới người này lại chống đỡ được hai canh giờ, quả nhiên dũng mãnh vô song, thật sự nhìn không ra, lúc trước người này rất nho nhã lễ độ, hai vị trưởng lão, ai đi chém đầu người này đây?''
Một võ giả hùng tráng, uy mãnh bước ra khỏi hàng ngũ, gã chính là Athrun, thái tử của nước Vu Lan, một người dị tộc. Vu Lan quốc là một quốc gia Man tộc ở Tây Bắc, từ lâu đã là kẻ địch của Phương Đông. Nhưng mấy trăm năm trước, Đại Viêm quật khởi, hoàng triều Phương Đông cường đại, khiến người ta hít thở không thông, quốc gia này cũng quy thuận Đại Viêm, xem như là tiểu đệ của Tấn quốc, giống như quan hệ giữa Nam Ẩu quốc và Việt quốc trước kia.
Lần xuất chinh này, Vu Lan quốc phái ra năm vạn binh mã, ý đồ cướp bóc, kiếm chác trên đất Sở, đặc biệt là cướp bóc phụ nữ.
Mà Athrun này xem như là ánh mặt trời của Vu Lan quốc, từ năm sáu tuổi đã bắt đầu lưu truyền truyền thuyết, tám tuổi giết sói, chín tuổi giết sư tử, mười tám tuổi đã dũng mãnh vô song, hai mươi hai tuổi bái sư học nghệ tại Tru Tiên các, ba mươi hai tuổi được Tru Tiên các sắc phong, nhận được danh xưng Tông sư vô cùng quý giá.
Bây giờ gã đã ba mươi lăm tuổi, thậm chí còn khinh thường võ giả Phương Đông, gã cảm thấy toàn bộ chư quốc Phương Đông, ngoại trừ vài người ra, đều không phải là đối thủ của gã, cái gì mà Ninh Kỳ, Lý Thiên Thu, Chung Sở Khách, tất cả đều không phải là đối thủ của gã.
Nhưng tại Phương Đông, người biết tên gã lại không nhiều lắm, gã rất không cam tâm, cho nên cần phải dương danh lập vạn, mà giết chết Sở vương, đủ để khiến cho gã vang danh thiên hạ.
Thái tử nước Tấn nhìn sang hai vị trưởng lão của Thông Thiên tự và Tru Tiên các, lạnh lùng hỏi: "Hai vị có ý kiến gì không?"
Hai vị trưởng lão lắc đầu.
Thái tử nước Vu Lan tựa như Kim Mao sư vương, cao lớn hơn hai mét, khoác trên mình bộ giáp hoàng kim, uy mãnh vô song.
Gã ngẩng đầu sải bước về phía Sở vương, con đường này rất dài, ước chừng hơn hai ngàn mét. Mỗi bước chân gã đi qua, mặt đất đều nứt toác. Mặt đất cứng rắn in hằn dấu chân sâu hai ba tấc, thân thể tỏa ra khí tức hùng mạnh như mãnh sư, khiến cho mọi người xung quanh đều vội vã tránh đường.
Quân đoàn bí mật đang vây chặt Sở vương, lúc này cũng tản ra, nhường ra một lối đi.
Thái tử nước Vu Lan, đi đến cách Sở vương còn mười thước, toàn thân bỗng nhiên phát ra tiếng nổ lớn như pháo, nội lực khủng khiếp tuôn trào, không khí xung quanh nóng như bị thiêu đốt, tạo ra ảo giác không gian méo mó.
Tiếp đó, gã chậm rãi rút trường kiếm bên hông ra, lạnh lùng nói: "Sở vương, người lấy mạng ngươi chính là thái tử Athrun nước Vu Lan! Ngươi yên tâm, động tác của ta rất nhanh, chỉ cần chém xuống một nhát, ngươi sẽ không cảm thấy đau đớn!"
Dứt lời, hai tay của gã nắm chặt trường kiếm, rót nội lực mạnh mẽ vào trong.
"Keng, keng, keng..." Thanh trường kiếm chấn động, phát ra tiếng kiếm minh.
Sở vương lúc này đã hao hết nội lực, đến cả việc giơ tay lên cũng vô cùng khó khăn.
Hít một hơi thật sâu, Sở vương run rẩy giơ chiến đao nhuốm đầy máu tươi lên, máu từ không ngừng chảy ra từ khóe mắt, che khuất cả thân ảnh cao lớn của Athrun.
"Quân vương chết vì bờ cõi, cái chết của quả nhân vô cùng có ý nghĩa, bệ hạ Thẩm Lãng, mọi chuyện giao lại cho ngài!" Sở vương thầm thì.
"Athrun nước Vu Lan, động thủ đi." Sở vương chậm rãi nói.
"Giết!" Thái tử nước Vu Lan gầm lên một tiếng như sấm nổ, cầm trường kiếm lao về phía Sở vương, như một viên đạn pháo, khí thế hung hãn đến cực điểm, mặt đất nơi gã đi qua, đều bị lưỡi kiếm cày xới ra một đường rãnh sâu hoắm.
"Chết!" Athrun nhắm thẳng đầu Sở vương, vung kiếm chém xuống, kiếm khí mang theo uy lực khủng khiếp, có thể chém bay đầu Sở vương chỉ trong nháy mắt.
Tất cả mọi người đều nín thở, tuyệt vọng dâng trào, chẳng lẽ bệ hạ của bọn họ sắp bỏ mạng tại đây sao?
"Coong!" Một tiếng vang lớn kinh thiên động địa.
Athrun kinh ngạc phát hiện trường kiếm của mình không chém trúng đầu Sở vương, dường như bị thứ gì đó chặn lại. Trước mặt gã không phải Sở vương, mà là một nữ tử, một nữ tử vô cùng cao lớn, một nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, một nữ tử tràn đầy sức mạnh phi phàm, khí chất khuynh đảo chúng sinh. Toàn thân nàng tỏa ra hơi thở hoang dã, vẻ đẹp vừa kinh diễm vừa khiến cho người ta run sợ, không dám thở mạnh.