← Quay lại trang sách

Chương 736 Mùi cặn bã

Cảnh tượng này quá mức kinh hãi, khiến người ta phải sởn tóc gáy, toàn thân run rẩy, kỳ quan nghìn năm có một, cả đất trời đều bị ánh sáng của những ngôi sao băng này chiếu sáng, lấn át cả ánh sáng mặt trời.

Thẩm Lãng giang rộng hai tay, hét lớn: "Đại Càn thần thánh bất khả xâm phạm, bất kỳ kẻ nào dám xâm phạm bờ cõi Đại Càn dù chỉ nửa bước, bất kể là ai, bất kể mạnh mẽ đến đâu, ta đều sẽ xóa sổ kẻ đó khỏi thế giới này!"

"Xóa sổ!" Giọng nói của Thẩm Lãng và Đại Ngốc vang vọng khắp bầu trời trong tiếng xé gió kinh thiên động địa.

"Vút, vút, vút, vút..." Trong tiếng xé gió kinh thiên động địa, từng ngôi sao băng lần lượt lao xuống mặt đất.

"Ầm, ầm, ầm, ầm..." Từng tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, từng cột lửa khổng lồ bốc lên, đây mới là sức mạnh hủy thiên diệt địa thật sự.

Mấy chục vạn quân do thái tử nước Tấn dẫn đầu, từng tốp từng tốp bị xóa sổ khỏi mặt đất!......

Thời gian quay ngược về hai mươi mấy ngày trước, bên trong mật thất dưới lòng đất thành Nộ Triều.

Thẩm Lãng nói: "Ta thua."

Kính Tử có vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng cũng thoáng đắc ý, bởi vì gã lại thắng, cờ nghệ của gã đã đạt đến mức đáng sợ, Thẩm Lãng không cách nào dùng lời để hình dung được, bởi vì gần như mỗi lần đấu trí hắn đều thua.

Cờ vây là một trận đấu cần trí tuệ để bố cục thế cờ, cũng là một trong những thứ quan trọng giúp thể hiện trí thông minh của loài người, tựa như thời hiện đại máy tính đã phát triển cực kỳ mạnh mẽ, nhưng chúng vẫn bị con người đánh bại, mãi cho đến khi AlphaGo xuất hiện cách đây vài năm, lần đầu tiên con người bại trận trước một chương trình máy tính.

Mà cờ nghệ của Kính Tử bây giờ, chắc chắn đã vượt qua cả quán quân cờ vây của người hiện đại, điều này cũng dễ hiểu thôi, bởi vì cả đời gã chỉ làm mỗi một việc là chơi cờ, tự chơi với chính mình, có lẽ Kính Tử là người thông minh nhất mà Thẩm Lãng từng gặp, mặc dù sự thông minh ấy chỉ biểu hiện trong một lĩnh vực rất hẹp.

Thẩm Lãng hỏi: "Kính Tử, ngươi có thích nữ nhân xinh đẹp không?"

Kính Tử ngượng ngùng lắc đầu: "Không có."

Thẩm Lãng hỏi: "Vì sao? Bởi vì họ chưa đủ xinh đẹp sao?"

Kính Tử lắc đầu: "Không phải, họ quá xinh đẹp."

Kính Tử là một người rất đặc biệt, gã dường như không hề để ý đến ngoại hình của nữ nhân, bởi vì bản thân gã đã vô cùng tuấn tú rồi, đương nhiên Thẩm Lãng cũng vô cùng tuấn tú, bởi vì hai người giống hệt nhau, Thẩm Lãng cũng không thường xuyên tìm Kính Tử, còn Kính Tử thì lúc nào cũng soi gương, cho nên gã đã miễn nhiễm với khuôn mặt xinh đẹp.

Thẩm Lãng nói: "Kính Tử, ngươi là người chơi cờ vây lợi hại nhất mà ta từng gặp, thiên hạ vô song, ngươi cũng là người thông minh nhất mà ta từng gặp, không ai sánh bằng. Vậy ngươi có biết thế nào là bố cục hay không?"

Kính Tử gật đầu: "Nhìn trước ba bước, bốn bước, năm bước."

Thẩm Lãng nói: "Đúng vậy, bố cục chính là phải nhìn xa trông rộng hơn người khác. Thế giới này có câu, bọ ngựa rình bắt ve sầu, nào hay chim vàng anh đợi chờ phía sau. Còn có một câu, ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi. ''

Hai câu mà Thẩm Lãng nói, Kính Tử đều hiểu, bởi vì gã đọc rất nhiều sách.

Thẩm Lãng lại nói: "Lại còn có câu, khi ngươi cảm thấy tuyệt vọng nhất, kỳ thực chính là lúc sắp sửa thắng lợi. Nhưng khi ngươi cảm thấy mình sắp giành chiến thắng vang dội, có lẽ tai họa ngập đầu đã ập đến."

Kính Tử vẫn gật đầu, bởi vì gã vẫn hiểu, gã gần như chưa tiếp xúc với ai bao giờ, nhưng gã đọc vô số sách vở, gã đọc sách không giống người khác, mà là hóa thân vào nhân vật, dung nhập toàn bộ linh hồn và tinh thần của mình trong đó. Hơn nữa không chỉ nhập vai nhân vật chính, mà còn nhập vai nhân vật phụ, thậm chí vai phản diện, cho nên một cuốn sách gã có thể đọc rất nhiều rất nhiều lần, bởi vì mỗi lần nhập vào một vai diễn khác nhau, chẳng khác nào đang đọc một cuốn sách mới.

Thẩm Lãng nói: "Ngươi rất thuần khiết, ngươi rất thông minh, ngươi rất lợi hại, ngươi rất lương thiện."

Kính Tử vẫn như cũ ngượng ngùng cúi đầu.

Thẩm Lãng nói: "Chúng ta bắt đầu chuyện chính nào."

Kính Tử ngẩng đầu lên, cảnh tượng tiếp theo chẳng khác nào kỳ tích, bởi vì bất kể Thẩm Lãng làm ra biểu cảm gì, Kính Tử đều bắt chước giống hệt như đúc, cho dù là ánh mắt, hay là khí chất, một biểu cảm nhỏ nhất cũng giống y hệt, hoàn toàn giống như đang soi gương vậy.

Đương nhiên, cho dù Kính Tử có giống Thẩm Lãng đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể qua mắt được một số người, ví dụ như những nữ nhân của Thẩm Lãng, còn có tiểu bảo bối Yêu Yêu.

Nữ nhân của Thẩm Lãng chỉ cần cách hắn trong vòng bán kính hai mươi mét, là có thể ngửi thấy mùi cặn bã trên người hắn, còn có một số mùi khác nữa, bọn họ căn bản không cần dựa vào đôi mắt để phân biệt. Còn tiểu bảo bối Yêu Yêu thì dường như đã đạt đến một cảnh giới khác, cô bé dựa vào tinh thần để phân biệt phụ thân.