← Quay lại trang sách

Chương 762 Công chúa của Phù Đồ sơn

Thẩm Lãng cố gắng dò xét vị trí của nàng, nhưng giọng nói của nàng giống như phát ra từ bốn phương tám hướng, nữ nhân này võ công rất cao, vô cùng mạnh mẽ, chẳng lẽ còn lợi hại hơn cả Ninh Hàn?

"Vậy thì tiếp tục câu hỏi thứ hai, Thẩm Lãng, mục đích của ngươi khi cố ý để Doanh Vô Minh bắt là gì?"

Câu hỏi này vừa thốt ra, Thẩm Lãng lập tức im lặng.

Nữ nhân lạnh giọng nói: "Đừng hòng nói dối, ta nhất định sẽ phân biệt được, hơn nữa cũng đừng hòng không trả lời, nếu không Khổ Đầu Hoan vẫn phải chết."

Thẩm Lãng vẫn im lặng.

Nữ nhân lại nói: "Ta bắt đầu đếm ngược, nếu hết thời gian đếm ngược mà ngươi vẫn không trả lời, Khổ Đầu Hoan sẽ đầu lìa khỏi cổ."

"Năm, bốn, ba..."

Ngay lập tức, tên đao phủ trong lồng sắt từ từ giơ thanh quỷ đầu đao lên, chuẩn bị chém xuống.

"Hai, một..." Thời gian đếm ngược sắp kết thúc.

Thẩm Lãng hét lớn: "Dừng tay, ta trả lời!"

Sau đó, hắn hít một hơi thật sâu, nói: "Công chúa Phù Đồ sơn tôn kính, người là vị hôn thê của Doanh Vô Minh, đúng không? Ta cố ý để Doanh Vô Minh bắt chỉ vì một mục đích, đó là muốn ngủ với người, cắm sừng Doanh Vô Minh."

"Khụ, khụ, khụ..."

Người nào đang ho khan? Đầu năm đầu tháng chẳng lẽ có lời thật lòng cũng không thể nói thẳng ra hay sao? Người muốn nghe lời thật lòng chính là ngươi, nghe xong tiếp thu không được cũng ngươi?

Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng đến quỷ dị, thậm chí Thẩm Lãng còn cảm nhận được thanh đại đao sau lưng Khổ Đầu Hoan đang run lên bần bật.

Thẩm Lãng nói: "Huynh đài, ngươi cầm đao cho vững, ngàn vạn lần đừng run tay, ngươi mà sơ suất, thì đầu của huynh đệ ta chẳng còn nữa."

Tên đao phủ siết chặt đại đao, ánh mắt theo bản năng nhìn sang chỗ khác, như thể đang đợi mệnh lệnh.

Một lúc lâu sau, thanh âm của nữ nhân kia lại vang lên.

Công chúa Phù Đồ sơn nói: "Câu hỏi thứ ba. Có phải ngươi muốn trộm Long Chi Hối của Phù Đồ sơn?"

Ách! Nữ nhân độc ác này, hỏi cái gì mà càng lúc càng hiểm hóc, có gan thì hiện thân ra đây cho ta! Ta thề chơi chết ngươi!

Thẩm Lãng nói: "Công chúa điện hạ, liên quan đến câu hỏi thứ hai, ta muốn được trình bày rõ ràng một chút được không? Chính là chuyện cắm sừng Doanh Vô Minh ấy."

Công chúa Phù Đồ sơn nói: "Chuẩn bị chém!"

Thanh đại đao kia lại một lần nữa giơ lên, như muốn bổ xuống bất cứ lúc nào.

"Dừng, dừng, dừng tay!" Thẩm Lãng gào lên: "Được rồi, ta muốn trộm Long Chi Hối của các ngươi, hài lòng chưa? Ngươi đã thỏa mãn rồi phải không!"

Không khí lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng, vốn dĩ ăn trộm Long Chi Hối từ Phù Đồ sơn đã là nhiệm vụ bất khả thi, hiện tại càng là khó như lên trời.

Lồng giam giam giữ Khổ Đầu Hoan tối sầm lại, hiển nhiên nữ nhân kia đã hỏi xong ba câu hỏi của mình.

Thẩm Lãng nói: "Không còn gì để hỏi nữa sao? Công chúa điện hạ, ta còn rất nhiều vấn đề muốn trả lời, cứ hỏi thoải mái, bí mật nào cũng được."

Đối phương vẫn im lặng như cũ.

Thẩm Lãng nói: "Công chúa điện hạ, liên quan đến câu hỏi thứ hai của ngươi, ta rất muốn được thảo luận kỹ càng một lần. Ngươi có muốn biết, ta dựa vào cái gì để cắm sừng Doanh Vô Minh không? Võ công của tên đó cao hơn ta vạn lần, lại còn là thái tử của Tân Càn, quyền lực nắm trong tay cũng hơn ta gấp mười lần. Nhưng có một số việc tên đó vĩnh viễn không bằng ta, ngươi biết đó là gì không?"

Đối phương vẫn phớt lờ.

Thẩm Lãng nói: "Tên dó không đẹp trai bằng ta, ta là nam nhân đẹp trai nhất thiên hạ, chỉ bằng điểm này thôi, công chúa điện hạ nên chọn ta."

"Khụ, khụ, khụ..."

Ta khinh bỉ ngươi! Còn ra thể thống gì nữa? Nói thật cũng không xong, ho khan cái gì chứ!

"Còn có một điều, bởi vì võ công của tên đó rất cao, nên ở phương diện nào đó có thể mạnh hơn ta một chút, nhưng tên đó tuyệt đối không thể dịu dàng, chu đáo bằng ta, hơn nữa ta còn có tài ăn nói hơn người..."

"Ầm!" Cánh cửa bật mở.

"Ngươi có thể đi." Thanh âm lạnh lùng lại vang lên, ngọn đèn trong phòng vụt tắt.

Nữ võ sĩ cao lớn bước đến, xách Thẩm Lãng nằm ngang tại thắt lưng, rồi đi ra ngoài.

"Công chúa điện hạ, gặp ta đi mà, cho ta một cơ hội..."

Thẩm Lãng bị nàng mạnh mẽ xách đi, trở về phòng giam của mình, từ đầu đến cuối, công chúa Phù Đồ sơn chỉ hỏi hắn ba câu, không lộ diện, cũng chẳng nói thêm lời nào khác.......

Trở về phòng, Thẩm Lãng lập tức cởi bỏ y phục trên người, trần truồng đi tới đi lui trong phòng, nữ võ sĩ cao lớn kia mặt mày co giật, lúc nãy không có y phục đã đành, hiện tại có quần áo rồi mà ngươi còn cởi?

"Chẳng lẽ ta không đủ đẹp trai? Hay là dáng người không tốt? Tại sao công chúa điện hạ của ngươi, ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không cho ta?" Thẩm Lãng đi tới trước mặt nữ võ sĩ.

Nữ võ sĩ dời mắt, nhìn lên trần nhà.

Thẩm Lãng nói: "Này, dù sao cũng đang rảnh rỗi, ta rèn luyện thân thể một chút vậy."

Nói xong, hắn bắt đầu chống đẩy, một cái, hai cái, năm cái, mười cái...

Được rồi, được rồi, vận động phải chú ý chất lượng, không thể nóng vội.

Tiếp đó, hắn nằm ngửa ra, chuẩn bị gập bụng.

Thẩm Lãng nói: "Nữ dũng sĩ tỷ tỷ, có thể phiền ngươi đè chân giúp ta được không?"