Chương 768 Lòng dân Tân Càn
Thành Nộ Triều, kinh đô lâm thời của Đại Càn cũng trở thành nơi mang đầy tính truyền kỳ, lượng giao dịch thương mại giữa ba nước Ngô, Sở, Việt và thành Nộ Triều, mỗi ngày đều phá vỡ kỷ lục mới.
Trong khi đó, bách tính Tân Càn lại chìm trong một sự bàng hoàng khó tả.
Nếu nói người dân quốc gia nào ủng hộ và thương tiếc Khương Ly nhất, thì đó chính là Tân Càn.
Nhưng quốc gia nào lại áp chế sự hoài niệm Khương Ly một cách tàn nhẫn nhất? Cũng chính là Tân Càn, không có bất kỳ sự khoan dung nào. Bất kỳ kẻ nào dám buông lời hoài niệm Khương Ly, chắc chắn sẽ phải trả giá bằng mạng sống, hai cha con Doanh Nghiễm đã áp dụng chính sách cứng rắn nhất về vấn đề này, chém một người để cảnh cáo trăm người.
Hơn nữa, dưới sự cai trị của hai cha con Doanh Nghiễm, cuộc sống của người dân Tân Càn cũng rất tốt, thậm chí còn cao hơn so với các quốc gia khác.
Bởi vậy, trong lòng bách tính Tân Càn chất chứa rất nhiều mâu thuẫn, bọn họ hoài niệm thời kỳ huy hoàng dưới trướng Khương Ly, nhưng cũng sợ hãi sự thay đổi, bằng lòng với hiện tại.
Năm đó, sau khi Khương Ly bất ngờ băng hà, Đại Viêm đã phái vô số binh mã tràn vào lãnh thổ Đại Càn, tàn sát bừa bãi, hàng trăm vạn người dân phải gánh chịu tai họa ngập đầu, không biết bao nhiêu gia đình tan cửa nát nhà, chỉ riêng nạn dân do chiến tranh đã vượt quá hàng trăm vạn người.
Theo thống kê chưa đầy đủ, thời điểm đó có hơn hai mươi quốc gia đã nhân cơ hội xâm lược Đại Càn, số lượng quân đội tràn vào cướp bóc nhiều vô số kể, nửa năm đó là một cơn ác mộng kinh hoàng đối với người dân Đại Càn, hơn mười vạn nữ nhân bị chà đạp, hàng trăm vạn dân vô tội bị thảm sát, hơn một nửa số gia đình bị cướp bóc.
Sau đó chính là bữa tiệc chia cắt lãnh thổ, toàn bộ Đại Càn bị xé nát, Đại Viêm, Đại Tấn chiếm hơn nửa giang sơn. Ba, bốn nước chư hầu khác cũng nhân cơ hội độc lập, ngay cả Sở quốc cũng cắt đi một vùng lãnh thổ rộng lớn.
Cuối cùng, dưới sự hỗ trợ của Đại Viêm, Doanh Nghiễm thành lập Tân Càn. Tuy diện tích chỉ bằng chưa đến một nửa so với trước kia, nhưng đối với vô số người dân mà nói, những ngày tháng lưu lạc, bất an cuối cùng cũng kết thúc. Trong mắt thiên hạ, hai cha con Doanh Nghiễm là những kẻ phản bội hèn nhát, ngay cả trong lòng bách tính Tân Càn cũng không ngoại lệ. Thế nhưng, tâm lý của bọn họ vô cùng phức tạp. Bọn họ vừa căm hận Doanh Nghiễm là kẻ phản bội, nhưng trong thâm tâm lại mang ơn và nguyện ý ủng hộ, thần phục ông.
Bởi vậy, lẽ ra sau khi Thẩm Lãng trở về, những người kích động nhất phải là bách tính Tân Càn, những người nguyện ý thần phục Thẩm Lãng nhất cũng phải là bọn họ.
Thế nhưng sự thật lại không phải như vậy, thái độ của hàng trăm vạn dân Tân Càn đối với Thẩm Lãng rất kỳ lạ. Bọn họ không tỏ ra thù địch, cũng không thể hiện sự trung thành cuồng nhiệt, thậm chí còn có chút dè dặt, kính nhi viễn chi. Bởi vì bọn họ lo sợ chiến tranh sẽ lại một lần nữa ập đến, lo sợ gia đình sẽ lại một lần nữa ly tán.
Như vậy rất khó hiểu, nhưng lấy một ví dụ sẽ rõ ràng hơn. Sau khi Liên Xô tan rã, người dân lâm vào cảnh lầm than, vô số người chết đói, chết rét. Về sau, nước Nga phải rất khó khăn mới khôi phục được chút quốc lực.
Nếu bạn hỏi người Nga, bọn họ có hoài niệm về thời kỳ huy hoàng của Liên Xô không? Câu trả lời chắc chắn là có. Nhưng bạn hỏi bọn họ có muốn Liên Xô một lần nữa trở lại nước Nga không? Câu trả lời của bọn họ sẽ là không.
Cho nên, có một câu nói đã thể hiện rõ tâm lý của người Nga: "Kẻ nào không nhớ đến Liên Xô thì kẻ đó không có trái tim, kẻ nào muốn khôi phục Liên Xô theo hình thức cũ kẻ đó không có não."
Đương nhiên, Đại Càn không phải Liên Xô, Liên Xô sụp đổ trong tình trạng kiệt quệ từ bên trong, còn Đại Càn sụp đổ trong lúc huy hoàng nhất, bởi vì Khương Ly băng hà, dẫn đến đại quân xé nát giang sơn, cuối cùng diệt vong.
Trong lòng vô số người dân Tân Càn, cha con Doanh Nghiễm vừa là phản tặc, vừa là ân nhân.
Cho nên sau trận chiến tại thành Định Viễn, bề ngoài Thẩm Lãng là người giành được đại thắng, nhưng Tân Càn lại chìm trong trạng thái kỳ lạ, vừa vui mừng, vừa lo lắng, lo lắng đại quân của Thẩm Lãng sẽ thôn tính Tân Càn, chiến hỏa sẽ một lần nữa bùng lên.
Toàn bộ Phương Đông giống như một nồi nước sôi sùng sục, nhưng đó chỉ là sự bàng hoàng của tầng lớp bình dân, giới cầm quyền cấp cao lại chìm trong sự yên tĩnh đến ngạt thở, giống như sự yên lặng trước cơn bão, mặt đất phẳng lặng trước khi động đất ập đến.
Trong đầu các thế lực cấp cao của chư quốc, của Đại Viêm chỉ có một suy nghĩ: Hội nghị thế lực siêu thoát.
Trận chiến tại thành Định Viễn đã định đoạt thế chân vạc, mà hội nghị siêu thoát sẽ quyết định cục diện tiếp theo của thiên hạ, quyết định Tân Càn và Đại Viêm sẽ tiếp tục giằng co hay quyết đấu sinh tử.
Ba năm trước, việc phát hiện di tích thượng cổ khổng lồ ở vùng biển phía nam Phù Đồ sơn, đã khiến cho thực lực của thế lực này tăng mạnh, đồng thời cũng quyết định cục diện ngày hôm nay.