Chương 787 Ngàn cân treo sợi tóc
Toàn bộ đội thuyền đều vang lên còi báo động chói tai, hầu hết võ giả đều lao ra ngoài.
Doanh Vô Khuyết rùng mình, chuyện gì xảy ra? Là đội thuyền của Thẩm Lãng đánh tới sao? Hay là Đại Viêm?
Lao ra boong tàu, Doanh Vô Khuyết lạnh lùng hỏi: "Kẻ địch ở đâu?"
Ngoài khơi mênh mông, chẳng thấy bóng dáng kẻ địch nào cả?
Võ giả cưỡi điêu trên trời hét lớn: "Nhị vương tử, trên trời, có Long Chi Hối đang bay về phía chúng ta!"
Doanh Vô Khuyết ngẩng đầu nhìn lên, không phát hiện ra Long Chi Hối.
Ngay sau đó, gã lập tức cưỡi một con cự điêu, bay vút lên trời.
Thấy rồi, thấy rồi!
Từ phía bắc bay tới một cây Long Chi Hối, đang lướt đi trên không trung, kéo theo đuôi lửa dài, mục tiêu chính là đội thuyền của Doanh Vô Khuyết.
Lập tức, toàn thân Doanh Vô Khuyết run rẩy.
Đây, đây là Long Chi Hối từ đâu bắn tới? Thành Nộ Triều sao?
Không thể nào là thành Nộ Triều, bởi vì thành Nộ Triều đã bị phá hủy, bọn họ cũng không có Long Chi Hối, hơn nữa Thẩm Lãng đang ở trong tay gã, thành Nộ Triều căn bản không ai có quyền hạn phóng Long Chi Hối.
Là Đại Viêm, nhất định là Đại Viêm!
Lần này ép Doanh gia phá hủy thành Nộ Triều, vốn là ý đồ của Đại Viêm, bọn họ không chỉ muốn ngồi xem hổ đấu, mà còn muốn dụ rắn ra khỏi hang, một mẻ hốt gọn.
Doanh Vô Khuyết nghĩ đến mục đích bắn Long Chi Hối của Đại Viêm, trước tiên là muốn tiêu diệt đội thuyền của Phù Đồ sơn, phá hủy thiết bị bắn Long Chi Lực vô cùng quý giá, quan trọng nhất là giết chết Thẩm Lãng.
Chỉ cần Thẩm Lãng chết, Long Chi Hối của Doanh Nghiễm và Phù Đồ sơn sẽ trở thành vật vô dụng.
Phải làm sao bây giờ?
Đầu óc Doanh Vô Khuyết như muốn nổ tung, Long Chi Hối từ phía bắc đang lao tới càng lúc càng gần, khoảng cách tối đa chỉ còn hơn hai trăm dặm.
Lúc này, vị trưởng lão Phù Đồ sơn kia cưỡi bạch điêu bay tới, giơ ống nhòm lên nhìn Long Chi Hối ở phía bắc.
"Tốc độ của Long Chi Hối này rất chậm, chắc chắn là được bắn từ rất xa." Trưởng lão Phù Đồ sơn nói: "Nhưng cho dù tốc độ có chậm, thì tối đa ba khắc nữa cũng sẽ bay tới, trong thời gian ngắn như vậy, đội thuyền của chúng ta không thể nào thoát khỏi khu vực sát thương."
"Nhất định là Đại Viêm!" Doanh Vô Khuyết run giọng nói: "Họ chắc chắn đã phát hiện ra chúng ta, còn vô cùng hèn hạ, chờ sau khi chúng ta phá hủy thành Nộ Triều, bọn họ mới bắn Long Chi Hối phản công."
Trưởng lão Phù Đồ sơn gầm lên: "Ai mà chẳng biết là Đại Viêm, nhưng bây giờ nói những điều này cũng vô dụng. Phải làm sao bây giờ?"
Doanh Vô Khuyết nói: "Mang theo Thẩm Lãng chạy, đội thuyền có bị phá hủy cũng mặc kệ. Chỉ cần bảo vệ được tính mạng của Thẩm Lãng, thì chúng ta vẫn còn sức uy hiếp.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Trưởng lão Phù Đồ sơn tức giận nói: "Đội thuyền này không đáng giá, nhưng thiết bị bắn Long Chi Lực lại vô giá, nếu bị phá hủy, chúng ta biết đi đâu tìm cái thứ hai? Giá trị của nó còn cao hơn cả Long Chi Hối. Hơn nữa Thẩm Lãng yếu đuối như vậy, Long Chi Hối vừa nổ, hắn sống nổi sao? Một cơn gió cũng sẽ thổi chết hắn."
Doanh Vô Khuyết nóng như lửa đốt, Long Chi Hối của Đại Viêm ở phía bắc, đang lao tới càng lúc càng gần.
Phải làm sao bây giờ? Mọi người bỏ tàu chạy trốn, chốn xuống đáy biển thì có thể sống sót, nhưng Thẩm Lãng thì chưa chắc đã sống được, hắn quá yếu ớt.
Nhưng thiết bị bắn Long Chi Lực quá quan trọng, chẳng lẽ lại bỏ mặc cho nó bị phá hủy sao?
"Đánh thức Thẩm Lãng, mau đánh thức Thẩm Lãng!" Trưởng lão Phù Đồ sơn hét lớn: "Hắn rất sợ chết, hơn nữa lại thông minh như vậy, hắn sẽ có cách."
Doanh Vô Khuyết điều khiển đại bàng lao xuống, khi còn cách khoảng mười mét thì trực tiếp nhảy xuống, lao tới trước mặt Thẩm Lãng, dùng ngân châm đâm vào huyệt nhân trung của hắn, đánh thức hắn.
Thẩm Lãng giật mình tỉnh lại.
"Chuyện gì?" Thẩm Lãng hỏi: "Sao ngươi lại có vẻ mặt như cha của ngươi chết vậy?"
Vào thời khắc mấu chốt này, Doanh Vô Khuyết cũng không hơi đâu mà so đo với Thẩm Lãng, trực tiếp kéo hắn ra ngoài, chỉ về phía bầu trời hướng bắc.
Thẩm Lãng nhìn theo, phát hiện có một cây Long Chi Hối đang lao tới.
"Mẹ kiếp..." Thẩm Lãng run rẩy nói: "Long Chi Hối? Từ đâu chui ra vậy? Đại Viêm, là Đại Viêm bắn sao!"
Doanh Vô Khuyết nói: "Cay Long Chi Hối này tối đa hai khắc nữa sẽ phát nổ, chúng ta có thể nhảy xuống biển chạy trốn, nhưng ngươi thì không thoát được. Nếu không muốn chết thì mau nghĩ cách tự cứu mình đi."
"Mẹ kiếp, thật khốn nạn mà." Thẫm Lãng chửi rủa: "Đây là đâu? Sao lại gặp phải đội thuyền của Đại Viêm?"
Sau đó, Thẩm Lãng nhìn chằm chằm vào cây Long Chi Hối đang lao tới từ phía chân trời, miệng không ngừng lẩm bẩm những con số.
"Tốc độ bay, khoảng 400 mét mỗi giây."
"Còn 150 giây nữa sẽ đánh trúng chúng ta."
Ngay sau đó, Thẩm Lãng vội vàng lấy giấy bút ra, não bộ nhanh chóng tính toán, vẽ ra quỹ đạo bay.
"Ống nhòm, ống nhòm..."
Thẩm Lãng cầm ống nhòm, so sánh với quỹ đạo trên không trung, trông vô cùng cao siêu.
"Thước, thước..."
"Thước đo góc, thước đo góc..."
Sau đó, Thẩm Lãng không ngừng sửa chữa quỹ đạo bay trên giấy.
"Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên..." Doanh Vô Khuyết lạnh lùng nói: "Không còn thời gian nữa!"
Gã nhanh chóng mặc áo giáp thượng cổ, hơn trăm võ giả trên thuyền cũng mặc áo giáp thượng cổ, chuẩn bị nhảy xuống biển.
Một khi Long Chi Hối phát nổ, chỉ có trốn xuống đáy biển mới có đường sống, nhưng phần lớn áo giáp của mọi người đều không có dưỡng khí.
Long Chi Hối càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Thẩm Lãng vẫn đang bận rộn tính toán, rất nhanh đã viết đầy công thức toán học phức tạp trên tờ giấy trắng, tổng cộng mười mấy dòng.