← Quay lại trang sách

Chương 833 Tìm bảo vật

Thẩm Lãng nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ, không tìm hiểu ý nghĩa của cảnh tượng trước mắt, cũng không nghiên cứu xem rốt cuộc thời thượng cổ đã xảy ra chuyện gì.

Quan trọng là bảo vật, hắn muốn bảo vật!

Cấp bậc của thần miếu này chắc chắn rất cao, lăng mộ lớn như vậy, sao có thể không có bảo vật chứ?

Chưa nói đến lăng mộ Tần Thủy Hoàng, ngay cả lăng mộ của các vị hoàng đế khác trong lịch sử cũng có vô số bảo bối, vàng bạc châu báu chỉ là thứ tầm thường, thậm chí ngay cả Ngọc Tỷ vốn là vật tùy thân cũng trở thành bảo bối.

Phù Đồ sơn khai thác di tích thượng cổ ở vùng biển phía Nam chỉ là một tòa thành, mà đã khai quật được vô số vũ khí trang bị, vô số điển tịch thượng cổ, thần miếu cao cao tại thượng như vậy, mà không có lấy một món bảo vật, thật là không hợp lý!

Thẩm Lãng lục soát khắp thần miếu, còn sử dụng cả X quang quét hình, vẫn không phát hiện ra món bảo vật nào.

Chuyện này, thật là kỳ quái!

Không có bảo vật, vậy thì thiết kế một vòng xoáy năng lượng cao cấp như vậy ở lối vào để làm gì? Còn khiến cho cả thiên hạ không ai vào được, chỉ có một mình ta có thể đi vào, kết quả vào rồi thì bên trong chẳng có gì.

Việc này chẳng khác nào chơi game World of Warcraft, đánh bại một con boss khủng, kết quả là không rơi ra món trang bị nào.

Nhưng đáng tiếc, thần miếu trước mắt không phải phó bản trong game, mà là nơi dùng để tế tự thần linh.

Trong thành thị thượng cổ có kho vũ khí, có phòng thí nghiệm bí mật, có thư viện là chuyện rất bình thường, còn thần miếu là nơi dùng để tế bái, bên trong không có gì cũng là lẽ thường.

Một lát sau, ánh mắt Thẩm Lãng rơi vào bức tượng thần linh, hay là bản thân nó chính là một kho báu khổng lồ?

Dùng X quang quét thử, kết quả là không phát hiện ra gì cả, hoàn toàn là vật chất thần bí, Thẩm Lãng rút dao găm ra, thử rạch lên lớp vỏ ngoài của bức tượng thần linh.

Hắn đúng là không biết sợ là cái gì, vì bảo vật mà điên rồi, đây là thần linh mà người thượng cổ cung phụng đó!

Người thượng cổ đã mạnh như vậy, thần linh mà bọn họ cung phụng lại càng thần bí và cường đại hơn rất nhiều, ngươi trực tiếp dùng dao rạch lên, không sợ bị trời phạt sao?

Kết quả là không thể rạch được, lớp vỏ ngoài của bức tượng thần linh này không biết làm bằng chất liệu gì, cho dù là dao găm sắc bén nhất cũng không thể để lại bất kỳ dấu vết nào.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Không thể nào tay không trở về được?

Sau đó Thẩm Lãng chuyển mục tiêu sang thi thể hóa thạch của vị vua thượng cổ, đang quỳ rạp dưới đất.

Trước đây ở căn cứ bí mật có Long Chi Hối, hắn đã phát hiện ra một vài bộ thi thể hóa thạch của người thượng cổ, Thẩm Lãng đã chuyển hết đi, máu của bọn họ có tác dụng phi phàm, có thể dùng để tăng cường uy lực cho lửa địa ngục, còn có thể dùng để phóng Long Chi Hối.

Vị vua thượng cổ trước mắt này có địa vị cao hơn, huyết mạch tuyệt đối cao quý hơn, nói không chừng toàn thân đều là bảo bối, trực tiếp mang ra ngoài, có thể kiếm được một khoản lớn.

Sau đó Thẩm Lãng dùng hết sức lực, nhưng vẫn không thể lay chuyển được.

Nguyên nhân là vì thi thể hóa thạch của vị vua này dường như đã hòa làm một với mặt đất, giống như mọc rễ vậy, chưa nói đến Thẩm Lãng tay trói gà không chặt, dù hắn có sức lực nghìn cân cũng không thể mang đi được.

Đã mang không đi, vậy thì cắt một ít máu hóa thạch trên người đối phương, nói không chừng cũng có tác dụng lớn, dù sao cũng không thể tay không trở về.

Sau đó Thẩm Lãng dồn hết sức lực, nhưng vẫn không thể cắt được da thịt của vị vua thượng cổ này, cứng rắn hơn sắt thép gấp nhiều lần, dao găm sắc bén trong tay Thẩm Lãng trực tiếp gãy đôi.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mấy bộ thi thể hóa thạch của người thượng cổ ở căn cứ bí mật kia rất dễ cắt mà, sao thi thể hóa thạch của vị vua thượng cổ này lại cứng như vậy?

Cắt không được, vậy thì đập.

"Keng, keng, keng..."

Thẩm Lãng vung kiếm, chém đập loạn xạ, kết quả là thanh kiếm trực tiếp vỡ vụn.

Nhắc đến đao kiếm, thì không thể không nói đến điểm kỳ quái của vòng xoáy năng lượng này, đáng lý ra Thẩm Lãng có quyền hạn cao nhất, có thể đi qua vòng xoáy năng lượng là chuyện bình thường, quần áo và vũ khí của hắn cũng có thể mang theo, nhưng nếu những thứ này va chạm vào vòng xoáy năng lượng, lại lập tức biến thành tro bụi, rốt cuộc là dựa vào đâu để phán đoán quyền hạn?

Tóm lại, Thẩm Lãng gần như đã thử hết mọi cách, nhưng đều vô dụng, đừng nói là lấy máu hóa thạch của vị vua thượng cổ này, ngay cả một sợi tóc cũng không lấy được, ngay cả quần áo của đối phương cũng không cắt được.

Thẩm Lãng bất đắc dĩ ngồi xuống, chẳng lẽ phải tay không trở về sao? Thật sự không cam lòng!

Nhưng hắn không có thời gian ở đây nữa, sơn chủ Phù Đồ sơn và Doanh Nghiễm đã tập kết đại quân chuẩn bị tấn công thành Nộ Triều, Thẩm Lãng phải mang đại quân của Căng Quân ra ngoài trong thời gian ngắn nhất, đặc biệt là bản thân hắn phải nhanh chóng quay về thành Nộ Triều, chỉ có hắn mới có quyền hạn phóng Long Chi Hối.