← Quay lại trang sách

Chương 877 Uy hiếp

Mọi người đều biết, Căng Quân và mấy vạn người kia đang bị vây hãm trong Kim Cương Phong, chờ đợi Thẩm Lãng giải cứu, những người này vô cùng trung thành với Thẩm Lãng, lúc trước khi thân phận của hắn bị vạch trần, bọn họ không quản ngại đường xá xa xôi chạy đến quy thuận, sau đó vào sinh ra tử với Căng Quân, hết lòng vì Thẩm Lãng.

Nếu Thẩm Lãng bỏ mặc bọn họ, hắn không xứng làm hoàng đế Đại Càn, không xứng để người khác quy thuận.

Không ngoài dự đoán, làn sóng dư luận này chắc chắn do Doanh Vô Minh đứng sau giật dây, gã là người giỏi nhất trong việc lợi dụng dư luận.

Tin tức lan truyền rất nhanh, đều là những lời lẽ đồng tình với Thẩm Lãng, nói về sự trung thành, sự hy sinh của những người bị vây hãm trong di tích Kim Cương Phong, trong đó có cả mấy ngàn đứa trẻ, nếu Thẩm Lãng không đi cứu bọn họ, bọn họ sẽ chết hết ở trong đó.

Một mặt lợi dụng dư luận gây áp lực, một mặt tập kết đại quân, chuẩn bị tấn công ba nước Ngô Sở Việt, còn cố ý để lộ ra ý đồ đánh nhanh thắng nhanh, như thể chỉ cần bọn họ muốn, có thể dễ dàng chiếm lấy kinh đô của bất kỳ quốc gia nào trong số ba nước Ngô Sở Việt.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của vô số người đều đổ dồn về thành Nộ Triều, đổ dồn vào Thẩm Lãng.

Đối mặt với sự phản công của Doanh Nghiễm, đối mặt với nguy cơ trước mắt, rốt cuộc Thẩm Lãng sẽ làm gì?......

"Cuối cùng cũng có chút cảm giác của trò chơi thiên hạ đại loạn." Thẩm Lãng cười nói: "Hai cha con Doanh Nghiễm đã đi hai nước cờ, một nam một bắc."

Nước cờ phía bắc, chính là đại quân của Phù Đồ sơn và Doanh Vô Minh uy hiếp ba nước Ngô Sở Việt, chuẩn bị phát động tấn công chớp nhoáng, tiêu diệt kinh đô của một trong ba nước.

Nước cờ phía nam, chính là vây khốn Căng Quân trong Kim Cương Phong.

Hai nước cờ này của đối phương, chỉ cần Thẩm Lãng thua một bên, vậy thì thần thoại về hắn sẽ sụp đổ, còn phải gánh chịu tổn thất không thể lường được.

Căng Quân và mấy vạn người chết đi? Thẩm Lãng không thể chấp nhận được.

Kinh đô của một trong ba nước Ngô Sở Việt hủy diệt? Thẩm Lãng cũng không thể chấp nhận được.

Thẩm Lãng nói: "Mục tiêu của bọn chúng rất đơn giản, chính là buộc ta xuất hiện, để ta một lần nữa trở thành tù binh của Phù Đồ sơn, tiếp tục phóng Long Chi Hối cho bọn chúng, duy trì lực uy hiếp chiến lược."

Tình hình trước mắt, Thẩm Lãng và Ninh Nguyên Hiến đã từng suy đoán qua, gần như giống hệt như bây giờ.

"Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa." Trương Xuân Hoa nói: "Việt vương đã nhắn với thiếp, thời khắc mấu chốt, y có thể hy sinh bất cứ thứ gì, có thể dời Thượng Thư đài và Xu Mật viện của Việt quốc đến thành Nộ Triều."

Lý Huyền Kỳ nói: "Sở vương cũng đã nhắn với thần, thời khắc mấu chốt, y cũng có thể hy sinh bất cứ thứ gì, dù sao kinh đô Sở quốc cũng đã từng rơi vào tay giặc một lần, có rơi vào lần nữa cũng không sao."

Sứ giả từ Ngô quốc, Ngô Trực nói: "Ngô vương cũng đã nhắn với thần, thời khắc mấu chốt, y cũng có thể hy sinh bất cứ thứ gì, dân chúng kinh đô Ngô quốc đã từng chạy nạn vô số, có rơi vào tay giặc cũng không sao."

Thái độ của ba vị quốc vương khiến người ta vô cùng cảm động, bọn họ tuyệt đối không muốn vì mình mà khiến Thẩm Lãng rơi vào thế bị động, thậm chí là nguy hiểm.

Tân Càn và Phù Đồ sơn đang lấy ba nước Ngô Sở Việt làm con tin, ép buộc Thẩm Lãng thỏa hiệp.

Nhưng ba vị quốc vương này, thà chết chứ không chịu khuất phục, ngay từ đầu đã có quyết tâm liều chết.

Thẩm Lãng cười nói: "Không đến mức đó."......

Ngày mùng năm tháng mười hai, Thẩm Lãng phái sứ giả đến pháo đài trên đảo Hắc Thạch.

"Ta là sứ giả của Đại Càn, bái kiến Nhậm tông chủ, bái kiến Doanh thân vương."

Doanh Nghiễm thản nhiên nói: "Vị sứ giả này tên gì?"

Sứ giả nói: "Tại hạ Chúc Văn Hoa."

Doanh Nghiễm chưa từng nghe qua cái tên này, bởi vì Chúc Văn Hoa chỉ là một nhân vật nhỏ bé đối với ông, lập tức có người ghé tai, nói nhỏ lai lịch của Chúc Văn Hoa cho ông biết.

Doanh Nghiễm kinh ngạc, Chúc Văn Hoa này rõ ràng là kẻ thù của Thẩm Lãng, còn có thù giết cha, còn từng bị Thẩm Lãng thiến, vậy mà bây giờ lại trở thành sứ giả của Đại Càn?

Chúc Văn Hoa nói: "Tại hạ là Hồng Lư Tự Khanh. Bệ hạ Thẩm Lãng cần một sứ giả, Việt vương tiến cử tại hạ, tại hạ bất đắc dĩ phải nhận lệnh, mạng sống hèn mọn, không đáng giá nhắc tới, cho nên mới đích thân đến đây."

Ý tứ của gã rất rõ ràng, nếu là một sứ giả quan trọng, e rằng đã bị Phù Đồ sơn giam giữ rồi.

Doanh Nghiễm nói: "Nói đi, Thẩm Lãng có lời gì?"

Chúc Văn Hoa nói: "Bệ hạ nhà ta nhắn nhủ Doanh thân vương, mời các vị trước ngày hai mươi chín tháng mười hai, rút quân khỏi khu vực xung quanh Kim Cương Phong, không được phái binh ngăn cản hay theo dõi Căng Quân và mấy vạn người kia rời đi, nếu không sẽ phải nhận đòn tấn công hủy diệt, xin đừng trách ta không báo trước."