Chương 886 Người này giống ngươi
Kẻ bên trong vì yêu một Medusa, nên phản bội chủng tộc, phản bội đế quốc của mình, có lẽ là đã tiết lộ bí mật cho đế quốc Lost Phương Tây.
Thẩm Lãng rất muốn biết tên phản đồ này trông như thế nào.
Thẩm Lãng không dám manh động, nhà tù này có lịch sử lâu đời hơn di tích Kim Cương Phong một chút.
Theo như Thẩm Lãng hiểu, Phương Đông thời thượng cổ trước tiên đã xảy ra chiến tranh quy mô lớn với đế quốc Lost Phương Tây, cuối cùng ai thắng ai thua cũng không biết. Nhưng cuộc chiến này hẳn là chưa kết thúc, ít nhất... Đế quốc Phương Đông cũng không bị đế quốc Lost chiếm đóng, bởi vì trong những di tích thượng cổ đã được khai quật, không hề có dấu vết của Medusa.
Sau cuộc chiến giữa Phương Đông và Phương Tây thời thượng cổ, không biết bao nhiêu năm sau, đại diệt vong của nền văn minh thượng cổ đã xảy ra.
Phía bên này có ẩn chứa bí mật gì, thì hoàn toàn không biết được.
Chỉ có điều, phải nói là gian tình, Thẩm Lãng là thành viên hoàng tộc của Khương gia, hình như cũng có chút mờ ám với một vị nữ vương Medusa của đế quốc Lost Phương Tây, bằng chứng là trên người bảo bối Yêu Yêu, có cả khí tức cường đại của nữ vương Medusa.
Làm sao để mở cánh cửa nhà giam này đây? Thẩm Lãng đưa tay đặt lên cánh cửa.
"Phực!"
Ngay lập tức, trên cánh cửa xuất hiện một tia sáng, hiện ra một chữ Hối.
Đế quốc Phương Đông thượng cổ sao lại thích chữ này thế nhỉ? Đại sát khí chiến lược thì đặt tên là Long Chi Hối, giờ đến cả cửa nhà giam cũng có một chữ Hối.
Thẩm Lãng để ý thấy nét chữ Hối này lõm xuống, liền áp chiếc nhẫn đeo trên tay vào.
"Xoẹt!"
Cánh cửa biến mất, thay vào đó là một vòng xoáy năng lượng đường kính hai thước.
"Đóng cửa!" Thẩm Lãng đeo chiếc nhẫn, hạ mệnh lệnh.
Trong nháy mắt, vòng xoáy năng lượng đóng lại, lộ ra một nhà giam rộng chừng trăm thước vuông.
Bên trong nhà giam trống hoác, chỉ có một người đang quỳ, bất động.
Thẩm Lãng chậm rãi bước vào, đến trước mặt kẻ bị giam cầm kia.
Người này là kẻ phản bội lớn nhất của hoàng tộc Khương gia thượng cổ sao? Trông quen quen...
Cừu Yêu Nhi lên tiếng: "Người này giống... Ngươi, đều là... Tiểu bạch kiểm. Còn chẳng có chút võ công nào."
À, thảo nào nhìn quen mắt thế.
Thẩm Lãng càng quan sát càng kỹ lưỡng, hoàng tộc Khương gia thượng cổ năm đó, tuyệt đối là những kẻ xinh đẹp nhất, nhất định phải đẹp trai đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Người này như thể đã hóa đá, nhưng lại rất sống động, không giống những nhân loại hóa thạch thượng cổ khác chỉ là đá, hoàn toàn không còn màu da ban đầu.
Tù nhân trước mắt này, dù là da thịt hay tóc tai, đều trông như còn sống, giống hệt dáng vẻ mấy vạn năm trước.
Thế nhưng, đưa tay chạm vào, tất cả đều là đá.
Chỉ có điều, người khác là thân thể hóa thạch, còn gã thì giống như ngọc thạch hình người hơn.
Không chỉ vậy, trên mặt gã còn có một dấu ấn, dấu môi của nữ nhân, có người đã hôn lên mặt gã.
Mà dấu hôn này cũng hóa thành màu đỏ thẫm, là ai đã hôn gã? Chẳng lẽ là người tình Medusa của gã sao?
Trước khi chết, tù nhân này hình như có nói gì đó, Thẩm Lãng đã dùng trí não ghi lại hình ảnh của gã, sau đó tiến hành phân tích, lời mà gã nói, hình như là... Ta không hối hận?
Quần áo của nhân loại hóa thạch đều biến thành đá, hoàn toàn hợp nhất với thân thể hóa thạch.
Còn tù nhân trước mắt này, quần áo trên người vẫn hoàn chỉnh, chỉ là một chiếc áo bào đơn giản, không hề có chút hoa lệ nào, màu sắc cũng rất thanh nhã.
Thẩm Lãng không nói hai lời, lập tức lột sạch quần áo trên người gã.
Khóe miệng Cừu Yêu Nhi hơi run rẩy, không nói nên lời, tên đàn ông của nàng thật sự chẳng có chút tôn trọng nào với nhân loại thượng cổ, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu luôn là kiếm chác.
Thẩm Lãng đương nhiên là muốn kiếm chác rồi, tính đến hiện tại, hắn chính thức đi vào ba di tích thượng cổ, kết quả thế nào?
Một cái thần miếu, một cái quảng trường và một cái nhà giam.
Người khác phát hiện di tích thượng cổ, toàn là thư viện, thành trì đồ sộ, hoặc là kho vũ khí bí mật, phòng thí nghiệm bí mật gì đó.
Còn hắn, di tích thượng cổ mà hắn tìm được toàn trống huơ trống hoác.
Lột sạch quần áo của tù nhân này, lộ ra thân thể trắng như ngọc, quả nhiên chẳng có chút cường tráng nào, trắng trẻo hơn cả nữ nhân, tên này nếu là nữ, chắc chắn còn đẹp hơn cả phụ nữ.
Mà lúc này, ánh mắt của Thẩm Lãng rơi vào vị trí trái tim trên ngực gã, đó là cái gì?
Trông giống một món trang sức, Hộ Tâm kính sao? Phía trên khảm nạm bảo thạch lấp lánh, nhìn qua vô cùng tinh xảo, còn được khảm trực tiếp vào cơ thể, trông na ná lò phản ứng năng lượng trong lồng ngực Iron Man.
Đây là bảo bối, chắc chắn là bảo bối rồi!
Tên phản đồ hoàng tộc Khương gia thượng cổ này là một tiểu bạch kiểm, có vẻ tay trói gà không chặt, vậy thì món trang bị ở lồng ngực này, chắc chắn rất quan trọng với gã.
Thẩm Lãng thử gỡ nó xuống, kết quả là không được.
Thẩm Lãng nói: "Yêu Nhi, nàng mau giúp ta."