Chương 900 Chiếu thư thứ hai
Thái tử không biết bên trong rương chứa vật gì, nhưng có thể khẳng định đó là bảo vật vô giá, bằng không phụ hoàng đã không điều động đến mấy trăm vị đại học sĩ, hao phí hơn mười năm trời để giải mã chiếc rương này.
Chiếc rương này còn rất quan trọng với Khương Ly, bằng chứng là lúc lâm chung, ông ta vẫn mang theo bên mình.
Nhưng tại sao bên trong rương lại trống không?
Chẳng lẽ bị Thẩm Lãng trộm mất? Hoàn toàn không thể nào, Liêm thân vương báo rất rõ ràng, từ đầu đến cuối chiếc rương này đều chưa từng bị mở ra, ngoài việc nhập mật mã, bọn họ chưa hề động chạm gì đến chiếc rương.
Vậy thì thứ bên trong đã không cánh mà bay như thế nào?
Còn có một điểm, nếu thứ này quan trọng như vậy, tại sao trước kia không ép Thẩm Lãng mở ra? Ba, bốn năm trước hoàn toàn có thể làm việc này, khi đó Thẩm Lãng đã bộc lộ tài năng toán học phi phàm.
Hoàng đế Đại Viêm nói: "Thái tử, con hãy suy nghĩ kĩ, vì sao lại như vậy?"
Trầm tư một lát, thái tử đáp: "Bản thân chiếc rương này đã là chí bảo."
Hoàng đế nói: "Đúng, vậy tại sao phải đợi đến bây giờ mới cho Thẩm Lãng mở ra?"
Thái tử nói: "Chiếc rương này tuy là chí bảo, nhưng trước kia chưa có đất dụng võ."
Hoàng đế nói: "Nói như vậy, chiếc rương này là một vật vô cùng quan trọng của nền văn minh thượng cổ, nó được gọi là Long Hạp, công dụng duy nhất chính là dùng để ấp trứng rồng."
Ấp trứng rồng?
Đây quả thực là bảo vật cấp chiến lược, nhưng lại vô dụng, bởi vì ở Viêm kinh làm gì có trứng rồng nào cần ấp.
Hoàng đế nói: "Thẩm Lãng giở trò bịp bợm, tạo ra trứng rồng giả để hãm hại người khác. Nhưng suy đoán của hắn cũng không phải không có lý, cái hố sâu hẹp kia đúng là nơi trứng rồng nở ra, nó còn rơi xuống từ vụ va chạm thiên thạch lần trước."
Thái tử nói: "Phụ hoàng, vậy quả trứng rồng kia hiện đang ở đâu?"
Hoàng đế nói: "Không ai biết, nhưng khi Khương Ly sắp chết vẫn mang theo Long Hạp ấp trứng rồng này. Thế nhưng trong khoảng thời gian đó, lại không có trứng rồng, điều này chứng minh cái gì?"
Thái tử nói: "Hoặc là Khương Ly chưa từng có được trứng rồng, hoặc là đã ấp thành công rồi."
Hoàng đế nói: "Vậy con nghiêng về khả năng nào hơn?"
Thái tử nói: "Khả năng thứ hai."
Hoàng đế nói: "Con còn nhìn ra được điều gì nữa?"
Thái tử nói: "Mấy trăm vị đại học sĩ của chúng ta phải mất hơn mười năm trời lại không thể mở chiếc rương này, nhưng Thẩm Lãng chỉ mất vài giây để mở được, vậy người đầu tiên mở long hạp này là ai? Có phải Khương Ly không?"
Hoàng đế nói: "Còn gì nữa không?"
Thái tử nói: "Cả Khương Ly và Thẩm Lãng đều là nhân tài ngàn năm có một."
Hoàng đế nói: "Đúng vậy, còn một chuyện quan trọng hơn. Hỏa long tinh đã chết, tan thành mây khói. Nếu quả trứng rồng kia thật sự được ấp ra, vậy có nghĩa là con rồng này có thể sẽ sớm xuất hiện. Mà nếu như nó từng được ấp ra từ chiếc long hạp này, vậy nó sẽ bị long hạp hấp dẫn rất mạnh, bởi vì long hạp giống như là tổ của nó, nên hiện tại chính là thời điểm thích hợp nhất để mở long hạp này."
Thái tử dập đầu: "Phụ hoàng anh minh!"......
Qua năm mới.
Thành Nộ Triều không có dân thường, nên cũng chẳng có bất kỳ không khí ngày lễ nào, bởi vì tất cả mọi người đều đang tranh thủ từng giây từng phút làm việc.
Đại Càn hiện tại còn quá non trẻ, tất cả mọi người đều phải liều mạng tiến về phía trước, không ngừng thu hẹp khoảng cách với Đại Viêm.
Đương nhiên, trong trang viên thiên đường lại là một bầu không khí hoàn toàn khác, từ mấy ngày trước đã tràn ngập không khí lễ hội chào đón năm mới.
Khắp nơi đều dán câu đối đỏ, giăng đèn kết hoa.
Đêm giao thừa, Thẩm Lãng và Ninh Nguyên Hiến cùng với các con ăn bữa cơm đoàn viên.
Hắn lì xì cho mỗi đứa trẻ, sau đó còn bắn pháo hoa.
"Ầm, ầm, ầm..."
Nhìn những bông pháo hoa rực rỡ, ánh mắt Thẩm Lãng trở nên mơ màng.
Hắn nhớ Mộc Lan, đã bốn năm trôi qua, tròn bốn năm rồi.
Còn Thẩm Dã, năm nay đã tám tuổi.
Mà Thẩm Lãng cũng đã 29 tuổi, không ngờ mình đã đến thế giới này gần mười năm rồi.
"Mộc Lan, nàng đang ở đâu? Nàng có biết ta nhớ nàng đến nhường nào không?"......
Sau đó, chuyện quả nhiên phát triển đúng như dự liệu, tin tức giống như mọc cánh bay đi khắp thiên hạ.
Chỉ là lần này người truyền tin tức là Thảm Lãng và Đại Viêm.
Thẩm Lãng lại làm được, hắn quả nhiên đã giáng một đòn chí mạng vào Phù Đồ sơn và Doanh Nghiễm.
Liên quân của Doanh Nghiễm và Phù Đồ sơn tử thương vô số ở Kim Cương phong.
Trong ván cờ này, Thẩm Lãng lại một lần nữa sáng tạo kỳ tích, đánh bại cha con Doanh Nghiễm.
Lời khoác lác của hắn lại một lần nữa thành hiện thực.
Ba nước Ngô, Sở, Việt lại sôi trào, Thẩm Lãng chẳng lẽ nắm giữ năng lực tấn công chiến lược tầm siêu xa?
Quả thực quá lợi hại!
Mà dân chúng Tân Càn lại chìm trong tâm trạng vô cùng phức tạp.......
Thẩm Lãng không dám lơ là, bởi vì người tạo ra kỳ tích lần này chính là Đại Viêm, chứ không phải hắn.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, hắn vẫn chưa cứu được đám người Căng Quân.
Năng lượng của di tích sắp cạn kiệt, nếu không cứu người, đám người Căng Quân sẽ chết ở trong đó.
Cho nên dù là Tết, hắn cũng chỉ ở lại trang viên thiên đường một ngày, sau đó lập tức quay về thành Nộ Triều, bố trí ván cờ tiếp theo.
Mà ván cờ lần này, không chỉ phải cứu được toàn bộ mấy vạn người Căng Quân, mà còn phải giáng một đòn chí mạng vào Nhậm tông chủ và Doanh Nghiễm.
Thẩm Lãng cười nói: "Vở kịch lớn lần trước là mượn tay Đại Viêm diễn, kỳ tích tiếp theo sẽ do chính ta tự tay tạo ra. Lần này mới thật sự thú vị! Phái sứ giả Chúc Văn Hoa, một lần nữa đến đảo Hắc Thạch, đi gặp Doanh Nghiễm và Nhậm tông chủ."
"Vâng!"......
Ngày mùng 6 tháng 1.
Đảo Hắc Thạch, cũng là cứ điểm quan trọng nhất của Phù Đồ sơn ngoài tổng bộ.
Sứ giả Chúc Văn Hoa một lần nữa cưỡi tuyết điêu đến đây bái kiến.
"Doanh thân vương, Nhậm tông chủ." Chúc Văn Hoa nói: "Ta mang đến thông điệp mới nhất của Thẩm Lãng."
Doanh Nghiễm nói: "Mời nói."
Chúc Văn Hoa nói: "Ngày 29 tháng 12, ta đã thực hiện lời hứa của mình, giáng một đòn chí mạng vào hai vị, tin rằng Doanh thân vương còn nhớ rõ, ta không biết hai vị đã tổn thất bao nhiêu quân đội, nhưng chắc hẳn là vượt quá sáu vạn."
Doanh Nghiễm nói: "Tiếp tục."
Chúc Văn Hoa nói: "Bệ hạ nhà ta nói, mời hai vị lập tức quân rút khỏi Kim Cương phong, giải trừ việc bao vây Căng Quân, nếu không chúng ta sẽ tiếp tục giáng một đòn chí mạng vào quân đội của hai vị, hạn chót là ngày 19 tháng 1."
Doanh Nghiễm nói: "Ngày 19 tháng 1, đúng không?"
Chúc Văn Hoa nói: "Đúng vậy, trong thời hạn này, hai vị phải rút lui toàn bộ quân đội ở Kim Cương phong, nếu không bệ hạ Thẩm Lãng sẽ đồ sát toàn bộ bọn họ."
Doanh Nghiễm gật đầu: "Được, ta biết rồi."
Chúc Văn Hoa nói: "Lời đã truyền xong, nếu Doanh thân vương không có ý định giết hoặc giam giữ ta, ta xin phép được trở về thành Nộ Triều. Đương nhiên ta muốn hỏi một câu, ngài định trả lời thế nào? Có phải sẽ rút quân đúng hạn hay không?"
Doanh Nghiễm nói: "Chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa là đến ngày đó, các ngươi sẽ sớm biết thôi."
Chúc Văn Hoa nói: "Chúng ta rất mong chờ, ta xin cảnh cáo lần cuối, đến lúc đó nếu hai vị không rút quân, hậu quả tự chịu. Bệ hạ Thẩm Lãng không muốn thảm kịch lần trước tái diễn, cáo từ."
Nói xong, gã ta cưỡi tuyết điêu rời đi, trở về thành Nộ Triều.......
Lần trước là tối hậu thư ngày 29 tháng 12, khiến cả thiên hạ chấn động. Còn lần này là tối hậu thư ngày 19 tháng 1, lại diễn ra trong lặng lẽ.
Doanh Nghiễm và Phù Đồ sơn có rút quân không? Tất cả mọi người ở thành Nộ Triều đều đang dõi theo.
Hela nói: "Đệ đệ, Doanh Nghiễm thật sự sẽ rút quân sao?"
Thẩm Lãng nói: "Rất nhanh chúng ta sẽ biết thôi."
Hela nói: "Nhưng hai cây Long Chi Hối do Đại Viêm bắn, Doanh Nghiễm và Nhậm tông chủ sẽ biết sao?"
Thẩm Lãng nói: "Đương nhiên, bây giờ bọn họ muốn chơi trò bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng."