Chương 909 Âm Dương lộ
Cơ Tuyền nói: "Được, tất cả lui lại trăm bước."
Theo mệnh lệnh của nàng, hơn trăm tên cao thủ dưới trướng, đồng loạt lùi về phía sau một trăm bước.
Nhậm sơn chủ bước lên, nhìn thanh kiếm trong tay, trông nó rất bình thường, chỉ là một thanh kiếm vàng, hơi lộng lẫy một chút, nhưng trong mắt bọn họ, lộng lẫy là thứ vô dụng nhất.
Nhậm sơn chủ nói: "Chiến đao."
Tên tinh binh đặc chủng bên cạnh, lập tức đưa tới một thanh chiến đao có thiết bị đá ác mộng, loại vũ khí này vô cùng cứng rắn, lúc chém xuống sẽ tạo ra nhiệt độ cao hơn vạn độ, chém sắt như chém bùn.
Nhậm sơn chủ vung cao thanh chiến đao thượng cổ, đột nhiên chém mạnh xuống.
"Keng." Một tiếng nổ vang lên, giống như một tia chớp màu lam đánh lên bề mặt quan tài bằng đá, thanh chiến đao thượng cổ trong tay ông lập tức vỡ vụn.
Nhưng trên bề mặt quan tài bằng đá này, chỉ có một vết xước nhỏ, không hề hấn gì, quả nhiên rất lợi hại.
Nhậm sơn chủ ném nửa thanh chiến đao đi, nắm chặt thanh kiếm vàng, đột nhiên chém xuống.
"Keng!" Một tiếng nổ lớn vang lên.
Nắp quan tài bằng đá vừa rồi còn cứng rắn vô cùng, lập tức bị chém thành hai khúc, không tốn chút sức lực nào.
Thật không thể tin được, trên đời này lại có thanh bảo kiếm sắc bén như vậy, mà nhìn bề ngoài thì giống như được làm bằng vàng bình thường.
May mà Nhậm sơn chủ kịp thời thu tay lại, nếu không chỉ sợ là vừa chém xuống, toàn bộ quan tài bằng đá, kể cả người bên trong đều bị chém thành hai đoạn.
Ánh mắt Nhậm sơn chủ dừng trên thanh kiếm vàng này thêm vài giây, chẳng lẽ đây thật sự là chí bảo thượng cổ sao? Chẳng lẽ cứ như vậy mà giao cho Cơ Tuyền?
Cơ Tuyền đứng bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Nhậm sơn chủ, ngươi đã đồng ý rồi, chắc là sẽ không đổi ý chứ?"
Nhậm sơn chủ nói: "Đương nhiên không."
Nói xong, ông nhìn vết nứt trên nắp quan tài bằng đá.
Thẩm Lãng, dù ngươi có giảo hoạt như quỷ, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta.
Nhậm sơn chủ ra lệnh: "Mở ra!"
Ngay lập tức, hai tên tinh binh đặc chủng bước lên, đột nhiên dùng lực, trực tiếp nhấc nắp quan tài bằng đá đã bị chém đứt ra, sau đó mấy trăm người lập tức bao vây quan tài bằng đá này.
Thẩm Lãng là một tên phế vật, không đáng để lo lắng, nhưng Cừu Yêu Nhi lại là cao thủ tuyệt đỉnh, nhất định phải đề phòng nàng đánh lén.
Nhưng mà sau một giây, tất cả mọi người đều nhìn quan tài trống rỗng, kinh ngạc không thôi.
Thẩm Lãng đâu?
Rõ ràng vừa rồi hắn và Cừu Yêu Nhi đã vào trong quan tài, sao bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu cả?
Gặp quỷ sao?
Ngay cả Cơ Tuyền cũng không khỏi kinh ngạc đến ngây người, vừa rồi mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, Thẩm Lãng đã đi vào trong quan tài dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người.
Đây là thuật biến người sống thành không khí sao?
Điều quan trọng là, không chỉ Thẩm Lãng và Cừu Yêu Nhi biến mất, mà ngay cả thi thể của vị vua thượng cổ kia, cũng không thấy đâu.
Bên dưới quan tài bằng đá này có mật đạo sao?
Nhậm sơn chủ vung thanh bảo kiếm lên, điên cuồng chém, rất nhanh đã chém nát toàn bộ quan tài bằng đá.
Không hề có mật đạo nào cả, bên dưới quan tài chính là mặt đất cứng rắn, vô cùng bình thường.
Ông tiếp tục vung thanh kiếm trong tay, liều mạng chém xuống, chém sâu xuống lòng đất hơn mười thước, nhưng vẫn không phát hiện ra lối vào của bất kỳ mật đạo nào.
Hơn nữa, vật chất dưới lòng đất hơn mười thước đã trở nên vô cùng kỳ lạ, nó không hề cứng rắn, nhưng dù là vũ khí nào chém xuống, nó cũng không có bất kỳ phản ứng nào, vũ khí không bị gãy, mà trực tiếp bị bật ra ngoài.
"Truyền lệnh cho Địa Ngục quân, quân đoàn đặc chủng xuất phát từ di tích Kim Cương Phong, tìm kiếm từng tấc đất ngoài biển."
"Tuân lệnh!"
Sau đó Nhậm sơn chủ, Cơ Tuyền công chúa và mấy trăm người bắt đầu tìm kiếm.
Tìm kiếm suốt nửa canh giờ, nhưng không thu hoạch được gì, bên dưới quan tài chính là mặt đất cứng rắn, không có bất kỳ cơ quan nào, không có bất kỳ mật đạo nào, cũng không có bất kỳ lối vào nào.
Vậy thì Thẩm Lãng đã đi đâu?
Gặp quỷ sao? Hắn bay lên trời, hay là chui xuống đất?
Cơ Tuyền nói: "Không cần tìm nữa. Thẩm Lãng đã chạy rồi, ta không cảm nhận được hơi thở của hắn."
Chạy rồi?
Lại chạy thoát rồi?
Mấy trăm người của Phù Đồ sơn suýt chút nữa phát điên.
Tên Thẩm Lãng này thật sự có thể chạy trốn, ngay cả trước mặt mấy trăm người, mà hắn cũng có thể biến mất không một dấu vết.
Điều này thậm chí còn khiến người ta có cảm giác, trừ khi Thẩm Lãng cố ý để cho ngươi bắt, nếu không thì muốn bắt được hắn, hoàn toàn là điều không thể.
Giống như quỷ vậy.
Cơ Tuyền nhìn Nhậm son chủ, ánh mắt rơi lên thanh kiếm vàng trong tay ông.
Cơ Tuyền hỏi: "Nhậm sơn chủ, thanh kiếm này ngươi có thể trả lại cho ta không?"
Nhậm sơn chủ nói."Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy?"
Trước đó ông đã đồng ý, ông bắt Thẩm Lãng, Cơ Tuyền lấy bảo kiếm, bây giờ Thẩm Lãng đã chạy thoát, làm sao ông có thể giao bảo kiếm cho Cơ Tuyền chứ?
Đây chính là chí bảo thượng cổ.
Cơ Tuyền nhìn Nhậm sơn chủ hồi lâu, chậm rãi nói: "Cáo từ!"
Nàng không hề uy hiếp gì, trực tiếp dẫn theo mấy trăm người rời đi.
Sau đó, Nhậm sơn chủ dẫn theo mấy trăm người lục soát từng ngóc ngách, từng lối đi trong di tích quảng trường thượng cổ, nhưng không thu hoạch được gì.
Thẩm Lãng thật sự giống như đã bốc hơi khỏi thế gian này.
Nhậm sơn chủ ra lệnh: "Các ngươi tiếp tục ở lại đây canh giữ, không được rời đi nửa bước, một khi Thẩm Lãng xuất hiện, lập tức ra tay bắt hắn."
"Tuân lệnh!" Một trăm tên tinh binh đặc chủng đồng thanh đáp.
Nhậm sơn chủ dẫn theo mấy trăm người còn lại rời đi, trở về di tích thượng cổ ở vùng biển phía nam, nơi đó đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.
Thẩm Lãng có chạy đằng trời cũng phải quay về thành Nộ Triều.
Sắp tới, đại quân của Doanh Vô Minh sẽ tấn công Việt kinh, tiêu diệt Việt kinh và Ninh gia, Thẩm Lãng là hoàng đế Đại Càn, chẳng lẽ hắn lại không xuất hiện? Trơ mắt nhìn Việt quốc bị hủy diệt sao?
Tuyệt đối không thể nào!
Nếu hắn là người sắt đá như vậy, thì đã không mạo hiểm tính mạng để cứu Sa Căng.
Mặc dù không bắt được Thẩm Lãng, nhưng lại có được một thanh kiếm vàng, Long Chi kiếm thời thượng cổ, cũng không tính là không thu hoạch được gì.......
Vậy thì Thẩm Lãng đã đi đâu? Thật sự đã bốc hơi khỏi thế gian này sao?
Gần như là vậy.
Sau khi đi vào trong quan tài bằng đá của vị vua thượng cổ, Thẩm Lãng vốn định trực tiếp cho nổ tung lõi năng lượng thượng cổ ở đây, dù không nổ chết mấy trăm tên địch nhân này, thì ít nhất cũng có thể dọa cho bọn họ sợ hãi bỏ chạy, bởi vì lõi năng lượng thượng cổ bên trong di tích quảng trường này là loại siêu lớn, cung cấp năng lượng cho toàn bộ di tích, còn thiết bị điều khiển lại nằm trong quan tài bằng đá này.
Nhưng sau khi nằm vào trong, Thẩm Lãng lại phát hiện, ngoài lựa chọn cho nổ tung lõi năng lượng, còn có một công tắc bằng đá ác mộng, trên đó viết ba chữ: Âm Dương lộ.
Cái quái gì vậy? Nghe thôi đã thấy kỳ quái rồi!
Hắn gần như dựa vào bản năng, vỗ vào công tắc Âm Dương lộ bằng đá ác mộng.
"Vù..."
Sau đó, toàn thân hắn như rơi xuống vực sâu vạn trượng, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Ban đầu là rơi xuống, sau đó bắt đầu xuyên qua với tốc độ cực nhanh, lao về một hướng không xác định.
Thẩm Lãng mang theo chiếc nhẫn, có thể chịu được tốc độ cao, nhưng tốc độ này thật sự quá nhanh.
Lần này thật sự là xuyên qua không gian, có cảm giác Âm Dương lộ, loại cảm giác này quá mức kỳ dị và thần bí.
Mà lần này, hắn cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, nhưng lại dường như chỉ trong nháy mắt.
Để bảo vệ hắn, chiếc nhẫn đã khiến cho hắn rơi vào hôn mê.......
Không biết qua bao lâu, Thẩm Lãng tỉnh lại, mở mắt ra.
Mẹ kiếp, đây là đâu vậy? Chúng ta đã đi xa đến mức nào rồi? Ta đã hôn mê bao lâu rồi?
Mất một lúc lâu, Thẩm Lãng mới khôi phục thị lực, phát hiện mình đang nằm trong một hoàn cảnh xa lạ.
Đây, đây không phải là di tích quảng trường thượng cổ.
Lúc này Cừu Yêu Nhi đang ngồi tĩnh tọa bên cạnh.
Thẩm Lãng hỏi: "Ta đã hôn mê bao lâu rồi?"
Cừu Yêu Nhi nói: "Đã ba ngày, chiếc nhẫn bảo vệ ngươi không bị tổn thương, nhưng có một giới hạn lớn."
Thẩm Lãng nói: "Bởi tinh thần lực của ta sao."
Bởi vì tinh thần lực bị tiêu hao quá lớn, nên hắn đã trực tiếp rơi vào hôn mê.
Ngay sau đó, Thẩm Lãng kinh ngạc phát hiện, hoàn cảnh xung quanh có chút quen thuộc.
Vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Xa lạ là vì chưa đến đây, quen thuộc là vì năng lượng, khí tức và phong cách kiến trúc ở đây, đều rất quen thuộc.
Đúng là di tích thượng cổ ở Vạn Xà quật, kinh đô của bộ tộc Sa Man mà Sa Căng Quân từng ở.
Nó lại thông với mấy di tích thượng cổ dưới Kim Cương Phong sao?
Thẩm Lãng nói: "Sau khi xuyên qua từ đáy quan tài bằng đá, nàng đã mang ta đi bao xa?"
Cừu Yêu Nhi nói: "Hơn hai ngàn dặm."
Không sai, vậy thì nơi này chính là di tích Vạn Xà quật của Sa Căng.
Sau khi Sa Căng đi xuống phía nam, nơi đây bị Thiên Nhai Hải các chiếm đóng, sau khi Thiên Nhai Hải các rời khỏi Việt quốc, nơi đây lại bị Phù Đồ sơn chiếm đóng.
Chỉ là di tích này rất nhỏ, có thể khai thác đều đã khai thác xong, gần như tất cả mọi thứ đều bị lấy đi rồi.
Nhưng mà, nơi mà Thẩm Lãng đang ở lúc này, lại giống như chưa từng bị khai thác.
Cừu Yêu Nhi nói: "Nơi này có một cái rương, chắc là Khương Ly để lại cho ngươi."
Thẩm Lãng kinh ngạc, sao có thể như vậy được?
Hắn bước tới nhìn, trên cái rương có viết: Không phải truyền nhân của ta, không được mở ra, Khương Ly.
Thẩm Lãng kinh ngạc phát hiện, cái rương này trông rất giống cái rương của Đại Viêm muốn hắn mở ra.
Rất giống, nhưng không hoàn toàn giống.
Trước đây, Sa Căng đã từng nói, câu hỏi số nguyên tố ở cửa vào di tích này siêu cấp khó, y không giải được, nhưng khi y đến đây, thì đáp án đã được viết ở đó rồi, Khương Ly đã từng đến đây, còn phân loại rất nhiều điển tịch thượng cổ quý giá, còn giải thích rất nhiều quyển.
Từ đó về sau, Sa Căng liền tự coi mình là đệ tử của Khương Ly.
Không ngờ, nơi này lại còn có bảo rương của Khương Ly, còn nói rõ không phải truyền nhân, thì không được mở ra.
Vậy thì thứ bên trong chắc chắn là vô cùng quý giá.
Là cái gì vậy? Chẳng lẽ là trứng rồng thật sao? Hay là thứ gì đó còn kinh khủng hơn?