Chương 911 Tấn công Việt kinh
Lúc này, Thẩm Lãng thật sự cảm nhận sâu sắc cái câu: thời gian không chờ đợi ai.
Hắn thật sự muốn có đủ thời gian để phát triển, chính là cái câu: khiêm tốn phát triển, không muốn sóng gió.
Nhưng kẻ địch sẽ không cho ngươi thời gian đó, lần này Doanh Nghiễm và Phù Đồ sơn bị tổn thất lớn như vậy, chẳng những không bắt được hắn, còn để cho mấy vạn người Sa Căng chạy thoát, khu di tích thượng cổ ở vùng biển phía nam còn sụp đổ một mảng lớn, tử thương vô số, bọn họ sẽ làm như thế nào?
Đương nhiên là trả thù, một sự trả thù tàn nhẫn nhất.
Quân đội của Doanh Vô Minh hiện đang ở biên giới phía bắc nước Sở, từ phía nam có thể trực tiếp đánh vào nước Sở, tiêu diệt Sở kinh.
Nhưng trong ba nước Ngô, Sở, Việt, chỉ Việt quốc mới có quan hệ mật thiết nhất với hắn, nếu muốn trả thù, tiêu diệt Việt kinh mới có thể giáng cho hắn một đòn đánh đau đớn nhất.
Thẩm Lãng nói: "Đi thôi, rời khỏi đây nhanh lên. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đại quân của Doanh Vô Minh đã nam hạ, sẽ tiến hành trả thù chúng ta một cách điên cuồng nhất."
Nơi đây là một thạch thất sâu nhất bên trong khu di tích thượng cổ Vạn Xà Quật, nó hẳn là một lăng mộ.
Bởi vì Thẩm Lãng nhìn thấy một chiếc quan tài đá, nhưng bên trong lại trống rỗng.
Nếu không đoán sai, nơi này hẳn là lăng mộ của một vị đế vương hoàng tộc Khương gia thời thượng cổ, vì sao bên trong lại không có thi thể?
Nhưng nếu vậy thì việc Khương Ly để lại di thư ở chỗ này, thật không phải là ngẫu nhiên, bởi vì Thẩm Lãng cũng là hậu nhân của Khương gia, như vậy việc tìm được lăng mộ của tổ tiên cũng coi như bình thường?
Chiếc quan tài đá này vốn trống rỗng, bây giờ có một bộ thi thể, chính là bộ thi thể của vị vương giả thượng cổ trong thạch quan ở khu di tích quảng trường kia, lúc Thẩm Lãng ấn vào nút bấm đá ác mộng, mở ra Âm Dương lộ, bộ thi thể này cũng theo sau hắn, rồi được Cừu Yêu Nhi mang theo, đi hơn hai ngàn dặm trong đường hầm đặc biệt, đến được nơi này.
Hơn nữa bộ thi thể này, đến tận bây giờ vẫn rất sống động, không hề có dấu hiệu mục nát.
Thẩm Lãng nói: "Đặt ông ta vào trong chiếc rương lớn này đi."
Cừu Yêu Nhi đặt thi thể của vị vương tộc Khương gia thời thượng cổ vào trong rương.
Sau đó, Thẩm Lãng nghiên cứu lăng mộ này, tính toán xem phải mở nó ra và rời đi như thế nào.
Lăng mộ này không lớn lắm, chỉ có hơn một trăm thước vuông, trên tường và mặt đất đều là phù điêu nửa người nửa rắn, đây cũng là vị thần mà đế quốc Khương gia thời thượng cổ tôn thờ.
Nhưng hoàn toàn không có cơ quan kì lạ nào, cũng không có lối ra vào đặc biệt.
Thật kỳ quái.
Không có nút bấm đá ác mộng, cũng không có dấu tay kỳ lạ, không có gì cả.
Như vậy thì phải mở nó ra bằng cách nào? Làm sao để rời khỏi đây?
Sau đó, Thẩm Lãng lại nghiên cứu rất lâu, còn tìm kiếm từng vết nứt và con ngươi trên các bức phù điêu, nhưng đều vô dụng.
Chẳng lẽ sẽ bị nhốt ở chỗ này sao? Không thể nào, Khương Ly đã từng ra vào nơi đây mà.
Đúng lúc này, một con rắn trắng như tuyết bò tới.
Thật quen thuộc.
Nó trực tiếp bò đến trước mặt Thẩm Lãng, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn.
Vẫn là con xà vương ở Vạn Xà Quật kia, nó còn toát ra một màu sắc huyền bí, trên đầu mọc mào gà dài, toàn thân trắng muốt, trong bóng tối còn phát ra ánh sáng, cộng thêm khí tức năng lượng cường đại.
Thẩm Lãng nhớ rất rõ ràng, lúc trước con xà vương này, sau khi nhìn thấy hắn thì lập tức bỏ đi, sau đó mấy trăm ngàn con rắn khác cũng như thủy triều rút đi, một bộ dạng kính nhi viễn chi.
Vậy bây giờ là sao?
"Đã lâu không gặp." Thẩm Lãng nói, sau đó đưa tay ra muốn xoa đầu nó.
Xà vương rất kiêu ngạo, né tránh như điện xẹt, nhưng một lát sau lại dừng, mặc cho Thẩm Lãng chạm vào cổ nó.
Thẩm Lãng cảm giác được ánh mắt của nó đang nhìn vào ngón tay của mình, ngón tay đang đeo chiếc nhẫn.
Thẩm Lãng hỏi: "Mấy năm nay ngươi sống tốt chứ? Con dân của ngươi có khỏe không?"
Bởi vì khu di tích thượng cổ này từng bị Thiên Nhai Hải các chiếm giữ, sau đó lại bị Phù Đồ sơn cướp đoạt, cho nên hắn không biết mấy triệu con rắn độc này, có bị thương vong gì không?
Xà vương không trả lời hắn, sau khi bị Thẩm Lãng chạm nhẹ một cái, nó liền bò vào trong một hang động.
Cùng lúc đó, hàng trăm hàng ngàn con rắn xuất hiện, đủ mọi màu sắc, chúng không ngừng bò trên vách tường.
"Răng rắc, răng rắc..."
"Kẹt, kẹt, kẹt..."
Đây rõ ràng là âm thanh của vô số ổ khóa đang được mở ra.
Thẩm Lãng hoàn toàn ngây người, không ngờ lăng mộ của Khương gia thời thượng cổ, lại không phải dùng đá ác mộng làm công tắc, mà là dùng vạn xà làm chìa khóa.
Mấy vạn con rắn là chìa khóa, chỉ khi nào cảm nhận được người của Khương gia, chúng mới mở nơi này ra.
Một lát sau!
"Ầm, ầm..."
Một tiếng vang thật lớn, cánh cửa phía trước chậm rãi mở ra, phía trước là một dòng sông, một dòng sông ngầm.
Bên trong khu di tích thượng cổ Vạn Xà Quật, vốn có một dòng sông ngầm, nhưng nước sông đương nhiên sẽ không chảy vào trong lăng mộ thượng cổ này.
Con xà vương trắng như tuyết kia chui ra từ trong hang động, dẫn đường phía trước, đi vào dòng sông ngầm.
Cừu Yêu Nhi một tay khiêng rương lớn, một tay ôm Thẩm Lãng, đi theo sau xà vương.
"Ầm, àm..." Cánh cửa lớn của lăng mộ phía sau chậm rãi đóng lại.
Dưới sự dẫn đường của xà vương, Cừu Yêu Nhi mang theo Thẩm Lãng đi ngược dòng nước.
Ban đầu Thẩm Lãng còn lo lắng sẽ gặp phải người của Phù Đồ sơn, nhưng sau đó liền gạt bỏ lo lắng này, bởi vì xà vương dẫn bọn hắn bơi trong dòng sông ngầm rất lâu, trọn vẹn hơn ba canh giờ, tốc độ nhanh như vậy, đã bơi được một hai trăm dặm, sớm đã rời khỏi phạm vi khu di tích thượng cổ.
Cuối cùng xà vương phía trước dừng lại.
Dòng sông ngầm phía trước đã đến hồi kết, một cánh cửa chắn ở nơi đó.
Thẩm Lãng lại được chứng kiến một kỳ quan, cánh cửa này thoạt nhìn có thể chắn gió, nhưng dòng nước lại không ngừng chảy ra.
Trên cánh cửa này cũng có phù điêu nửa người nửa rắn, giống hệt bức tượng trong thần miếu tại Kim Cương Phong.
Xà vương chui vào hang động trên cánh cửa này, bắt đầu bò bên trong cửa.
"Răng rắc, răng rắc..." Lại một lần nữa kích hoạt ổ khóa bên trong cánh cửa này.
Một lát sau, cánh cửa mở ra, bên ngoài là một dòng sông bình thường, có thể trực tiếp trở về mặt đất.
Thẩm Lãng nhìn xà vương, phất tay về phía nó: "Tạm biệt."
Xà vương liếc nhìn Thẩm Lãng, sau đó cánh cửa đá chậm rãi đóng lại, nó nhanh chóng bơi về phía khu di tích thượng cổ Vạn Xà Quật.
Hóa ra con xà vương này là người canh giữ lăng mộ của Khương gia, đời này qua đời khác bảo vệ đế lăng.......
Ra khỏi sông, trở về mặt đất, nơi này là phía bắc tộc Sa Man, cũng là nơi cuối cùng bị ngọn lửa của Chúc Hồng Tuyết thiêu đốt.
Từ đường ranh giới này trở xuống phía nam, tất cả rừng nguyên sinh đều bị thiêu rụi, từ con đường này trở lên phía bắc, tất cả rừng rậm đều may mắn còn tồn tại.
Cừu Yêu Nhi mang theo Thẩm Lãng chạy như bay, tốc độ của nàng quá kinh người, vượt qua bất kỳ loại tuấn mã nào, mỗi giờ đạt ba, bốn trăm dặm, hoàn toàn dựa vào lực lượng huyết mạch chứ không phải nội lực, hầu như không biết mệt mỏi.
Chỉ một ngày sau, hai người đã rời khỏi địa phận tộc Sa Man, tiến vào nước Đại Nam, lại nửa ngày sau, hai người tiến vào địa phận tỉnh Thiên Nam của Việt quốc.
Lại mất nửa ngày, Thẩm Lãng và Cừu Yêu Nhi đã trở lại phủ Huyền Vũ Hầu.
"Bái kiến bệ hạ."
"Tham kiến bệ hạ."
Hàng trăm binh lính đồng loạt quỳ xuống.
Nơi này tuy là cố hương, nhưng sau khi trở về, Thẩm Lãng hầu như chưa từng ở lại đây, vợ chồng Kim Trác, còn có Kim Mộc Thông cũng chưa từng ở đây, bọn họ đều ở thành Nộ Triều.
Bởi vì Mộc Lan chưa trở về, cho nên cố hương cũng không còn là cố hương, để tránh cảnh cũ nhớ người xưa, nên không ai muốn ở lại đây.
"Bệ hạ, Hắc Thủy đài cấp báo, hơn mười vạn quân của Doanh Vô Minh đã nhanh chóng nam hạ, tiến vào lãnh thổ nước Sở, nhưng lại không đánh Sở kinh, mà là tiến về phía đông, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mục tiêu của đối phương sẽ là Việt kinh."
Ngô, Sở, Việt, Đại Càn đều có Hắc Thủy đài, tình báo cơ hồ là chung.
Ngay sau khi Thẩm Lãng trở về phủ Huyền Vũ Hầu, lập tức phái một tinh binh đặc chủng cưỡi tuyết điêu đến thành Nộ Triều báo tin.
Bởi vì thời gian cấp bách, Thẩm Lãng không thể tự mình trở về thành Nộ Triều.
"Phong thư này là cho Sa Căng, sắc phong Sa Căng làm quốc vương nước Đại Nam, tể tướng Nội các của Đại Càn, chưởng quản nội chính."
"Sắc phong Tô Nan làm Phó Sứ Xu Mật Viện của Đại Càn, huấn luyện tân quân cùng Lan Đạo, Lan Phong."
"Đây là mật thư cho Tuyết Ẩn, nhất định phải tự tay giao cho nàng."
"Bảo Đại Siêu nhanh chóng đến phủ Huyền Vũ Hầu."
Thẩm Lãng viết từng đạo ý chỉ một, đồng thời bỏ vào rương đá ác mộng, đưa cho tinh binh đặc chủng kia.
"Rõ!" Tinh binh đặc chủng của Đại Càn nhận lệnh xong, lập tức cưỡi tuyết điêu bay về phía thành Nộ Triều.
Vài giờ sau!
Hơn mười bóng đen bay đến trên không trung phủ Huyền Vũ Hầu, dẫn đầu là Đại Sieu, nó trực tiếp lao xuống, đáp xuống trước mặt Thẩm Lãng.
Mười mấy con tuyết điêu cũng đáp xuống, trên lưng chở hơn ba mươi tinh binh đặc chủng mặc giáp thượng cổ.
Thẩm Lãng hạ lệnh: "Mười người các ngươi, hộ tống chiếc rương này trở về thành Nộ Triều, giấu dưới pháo đài lớn."
"Rõ!" Mười cường giả cấp Tông sư một lần nữa cất cánh, mang chiếc rương lớn bay về phía thành Nộ Triều.
Mà Thẩm Lãng cũng không dừng lại, hắn và Cừu Yêu Nhi cưỡi Đại Siêu, trực tiếp vỗ cánh bay lên cao.
"Toàn lực tiến về phía trước, mục tiêu Việt thành!"
Theo tiếng hô của hắn, hai mươi tinh binh đặc chủng cấp Tông sư cưỡi tuyết điêu phía sau, đi theo Thẩm Lãng bay về phía vương Việt kinh.
Thật sự là cấp tốc, một khắc cũng không thể chậm trễ.......
Trả thù, trả thù, trả thù!
Đây là ý chí chung của Doanh Nghiễm và Nhậm sơn chủ Phù Đồ sơn.
Lần này bọn họ thua thảm hại như vậy trước Thẩm Lãng, không chỉ mất hết mặt mũi, còn tổn thất nặng nề, nhất định phải trả thù Thẩm Lãng, giáng cho hắn một đòn chí mạng.
Cha con họ Doanh biết, dù tiêu diệt Việt thành, dù tàn sát toàn bộ Ninh gia, cũng không thể tạo thành tổn thất thực chất cho Thẩm Lãng, nhưng sẽ khiến cho Thẩm Lãng đau lòng, khiến cho danh dự của hắn bị hủy diệt.
Thẩm Lãng và Ninh Chính có quan hệ thân thiết, hắn và Trương Xung, Biện Tiêu bọn họ mật thiết ra sao?
Phải giết hết toàn bộ triều thần Việt quốc, vậy mới khiến cho Thẩm Lãng đau lòng muốn chết, hộc máu ba lít.
Thẩm Lãng ngươi chỉ có một cây Long Chi Hối, muốn dùng để bảo vệ thành Nộ Triều, vậy thì chúng ta muốn xem ngươi còn dư hơi sức đâu mà bảo vệ Việt thành?
Còn phòng ngự của Việt thành ư?
Trước mặt đại quân của Doanh Vô Minh, hoàn toàn là trò cười, phải biết rằng trong hơn mười vạn quân của gã, hơn sáu phần mười đều là Địa Ngục quân, đều là quân đoàn được trang bị vũ khí thượng cổ.
Chưa kể còn có hơn một ngàn không quân, còn có vô số cường nỏ khổng lồ, chiến nỏ khổng lồ thượng cổ.
Phòng tuyến của Việt kinh trước mặt quân đoàn của Doanh Vô Minh, còn yếu ớt hơn một tờ giấy, còn là tờ giấy bị thấm nước, nhẹ nhàng chọc một cái là nát bét.
Nhiều nhất là một canh giờ, gã sẽ trực tiếp công phá phòng tuyến của Việt thành.
Nhiều nhất là một tiếng đồng hồ, không quân của gã sẽ chiếm lĩnh vương cung Việt quốc, bắt sống toàn bộ quân thần triều đình Việt quốc.
Thẩm Lãng, ngươi quan tâm quá nhiều người, như vậy đã chú định có quá nhiều nhược điểm.
Mấy vạn người Sa Căng không thể trở thành con tin của chúng ta, vậy thì quân thần Việt quốc cũng vậy, bách tính Việt thành cũng vậy, chúng ta có thể dùng bọn họ để uy hiếp ngươi. Ngươi không thể mặc kệ mấy vạn người Sa Căng, chẳng lẽ sẽ không để ý đến đám người Ninh Chính sao?
Hành quân ngày đêm, một đường đi qua rất nhiều thành trì của Sở quốc và Việt quốc, Doanh Vô Minh hoàn toàn không để ý tới, trực tiếp tiến thẳng đến Việt thành.
Lúc này, kinh đô của Việt quốc đã ở trước mắt!
Trả thù, trả thù, trả thù tàn nhẫn nhất!
Doanh Vô Minh hạ lệnh: "Đại quân xuất kích, chém giết 20 vạn binh mã của Việt quốc!"
"Không quân xuất kích, tập kích vương cung, bắt sống toàn bộ quân thần Việt quốc!"
Theo tiếng hô của Doanh Vô Minh, hơn mười vạn quân như thủy triều tiến về phía kinh đô.
Hơn một ngàn tinh binh đặc chủng cưỡi tuyết điêu, như tia chớp bay về phía vương cung.
"Trong vòng một canh giờ, sẽ kết thúc chiến đấu!"