← Quay lại trang sách

Chương 928 Thị uy

Rạng sáng ba giờ, trời đất vẫn còn chìm trong màn đêm đen kịt.

Liêm thân vương và Tả Từ các chủ không thể nào ngờ được Thẩm Lãng lại có thể mặt dày đến mức này, lễ đính hôn này rốt cuộc không diễn ra trong hoàng cung Càn kinh, mà là ở trong phủ Lâm quốc công.

Vì muốn long trọng, Thẩm Lãng gần như mời tất cả những người có thể mời, đại diện sáu đại thế lực siêu thoát, đại diện các nước chư hầu, đều đến chứng kiến lễ đính hôn của hắn và Phù Đồ sơn, e sợ lễ nghi chưa đủ long trọng.

Thẩm Lãng chính là muốn chứng minh với toàn thiên hạ rằng, hắn đã đính hôn với Phù Đồ sơn.

Thế nhưng, lễ đính hôn này không hề có chút không khí vui mừng nào, ngược lại có vẻ vô cùng nghiêm nghị.

Bởi vì những người có mặt ở đây, gần như không một ai ưa gì Thẩm Lãng, đương nhiên cũng nhìn Nhậm sơn chủ không vừa mắt.

Tả Từ các chủ hỏi: "Bệ hạ Thẩm Lãng, ngươi phải dùng thanh Long Chi kiếm này làm sính lễ cầu hôn sao?"

Thẩm Lãng nói: "Đúng vậy."

Sau đó, hắn cung kính bưng Long Chi kiếm lên, thậm chí còn buộc một dải lụa đỏ đặt trên khay.

Liêm thân vương lên tiếng: "Mời chư vị xem lễ."

Nói xong, ông bưng khay đựng Long Chi kiếm, đi chậm rãi qua trước mặt mọi người, đảm bảo mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.

Trong nháy mắt, nhiệt độ trong đại sảnh dường như tăng lên rất nhiều.

Đây... Đây là Long Chi kiếm sao? Tuyệt đối là chí bảo thượng cổ! Thẩm Lãng, kẻ tay trói gà không chặt này, vậy mà lại dùng thứ này để giết chết Doanh Vô Minh? Quá quý giá!

Nếu đặt ở nơi khác, thời điểm khác, rất nhiều người ở đây, chỉ e sẽ nghĩ hết mọi cách để chiếm đoạt nó.

Nhưng hiện tại, tất cả các nhân vật lớn trên thiên hạ đều có mặt ở đây, đừng nói đến việc ra tay cướp đoạt, mà ngay cả đưa tay chạm vào một cái cũng không dám.

Mãi một lúc sau, Liêm thân vương mới để cho mọi người xem kỹ hình dáng của thanh Long Chi kiếm này.

Đột nhiên có người lên tiếng hỏi: "Thẩm Lãng các hạ, ngươi có nguyện ý thể hiện một chút uy lực của nó không? Nhỡ đâu ngươi lấy một cây giả ra thì sao? Ai có thể chứng minh được?"

Lời này vừa dứt, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng nói: "Liêm thân vương, Tả Từ các chủ, hai vị là người chủ trì lễ, tất cả đều nghe theo hai vị."

Liêm thân vương nói: "Chuyện quan trọng như vậy, vẫn nên chứng minh một chút thì hơn."

Thẩm Lãng nói: "Vậy được, xin mời chư vị xem cho rõ."

Nói xong, hắn cầm Long Chi kiếm, trực tiếp đi ra khỏi sân, nhắm vào một ngọn núi giả cách đó mấy chục thước.

Ngọn núi giả này rất uy phong, cao tới ba mươi mấy mét, là một tảng đá nguyên khối, không chỉ vậy, phía sau núi giả còn có một quả cầu Càn Khôn.

Quả cầu Càn Khôn là cái gì?

Là vật chuyên dụng trong thế giới này, chỉ những gia đình quyền quý bậc nhất mới có, là một quả cầu lớn bằng kim loại, có tác dụng trấn trạch, thông thường đều nặng hơn vạn cân. Đương nhiên, cũng có một số gia đình quyền quý cảm thấy một quả cầu lớn quá xấu xí, nên cho xây thành các loại thần thú.

Thẩm Lãng hít sâu một hơi, ý niệm trong đầu nhanh chóng chuyển động.

"Khởi động vòng xoáy năng lượng!"

Sau đó, hắn vung mạnh Long Chi kiếm trong tay.

Trong nháy mắt, một vòng xoáy năng lượng có đường kính vài mét bắn ra, tốc độ cực nhanh, nhìn qua giống như một tia sáng.

Một màn kinh diễm xuất hiện.

Ngọn núi giả cao ba mươi mét lập tức tan thành mây khói, quả cầu Càn Khôn nặng vạn cân cũng hóa thành bột mịn.

Mọi người gần như nín thở, thật đáng sợ, quá mạnh mẽ, quá rung động.

Long Chi kiếm vậy mà lại lợi hại như vậy? Cho dù là ở đế quốc thượng cổ thì đây cũng là chí bảo đỉnh cấp.

Bảo bối như vậy mà Thẩm Lãng cũng không tiếc đem ra làm sính lễ cưới công chúa Phù Đồ sơn? Ngươi thật sự là bỏ hết vốn liếng rồi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Nhậm sơn chủ cũng suýt chút nữa thốt lên kinh ngạc, chí bảo thượng cổ này sắp thuộc về ông rồi. Lúc trước ở quảng trường thượng cổ, ông còn luyến tiếc không muốn đưa thanh kiếm hoàng kim cho Cơ Tuyền, nhưng so với Long Chi kiếm trước mắt, thanh kiếm hoàng kim kia chẳng là gì cả.

Liêm thân vương lên tiếng: "Thẩm Lãng các hạ, ta hỏi lại một lần nữa, ngươi nhất định phải dùng Long Chi kiếm này làm sính lễ sao?"

"Xác định." Thẩm Lãng lại một lần nữa cảm thấy mệt mỏi rã rời, sau khi thi triển vòng xoáy năng lượng sơ cấp, tinh thần lực của hắn lại một lần nữa cạn kiệt, hoàn toàn đang cố gắng chống đỡ, hắn thật sự rất cần tinh thần lực, không thể nào cứ một chiêu là hết được.

Liêm thân vương nói: "Vậy thì xin mời đặt lên đây."

Thẩm Lãng đặt Long Chi kiếm lên trên khay.

Liêm thân vương nói: "Nhậm sơn chủ, xin hỏi ngài nhất định phải nhận sính lễ này, gả con gái cho bệ hạ Thẩm Lãng sao?"

Nhậm sơn chủ nói: "Ta xác định."

Liêm thân vương nói: "Theo như thỏa thuận, hai bên cần ký kết hôn thư, hôn thư này tổng cộng ba phần, hai bên mỗi bên giữ một phần, Đại Viêm cũng giữ một phần."

Lời này nói rất rõ ràng, đây không phải là hôn nhân đơn giản, mà là liên hôn giữa hai thế lực.

Nhậm sơn chủ nói: "Có thể."

Sau đó, Liêm thân vương lấy ra ba phần hôn thư.

Thẩm Lãng ký tên, Nhậm sơn chủ ký tên, Liêm thân vương và Tả Từ các chủ cũng ký tên mình lên đó.

Đến đây, hôn thư đã có quyền uy, toàn thiên hạ đều công nhận hôn sự của Thẩm Lãng và công chúa Phù Đồ sơn.

Liêm thân vương nói: "Tiếp theo, chúng ta cần mời công chúa xuất hiện, để nghiệm chứng thân phận."

Nhậm sơn chủ cười lạnh một tiếng, sau đó vỗ tay.

Bốn vị trưởng lão của Phù Đồ sơn xuất hiện, khiêng một chiếc kiệu bước ra.

"Hạ kiệu!"

Rèm kiệu được vén lên, công chúa Nhậm Doanh Doanh bước ra từ bên trong, không cần biết trước kia nàng tên là gì, nhưng từ nay về sau, nàng sẽ mang cái tên này, không chỉ trước mặt Thẩm Lãng, mà ngay cả trước mặt toàn thiên hạ đều là cái tên này.

Khoảnh khắc nàng bước ra, hầu như tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Hầu như mọi người ở đây đều là lần đầu tiên nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh, quả nhiên danh bất hư truyền.

Chưa bao giờ thấy một khuôn mặt nào tinh xảo tuyệt trần như vậy, cũng chưa bao giờ thấy một thân hình nào tràn đầy ma lực đến thế.

Nhưng đó không phải lý do khiến mọi người hít vào ngụm khí lạnh.

Mà là bởi vì làn da của nàng trong suốt, khuôn mặt trong suốt, hai tay trong suốt, cổ cũng trong suốt.

Thật sự là quá quỷ dị, quá đáng sợ.

Cho dù là mỹ nhân tuyệt thế, cũng khiến người ta mơ thấy ác mộng sao? Làn da trong suốt này dường như còn phát sáng, có thể nhìn thấy rõ ràng cả xương và mạch máu bên trong.

Chưa từng thấy, chưa từng nghe, thảo nào công chúa Phù Đồ sơn chưa bao giờ lộ diện, bởi vì không thể gặp người.

Cần phải nghiệm chứng thân phận sao? Trên đời này tuyệt đối không thể tìm ra người thứ hai.

Quả thực không cần, chỉ cần liếc mắt một cái, Thẩm Lãng đã có thể kết luận đây chính là Doanh Doanh, người con gái thông minh tuyệt đỉnh và thuần khiết mạnh mẽ đó.

Thẩm Lãng nói: "Nhậm sơn chủ, tuy rằng chúng ta còn chưa chính thức thành hôn, nhưng từ giờ khắc này trở đi, Nhậm Doanh Doanh chính là thê tử của Khương Lãng ta, có đúng không?"

Nhạm sơn chủ nói: "Đúng!"

Liêm thân vương nói: "Vậy ta xin phép giao sính lễ cho Nhậm sơn chủ."

Thẩm Lãng gật đầu nói: "Giao đi."

Liêm thân vương hai tay bưng khay đựng Long Chi kiếm đưa cho Nhậm sơn chủ, nói: "Mời."

Nhậm sơn chủ không nhận khay, mà trực tiếp cầm lấy Long Chi kiếm.

Đến đây, lễ đính hôn coi như kết thúc.

Thẩm Lãng nói: "Nhạc phụ đại nhân, từ hôm nay trở đi, Đại Càn của con và Phù Đồ sơn chính là người một nhà, có đúng không?"

Nhậm sơn chủ nói: "Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là con rể duy nhất của Phù Đồ sơn ta."

Liêm thân vương nói: "Ta chính thức tuyên bố, Khương Lãng, đế chủ Đại Càn và Nhậm Doanh Doanh của Phù Đồ sơn, chính thức đính hôn."

Nhậm sơn chủ nhìn Thẩm Lãng, nói: "Mong ngươi hãy đối xử tốt với con gái của ta, cáo từ."

Sau đó, ông cầm Long Chi kiếm rời đi, chí bảo thượng cổ này rốt cuộc đã rơi vào tay ông.

Hơn nữa ông cứ thế để Nhậm Doanh Doanh ở lại bên cạnh Thẩm Lãng, dứt khoát như vậy sao?

Thẩm Lãng mỉm cười với công chúa Doanh Doanh, sau đó nhắm mắt lại, ngất đi.

Tinh thần lực của hắn thật sự đã cạn kiệt, sau khi thi triển vòng xoáy năng lượng, cả người dường như mất hết sức lực, buồn ngủ đến cực điểm.......

Lúc trước, Thẩm Lãng nhất định có thể ngủ hơn 12 tiếng đồng hồ, nhưng lần này chỉ ngủ chưa đầy năm tiếng đồng hồ đã bị đánh thức.

"Dậy mau, dậy mau." Cừu Yêu Nhi nói: "Chúng ta cần phải vào hoàng cung Càn kinh, chứng kiến đại lễ thoái vị của Doanh Nghiễm, tiếp nhận ngọc tỷ, quốc thư, vương miện, long bào của Đại Càn."

Sau đó, Thẩm Lãng miễn cưỡng giữ tinh thần để súc miệng, thay một bộ trường bào màu vàng kim, dưới sự bảo vệ của sứ đoàn thành Nộ Triều, lên đường đến hoàng cung Càn kinh.

Thẩm Lãng hỏi: "Doanh Doanh đâu?"

Cừu Yêu Nhi đáp: "Ở trong mật thất."

Trên đường rời khỏi phủ Lâm quốc công, đi đến hoàng cung Càn kinh, Thẩm Lãng đi qua những nơi vắng lặng như tờ, nhà nhà đóng cửa im ỉm, nếu không biết, còn tưởng rằng đây là một tòa thành không người.

Toàn bộ Càn kinh dường như càng thêm ngột ngạt, có một cảm giác như bão tố sắp đến.

Hôm nay là ngày Doanh Nghiễm thoái vị, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì?......

Tòa cung điện này không chỉ là hoàng cung của Tân Càn, mà còn là hoàng cung của Đại Càn trước kia, Khương Ly đã từng sống ở đây vài chục năm.

Cho dù nhìn từ góc độ nào, tòa cung điện này tuyệt đối thuộc về Thẩm Lãng.

Hôm nay Doanh Nghiễm thoái vị, không chỉ phải giao ra ngai vàng Đại Càn, mà còn phải rời khỏi hoàng cung này, thậm chí còn phải giao toàn bộ kinh đô Tân Càn cho Thẩm Lãng.

Theo như chiếu thư của ba bên, từ hôm nay trở đi, Thẩm Lãng sẽ trở thành chủ nhân của tòa Đại Càn cung này.

Bước vào trong đại điện, tất cả mọi người đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu ba người, Liêm thân vương, Doanh Nghiễm và Thẩm Lãng.

Tất cả các quan viên từ ngũ phẩm trở lên trong kinh thành Tân Càn đều có mặt, toàn bộ đại điện chật kín người, đứng đầy hơn một ngàn người.

Tòa Đại Càn cung này tuyệt đối được coi là hùng vĩ uy nghiêm, là cung điện thứ hai trên đời, chỉ sau hoàng cung của Đại Viêm.

Cho dù là hoàng cung của Sở quốc, hay hoàng cung của Việt quốc, trước mặt Đại Càn cung đều có vẻ tầm thường.

Mà Doanh Nghiễm đã ở trong cung điện này suốt hai mươi mấy năm, ông cam tâm rời đi sao?

Sau khi Thẩm Lãng bước vào đại điện, các quan viên của Tân Càn vẫn không nhúc nhích, không một ai nhìn hắn.

Thẩm Lãng cứ thế đi thẳng lên phía trên đại điện, ngồi xuống một chiếc vương tọa, thậm chí còn ngáp một cái, vẫn chưa ngủ đủ, thật sự quá mệt mỏi.

Ngay sau đó, Liêm thân vương đến, phía sau là mấy trăm người đi theo.

Đây là sứ thần của chư quốc, đại diện của sáu đại thế lực siêu thoát sẽ không đến, bởi vì sẽ vi phạm quyền lực thế tục, theo quy củ của hoàng đế bệ hạ, thế lực siêu thoát không được phép can thiệp.

Liêm thân vương ngồi xuống một chiếc bảo tọa trên đại điện.

Chỉ còn chờ Doanh Nghiễm, ông mới là nhân vật chính của ngày hôm nay, dù tràn đầy bi kịch.

Tất cả mọi người đều nín thở, Doanh Nghiễm có xuất hiện không? Ông thật sự cam tâm thoái vị sao?

Đúng lúc này, một giọng nói the thé của thái giám vang lên.

"Quốc vương giá lâm!"

Tiếp theo là tiếng vương miện va chạm, Doanh Nghiễm đã đến.

Bước chân hùng dũng oai vệ, ông xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Hơn một ngàn văn võ bá quan đồng loạt quỳ xuống, dập đầu hô: "Thần bái kiến quốc vương, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Lời này vừa dứt, Liêm thân vương nhíu mày, đây là trái với quy củ, từ bốn năm trước, trên thiên hạ này chỉ có một người được xưng vạn tuế, đó chính là hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng.

Đây là đang thị uy!

Khi Thẩm Lãng đến, hơn một ngàn văn võ bá quan vẫn không nhúc nhích, khi Liêm thân vương đến, những đại thần này cũng không nhúc nhích.

Nhưng khi Doanh Nghiễm đến, hơn một ngàn đại thần đồng loạt hành lễ, cung kính vô cùng.

Doanh Nghiễm không nhìn những người đang quỳ dưới đất, mà chậm rãi bước đi trong đại điện, bước qua mấy chục bậc thang, đi tới vương vị cao nhất.

Doanh Nghiễm cao giọng nói: "Các khanh bình thân."

Sau đó hơn một ngàn văn võ bá quan đứng dậy.

Liêm thân vương đứng dậy, một lần nữa mở thánh chỉ ra, nói: "Bệ hạ có chỉ."

Thẩm Lãng vẫn không nhúc nhích, Doanh Nghiễm cũng không nhúc nhích.