← Quay lại trang sách

Chương 957 Long Chi Hối siêu cấp

Bên trong mật thất trong cung điện, vương cung Càn kinh.

Hơn trăm sứ giả của thành Nộ Triều bị trói gô, nằm rạp trên mặt đất, mỗi người bị một thanh đại đao kề ngang cổ, chỉ cần Doanh Nghiễm hạ lệnh, lập tức đầu lìa khỏi cổ.

Chỉ tiếc Tô Nan không có ở đây, Cừu Yêu Nhi cũng không có ở đây, Doanh Nghiễm muốn chơi trò tâm lý chiến, trước tiên giết 100 tên quan văn này.

Doanh Nghiễm cười lạnh nói: "Thẩm Lãng, những người này đều là quan viên của ngươi, có một bộ phận là người đi theo ngươi từ Phương Tây, ngươi ít nhiều cũng phải có chút tình cảm chứ?"

Khuôn mặt Kính Tử khẽ co giật.

Doanh Nghiễm nói: "Dù còn mấy ngày nữa mới đến hạn cuối cùng của ta, nhưng quân đội của thành Nộ Triều đã khởi binh, chậm trễ sẽ không kịp, hôm nay ta giết trước 100 người, xem như bày tỏ quyết tâm của ta, thế nào?"

"Thẩm Lãng, mau giao Long Hạp ra đây, nếu không ta sẽ bắt đầu đại khai sát giới từ 100 người này."

"Bất quá bọn họ đều là tiểu tốt, không phải nhân vật quan trọng, ta nghĩ ngươi sẽ không để tâm đến sống chết của bọn họ. Ta sẽ bắt đầu từ bọn họ, sau đó không ngừng thăng cấp, mỗi ngày giết 100 người, cuối cùng sẽ giết đến Tô Nan, giết đến Cừu Yêu Nhi."

"Nói như vậy, mới có thể không ngừng tiếp cận điểm yếu tâm lý của một người."

"Bây giờ bắt đầu đếm ngược, ba, hai, một..."

Doanh Nghiễm vung tay lên, 100 tên lính lập tức giơ đao lên, chuẩn bị chém xuống.

"Chậm đã." Kính Tử nói: "Ta đồng ý yêu cầu của ngươi."

"Thật sự đồng ý sao?" Doanh Nghiễm nói: "Đây mới chỉ là nhóm người đầu tiên thôi đấy, bọn họ đều là tiểu quan nhỏ bé không đáng kể, ta chỉ mới uy hiếp một chút mà ngươi đã đồng ý rồi?"

Kính Tử nói: "Hôm nay đồng ý, ngày mai đồng ý, ngày mốt đồng ý, có gì khác biệt? Đưa văn thư đây, ta sẽ viết cho Sa Căng một đạo ý chỉ."

Sau một khắc, giấy bút xuất hiện trước mặt Kính Tử, gã hít sâu mấy hơi, sau đó viết một đạo ý chỉ lên đó.

"Sa Căng, phái người đến thành Nộ Triều lấy Long Hạp giao cho Doanh Nghiễm, trao đổi Tô Nan, Cừu Yêu Nhi cùng tất cả con tin, không bao gồm ta."

Viết xong bằng tiếng Hán, gã lại viết thêm một lần bằng thứ văn tự mà Doanh Nghiễm hoàn toàn không hiểu.

"Đây là mật ngữ gì vậy?" Doanh Nghiễm cười nói: "Chẳng lẽ bên trong có tin tức không thể cho người khác biết?"

Thẩm Lãng nói: "Đây là ám hiệu, Sa Căng sẽ biết là thư của ta, hiện tại việc sao chép chữ viết quá nhiều."

Doanh Nghiễm nhận lấy nhìn lướt qua, cũng không để ý lắm, coi như bên trong có ám ngữ thì đã sao? Dù sao nếu không lấy được Long Hạp, ông sẽ đại khai sát giới, với tính cách của Thẩm Lãng, tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn người của mình bị giết.

Doanh Nghiễm nói: "Doanh Huỳnh, lại đây."

Một nữ tử đi tới, nàng là nữ nhi của Doanh Nghiễm, công chúa Đại Doanh.

Doanh Nghiễm nói: "Đi, đem ý chỉ của Thẩm Lãng giao cho Sa Căng."

Công chúa Doanh Huỳnh đáp: "Vâng!"

Một khắc sau, nàng cưỡi một con Kền kền thượng cổ, bay về phía Nam.......

Đại quân của thành Nộ Triều, mỗi ngày hành quân 150 dặm, tiến về phía Bắc, phỏng chừng cần mười mấy ngày mới có thể đến được Càn kinh.

Một ngày rưỡi sau, bọn họ đến quận Ân Nam, quận gần biên giới phía Nam của Đại Doanh, cũng chính là Tân Càn trước đây.

Quả nhiên không gặp phải bất kỳ sự kháng cự nào, quân đội trong thành phảng phất như biến mất hoàn toàn.

Không chỉ như thế, khi Sa Căng dẫn đại quân đến dưới thành, cửa thành lặng lẽ mở ra.

Mặc dù không có bất kỳ quan viên nào ra nghênh tiếp, thậm chí tất cả bá tánh đều trốn tránh trong nhà, nhưng đối phương hoàn toàn không có ý chống cự, trực tiếp mở rộng cửa thành nghênh đón.

Trải qua một trận đại chiến, cục diện quả nhiên đã thay đổi, trước đây chỉ có rất nhiều bá tánh Tân Càn ủng hộ Thẩm Lãng, nhưng quan viên các quận huyện vẫn đứng về phía Doanh Nghiễm, mà bây giờ ngay cả quan viên các quận huyện cũng thay đổi lập trường.

Sa Căng ngẩng đầu nhìn tòa thành trì này một cái, đại quân cũng hoàn toàn dừng lại.

Lúc này, nếu đi xuyên qua thành trì sẽ giảm bớt rất nhiều lộ trình, nếu như không vào thành, sẽ phải đi đường vòng gần 100 dặm.

Sa Căng có thể cảm nhận được vô số ánh mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm vào quân đội của mình.

Một lúc lâu sau, Sa Căng nói: "Đại quân không vào thành, men theo thành mà đi."

Theo một tiếng lệnh của Sa Căng, 5 vạn quân trùng điệp, bỏ qua tòa thành trì này, tiếp tục tiến về phía Bắc.

Lập tức, quan viên và bá tánh trong thành lại rơi vào một phen bất an khác, đây là ý gì?

Quân đội của Đại Càn bất mãn với chúng ta sao? Bọn họ cảm thấy chúng ta quá mức lạnh nhạt, lẽ nào phải yêu cầu chúng ta xếp hàng hoan nghênh, dâng rượu thịt sao? Như vậy có phải quá ép buộc hay không? Dù sao toàn bộ Đại Doanh đều nằm trong tay bệ hạ Doanh Nghiễm, Càn kinh cũng nằm trong tay ông ta, thậm chí bệ hạ Thẩm Lãng cũng đang ở trong tay ông ta.

Lúc này để cho chúng ta triệt để đầu hàng, tương lai Đại Càn thua thì sao? Gia quyến và tính mạng của chúng ta đều tiêu tùng theo thì sao?

Hay là nói, quân đội Đại Càn không phải bất mãn, mà là hoàn toàn không để ý?

Nhưng bất kể quan viên và bá tánh trong tòa thành trì này nghĩ như thế nào, quân đội của Sa Căng đã rời đi.......

Lúc hạ trại vào ngày thứ ba.

"Báo Sa thân vương, sứ giả Càn kinh cầu kiến."

Sa Căng kinh ngạc, sứ giả của Càn kinh, sẽ là ai?

Sau một khắc, một nữ nhân xuất hiện trước mặt Sa Căng, khoảng ba mươi mấy tuổi.

Nữ nhân nói."Ta là Doanh Huỳnh, công chúa Đại Doanh."

Sa Căng nói: "Không biết công chúa có gì chỉ giáo?"

Doanh Huỳnh trực tiếp đưa một bức thứ, nói: "Đây là ý chỉ của Thẩm Lãng."

Sa Căng nhận lấy, mở ra xem, đầu tiên nhìn mật văn ở phía dưới, sau đó mới xem đến văn tự ở phía trên.

Doanh Huỳnh nói: "Ngươi có thể tuân theo chứ?"

Sa Căng đặt lá thư này lên trên bàn, sau đó khom người bái lạy nói: "Thần tuân chỉ."

Tiếp theo, Sa Căng Quân nhìn sang Doanh huỳnh, nói: "Mời công chúa trở về phục mệnh."

Công chúa Doanh Huỳnh đứng im bất động.

Sa Căng nói: "Người đâu, mời Tuyết Ẩn cô nương."

Sau một khắc, Tuyết Ẩn đi tới, theo bản năng liếc mắt nhìn Doanh Huỳnh.

Năm đó ở Đại Càn, vị Doanh Huỳnh này vẫn chỉ là một tiểu cô nương, bây giờ đã gả chồng rồi.

Mà Doanh Huỳnh có vẻ rất kiêu ngạo, hoàn toàn coi Tuyết Ẩn như không khí, hoàn cảnh trưởng thành của nàng và Doanh Vô Minh, Doanh Vô Khuyết không giống nhau, nàng cũng không lớn tuổi lắm, lúc Khương Ly bị diệt, nàng chỉ mới ba bốn tuổi, nên hoàn toàn không có khái niệm gì về sự cường đại của Đại Càn.

Bắt đầu từ trong ký ức của nàng, nàng đã là công chúa Đại Doanh, sống một cuộc sống an nhàn sung sướng, hơn nữa muốn gì được nấy.

Hai người tỷ tỷ của nàng, một người gả cho Đại Viêm, một người gả cho Tấn quốc, chỉ có nàng là gả cho Nhậm Thiên Khiếu của Phù Đồ sơn, từng có một khoảng thời gian dài sinh sống tại Phù Đồ sơn, nên so với hai người tỷ tỷ, nàng càng được sủng ái hơn, bởi vì dù sao nàng cũng là người một nhà.

Sa Căng đưa phong thư này cho Tuyết Ẩn nói: "Đây là ý chỉ của bệ hạ."

Tuyết Ẩn nhận lấy, cẩn thận phân biệt từng nét chữ, từng cái mật văn một.

Sa Căng nói: "Tuyết Ẩn cô nương, chuyện này giao cho cô nương tự mình đi làm, nghĩ cách mang Long Hạp từ thành Nộ Triều đến đây, nhưng nhất định phải bí mật."

Tuyết Ẩn nói: "Được, ta đi đây."

Sau đó, nàng trực tiếp đi ra ngoài, cưỡi Đại Siêu bay về phía thành Nộ Triều.

Lúc này Doanh Huỳnh mới nói: "Cáo từ."

Nàng quay về Càn kinh phục mệnh.......

Nửa đêm, người quen lại đến.

Tân Liêm thân vương lại đến, lần này Thẩm Lãng không gặp gã nữa, mà là do Sa Căng tiếp đãi.

"Ta hiểu thái độ của các ngươi." Cơ Điền nói: "Bệ hạ Thẩm Lãng hình như không hề sợ hãi? Vì sao vậy?"

Sa Căng mỉm cười nói: "Bệ hạ nghĩ gì, chúng ta làm thần tử sao mà biết được?"

Cơ Điền nói: "Không nói thì thôi! Công chúa Doanh Huỳnh mới vào doanh trại của các ngươi, nàng đến làm gì?"

Sa Căng nói: "Bí mật, không thể trả lời."

Cơ Điền nói: "Chẳng lẽ nàng cũng đến đòi Long Hạp?"

Sa Căng nói: "Không thể trả lời."

Cơ Điền nói: "Các ngươi sẽ không thật sự giao Long Hạp cho Doanh Nghiễm đấy chứ?"

Sa Căng nói: "Không thể trả lời."

Cơ Điền mỉm cười, nói: "Được rồi, ý của các ngươi ta đã hiểu, ta không đàm phán nữa! Vậy ta nói thẳng, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày Đại Viêm sẽ phóng ra một cây Long Chi Hối siêu cấp, xóa sổ hoàn toàn 5 vạn đại quân của các ngươi khỏi thế gian này. Đương nhiên, để đề phòng bất trắc, quân đội của các ngươi có thể dàn trải ra mấy chục dặm, dù sao phạm vi phá hủy của Long Chi Hối cũng chỉ có không đến mười dặm, chúng ta sẽ giám sát quân đội của các ngươi, nếu cần thiết, chúng ta có thể phóng ra hai cây, hoặc ba vây, mời các ngươi hãy chuẩn bị tâm lý."

Sa Căng nói: "Mời, không tiễn!"

Cơ Điền nói: "Cáo từ."

Sau đó vị Liêm thân vương trẻ tuổi này rời đi.......

Sáng sớm hôm sau, 5 vạn quân của thành Nộ Triều lại một lần nữa nhổ trại, tiếp tục tiến về phía Bắc.

Hôm qua tân Liêm thân vương uy hiếp muốn phóng ra Long Chi Hối siêu cấp, nên lẽ ra quân đội thành Nộ Triều nên phân tán ra, như vậy khi Long Chi Hối siêu cấp rơi xuống nổ tung, thương vong có thể giảm bớt một chút.

Nhưng Thẩm Lãng không làm như vậy, đại quân vẫn duy trì đội hình như cũ, năm vạn người di chuyển trên đường cái của Đại Doanh, chỉ dàn trải ra hai mươi dặm.

Như vậy, một cây Long Chi Hối siêu cấp rơi xuống, 5 vạn quân sẽ tổn thất một nửa, hai cây Long Chi Hối siêu cấp, trên cơ bản 5 vạn quân sẽ toàn bộ bị tiêu diệt.

Nhưng để đề phòng bất trắc, sáu chiếc tàu bay siêu cấp vẫn bay lượn trên không, thời thời khắc khắc giám sát từng ngóc ngách trên bầu trời.

Thẩm Lãng cưỡi con kền kền thượng cổ duy nhất, mấy chục tinh binh đặc chủng của thành Nộ Triều cưỡi tuyết điêu bay lượn trên không trung, thời thời khắc khắc giám thị bầu trời!

Một khi phát hiện Long Chi Hối, lập tức hành động.

Một canh giờ trôi qua, trên trời không có động tĩnh gì.

Hai canh giờ trôi qua, trên trời vẫn không có động tĩnh gì.

Nửa ngày trôi qua, một ngày trôi qua.

Hoàng hôn buông xuống, bầu trời sắp tối đen, đại quân của thành Nộ Triều lại bắt đầu chuẩn bị đóng quân.

Chẳng lẽ Đại Viêm sẽ thừa dịp đêm tối mà phóng Long Chi Hối siêu cấp sao? Như vậy, chẳng phải càng khó phòng ngự hơn sao?

Không phải! Bất kể là ban ngày hay ban đêm, đối với Thẩm Lãng mà nói đều giống nhau, bởi vì trong phạm vi quan sát đặc biệt của tinh thần lực khi dung hợp với Long Hạch Tâm, chỉ cần là trang bị thượng cổ, đều hiển thị rõ ràng.

Gần đây thời tiết rất tốt, mỗi một buổi hoàng hôn đều rất rực rỡ, mặt trời đỏ rực, nhuộm đỏ cả bầu trời.

Khiến người ta không khỏi nhớ đến hoàng hôn trên biển ở thành Nộ Triều, thực sự là rất đẹp.

Đã sắp ba tháng kể từ khi bọn họ xuất chinh, cũng gần ba tháng rời khỏi thành Nộ Triều, thực sự rất nhớ thành Nộ Triều, đối với mấy vạn quân này mà nói, thành Nộ Triều mới là nhà của bọn họ.

Mà đúng lúc này.

Một tiếng còi báo động chói tai vang lên trên không trung.

"Long Chi Hối tấn công, Long Chi Hối tấn công!"

Phát hiện ra đầu tiên là tàu bay siêu cấp ở phía Bắc, bọn họ dùng pháo hiệu bắn lên báo tin, đồng thời dùng máy khuếch đại âm thanh đá ác mộng, không ngừng cảnh báo.

Tiếp theo là các tinh binh tuyết điêu, vận chuyển nội lực, hô lên cảnh báo.

"Long Chi Hối tấn công, Long Chi Hối tấn công!"

Thẩm Lãng tập trung nhìn, quả nhiên nhìn thấy hai vệt sáng như sao băng từ bầu trời phía Bắc bay tới, không chỉ là Long Chi Hối, kích thước rõ ràng lớn hơn, là Long Chi Hối siêu cấp.

Chính là Long Chi Hối siêu cấp mà Đại Viêm đã sử dụng ở Kim Cương Phong, khiến cho quân đội của Phù Đồ sơn chịu tổn thất nặng nề.

Bọn họ bắn từ đâu ra vậy? Nơi này là lãnh thổ Đại Doanh, Đại Viêm không thể nào vận chuyển trang bị phóng Long Chi Lực đến đây.

Lại là tấn công chiến lược tầm xa sao? Hay là bọn họ phóng từ trên trời cao xuống, ngay cả tàu bay siêu cấp, thậm chí Đại Siêu cũng không thể nào đạt tới độ cao đó?

Tốc độ của Long Chi Hối siêu cấp này nhanh đến kinh người, nhanh hơn so với tất cả những lần trước đây, đạt tới tốc độ gấp chính lần vận tốc âm thanh.

Khi bọn họ nhìn thấy, đã cách ba, bốn vạn mét.

Chỉ mười lăm giây sau, chúng đã bay đến trên bầu trời đại quân Nộ Triều.

Hơn nữa không chỉ một cây, mà là hai cây.

"Vút, vút..."

Nhìn Long Chi Hối siêu cấp kéo theo vệt sáng dài trên bầu trời, quân đội trên mặt đất vẫn không khỏi hoảng sợ.

Quân Nộ Triều hiểu rõ uy lực của Long Chi Hối, bởi vì thành Nộ Triều cũng đã từng phóng ra hai cây, khiến địch nhân chịu tổn thất nặng nề.

Loại Long Chi Hối này, hầu như không thể nào phòng ngự được.