Chương 961 Doanh Nghiễm phát điên
Lúc này, tất cả mọi người đều bị Thẩm Lãng làm cho kinh ngạc đến ngây người, loại cổ trùng đặc biệt có thể giết chết mấy chục vạn người chui vào cơ thể ngươi, mà ngươi lại không có chuyện gì sao?
Thật sự là không có chuyện gì, hơn nữa còn rất thoải mái.
Lần trước, khi bị vô số hỏa trùng Địa Ngục chui vào trong cơ thể, Thẩm Lãng đã rất khó chịu, còn lần này, bị 3000 ml cổ trùng đặc biệt chui vào trong cơ thể thì cảm giác thế nào?
Cứ như... Cứ như được mát xa toàn thân, spa cao cấp vậy.
Vậy cơ thể hắn có phát sinh biến hóa gì không? Có được siêu năng lực ẩn hình? Hay là biến thành người cổ trùng?
Hàiii! Không có, không có cảm giác gì cả, cũng không có biến hóa gì.
Điều này khiến cho Thẩm Lãng rất thất vọng, nhiều cổ trùng lợi hại như vậy chui vào trong cơ thể, vậy mà lại lãng phí hết sao? Sao không chuyển hóa năng lượng của chúng vào trong cơ thể của ta?
Còn Doanh Nghiễm, lúc này hoàn toàn không dám tin nhìn Thẩm Lãng, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Lãng ngồi trong kiệu, rốt cuộc ai thật, ai giả đây?
Lần trước ở bên ngoài di tích Kim Cương Phong, tên Thẩm Lãng giả kia có cử chỉ hơi khoa trương, sau khi nhớ lại vẫn có thể tìm ra sơ hở, còn tên Thẩm Lãng bị bắt lần này lại không hề khoa trương như vậy?
Gần 10 tháng rồi, tên Thẩm Lãng này không hề để lộ một chút sơ hở nào.
Thậm chí bây giờ đặt hai người đứng cạnh nhau, cũng không thể nào phân biệt được thật giả.
Đương nhiên, hiện tại có thể phân biệt được đôi chút, bởi vì người ở dưới tường thành kia không mảnh vải che thân, lại rất thản nhiên, không có chút ngại ngùng nào, mặt dày như vậy, có lẽ là Thẩm Lãng thật?
Nhưng Doanh Nghiễm không còn thời gian để suy nghĩ nữa, những lời Thẩm Lãng nói giống như lựu đạn, trực tiếp nổ tung trong đầu của ông.
Không phải câu đầu tiên, câu nói ngày chết của Doanh Nghiễm sắp đến, những lời nguyền rủa như vậy ông đã nghe nhiều rồi, hoàn toàn không để tâm.
Mà là câu Thẩm Lãng nói quả trứng rồng là giả.
Quả trứng rồng đã ở trong tay ông bao lâu rồi? Gần 3 năm, ông đã đặt tất cả hy vọng và tâm huyết vào nó.
Doanh Vô Khuyết chết, Doanh Vô Minh chết, ông đều xem đó là tế lễ cho quả trứng rồng.
Thậm chí, 30 vạn quân thương vong lần này, ông cũng xem là tế lễ cho quả trứng rồng.
Trong tiềm thức, ông có một loại cảm giác về số mệnh, sinh mạng của mấy chục vạn người đổi lấy sự ra đời của một con rồng, điều này rất bình thường, cũng rất công bằng.
Ông còn cảm thấy linh hồn của mình và con rồng đã kết nối với nhau, bởi vì ông thường xuyên xuất hiện ảo giác.
Hơn nữa, ông đã không chỉ một lần nhìn thấy quả trứng rồng này phát sáng, hiện ra phôi thai rồng con bên trong, thậm chí còn cử động.
Ai dám nói quả trứng rồng này là giả, Doanh Nghiễm thề sẽ giết cả nhà, tru di cửu tộc kẻ đó.
Quả trứng rồng này đã trở thành tín ngưỡng của Doanh Nghiễm, vậy mà Thẩm Lãng lại dám nói nó là giả.
"Ha ha ha ha..." Doanh Nghiễm cười lớn: "Thẩm Lãng, ngươi rất thông minh, vô cùng vô cùng thông minh, bây giờ ngươi muốn cướp lại quả trứng rồng này sao?"
Lúc này, công chúa Dora vội vàng lấy một chiếc áo choàng, khoác lên người Thẩm Lãng.
Bệ hạ, người không biết xấu hổ, nhưng thần tử như chúng thần còn cần mặt mũi.
"Thẩm Lãng, bây giờ ngươi cảm thấy quân đội của mình đã đủ mạnh, hơn nữa còn có được long hạp, nên muốn cướp lại quả trứng rồng sao? Nằm mơ giữa ban ngày."
Lúc này, Doanh Nghiễm không còn muốn quan tâm Thẩm Lãng là thật hay giả nữa, thậm chí cũng không muốn quan tâm đến chuyện Thẩm Lãng có thể phóng Long Chi Hối hay không.
Ông chỉ muốn chém Thẩm Lãng thành trăm mảnh, chém thành muôn mảnh, Thẩm Lãng dám nói trứng rồng của ông là giả sao?
"Thẩm Lãng, ngươi quả nhiên lợi hại, thật sự rất lợi hại." Doanh Nghiễm lạnh lùng nói: "Ta muốn cho nổ tung lõi năng lượng chôn dưới đất, vậy mà lại thất bại một cách khó hiểu. Ta ném xuống vô số cổ trùng, vậy mà lại bị ngươi nuốt chửng, huyết mạch của ngươi thật sự không thể tưởng tượng nổi, ngay cả loại cổ trùng này cũng không giết chết được ngươi."
Nói xong, Doanh Nghiễm đột nhiên vung tay.
Lập tức có mấy chục tên tinh binh đặc chủng xuất hiện, mang theo hai lõi năng lượng thượng cổ cỡ lớn, sau đó đặt lên thiết bị bắn Long Chi Lực cỡ lớn.
Mẹ kiếp! Doanh Nghiễm định chơi lớn, dùng lõi năng lượng cỡ lớn tấn công quân Nộ Triều.
Thẩm Lãng có thể ngăn cản, bởi vì đó cũng là thiết bị thượng cổ, nhưng không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Thẩm Lãng không muốn ngăn cản.
Mấy ngày trước, Đại Viêm phóng hai cây Long Chi Hối giả xuống đại quân của hắn, Thẩm Lãng không ngăn cản, chính là vì không muốn để lộ năng lực này.
Bởi vì một khi tiêu diệt được Doanh Nghiễm và Phù Đồ sơn, Đại Viêm có thể sẽ không chút do dự mà phóng mấy cây Long Chi Hối siêu cấp về phía thành Nộ Triều, lúc đó Thẩm Lãng còn muốn mượn năng lực này để đoạt lấy.
Nếu bây giờ hắn để lộ năng lực, chẳng khác nào tự vạch áo cho người xem lưng.
Nhưng nếu Doanh Nghiễm thật sự phóng hai lõi năng lượng đó qua đây, năm vạn quân Nộ Triều của Thẩm Lãng ít nhất sẽ mất một nửa, đến lúc đó muốn chạy cũng không kịp.
Lập tức, Thẩm Lãng cười ha hả nói: "Doanh Nghiễm, ngươi kích động như vậy, là bởi vì bị ta đâm trúng nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng sao? Ngươi đã vô số lần nhớ lại, sau vụ hệ tinh hỏa long rơi xuống, ta cố ý để Doanh Vô Minh bắt giữ, như vậy quả trứng rồng này chắc chắn là giả rồi. Ngươi đã nghĩ đến điều này vô số lần rồi đúng không?"
Đúng vậy, Doanh Nghiễm đã nghĩ đến không chỉ một ngàn lần, nhưng lúc đó ông đã đặt vô hạn hy vọng và tình cảm vào quả trứng rồng này.
Hơn nữa sau đó Thẩm Lãng cũng giải thích, việc hắn giao trứng rồng cho Doanh Nghiễm hoàn toàn là kế ve sầu thoát xác, bởi vì hắn cảm thấy bản thân quá yếu, không thể bảo vệ được trứng rồng, kẻ sĩ không có tội, nhưng mang ngọc bên mình thì có tội.
Điều đáng sợ nhất không phải bị người khác lừa, mà là tự lừa dối mình, sau đó vĩnh viễn không tỉnh ngộ.
Kẻ ngu dốt thì dễ bị người khác lừa dối.
Kẻ thông minh thì dễ bị chính mình lừa dối, đây là chân lý muôn đời.
Giống như những vị hoàng đế thời Trung Quốc cổ đại, hoàng đế Gia Tĩnh có thông minh không? Ông gần như là vị hoàng đế khôn ngoan nhất, đánh bại hai ba đời quyền thần, đùa bỡn tất cả đại thần trong triều trong lòng bàn tay.
Kết quả thì sao? Chẳng phải ông vẫn bị một đám đạo sĩ lừa gạt, uống hết viên thuốc độc này đến viên thuốc độc khác, chỉ vì muốn trường sinh bất lão hay sao? Trên người mọc đầy mụn độc, vậy mà vẫn một mực tin tưởng, còn cho rằng đó là khảo nghiệm của trời cao.
Đó là tự lừa dối mình, hoàn toàn không có cách nào tự thoát ra, quá mức mù quán, không thể nào phủ nhận.
Thẩm Lãng tiếp tục nói: "Doanh Nghiễm, chẳng lẽ ngươi không dám đối mặt với sự thật sao?"
Lúc này, muốn chứng minh quả trứng rồng này là thật hay giả rất đơn giản, chỉ cần dùng long hạp thượng cổ ấp là biết ngay, dù sao chiếc long hạp này là thật trăm phần trăm, bởi vì vừa rồi đã được chứng minh.
Trên thực tế, sau khi có được long hạp thượng cổ, suy nghĩ đầu tiên của Doanh Nghiễm là bỏ lại quân đội, bỏ lại tất cả, đi vào di tích thượng cổ dưới lòng đất của Đại Càn, đặt quả trứng rồng vào trong long hạp.
Thẩm Lãng nói: "Sau khi ngươi chứng minh quả trứng rồng đó là giả, chúng ta sẽ tiến hành một giao dịch, ta sẽ nói cho ngươi biết quả trứng rồng thật đang ở đâu."
Doanh Nghiễm nhìn Thẩm Lãng hồi lâu, chậm rãi nói: "Thẩm Lãng, dù ngươi có diễn kịch ngàn vạn lần, cũng chỉ có một mục đích, đó là muốn lừa ta trả lại trứng rồng, đừng có mơ tưởng nữa, ta sẽ đi chứng minh nó là thật."
"Doanh Huỳnh, chuẩn bị!"
Lập tức Doanh Huỳnh áp giải Kính Tử đi tới, đi lên trên tường thành.
Doanh Nghiễm nói: "Chuẩn bị chém đầu tên thế thân này trước mặt mọi người, chém thành muôn mảnh."
Doanh Huỳnh đáp: "Vâng!"
Doanh Nghiễm nói: "Nếu quân đội Nộ Triều có bất kỳ hành động nào, lập tức chém đầu tên thế thân này."
Doanh Huỳnh đáp: "Vâng!"
Doanh Nghiễm cầm long hạp, đi xuống tường thành, đi thẳng đến vương cung, tiến vào di tích dưới lòng đất.......
Mở từng cánh cửa một, Doanh Nghiễm đi vào nơi sâu nhất, nơi ông cất giữ trứng rồng.
Lại mở ra từng cánh cửa một.
Cuối cùng, quả trứng rồng đang nằm yên lặng ở đó, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ khiến người ta mê mẩn, hai ba năm qua, chỉ cần có thời gian rảnh, Doanh Nghiễm đều ở bên cạnh quả trứng rồng này, thật lòng mà nói, tình cảm ông dành cho quả trứng rồng này, còn hơn cả con trai Doanh Vô Minh.
Vừa chạm vào quả trứng rồng, cảm giác đó lại ập đến, ảo giác mãnh liệt, đầu óc choáng váng, rất kỳ diệu và ly kỳ.
Ban đầu là đau đớn, nhưng bây giờ lại là sự tuyệt vời, phong cách rất giống giáo phái Nguyên Tử.
Doanh Nghiễm cười khẩy, Thẩm Lãng còn nói quả trứng rồng này là giả, thật nực cười, trứng rồng giả sao có thể cộng hưởng linh hồn với ta được?
Cái gì? Ông gọi loại bức xạ này là cộng hưởng linh hồn sao?
Doanh Nghiễm hít sâu một hơi, ông đã tắm rửa sạch sẽ, thắp hương từ trước, sau đó quỳ xuống đất dập đầu.
"Kính xin liệt tổ liệt tông phù hộ, kính xin chư thần phù hộ."
"Kính xin bệ hạ Khương Ly phù hộ, ta nhất định sẽ kế thừa di nguyện của ngài, tiêu diệt hoàn toàn Đại Viêm."
Sau khi dập đầu về bốn phương tám hướng, Doanh Nghiễm vô cùng thành kính, gần như là với thái độ thần thánh, đặt quả trứng rồng vào trong long hạp, sau đó nín thở.
Bởi vì ông thật sự lo lắng lời Thẩm Lãng nói sẽ linh nghiệm, nhỡ đâu quả trứng rồng này là giả thì sao? Tinh thần và linh hồn của ông làm sao có thể chịu đựng nổi?
Vừa mới đặt vào trong long hạp, gần như chỉ trong nháy mắt, quả trứng rồng đột nhiên phát sáng.
Chưa từng xuất hiện trước đây, phôi thai rồng con bên trong hiện ra rõ ràng, còn đang nhanh chóng lớn lên, cảnh tượng này thật chưa từng có.
Doanh Nghiễm kinh ngạc, sau đó vui mừng như điên.
Ha ha ha ha ha...
Tên tặc tử Thẩm Lãng, quả nhiên dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa ta, quả trứng rồng là thật, trăm phần trăm là thật.
Nếu không, sao nó lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy với long hạp chứ?
Doanh Nghiễm đóng long hạp lại, tạm thời gạt bỏ tình hình bên ngoài, toàn tâm toàn ý chờ trứng rồng nở.
Vừa rồi chỉ trong chốc lát, loại cổ trùng đặc thù kia đã phân chia gấp ba lần, còn lần này, ấp trứng rồng có lẽ sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút.
Có lẽ ông nên để trứng rồng và long hạp ở đây, trước tiên giải quyết chuyện bên ngoài, tiêu diệt toàn bộ quân đội Nộ Triều của Thẩm Lãng, dù sao ông cũng đã chứng minh được quả trứng rồng này là thật.
Nhưng mà ông không nỡ.
Lúc này, ông thật sự không thể rời khỏi quả trứng rồng dù chỉ một giây, nhỡ đâu nó đột nhiên nở ra thì sao?
Trong rất nhiều sách đều viết, sau khi động vật đẻ trứng nở ra, sẽ xem sinh vật đầu tiên nhìn thấy là mẹ.
Nếu Doanh Nghiễm đi mất, mà quả trứng rồng này lại nở ra, vậy phải làm sao đây? Tổn thất đó quá lớn.
Vì vậy, Doanh Nghiễm quyết định ở lại đây, chỉ cần đợi nửa canh giờ thôi, một phút cũng không chờ thêm.
Doanh Nghiễm gần như mê mẩn ngồi xếp bằng trên long hạp, cố gắng cảm nhận mọi động tĩnh bên trong.
Quả nhiên, không lâu sau.
"Ầm, ầm, ầm, ầm..." Bên trong long hạp truyền đến từng tiếng động, từng đợt rung chuyển.
Doanh Nghiễm kích động đến mức không thể kiềm chế, chẳng lẽ rồng sắp nở rồi sao? Nhanh như vậy?
Chiếc long hạp thượng cổ này thần kỳ đến vậy sao? Trước kia ông đã thử mọi cách, nhưng đều không thể ấp nở quả trứng rồng này, vậy mà chiếc long hạp thượng cổ này chỉ trong chốc lát đã có thể ấp cho nó nở?
Sau đó, sự rung chuyển bên trong càng lúc càng dữ dội, thậm chí cả long hạp cũng rung lên.
Quả nhiên là rồng, vừa mới nở ra đã hung hãn như vậy sao?
Doanh Nghiễm kích động đến mức toàn thân run rẩy, chìm vào trong ảo tưởng vô hạn.
Doanh gia sắp trở thành bá chủ thiên hạ, sắp trở thành chân long thiên tử rồi, ha ha ha.
Ai cũng đừng hòng cướp rồng của ta, Đại Viêm không được, Phù Đồ sơn không được, Thẩm Lãng càng không được.
Tất cả đều xứng đáng, Doanh Vô Khuyết, Doanh Vô Minh, thậm chí cả cái chết của Doanh Vô Thường cũng đều xứng đáng, còn có mấy chục vạn quân hy sinh cũng đều xứng đáng, tất cả đều là vì tế lễ, vì sự ra đời của rồng.
Doanh gia sắp thống trị thiên hạ rồi, ha ha ha ha!
Nếu là Doanh Nghiễm trước đây, cho dù có suy nghĩ trong lòng cũng sẽ không điên cuồng như vậy, nhưng sau khi trải qua hai ba năm bị nhiễm phóng xạ, đầu óc và tinh thần của ông đã không còn ổn định.
"Ầm, ầm, ầm, ầm..."
Lúc này, long hạp thượng cổ càng rung lắc dữ dội hơn, không thể nào đè nén được nữa.
Mau ra đi, rồng của ta! Mau ra đi, vật tổ của Doanh gia.
Nhưng đúng vào lúc này, long hạp bỗng nhiên im lặng, không còn rung chuyển nữa.
Doanh Nghiễm kinh hãi, chuyện... Chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ, đã nở rồi sao? Vừa rồi là rồng con đang cố gắng chui ra khỏi vỏ trứng sao?
Doanh Nghiễm nín thở, đột ngột mở long hạp thượng cổ ra.
Trời ạ?
Một luồng sáng chói mắt lóe lên, khiến người ta hoa mắt.
Quả trứng rồng này đã to đến mức tận cùng, phôi thai rồng con bên trong cũng phình to đến mức tận cùng, gần như chiếu sáng cả căn mật thất, quá thần kỳ.
Sắp ra rồi, sắp ra rồi.
Ha ha ha ha...
Doanh Nghiễm chìa hai tay ra, ôm lấy quả trứng rồng này, gần như cả đầu đều chui vào trong long hạp.
Ra đi, ra đi, rồng của ta!
"Ầm..."
Đột nhiên một tiếng nổ vang lên!
Quả trứng rồng đột nhiên phát nổ, vỡ tan tành, lớp vỏ ngoài vốn kiên cố vô cùng, đao thương bất nhập, giờ phút này đã vỡ vụn hoàn toàn.
Nhưng mà bên trong không hề có con rồng nào bay ra.
Vô số chất phóng xạ phun ra ngoài, bao phủ toàn bộ mặt mũi và Doanh Nghiễm.
Vô số tia phóng xạ, điên cuồng bao trùm toàn thân ông ta.
"Ah!!!!"
"Rồng của ta đâu? Rồng của ta đâu? Rồng của ta đâu?"
Doanh Nghiễm hoàn toàn không để ý đến chuyện gì đang xảy ra với cơ thể mình, mà liều mạng gào thét, liều mạng tìm kiếm, liều mạng chụp lấy những tia phóng xạ đó.
Sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?