← Quay lại trang sách

Chương 972 Trụ trì Huyền Không tự

Thẩm Lãng nói: "Vậy ngươi là người Đại Viêm sao?"

Vân Hải nói: "Nô tài như chúng thần sống chết đều theo chủ tử, hiện giờ nô tài là người của Đại Càn."

Thẩm Lãng gật đầu, sau đó nằm dài trên chiếc ghế dựa êm ái, trầm tư suy nghĩ.

Lập tức, đại hoạn quan Vân Hải lặng lẽ lui ra ngoài.

Lúc này, Thẩm Lãng chỉ có một vấn đề, làm thế nào để giết chết Nhậm sơn chủ? Đây là một chuyện.

Quan trọng là, làm sao để giết chết Nhậm sơn chủ, mà còn có thể toàn mạng rời khỏi đây, đây mới là điều khó khăn nhất.

Hắn chỉ có một mình, hơn nữa còn tay không tấc sắt, toàn bộ Phù Đồ sơn giống như một nhà tù khổng lồ, còn Phù Đồ cung hoa lệ này lại là một nhà giam xa hoa nhất từ trước đến nay.

Cách nghĩ của Nhậm sơn chủ từ trước đến nay vẫn chưa từng thay đổi, đó là giam lỏng và khống chế hắn, chỉ có điều trước đây, ông muốn giam cầm trực tiếp, biến Thẩm Lãng thành một cái xác không hồn, hủy hoại ký ức và thần trí của hắn.

Kết quả là ông phát hiện con đường này không thể đi được, hơn nữa Doanh Nghiễm đã bị giết, không còn vương quyền thế tục nào có thể liên tục cung cấp vật tư và nhân khẩu cho Phù Đồ sơn nữa.

Phù Đồ sơn cũng giống như thành Nộ Triều, lương thực, vật tư đều dựa vào Doanh Nghiễm cung cấp.

Bây giờ Doanh Nghiễm đã chết, Tân Càn cũng không còn, Phù Đồ sơn cần tìm một kẻ khác để cung phụng, vì vậy Thẩm Lãng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết.

Hơn nữa, Đại Càn của Thẩm Lãng còn lớn hơn cả lãnh thổ của Doanh Nghiễm, dân số cũng đông hơn rất nhiều, dựa vào Đại Càn, Phù Đồ sơn có thể càng thêm giàu mạnh.

Cho nên Nhậm sơn chủ đổi một cách khác, không giam cầm mạnh mẽ nữa, mà trực tiếp giam lỏng, biến Thẩm Lãng thành một con rối.

Vì vậy, đối với Thẩm Lãng hiện tại, cơ hội để giết chết Nhậm sơn chủ chỉ có lúc ông cầm Long Chi kiếm.

Nhưng sau khi giết ông, liệu Thẩm Lãng có bị người của Phù Đồ sơn băm thành trăm mảnh không? Dù sao trong Phù Đồ sơn có vô số cao thủ, cao thủ cấp Đại Tông sư nhiều không kể xiết, tinh binh đặc chủng có đến mấy ngàn tên, 10 vạn Địa Ngục quân, còn có các vị trưởng lão, đường chủ nữa.

Thẩm Lãng chỉ dựa vào một mình, một thanh Long Chi kiếm, dựa vào Long Hạch Tâm, cùng lắm chỉ có thể tạo ra mười mấy, thậm chí hai mươi vòng xoáy năng lượng, sau đó sẽ bị người ta chém thành thịt vụn.

Cho nên, không chỉ phải giết chết Nhậm sơn chủ, còn phải bình an vô sự rời khỏi đây, tốt hơn hết là trực tiếp khống chế Phù Đồ sơn, khiến cho Phù Đồ sơn thật sự thần phục.

Muốn làm được điều này quả thật rất khó, hơn nữa thời gian không còn nhiều, Đại Viêm chỉ cho hắn một tháng, nếu không sẽ tiến hành tấn công hủy diệt, bây giờ đã qua hai ngày rồi.

Thẩm Lãng không khỏi nhớ đến những lời nói đầy ẩn ý của Ngô Tuyệt, ý trong lời nói chỉ có một, thời khắc mấu chốt, gã có thể ra tay, giúp Thẩm Lãng khống chế Phù Đồ sơn.

Nhưng Ngô Tuyệt là một tên tiểu nhân, gã vĩnh viễn sẽ đứng về phía người chiến thắng, hiện tại địa vị của gã cũng không đủ, ngay cả trưởng lão cũng không phải. Nếu Thẩm Lãng giết chết Nhậm sơn chủ, Ngô Tuyệt cũng không khống chế được tình hình.

Chỉ có một người có thể trấn áp được, đó chính là công chúa Phù Đồ sơn, Nhậm Doanh Doanh.

Bất kể thái độ của Nhậm sơn chủ đối với nàng thế nào, nàng đã là nhân vật số hai của Phù Đồ sơn mấy chục năm nay, hoàn toàn được lòng người, võ công của nàng cực kỳ cao, vốn ngang tài ngang sức với Ninh Hàn.

Mà sau khi trải qua một loạt biến cố, nàng chỉ càng thêm mạnh mẽ hơn. Nhưng vấn đề là, hiện giờ Doanh Doanh đang hôn mê bất tỉnh, còn bị Nhậm sơn chủ hủy hoại ký ức và thần trí.

Cho nên, trước khi giết Nhậm sơn chủ, Thẩm Lãng phải nghĩ cách đánh thức Doanh Doanh.

Người của Phù Đồ sơn đều là những kẻ âm hiểm xảo trá, không có ai thật sự trung thành, sau khi Nhậm sơn chủ chết, nếu có Nhậm Doanh Doanh đứng ra, còn biểu hiện ra sức mạnh vô song, những người này chắc chắn sẽ ngoan ngoãn quỳ rạp dưới chân nàng, vứt xác Nhậm sơn chủ xuống biển.

Đến lúc đó, Ngô Tuyệt sẽ phối hợp hành động, như vậy mới phù hợp với tính cách của gã.

Thẩm Lãng vắt óc suy nghĩ, nghĩ hết cách này đến cách khác, làm sao trong thời gian ngắn nhất có thể giết chết Nhậm sơn chủ, đoạt lấy Phù Đồ sơn.......

Màn đêm buông xuống.

Cả Phù Đồ cung đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ như ban ngày.

Trong đại điện, một bữa tiệc linh đình đang được tổ chức, cung nghênh Thẩm Lãng.

Phải nói, sự chuẩn bị của Phù Đồ sơn vô cùng chu đáo, bởi vì bữa tiệc này rất khó để tổ chức.

Trước tiên là về mặt lễ nghi, Thẩm Lãng là chủ nhân hay là khách?

Hắn là chủ nhân, bởi vì Phù Đồ sơn đã thần phục Đại Càn, nơi đây đã trở thành hành cung của hắn.

Nhưng ở một mức độ nào đó, Thẩm Lãng lại là khách, hơn nữa còn là vị khách quý nhất.

Kết quả là, bọn họ làm rất cẩn thận, tham khảo lễ nghi tiếp đón hoàng đế Càn Long tuần du Giang Nam năm xưa.

Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Lãng mặc long bào, trước đây hắn chưa từng được mặc chính thức.

Đại hoạn quan Vân Hải nói: "Bệ hạ, ngài xem kỹ thuật thêu này thế nào? Để thêu con rồng này, mấy trăm người chúng nô tài đã phải thức trắng mấy đêm liền, dùng hết mấy trăm cân hoàng kim để kéo thành sợi, cuối cùng mới chọn ra ba lạng sợi vàng sáng nhất, đẹp nhất."

Vân Hải hỏi: "Còn ngọn lửa này, ngài đoán xem được thêu bằng gì?"

Thẩm Lãng nói: "Đá Khổng Tước sao?"

"Đá Khổng Tước sao có tư cách xuất hiện trên long bào của bệ hạ, đây là tinh thể đá ác mộng, được nung chảy bằng plasma, kéo thành sợi, sau đó mới dùng từng mũi kim từng mũi kim thêu lên."

"Còn vảy rồng, mắt rồng, đều được làm bằng nguyên liệu quý giá nhất." Vân Hải nói: "Không phải nô tài khoác lác, bộ long bào này, ngoại trừ thiếu một móng vuốt so với long bào của hoàng đế Đại Viêm, còn lại không khác gì cả."

Thẩm Lãng dang hai tay ra, mấy cung nữ, thái giám cẩn thận từng li từng tí một mặc long bào, đội mũ miện cho hắn, đây cũng là lần đầu tiên hắn đội món đồ này.

"Trời ơi, đây là vị bệ hạ oai hùng, tuấn tú nhất từ trước đến nay." Đại hoạn quan Vân Hải thốt lên kinh ngạc.

Sau đó mấy tên thái giám bê một chiếc gương lớn đến trước mặt Thẩm Lãng.

Quả nhiên là người đẹp vì lụa!

Thẩm Lãng vốn dĩ chỉ có dung mạo tuấn tú, thanh tao, quý khí, còn khí chất uy vũ bá đạo thì gần như không liên quan gì đến hắn.

Nhưng bây giờ, khi khoác lên mình bộ long bào, trông hắn như bậc đế vương, thật sự rất giống Chân Long Thiên Tử. Nhất là con rồng được thêu trên long bào, uy phong lẫm liệt, như muốn phá tan xiêm y, bay lên trời.

Giỏi, giỏi thật, đủ thấy khi thêu bộ long bào này, Phù Đồ sơn đã tính đến việc Thẩm Lãng thiếu khí chất đế vương.

Thẩm Lãng còn chưa từng thấy mình như vậy, khi mặc long bào, dường như ánh mắt nhìn người khác cũng có điện.

Đại hoạn quan Vân Hải hỏi: "Bệ hạ, có cần đeo kiếm không?"

Thẩm Lãng cười nói: "Tối nay không phải là tiệc rượu sao? Mặc long bào đã quá mức trịnh trọng rồi, cần gì phải đeo kiếm nữa?"

Đại hoạn quan Vân Hải nói: "Khởi bẩm bệ hạ, tối nay không chỉ là tiệc rượu, mà còn là đại điển thuần phục, rất nhiều trưởng lão, đường chủ của Phù Đồ sơn đều muốn đến bái kiến ngài. Từ hôm nay trở đi, bọn họ không chỉ là người của Phù Đồ sơn, mà còn là quan viên của Đại Càn, vì vậy vẫn rất trịnh trọng."

Đại điển thuần phục? Toàn thể trưởng lão Phù Đồ sơn, còn có các Đường chủ, tướng quân của Địa Ngục quân đều đến quỳ xuống thần phục? Hoành tráng như vậy sao?

Thẩm Lãng nói: "Vậy trẫm phải đích thân phong chức quan cho bọn họ sao?"

Nói thật, Thẩm Lãng làm cái gọi là đế chủ Đại Càn đến giờ, cũng không biết có những chức quan cụ thể nào, chức nào là chức thực quyền, chức nào là chức hư danh.

Đại hoạn quan Vân Hải nói: "Đương nhiên không cần, bởi vì người đông lắm, đến mấy trăm người lận. Nhưng Nhậm thái sư sẽ liệt kê một danh sách nhân sự, trình lên cho bệ hạ xem qua, nếu bệ hạ đồng ý thì đóng ấn, sau đó sẽ đưa đến thành Nộ Triều và Càn kinh, giao cho nội các Đại Càn và Xu Mật viện, bọn họ sẽ sắp xếp chức quan cho từng người, cuối cùng mới trình lên cho bệ hạ quyết định."

Sao lại long trọng như vậy? Còn liên kết với Càn kinh và thành Nộ Triều?

Thú vị, thú vị thật, đây là muốn xây dựng cơ cấu tam đô sao?

Càn kinh là đế đô trên danh nghĩa, thành Nộ Triều là kinh đô thứ hai, còn Phù Đồ sơn là kinh đô tạm thời?

Cơ cấu tam đô này của Nhậm sơn chủ thật chuyên nghiệp, chỉ cần khống chế được Thẩm Lãng, là có thể khống chế hai kinh đô còn lại.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi sắc phong cho các quan viên của Phù Đồ sơn xong, sẽ thành lập một nội các tạm thời bên cạnh Thẩm Lãng, sau đó dần dần, nội các tạm thời này sẽ vượt qua Thượng Thư đài và Xu Mật viện.

Đương nhiên, đây là chuyện lâu dài, nhìn chung kế hoạch của Nhậm sơn chủ rất chu đáo và chặt chẽ.

Thẩm Lãng nói: "Đi thôi, đừng để mọi người phải chờ."

Vân Hải nói: "Thần tử chờ đợi quân vương là chuyện đương nhiên, để lão nô chải tóc cho ngài một chút."

Sau đó, đại hoạn quan Vân Hải cẩn thận chải tóc cho Thẩm Lãng, chải đến gần nửa tiếng đồng hồ.

Lúc này, trong đại điện, tất cả nhân vật quan trọng của Phù Đồ sơn đã có mặt đông đủ, bữa tiệc còn chưa bắt đầu, chỉ có trà xanh, bọn họ đã chờ đợi khoảng một tiếng đồng hồ rồi.

Có người định lên tiếng oán trách, nhưng lập tức bị một ánh mắt sắc bén như điện bắn tới.

Rất lâu sau, Nhậm sơn chủ mới xuất hiện.

Mọi người đều kinh ngạc, Nhậm sơn chủ đang mặc trang phục gì vậy? Chuyện này... Đó chẳng phải là quan phục của Đại Càn sao?

Sau khi Nhậm sơn chủ đi đến, trực tiếp ngồi xuống vị trí đầu tiên bên trái hàng đầu, những người bên cạnh định nhỏ giọng hỏi han.

Nhậm sơn chủ cảnh cáo: "Bệ hạ còn chưa tới, không được ồn ào, còn ra thể thống gì nữa?"

Lại qua một lúc lâu, Thẩm Lãng uy nghi, lộng lẫy, rực rỡ chói mắt mới chậm rễ xuất hiện, khi hắn còn chưa bước vào đại điện, đại hoạn quan Vân Hải đã cao giọng hô: "Bệ hạ giá lâm, chúng thần quỳ nghênh!"

Sau đó, tiếng nhạc du dương lại vang lên, quả nhiên còn chuyên nghiệp hơn cả dàn nhạc của Thẩm Lãng, khúc nhạc nào được tấu lên, đều dựa theo lễ nghi thời cổ.

Những lễ nghi của bậc đế vương, Thẩm Lãng chưa từng được hưởng thụ qua, vậy mà ở đây lại được hưởng thụ toàn bộ, ai dám nói Phù Đồ sơn không có dã tâm? Ai mà tin được?

Trong tiếng nhạc, mấy trăm người ở đây đồng loạt quỳ rạp xuống đất, Thẩm Lãng bước qua giữa bọn họ, đi đến vị trí cao nhất, ngồi xuống.

Hắn khẽ phất tay, đại hoạn quan Vân Hải liền hô: "Bình thân!"

Sau đó, mấy trăm người đồng loạt đứng dậy, quỳ gối tại chỗ, lễ nghi này còn long trọng hơn so với thành Nộ Triều.

Ánh mắt Thẩm Lãng lướt qua, lập tức nhìn thấy thanh kiếm bên hông Nhậm sơn chủ.

Long Chi kiếm!

Chính là Long Chi kiếm của hắn!

Giết chết Nhậm sơn chủ ngay lúc này sao? Có nên giết ngay lúc này không?

Thẩm Lãng đã trăm phương nghìn kế giao Long Chi kiếm cho Nhậm sơn chủ, chính là vì muốn giết chết ông!

Vậy mà lúc này...

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng hô.

"Sơn chủ, có khách đến bái phỏng!"

Nhậm sơn chủ tức giận quát: "Làm càn, trước mặt bệ hạ mà dám gọi ta là sơn chủ? Dám đặt ta ngang hàng với bệ hạ? Muốn chết! Giết..."

Theo lệnh của Nhậm sơn chủ, Nhậm Thiên Khiếu bước ra khỏi hàng, trực tiếp chém đầu tên thuộc hạ kia.

Nhậm sơn chủ lạnh lùng nói: "Từ hôm nay trở đi, Phù Đồ sơn chỉ có một chủ nhân chí cao vô thượng, đó chính là bệ hạ Thẩm Lãng, bất kể là ai, địa vị cao bao nhiêu, công lao lớn đến đâu, hễ ai dám đặt tên ta ngang hàng với bệ hạ, giết không tha!"

Mọi người nghiêm nghị cúi đầu: "Vâng!"

Nhâm sơn chủ hành lễ chào Thẩm Lãng: "Bệ hạ thứ tội, là thần quản giáo không nghiêm."

Thẩm Lãng híp mắt, có nên nhân cơ hội này giết chết Nhậm sơn chủ hay không? Ông ta đang đeo Long Chi kiếm, đây là cơ hội trời cho.

Nhậm Thiên Khiếu chợt hô: "Khởi bẩm bệ hạ, khởi bẩm thái sư, trụ trì Huyền Không tự đến cầu kiến."

Thẩm Lãng kinh ngạc, trụ trì Huyền Không tự? Người thừa kế cuối cùng của Đại Kiếp tự - Cương Nhất?

Sau khi kế thừa linh hồn của Đại Kiếp Minh vương ở Đại Kiếp cung, Thẩm Lãng chưa từng gặp lại đối phương, tại sao giờ phút này đối phương lại đến đây?

Vì sao lại đến đây?