Chương 982 Doanh Doanh nghịch thiên
Thẩm Lãng chìm vào trầm tư, hắn đến Phù Đồ sơn rốt cuộc là vì điều gì?
Chỉ có một đáp án, giết chết Nhậm sơn chủ.
Bởi vì Phù Đồ sơn nằm trong lòng Sở Càn, Thẩm Lãng nhất định phải đề phòng bị đánh úp, phòng ngừa Nhậm sơn chủ vào thời khắc mấu chốt đâm sau lưng hắn.
Thực ra trước đây Thẩm Lãng vốn lo lắng, sau khi Doanh Nghiễm chết, Nhậm sơn chủ có khả năng sẽ một lần nữa cấu kết, thậm chí là thần phục Đại Viêm hay không?
Nói theo lý thì chuyện này hoàn toàn có khả năng xảy ra, nhưng mà không ngờ tới sau khi hắn đến Phù Đồ sơn, cục diện lại phát triển theo chiều hướng kỳ lạ và phức tạp như vậy.
Lại là màn thu phục ngoạn mục, lại là chuyện Phù Đồ sơn biến thành Phù Đồ cung, lại là chuyện hoàn toàn sáp nhập vào Đại Càn.
Sự xa hoa lãng phí dần dần có thể mê hoặc lòng người!
Lời này nói đi nói lại cũng vô dụng, thời khắc này, Thẩm Lãng muốn tự vấn lương tâm.
Ban đầu ngươi muốn gì? Mục đích của ngươi là gì?
Thiên hạ không thù.
Xoá sổ cái tên Nhậm Hoàn Ngã này khỏi danh sách kẻ thù, một khi mục tiêu này đã đạt được, chính là thành công, những thứ khác đều không còn quá quan trọng.
Thế là ánh mắt của Thẩm Lãng nhìn về phía Cơ công chúa, trước giờ hắn chưa từng chính thức gặp mặt nàng. Đáng lẽ ra, quan hệ giữa người này và Thẩm Lãng phải rất thân mật mới đúng, dù sao nàng từng là vị hôn thê của Khương Ly, Khương Ly chắc chắn là tình yêu duy nhất của nàng, nàng cũng là mẫu thân của Doanh Doanh, mặc kệ có phải do nàng sinh ra hay không, nhưng đứa bé từ lúc mới sinh đã luôn được nàng nuôi nấng.
Cho nên Thẩm Lãng không có ác ý gì với nàng.
Thế nhưng mục đích của Cương Nhất rất đơn giản, giúp Thẩm Lãng giết Nhậm sơn chủ, giúp hắn toàn thân trở ra, thậm chí còn muốn giúp hắn thu phục được Phù Đồ sơn.
Như vậy, tội danh giết người không thể đổ lên đầu Thẩm Lãng được, nhất định phải có một người đứng ra gánh vác, người đó chính là Cơ công chúa, vợ của Nhậm sơn chủ.
Lúc này chính là thời điểm lòng người Phù Đồ sơn hỗn loạn và phức tạp nhất.
Cho nên nói theo lý, Thẩm Lãng nên giương cao lá cờ báo thù cho Nhậm sơn chủ, hiệu triệu người Phù Đồ sơn giết chết Cơ công chúa, báo thù cho Nhậm Hoàn Ngã, chém nàng thành ngàn mảnh ngay tại chỗ.
Sau đó leo lên vị trí chí cao, nhận được sự thần phục của toàn bộ Phù Đồ sơn.
Nhưng Thẩm Lãng không thể làm ra loại chuyện hèn hèn như vậy, Nhậm sơn chủ bị giết cũng có phần liên quan đến hắn.
Cơ công chúa lần nữa lạnh lùng hỏi: "Bệ hạ Thẩm Lãng, ta giết thái sư của Đại Càn, ngươi nghĩ sao?"
Ánh mắt Thẩm Lãng nheo lại, trong lời nói của đối phương tràn ngập thù hận, thù hận khắc cốt ghi tâm.
Thù hận của nàng đến từ đâu? Đương nhiên không phải bởi vì Thẩm Lãng, mà là bởi vì Khương Ly.
Yêu sinh hận? Chuyện này rất bình thường, bởi vì Khương Ly đã từ hôn nàng, nên nàng mới phải gả cho tên súc sinh Nhậm Hoàn Ngã này.
Thẩm Lãng nói: "Người đâu, bắt Nhậm phu nhân lại!"
Dù sao thì Phù Đồ sơn đã trở thành Phù Đồ cung, Thẩm Lãng trở thành chúa tể tối cao ở đây, Cơ công chúa lại là hung thủ giết chết Nhậm Hoàn Ngã, bắt nàng lại trước đã rồi tính.
Theo mệnh lệnh của Thẩm Lãng, lập tức có hơn trăm tinh binh đặc chủng hùng hổ xông lên, muốn bắt Cơ công chúa lại.
Đột nhiên, có người lên tiếng: "Dừng tay!"
Người này chính là một trong những trưởng lão của Phù Đồ sơn, Lâm Diệu Đường.
Chính là kẻ từng căm hận Thẩm Lãng trong lòng, sau đó suýt chút nữa bị Nhậm sơn chủ chém đầu, kết quả Thẩm Lãng hạ lệnh tha cho ông, chỉ đánh 90 gậy.
Ông đi thẳng đến trước thi thể của Nhậm sơn chủ, cẩn thận kiểm tra đi kiểm tra lại, sau đó lắc đầu nói: "Không đúng, người này không phải Nhậm sơn chủ."
Rõ ràng là ông đang nói hươu nói vượn, bản thân ông đã kiểm tra kỹ lưỡng như vậy rồi, không phải Nhậm sơn chủ thì còn ai vào đây nữa?
"Người này là thế thân của Nhậm sơn chủ." Lâm Diệu Đường nói: "Nhậm sơn chủ đã nói rõ ràng, ông ấy muốn bế quan, loại bỏ độc trong cơ thể, không ngờ tới lúc này, thế thân của Nhậm sơn chủ lại không an phận, muốn nhân cơ hội gây sóng gió, kết quả bị Nhạm phu nhân giết chết, có phải vậy không?"
Ánh mắt Lâm Diệu Đường nhìn về phía Cơ công chúa, lại nói: "Nhậm phu nhân, có phải chuyện là vậy không? Mấy chục năm trước não bộ của ngài bị tổn thương, hôn mê bất tỉnh, sơn chủ đã nghĩ hết mọi cách, hao phí vô số nội lực, vô số lần muốn cứu chữa cho ngài. Lần này, ông ấy muốn bế quan lâu dài, nên mới mạo hiểm dùng bí tịch thượng cổ để đánh thức ngài, còn bản thân thì rơi vào nguy hiểm, có phải vậy không?"
Ánh mắt Cơ công chúa đảo một vòng, chậm rãi nói: "Đúng vậy, là như thế."
Lâm Diệu Đường nói: "Nhậm sơn chủ đã nói rồi, ông ấy biết rõ thời gian của mình không còn nhiều nữa, cho nên mới bế quan. Nếu không tin thì ta dẫn mọi người đi gặp ông ấy, phu nhân, người dẫn đường cho chúng ta."
Cơ công chúa do dự một lát, sau đó đi theo Lâm Diệu Đường rời khỏi Phù Đồ cung, đi về phía hang động bí mật dưới chân núi.
Một nhóm người rời đi, nhưng nhóm người bên ngoài lại không đi, mà ở lại tại chỗ.
Nhậm Thiên Khiếu, Ngô Tuyệt, còn có mấy trăm tinh binh đặc chủng.
Ngô Tuyệt nói: "Bệ hạ, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"
Thẩm Lãng híp mắt lại, nhìn Ngô Tuyệt, sau đó nhìn Nhậm Thiên Khiếu.
Cục diện trước mắt rất thú vị, rất thú vị.
Người chết chính là Nhậm sơn chủ, tất cả các cao tầng của Phù Đồ sơn đều biết rõ, dù ban đầu không nhìn ra được bởi vì bị chém đến mức không ra hình người, nhưng sau khi cẩn thận kiểm tra thì đã xác định được.
Ít nhất, Nhậm Thiên Khiếu quỳ gối trước mặt Nhậm Hoàn Ngã, ôm lấy đầu ông ngẩn người, hai mắt đã đỏ hoe rồi.
Ngô Tuyệt nói: "Bệ hạ, cục diện trước mắt rất kỳ quái, đám người Lâm Diệu muốn rửa sạch tội danh giết người cho Cơ công chúa. Sơn chủ đã chết, nên lòng người cũng thay đổi, bọn họ muốn thông qua Cơ công chúa để đầu hàng Đại Viêm."
Thẩm Lãng nói: "Ngô Tuyệt, ngươi nghĩ sao?"
Ngô Tuyệt dập đầu nói: "Lòng trung thành của thần chưa bao giờ thay đổi. Bất kể Nhậm sơn chủ có ý nghĩ gì, thần đều nguyện ý trung thành với bệ hạ."
Thẩm Lãng đột nhiên nói: "Ngươi... Đã nhìn thấy vết thương kỳ quái trên ngực Nhậm sơn chủ chưa?"
Ngô Tuyệt trầm mặc một lát, sau đó khom người nói: "Thần đã nhìn thấy."
Ánh mắt Thẩm Lãng nhìn về phía Nhậm Thiên Khiếu, nói: "Còn ngươi, nghĩ thế nào?"
Nhậm Thiên Khiếu nói: "Ta không muốn gì cả, thúc phụ bảo ta làm gì, ta liền làm cái đó."
Ngô Tuyệt nói: "Bệ hạ, chúng ta phải nhanh lên, phải nhanh lên! Nếu không đợi đến khi bọn họ liên kết lại với nhau thì sẽ không còn kịp nữa, sơn chủ vừa chết, sẽ không còn ai có thể áp chế được Phù Đồ sơn."
Thẩm Lãng nói: "Hai người các ngươi, đi theo ta, hộ pháp cho ta.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Sau đó, Thẩm Lãng nhanh chóng chạy về tẩm cung của mình, lần trước, hắn còn chưa kịp cứu tỉnh Nhậm Doanh Doanh thì đã bị Nhậm sơn chủ tập kích.
Lần này, nhất định phải nắm chắc thời gian, lập tức đi cứu tỉnh Nhậm Doanh Doanh.......
Thế nhưng, đợi đến khi Thẩm Lãng chạy tới tẩm cung, lại phát hiện Nhậm Doanh Doanh đã biến mất, ngay cả long hạp thượng cổ cũng biến mất, đại tổng quản Vân Hải khiêng một cái rương, đang điên cuồng bỏ chạy.
Ngô Tuyệt và Nhậm Thiên Khiếu thấy thế, không nói hai lời, lập tức đuổi theo.
Vân Hải đặt long hạp xuống, kề kiếm vào cổ Nhậm Doanh Doanh, lạnh lùng nói: "Bệ hạ Thẩm Lãng, đừng ép ta."
Thẩm Lãng cười lạnh nói: "Quả nhiên là người của Cơ công chúa, bây giờ đã vội vã muốn đi đầu hàng nàng rồi."
Đại tổng quản Vân Hải nói: "Không phải, nô bộc chỉ đầu hàng kẻ mạnh mà thôi."
Sau đó, lão ấn kiếm vào cổ Nhậm Doanh Doanh, nhẹ nhàng rạch một đường, chậm rãi nói: "Bệ hạ Thẩm Lãng, người hãy rời đi, ở lại đây thêm nữa sẽ gặp họa sát thân. Trong khoảng thời gian này, Nhậm sơn chủ đã nghĩ đủ mọi cách để thần thánh hóa địa vị của ngài, muốn cho ngài trở thành chủ nhân nơi này, thế nhưng thời gian quá ngắn, Nhậm sơn chủ vừa chết, bọn họ liền muốn phản bội. Ta dù sao cũng từng hầu hạ ngài nửa tháng, thật sự không muốn xé mặt với ngài, càng không muốn tự tay chém đầu công chúa Nhậm Doanh Doanh."
Ha ha ha, Phù Đồ sơn này quả thực quá mức thú vị.
Giống như đang diễn kịch trong địa ngục vậy, lúc Nhậm sơn chủ còn sống, ông ta áp chế mọi người không dám manh động, ngoan ngoãn diễn kịch, bảo đeo mặt nạ gì thì đeo mặt nạ đó.
Sau khi Nhậm sơn chủ chết, tất cả mọi người đều lộ ra bộ mặt hung ác, quỷ dữ, ác ma.
Trong nháy mắt ném bỏ mặt nạ, không diễn nữa, Phù Đồ cung vốn dĩ nghiêm trang thần thánh, lập tức biến thành Phù Đồ sơn.
Đại tổng quản Vân Hải nói: "Bệ hạ Thẩm Lãng, chẳng lẽ ngài còn không nhìn ra sao? Mọi người đều không tin tưởng ngài, cũng không tin tưởng Đại Càn, Nhậm sơn chủ vừa chết, tất cả mọi người đều muốn đi nịnh bợ kẻ mạnh hơn, mà trên đời này còn có ai mạnh hơn Đại Viêm sao? Nhậm phu nhân là trưởng công chúa của Đại Viêm, cho nên rõ ràng là nàng giết Nhậm sơn chủ, nhưng mọi người lại liều mạng biện hộ cho nàng, nói người nàng giết là thế thân."
"Tất cả tránh ra, ai dám tiến lên một bước, ta liền giết Nhậm Doanh Doanh." Đại tổng quản Vân Hải dữ tợn nói: "Ta muốn xem thử kiếm của các ngươi nhanh hơn, hay là kiếm của ta nhanh hơn."
"Bệ hạ Thẩm Lãng, nên đi đi, nếu không sẽ chết ở chỗ này, thậm chí còn bị chém thành nghìn mảnh, ha ha ha! Trong khoảng thời gian này ngài cũng đã hưởng thụ đủ rồi."
Đại tổng quản Vân Hải vừa nắm tóc Nhậm Doanh Doanh, vừa lùi về phía sau.
Nhậm Thiên Khiếu chạy đến gần Thẩm Lãng, hỏi hắn nên làm gì bây giờ? Tên này vẫn luôn như vậy, đầu óc đơn giản, trước đây nghe lệnh của Nhậm sơn chủ, sau khi Nhậm sơn chủ chết, bây giờ thì theo bản năng muốn đi nghe lệnh Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cười nhạt, lúc trước hắn đã từng nói rồi, quá trình cứu Nham Doanh Doanh rất đơn giản.
Dùng tinh thần thuật trong Hoạt Tử Nhân Kinh, tạo ra một tinh thần trận, sau đó phóng thích tinh thần lực, trong nháy mắt kích hoạt hơn trăm ngàn điểm thần kinh của Nhậm Doanh Doanh.
Thẩm Lãng nhắm mắt lại, bắt đầu xây dựng tinh thần trận trong đầu.
Mười điểm, trăm điểm, một ngàn điểm, một vạn điểm, mười lăm vạn điểm!
Mười lăm vạn điểm tinh thần lực, tạo thành một vòng xoáy tinh thần.
"Đi!"
Theo một tiếng quát của Thẩm Lãng, một đạo lưu quang bắn nhanh ra ngoài, nhìn giống hệt năng lượng xoáy.
Đại tổng quản Vân Hải sợ hãi, lão tưởng Thẩm Lãng phóng năng lượng xoáy công kích mình, theo bản năng giơ Nhậm Doanh Doanh lên làm bia đỡ đạn.
"Vèo..." Vòng xoáy tinh thần chui vào trong đầu Nhậm Doanh Doanh.
Sau đó, yên lặng, không có bất kỳ phản ứng gì.
Mọi người đều kinh ngạc, bao gồm cả Vân Hải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lão lại một lần nữa kề kiếm vào cổ Nhậm Doanh Doanh, nắm tóc của nàng, nhanh chóng lùi lại, lạnh lùng nói: "Đừng ép ta, cũng đừng giở trò quỷ, nếu không ta sẽ lập tức giết nàng, ta làm thật đó."
Đúng lúc này, Nhậm Doanh Doanh tỉnh lại.
Trong nháy mắt, không gì có thể hình dung nổi cảnh tượng này.
Trong mắt của nàng bỗng lóe lên một tia sáng chói mắt.
Ánh mắt của nàng vô cùng hung tàn, vô cùng uy mãnh, khiến người ta run sợ.
Sau đó nàng chậm rãi nghiêng đầu, trực tiếp xoay 180 độ nhìn Vân Hải, phát ra tiếng gầm gừ.
Cả mặt đất rung chuyển.
Đại tổng quản Vân Hải hoàn toàn ngây ngốc, bởi vì Nhậm Doanh Doanh thật sự xoay đầu 180 độ, quay lưng về phía lão, nhưng đồng thời cũng đối mặt với lão.
"Ta giết ngươi." Đại tổng quản Vân Hải đột nhiên chém xuống, trong nháy mắt chém một nhát thật sâu vào cổ của Nhậm Doanh Doanh, gần như chặt đứt nửa cái cổ của nàng.
Nhậm Thiên Khiếu hét lên một tiếng, gào thét: "Ta giết ngươi, giết ngươi."
Nói xong, gã lao như điện xẹt về phía đại tổng quản Vân Hải.
Thế nhưng, chỉ một giây sau, gã đã ngây người, bởi vì vết thương trên cổ Nhậm Doanh Doanh đã khôi phục như lúc ban đầu, không còn dấu vết gì.
Tiếp đó Nhậm Doanh Doanh nắm lấy thanh kiếm trong tay đại tổng quản Vân Hải, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thanh kiếm vô cùng cứng rắn kia lập tức nát bấy.
Sau đó nàng duỗi tay ra, nhẹ nhàng vỗ về phía đại tổng quản Vân Hải.
"Phụt..." Đối phương lập tức bốc hơi.
Một mảnh huyết vụ, cường giả cấp bậc Tông sư như Vân Hải, lập tức bị nghiền nát thành bột mịn, ngay cả một mảnh xương cũng không tìm thấy, cứ như vậy biến thành một đám huyết vụ, biến mất không còn tăm hơi.
Ngô Tuyệt, Nhậm Thiên Khiếu, còn có Thẩm Lãng, ba người đều ngây người.
Chuyện này... Đây là cái gì?
Cường đại đến mức đáng sợ, ngay cả Nhậm sơn chủ cũng không lợi hại như vậy...
"Doanh Doanh..." Thẩm Lãng cẩn thận từng li từng tí duỗi tay ra, nói: "Nàng, nàng còn nhớ ta không? Ta là Thẩm Lãng, là vị hôn phu của nàng, vừa rồi là ta cứu nàng..."
Ánh mắt Nhậm Doanh Doanh lóe lên, Thẩm Lãng cảm giác như bị một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào, nàng nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, như thể đang tìm kiếm những mảnh vỡ ký ức trong đầu, thế nhưng không có gì cả.
"Ta là Thẩm Lãng, là vị hôn phu của nàng." Thẩm Lãng vừa dịu dàng nói, vừa chậm rãi tiến về phía Doanh Doanh.
"Ầm..." Nhậm Doanh Doanh giơ tay đẩy.
Trong nháy mắt, thân thể của Thẩm Lãng như đạn pháo bay ngược ra ngoài, bay thẳng ra xa mấy trăm mét.
Nàng chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, hơn nữa đẩy vào không khí, chứ không phải đẩy vào người Thẩm Lãng, loại võ công cường đại này khiến người ta tuyệt vọng.
May mà Thẩm Lãng không bị thương, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Nhậm Thiên Khiếu đi tới, nói: "Ta là ca ca, là ca ca của muội đây."
Kết quả là...