Chương 1002 Lương quốc
Long Chi Hối siêu cấp thật sự quá nhanh, không hề có một dấu hiệu báo trước nào, từ khi phóng ra đến khi nổ, tổng cộng không quá 30 giây, con đường dài 3500m hoàn toàn biến mất.
Vừa rồi còn hung hãn, oai phong lẫm liệt, đám tăng binh Thông Thiên tự như bốc hơi khỏi trần gian.
Địa điểm nổ tung cách thành An Viễn khoảng 11,000m, khoảng cách này đã hoàn toàn không còn lực sát thương, nhưng có thể cảm nhận được một loại chấn động chưa từng có.
Mãi một lúc lâu sau, tất cả mọi người mới khôi phục lại thị giác. Sau đó, dư ba của vụ nổ mãnh liệt ập tới, luồng gió nóng rực phả vào mặt, nóng rát đau đớn, thậm chí lông tơ trên mặt cũng có cảm giác như bị thiêu cháy.
Kỳ thực cảnh tượng này không giống như địa ngục nhân gian, bởi vì nhìn qua cũng không hề huyết tinh tàn nhẫn.
Lúc nổ là một cái hố cực lớn, nhưng trong hố không còn gì cả, thi thể đều tan thành mây khói, chỉ có ở rìa ngoài vụ nổ, mới nhìn thấy những thi thể bị thiêu cháy đen kịt, căn bản không thể nhận ra hình dạng ban đầu.
Theo cuồng phong bão táp từ vụ nổ, những thi thể cháy đen này trực tiếp vỡ vụn, rải rác khắp nơi.
Thành chủ thành An Viễn, An Viễn bá Lý Hoành Đồ, kinh hãi nhìn tất cả.
Ta... Ta... Ta...
Ông đã từng nghe nói đến Long Chi Hối, còn biết bệ hạ Thẩm Lãng rất thích thứ này.
Nhưng ông cũng biết Long Chi Hối có tầm bắn nhất định, tối đa không quá 500 dặm, thành Nộ Triều cách nơi này bao nhiêu dặm, ít nhất một vạn sáu, bảy ngàn dặm, thậm chí còn xa hơn.
Kết quả Long Chi Hối lại nổ tung ở bên ngoài thành An Viễn của ông, tiêu diệt sạch sẽ kẻ địch hung ác?
Thành Định Viễn cách thành Nộ Triều cũng rất xa, nhưng sau đó mọi người đều biết, thứ hủy diệt 65 vạn quân của Tấn quốc không phải Long Chi Hối, mà là thiên thạch, lần này tuyệt đối là Long Chi Hối, không thể nào giả được
Từ bao giờ thành An Viễn của ta lại ngưu bức đến như vậy? Có phân lượng lớn như vậy? Lại có thể khiến cho bệ hạ Thẩm Lãng sử dụng Long Chi Hối đến cứu?
Chúng ta là dân đen chưa từng va chạm xã hội, bệ hạ Thẩm Lãng, ngài cho chúng ta được chứng kiến cảnh tượng bậc nhất thiên hạ này sao? Sau này không thể nào quên được, không thể nào quên được.
Nghĩ đến đây, thành chủ Lý Hoành Đồ quỳ xuống, dập đầu hô to: "Lão thần Lý Hoành Đồ bái kiến bệ hạ Thẩm Lãng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Các binh sĩ trên đầu thành An Viễn thoáng ngẩn người, sau đó cũng đồng loạt quỳ xuống, cùng hô vang: "Bệ hạ Thẩm Lãng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Bệ hạ Thẩm Lãng ngưu bức, ngưu bức..."
"Bệ hạ Thẩm Lãng, khi nào ngài lại diễn thuyết nữa? Chúng ta đều đi nghe ngài thổi..."
Một tên hán tử đột nhiên gào lên, khiến mọi người đều trừng mắt nhìn gã, tên binh sĩ này thật ngốc nghếch.
Trước kia Càn quốc biểu quyết, Thẩm Lãng đã đi khắp các quận, các thành để diễn thuyết, bởi vì thành An Viễn là thành trì xa xôi, nên gần như là đến lượt cuối cùng, thành trì này dân số rất ít, kết quả lần diễn thuyết đó lại có đến một vạn người tham gia, phá vỡ kỷ lục trước đó.
Hơn nữa, người dân ở những nơi khác khi đến nghe Thẩm Lãng diễn thuyết đều che mặt, duy chỉ có binh sĩ và dân chúng thành An Viễn, có rất nhiều người mặt dày mày dạn, không hề che mặt.
Điều này khiến cho Doanh Nghiễm nổi trận lôi đình, định sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ tính sổ, ý chỉ đã ban ra, kết quả còn chưa kịp thực hiện, Doanh Nghiễm đã chết, Thẩm Lãng đã đánh vào Càn kinh.
Tên ngốc kia nói: "Các ngươi không biết đâu, lúc trước bệ hạ Thẩm Lãng diễn thuyết, ta đứng ở ngay hàng đầu, hắn nói gì ta cũng không hiểu, cũng không dám hỏi, chỉ cảm thấy cả người nóng ran, chỉ cảm thấy người này thổi thật lợi hại, không nghĩ tới tên tiểu bạch kiểm này, khoác lác lợi hại, giết người còn lợi hại hơn..."
Gã còn chưa nói hết, đã bị tướng quân đứng bên cạnh tát một cái ngã lăn ra đất bất tỉnh.
Nói nhảm cái gì đấy, muốn chết hả?
Lúc này, Thẩm Lãng cưỡi Đại Siêu chậm rãi đáp xuống, xuất hiện trước mặt thành An Viễn, xuất hiện trước mặt mấy vạn người.
Đây là lần đầu tiên Lý Hoành Đồ nhìn thấy Thẩm Lãng, đúng như lời ông đã nói, Lý Hoành Đồ quả thực người chưa từng va chạm xã hội, thành trì tại biên giới Tây Bắc này, môi trường tự nhiên khắc nghiệt, mà Lý Hoành Đồ cũng mới quy phục Khương gia chưa lâu.
Bốn mươi mấy năm trước, thành trì này còn chưa thuộc về Càn quốc, phải đến ba mươi chín năm trước, Lý Hoành Đồ mới quy phục Khương gia. Không lâu sau, Khương Ly bất ngờ qua đời, vùng đất này ban đầu bị Tấn quốc chiếm đoạt, sau đó lại thần kỳ trở về tay Tân Càn.
Nói chung nơi đây núi cao hoàng đế xa, Lý gia mới là chủ nhân của vùng đất này mấy trăm năm qua, vùng đất này rất cằn cỗi, không moi ra được chút mỡ nào, dân phong mạnh mẽ, tới nay vẫn luôn cách xa trung tâm quyền lực.
Nhìn thấy Thẩm Lãng, Lý Hoành Đồ lại quỳ xuống, cả người phủ phục trên mặt đất.
"Lão thần Lý Hoành Đồ, bái kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Thẩm Lãng nói: "An Viễn bá mau dậy đi."
An Viễn bá lại dập đầu nói: "Từ nay về sau, Lý gia đời đời kiếp kiếp quy phục Khương gia, đến chết không đổi, vĩnh viễn không hối hận!"......
2 vạn 5 ngàn tăng binh của Thông Thiên tự gần như toàn quân bị diệt, chỉ còn sống sót hơn trăm người.
Đó là trụ trì Thông Thiên tự, cùng với đội ngũ tăng binh đặc chủng của ông, còn có mấy vị trưởng lão, bởi vì bọn họ cưỡi tuyết điêu, cách xa địa điểm nổ.
Không sai, chỉ có mấy chục người cưỡi tuyết điêu, điều này còn thảm hơn cả Thẩm Lãng trước đây.
Không còn cách nào, thế lực siêu thoát đứng chót không phải nói chơi, mà là thật sự nghèo.
Khi Long Chi Hối nổ tung, đầu óc của trụ trì Thông Thiên tự hoàn toàn trống rỗng, cả người mất đi phản ứng.
Cứ như vậy biến mất rồi? Quân đoàn bí mật cuối cùng của Thông Thiên tự, cứ như vậy biến mất sao?
Ta, ta... Toàn bộ thành quả 30 năm qua của Thông Thiên tự, tổng cộng 7 vạn quân đoàn bí mật, kết quả sáu vạn đều bị diệt trong tay Thẩm Lãng?
Cả người hoàn toàn chết lặng, gần như không cảm nhận được đau đớn.
Mãi một lúc lâu sau, nghe thấy vô số tiếng hô vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, từ trong thành An Viễn, trụ trì Thông Thiên tự mới dần hoàn hồn, sau đó nỗi đau đớn vô biên vô hạn như thủy triều ập tới.
Lúc này ông mới ý thức được, vừa rồi không phải mơ, mà là chuyện thật sự đã xảy ra.
"Ahh!!"
2 vạn 5 ngàn quân đoàn bí mật của ta? Ta... Ta còn chưa kịp đánh? Đã bị toàn diệt rồi?
Trụ trì Thông Thiên tự nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, đột nhiên giận dữ gầm lên: "Thẩm Lãng, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Quân đội của Đại Tấn và Tru Tiên các đều gần Càn quốc hơn, tại sao ngươi không đánh? Tại sao lần nào ngươi cũng đánh ta? Tại sao lần nào ngươi cũng diệt ta trước?"
Thẩm Lãng cầm loa khuếch đại âm thanh nói: "Xin lỗi, ai bảo Thông Thiên tự yếu nhất làm chi, dù tiêu diệt toàn bộ các ngươi, cũng chẳng có ý nghĩa gì, thế lực siêu thoát đứng chót, không có chút phân lượng nào."
Lời này vừa ra, trụ trì Thông Thiên tự chủ suýt chút nữa phun máu. Ngươi, ngươi tiêu diệt quân đoàn của ta rồi, còn muốn chà đạp tôn nghiêm của ta sao?
Thẩm Lãng thở dài nói: "Thông Thiên tự, ta biết các ngươi không dễ dàng, trước kia mấy thế lực siêu thoát, tuy tiếp nhận hiệu triệu của Khương Ly, hợp thành liên quân võ đạo để tiêu diệt Đại Kiếp tự.
Nhưng bởi vì quan hệ với Đại Viêm, những thế lực siêu thoát này và Khương Ly tương đối phân chia rõ ràng, chỉ có Thông Thiên tự giao hảo với Khương Ly. Kết quả xảy ra biến cố, Khương Ly qua đời, Thông Thiên tự lập tức thay đổi lập trường, liều mạng lấy lòng Đại Viêm, liều mạng đạp lên Khương gia chúng ta."
"Nếu không có Khương Ly, Thông Thiên tự đã sớm bị Đại Kiếp tự diệt sạch, Khương Ly có ân cứu mạng các ngươi. Kết quả đến thời khắc mấu chốt, các ngươi không chút do dự phản bội, hung hăng đạp lên Khương gia chúng ta một vạn lần. Nhưng ta kỳ thật cũng không trách các ngươi, vì sinh tồn, không có cách nào khác."
"Hơn nữa, sau khi Thông Thiên tự sống sót, lập tức thay đổi phương hướng, tu luyện tà công của Đại Kiếp tự, ý đồ trong thời gian ngắn cường đại, điều này cũng không sao, ta không thèm để ý, các ngươi tu luyện tà công cũng chẳng liên quan gì đến ta, ta cũng không giống như Khương Ly, thích chính nghĩa, cái gì cũng muốn quản."
"Chuyện giữa ta và Đại Viêm, Thông Thiên tự xem náo nhiệt thì được rồi! Các ngươi tích cực như vậy làm gì? Nhìn Huyền Không tự kìa, ý chỉ của Đại Viêm vừa ban xuống, lập tức cúi đầu. Thông Thiên tự các ngươi là cái thá gì? Ta và Đại Viêm tranh thiên hạ, các ngươi như chó chê mèo lắm lông, không biết sống chết nhúng tay vào làm cái gì?"
"Không đánh không nên thân, đánh cho nhớ đời."
"Thông Thiên tự đứng chót, thì ngoan ngoãn ở một góc cho ta, chạy tới đây làm cái gì?"
"Nói thật, ta thật không phải cố ý muốn diệt các ngươi, chỉ là tiện tay mà thôi!"
Ban đầu trụ trì Thông Thiên tự chỉ là đau đớn, bây giờ mỗi câu nói của Thẩm Lãng đều như đâm thẳng vào trái tim của ông, quả thực là giết người xong, còn muốn giẫm đạp lên thi thể người ta mười ngàn lần.
Ông còn chưa kịp nói gì, Không Ách trưởng lão đã không nhịn được, lớn tiếng quát: "Thẩm Lãng chỉ có một mình, giết hắn, giết hắn mau lên!"
Mấy chục tên tăng binh đặc chủng của Thông Thiên tự cưỡi tuyết điêu, oán hận xông về phía Thẩm Lãng.
Trong chớp mắt, Thẩm Lãng phóng ra một vòng xoáy năng lượng!
"Vèo..."
Vòng xoáy năng lượng đường kính ba thước, đột nhiên lan ra.
Trong nháy mắt, đám tăng binh đặc chủng của Thông Thiên tự đều tan thành mây khói, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có, đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Lãng gia khó khăn lắm mới đích thân ra tay, phải tạo hình tượng cho thật ngầu.......
Lương quốc.
Quốc gia này có lịch sử rất lâu đời, mấy trăm năm qua, ân oán giữa Lương quốc và Càn quốc, nói mấy ngày mấy đêm cũng không hết.
Ban đầu Lương quốc chỉ là một tiểu quốc, trong thời gian rất dài là nước được Càn quốc bảo hộ, thậm chí có thể gọi là nước phụ thuộc của Càn quốc.
Nhưng hơn trăm năm trước, Càn quốc xuất hiện một vị vương bại gai, liên tục đại bại, Lương quốc là nước phụ thuộc, lập tức trở mặt, liên hợp với Đại Tấn, Vệ quốc... Hung hăng cắn xuống một miếng thịt trên người Càn quốc, cắt mất năm quận, từ nước phụ thuộc biến thành nước chư hầu.
Từ đó về sau, quan hệ giữa Lương gia và Khương gia từ minh hữu biến thành kẻ thù.
Sau khi tổ phụ của Thẩm Lãng lên ngôi, Càn quốc nằm gai nếm mật, vùi đầu phát triển mấy chục năm, quốc lực dần dần cường thịnh. Sau đó, phụ thân của Thẩm Lãng là Khương Ly lên ngôi, Càn quốc giống như mặt trời ban trưa, thế không thể đỡ, chỉ trong vòng mấy chục năm ngắn ngủi, đã quét ngang mười mấy quốc gia xung quanh.
Tất cả những nước từng bắt nạt Càn quốc, từng đánh Càn quốc, đều bị đánh tan tác, tổng cộng mười một quốc gia biến mất trong dòng sông lịch sử, trở thành một phần của Đại Càn, bao gồm Lương quốc, Vệ quốc đều bị diệt vong.
Lãnh thổ Đại Càn từ chưa đến một triệu km2, trực tiếp tăng lên gần bốn triệu km2.
Đương nhiên, sau khi Khương Ly qua đời, Đại Càn cũng tan rã, những quốc gia bị diệt vong trước kia có nước hoàn toàn biến mất, có nước lại phục quốc, ví dụ như Lương quốc.
Khi Khương Ly chết, liên quân Đại Viêm đánh vào Càn quốc, thiêu giết cướp bóc, không chuyện ác nào không làm.
Vậy trong đội quân liên minh đó, ai là kẻ tàn nhẫn nhất? Chính là quân đội Lương quốc, chỉ với chưa đến một vạn người, lại gây ra tội ác tày trời.
Dưới lưỡi đao của quân đội Lương quốc, không biết bao nhiêu oan hồn Càn quốc, có thể nói là huyết hải thâm thù.
Từ đó về sau, Lương quốc trở thành con chó trung thành nhất của Viêm kinh, vì lấy lòng Viêm kinh, Lương quốc gần như dốc hết tất cả.
Thật ra cũng không cần nói, chỉ cần nhìn vào sự quỳ gối liếm láp của Lương quốc mấy chục năm qua, Lương quốc đã từ công quốc được nâng lên thành vương quốc, Lương công biến thành Lương vương.
Đương nhiên khoảnh khắc Lương công biến thành Lương vương, đại vị vương của một nước lập tức tụt dốc không phanh, Sở vương, Tấn vương, Ngô vương, Việt vương đều phẫn nộ, chỉ bằng ngươi Lương quốc mà cũng xứng ngang hàng với chúng ta sao?
Lần này Đại Viêm thảo phạt Càn quốc, lại không hề yêu cầu Lương quốc xuất binh, khiến Lương vương rất đau lòng.
Phụ hoàng khai chiến, vậy mà không mang theo con? Chẳng lẽ gần đây con quỳ liếm chưa đủ chuyên nghiệp sao?
Lương vương đã suy nghĩ quá nhiều, bởi vì binh quý thần tốc, thái tử yêu cầu trong vòng một tháng phải đánh vào Càn kinh, cho nên cần là quân đoàn bí mật cường đại, mà Lương quốc lấy đâu ra quân đoàn bí mật.
Bất quá cho dù như vậy, Lương quốc cũng phải dốc lòng dốc sức phân ưu với phụ hoàng.
Lương quốc nằm giữa Càn quốc và Đại Viêm, khi chủ lực của Đại Viêm đánh vào Càn quốc, có thể đi qua Lương quốc, cũng có thể không đi qua.
Kết quả Lương vương liều mạng dâng tấu chương, thỉnh cầu thiên binh Đại Viêm nhất định phải đi qua Lương quốc, nhất định phải cho Lương quốc cơ hội thể hiện lòng trung thành.
Thái tử thấy Lương vương có hiếu tâ, không đành lòng phụ lòng Lương vương, cho nên đồng ý.
15 vạn quân bí mật sau khi tập kết xong, tốc độ cực nhanh, mỗi ngày hành quân hơn 300 dặm, đây là bởi vì bị đội quân bộ kéo chân, nếu không quân đoàn trên không có thể bay được 2000 dặm mỗi ngày.
Nói chung, mấy ngày sau, Cơ Tuyền, Liêm thân vương dẫn theo 15 vạn quân chủ lực đã đến biên giới Lương quốc.
Ngày mai đại quân sẽ tiến vào Lương quốc, sau đó dùng hai ngày đi qua Lương quốc, đánh vào Càn quốc.
Mà Lương vương, từ năm ngày trước đã đến đại doanh của Cơ Tuyền, tự mình nghênh đón hơn một ngàn dặm.
Ngày mai 15 vạn quân Đại Viêm sẽ tiến vào Lương quốc, trong lòng Lương vương vô cùng kích động, ngày mai nhất định phải để thiên binh Đại Viêm cảm nhận được lòng trung thành vô hạn của Lương quốc.
Cách biên giới 150 dặm, Lương quốc cho xây dựng một doanh trại hoành tráng chưa từng có, nguy nga tráng lệ, cái gì cần có đều có, thậm chí còn có giả sơn, hồ nước, cá, vô số món ngon mỹ vị, đã sớm chuẩn bị thỏa đáng.
Thái tử Lương quốc tự mình dẫn theo năm vạn đại quân đóng quân trong doanh trại đó, chỉ để nghênh đón công chúa Cơ Tuyền, nghênh đón thiên binh của Đại Viêm.
Doanh trại này sau khi sử dụng xong, sẽ lập tức bị dỡ bỏ.
Toàn bộ doanh trại rộng mười mấy km2, phòng ốc tuy là gỗ, nhưng được xây dựng vô cùng tinh xảo.
Thậm chí có thể so sánh với hành cung tạm thời, chỉ để cho quân đoàn Đại Viêm nghỉ ngơi một đêm mà thôi.
Mà năm vạn đại quân do thái tử Lương quốc dẫn đầu, sẽ trở thành đội danh dự, nghênh đón thiên binh Đại Viêm.