← Quay lại trang sách

Chương 1010 Dibos đáng thương

Thẩm Dã đã hơn chín tuổi, tuổi mụ gần mười tuổi, nhưng lại trông như một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi.

Chiều cao gần 1m7, đúng là thân thể như ngọc.

Tuy trên mặt vẫn còn nét trẻ con, nhưng tiểu tử này khi lớn lến, có thể còn đẹp trai hơn Thẩm Lãng.

Chỉ là lúc này, trong đầu Thẩm Lãng toàn là hình ảnh Thẩm Dã lúc còn nhỏ, khi chia xa, nó mới chỉ khoảng hai tuổi.

Nó sinh ra đã thông minh lanh lợi hơn những đứa trẻ khác, gần như vừa mới chào đời đã nghe hiểu tiếng người.

Chỉ là vì lúc mới sinh ra, tiểu tử này đã khiến cho Mộc Lan suýt mất mạng, nên Thẩm Lãng hơi oán giận, lúc Thẩm Dã còn nhỏ, rất ít khi hắn bế nó.

Lúc đó, Thẩm Lãng cưng chiều Thẩm Mật nhất, thường xuyên tay trái bế Thẩm Mật, tay phải bế Thẩm Lực, còn Thẩm Dã thì đứng dưới đất khóc oa oa.

Sau khi Mộc Lan tỉnh lại cũng rất bận rộn, gần như mỗi ngày đều ra ngoài chiến đấu, nên lúc Thẩm Dã còn nhỏ, đều là Băng Nhi chăm sóc, Băng Nhi thường xuyên nói: "Tại sao lại đối xử với bảo bảo Tiểu Dã như vậy?"

Cho nên trong ký ức của Thẩm Lãng, Thẩm Dã phần lớn thời gian đều đang khóc, đều bám lấy chân của hắn mà khóc lóc lăn lộn, còn là kiểu khóc khan không ra nước mắt.

Nhìn chung, bảo bảo Thẩm Dã lúc còn nhỏ, thông minh lanh lợi, thích khóc lóc lăn lộn, đó là tất cả ấn tượng của Thẩm Lãng về nó.

Mà giờ đây, nó đã lớn như vậy, hơn nữa còn trầm tĩnh, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, trưởng thành, thông minh.

Trong lòng Thẩm Lãng dâng lên cảm giác khó chịu, không ngờ mình lại bỏ lỡ thời gian trưởng thành của Thẩm Dã.

Đây là con trai trưởng của hắn, cũng là đứa con mà hắn yêu thương nhất.

Thẩm Lãng bước đến, ôm nó vào lòng, khẽ nói: "Xin lỗi... Xin lỗi, cha đã bỏ lỡ thời gian con trưởng thành, trong nháy mắt, con đã lớn như vậy rồi."

Thẩm Dã hơi ngại ngùng, một lúc lâu sau, mới nói: "Mấy năm nay, mẹ luôn ở bên con, cha cũng không vắng mặt."

Chỉ một câu nói, lại khiến người ta chua xót.

Điều gì đã khiến một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi lại nói ra những lời trưởng thành như vậy?

Một lúc lâu sau, Thẩm Lãng mới buông Thẩm Dã ra, vuốt ve khuôn mặt của nó, cười nói: "Xem ra mấy năm nữa, danh hiệu đệ nhất mỹ nam thiên hạ của cha phải nhường lại cho con rồi."

Thẩm Dã ngại ngùng cười, đứa trẻ này thật sự đã thay đổi rất nhiều.

"Nhi thần bái kiến phụ hoàng." Một cậu bé khác giả vờ quỳ một gối xuống.

Thẩm Lãng bước đến, bế nó lên.

Thẩm Lãng cười nói: "Loki, con là tiểu Loki của ta đúng không?"

Cậu bé kiêu ngạo đáp: "Vâng, con và ông nội cùng tên."

Đây chính là con trai của Thẩm Lãng và Dibos, Loki Khương Russo, năm nay gần sáu tuổi.

Nói cũng lạ, nó có chút giống Thẩm Dã, tuy một người mang vẻ đẹp Phương Đông, một người mang vẻ đẹp Phương Tây.

Tiểu Loki có mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh như ngọc bích, thật sự xinh đẹp như búp bê.

Không chỉ vậy, nhìn kỹ, Thẩm Lãng phát hiện nó giống rất nhiều người, giống Thẩm Lãng, giống Dibos.

Công tước Dibos xinh đẹp quỳ xuống, nói: "Thần thiếp bái kiến bệ hạ, nhân hoàng vạn tuế."

Thẩm Lãng cười nói: "Ta còn chưa phải hoàng đế đâu."

Dibos dịu dàng bước đến, nép vào lòng Thẩm Lãng, hỏi: "Thẩm Dã, con thấy Loki đệ đệ giống ai nhất?"

Thẩm Dã đáp: "Giống cô cô Helen."

Thẩm Lãng nhìn kỹ, phát hiện đúng là vậy, Tiểu Loki rất giống Helen.

Đứa trẻ này thật là thiên diện nhân, giống rất nhiều người.

Dibos nói: "Cho nên giờ đây, Helen bệ hạ có lẽ là người yêu thương nó nhất, lúc Loki còn nhỏ, Helen mỗi năm đều đến thăm nó ba lần. Sau khi Loki lên năm tuổi, đã được đón về thành Queen sống nửa năm, có lẽ nó đã quên mất người mẹ này rồi."

Loki hôn lên mặt Dibos, nói: "Mẹ yêu quý, mẹ mãi là người con yêu thương nhất trên đời."

Dibos hỏi: "Vậy cha con thì sao?"

Loki đáp: "Cha là người con sùng bái nhất đời."

Còn nhỏ mà đã biết nói chuyện, không hổ danh là Loki.

Thẩm Lãng hỏi: "Tiểu Dã, mẹ con đâu?"

Thẩm Dã đáp: "Mẹ và sư tổ đang bận rộn, bảo con ở đây đợi cha."

Dibos nói."Phu quân, chúng ta vào nhà thôi, thiếp đã chuẩn bị tiệc gia đình, còn chuẩn bị thịt bò ngon nhất cho cự tích của chàng."

Sau đó mấy chiến sĩ Vida cẩn thận đến gần, mời Đại Siêu đi hưởng dụng bữa trưa.......

Quả thật chỉ là một bữa tiệc gia đình nho nhỏ.

Chỉ có gia đình Thẩm Lãng, vợ của hầu tước Austin và ba đứa con của họ, đứa nhỏ nhất còn nằm trong nôi.

Vợ của Austin là một mỹ nhân Vida, lúc đó Austin muốn lấy lòng Phó hoàng Helen, nên mới cưới nàng.

Thẩm Lãng nói: "Ta đã gặp hầu tước Austin, nhưng ông ấy sẽ ở lại Đại Càn một thời gian, sẽ đến thăm Càn kinh."

Vợ của Austin đáp: "Vậy thì tốt quá, thần ngưỡng mộ cảnh đẹp và vật báu của Đại Càn đã lâu, sau khi Austin trở về, có thể kể cho thần và lũ trẻ nghe, giống như chúng ta đã từng đến đó vậy. Chờ con gái của thần lớn hơn một chút, thần cũng muốn đến Đại Càn, tốt nhất là để con của thần được học tập ở đó một thời gian."

Không ngờ Thẩm Lãng lại trở thành niềm tự hào lớn nhất của gia tộc Russo.

Đặc biệt là ở thế giới này, văn minh Phương Đông cao hơn, mạnh mẽ hơn Phương Tây.

Là người Vida, gia tộc của vợ Austin vốn cảm thấy mình thấp kém hơn người khác, nhưng vì sự tồn tại của Đại Càn, dường như đã nâng cao thân phận của họ, khiến họ có thể bình đẳng đối mặt với quý tộc Zollern thuần túy.

Đây là một cảm giác vô cùng kỳ diệu.

Cho nên không chỉ gia tộc Russo, mà gia tộc của vợ Austin, mỗi khi nhắc đến đế quốc Đại Càn, đều nói Đại Càn chúng ta, Đại Càn chúng ta như thế này như thế kia.

Hơn nữa cả gia tộc đều học tiếng hán, đồng thời lên kế hoạch đưa một số con cháu đến Đại Càn học tập.

Thẩm Lãng muốn nói chuyện riêng với Thẩm Dã, hỏi về Kim Mộc Lan, về Luy Tổ, về con rồng kia.

Nhưng không thể quá thiên vị, đã đến đây rồi, cũng không cần gấp gáp.

Dù sao Dibos cũng là vợ của hắn ở Phương Tây, đặc biệt là Loki, càng là con trai của hắn, hắn đã bỏ lỡ thời gian trưởng thành của Thẩm Dã, có thể bù đắp cho những đứa con khác cũng là chuyện tốt.

Lúc này, Thẩm Lãng phát hiện Thẩm Dã rất ít nói, nhưng không hề lạnh lùng, ngược lại rất gần gũi, nét mặt và ánh mắt của nó khiến người ta yêu mến và tin tưởng.

Hơn nữa địa vị của nó trong phủ công tước Dibos rất cao, hoàn toàn là chủ nhân, ít nhất là trên bàn ăn, Thẩm Lãng ngồi ở vị trí chủ vị, Thẩm Dã ngồi bên trái, Dibos ngồi bên phải.

Nói cách khác, vị trí của Thẩm Dã không chỉ cao hơn Loki, mà còn cao hơn Dibos.

Đương nhiên Thẩm Lãng sẽ không để ý những chi tiết này, đây đều là do Dibos sắp xếp, nàng là một sinh vật chính trị thuần túy.

Còn Thẩm Dã tuy ngồi thẳng lưng, nhưng lại rất ung dung tự tại. Còn Tiểu Loki, tuy chưa đầy sáu tuổi, nhưng cử chỉ cẩn thận, lễ nghi quý tộc không chê vào đâu được, còn cố gắng thể hiện bản thân trước mặt Thẩm Lãng.

Điều này khiến cho Thẩm Lãng nhớ đến bảo bảo Thẩm Lực, nó cũng cẩn thận tỉ mỉ như vậy, cũng luôn cố gắng thể hiện bản thân trước mặt cha.

Nhưng hai người có bản chất khác nhau, tính cách của bảo bảo Thẩm Lực rất giống Ninh Chính, không phải là thông minh tuyệt đỉnh, làm việc gì cũng theo khuôn phép.

Còn Loki lại thông minh hơn nhiều, miệng lưỡi cũng ngọt ngào hơn.

Đương nhiên, đây chỉ là vấn đề tính cách của trẻ con, cả hai đều rất đáng yêu. Chỉ là Tiểu Loki cần được uốn nắn, nếu không sau này lớn lên, e rằng sẽ trở thành tên lừa gạt thật.

Vừa ăn cơm, mọi người vừa trò chuyện, rõ ràng đang ở Zollern, nhưng mọi người đều nói tiếng hán.

Dibos cười nói: "Bệ hạ, chàng còn nhớ hơn năm năm trước, lúc rời khỏi Phương Tây, chàng đã mang theo bao nhiêu vàng bạc không?"

Thẩm Lãng đáp: "Ta nhớ là rất nhiều, gần như vét sạch kho báu của gia tộc Russo."

"Vâng, bệ hạ." Dibos nói: "Giờ đã năm năm trôi qua, chàng biết kho báu của thiếp có bao nhiêu không?"

Thẩm Lãng lắc đầu: "Không biết."

Dibos nói: "Xin lỗi, thiếp cũng không biết, bởi vì thật sự quá nhiều, thiếp còn chưa kịp xây dựng kho báu mới. Số vàng bạc mà chàng mang đi năm đó, đã kiếm về gấp bao nhiêu lần."

Vợ của Austin nói: "Không chỉ gia tộc Russo, mà ngay cả gia tộc thần cũng đang đau đầu vì tiền, bởi vì thật sự quá nhiều, cha của thần thường xuyên nói rằng, mấy chục năm qua lãng phí thời gian, vậy mà lại lãng phí vào việc kiếm tiền, tiền bạc bây giờ gần như là thứ vô dụng nhất, nên gia tộc chúng ta muốn theo đuổi những điều có ý nghĩa hơn."

Thẩm Lãng có thể tưởng tượng, gia tộc của Dibos lúc này giàu có đến mức nào. Bởi vì nàng gần như độc quyền giao thương Đông Tây, đây là khối tài sản khổng lồ đến mức khó tin.

"Đúng rồi, bệ hạ." Dibos nói: "Hiện nay, tiếng Đại Càn đã trở thành ngôn ngữ chính thức thứ hai của hành tỉnh Jade Wave, ở thành Magnolia có hơn mười vạn người Phương Đông, ở thành Golden Jade cũng có hơn năm vạn người, thậm chí trong quân đội của hành tỉnh Jade Wave, có một phần ba đều treo cờ Đại Càn."

Thẩm Lãng kinh ngạc: "Quý tộc phía Bắc đồng ý sao? Hoàng Đình Zollern đồng ý sao?"

Dibos cười lạnh: "Không đồng ý thì sao? Loki là thân vương của Đại Càn, vốn có quyền sở hữu một đội hộ vệ không quá ba vạn người. Khoảng một tháng trước, thiếp vừa mới ký kết hiệp định với Xu Mật viện của Đại Càn, chuẩn bị mua một chi thuyền chiến của Đại Càn, làm đội hộ tống cho Loki thân vương."

Chuyện này Thẩm Lãng không biết, có thể hắn đã biết, nhưng chỉ liếc qua, sau đó tạm thời gác lại, không quá để ý.

Nhưng mối quan hệ giữa Đại Càn và Phương Tây chặt chẽ hơn Thẩm Lãng tưởng tượng rất nhiều.

Những lão thần gian xảo của Đại Càn đang lợi dụng thân phận của Loki để thâm nhập vào Phương Tây.

Dibos hỏi: "Bệ hạ, nghe nói Đại Càn đang huấn luyện tân quân, còn là tinh binh chưa từng có?"

Thẩm Lãng đáp: "Đúng vậy."

Dibos nói: "Lần này thúc thúc Austin đến Đại Càn, sẽ mang theo một yêu cầu của chúng ta, chúng ta muốn phái một vạn người đến Đại Càn huấn luyện, trở thành tân quân của gia tộc Russo."

Thẩm Lãng nói: "Cá nhân ta không có ý kiến gì, nhưng Hoàng Đình Zollern, còn Helen thì sao?"

Dibos đáp: "Thiếp nghĩ trong chuyện này, Hoàng Đình Zollern không có quyền lên tiếng, bởi vì tân binh này cũng là đội hộ vệ của Loki."

Thẩm Lãng nhận ra, người vợ này của hắn đã có dã tâm lớn hơn nữa rồi, dương nhiên dã tâm này đối với Thẩm Lãng mà nói không phải chuyện xấu.

Ăn cơm xong, Dibos khẽ nói: "Phu quân, thiếp biết chàng có rất nhiều chuyện muốn nói với thái tử điện hạ, nhưng xin chàng dành buổi tối cho thiếp được không? Dibos đáng thương đã chờ chàng hơn năm năm rồi."