Chương 1013 Chân long thiên tử
Sau đó Thẩm Lãng tìm kiếm ở thành An Tức khoảng nửa tiếng đồng đồ.
Phương thức hủy diệt của con rồng này rất giống Long Chi Hối, nhiệt độ nó tạo ra vô cùng khủng khiếp.
Thẩm Lãng ra lệnh: "Đi thôi!"
Sau đó hai người bay về phía Bắc theo dấu vết mà con rồng để lại.
Khó trách Mộc Lan và Luy Tổ lại tiếp tục truy đuổi, bởi vì dấu vết này quá rõ ràng, dù ở độ cao mấy ngàn mét cũng nhìn thấy, trên mặt đất có một vệt đen, đó là do nhiệt lượng khủng khiếp của rồng thiêu đốt mặt đất khi bay qua.
"Lúc chúng ta đến, mặt đất còn nóng hổi." Bayen nói: "Hoàng hậu và Luy Tổ mới quyết định tiếp tục truy đuổi, đồng thời bảo thần quay về thành Golden Jade bẩm báo, bởi vì hoàng hậu lo lắng mấy ngày nay ngài sẽ đến."
Thẩm Lãng gật đầu, hai người tiếp tục bay về phía Bắc theo dấu vết trên mặt đất.
Con crồng này muốn đi đâu? Bay suốt hai ngày hai đêm, dọc theo dấu vết này, đã bay hơn một vạn dặm.
Vẫn không tìm thấy con rồng, cũng không gặp Luy Tổ và Mộc Lan.
Thẩm Lãng tiếp tục đuổi theo dấu vết thiêu đốt của con rồng trên mặt đất.
Bỗng nhiên...
Dấu vết thiêu đốt trên mặt đất biến mất.
Điều này... Thật kỳ lạ.
Dấu vết thiêu đốt kéo dài hơn một vạn dặm, tại sao lại đột nhiên biến mất? Đây cũng không phải điểm cuối của lục địa, cũng không phải biển.
Nơi đây vẫn là đất liền, dấu vết thiêu đốt của cự long trên đường đi không hề mờ nhạt dần, mà vẫn rất rõ ràng, bất kể là núi cao hay đồng bằng, tất cả cây cối đều bị thiêu rụi, tất cả đá và đất đều bị nung đỏ, sau đó nguội lạnh.
Tại sao lại đột nhiên biến mất?
Hơn nữa nơi đây chỉ là đất bằng phẳng, không có vực sâu, không có hang động, càng không có khe nứt, con rồng không thể chui xuống đất ở đây.
Chẳng lẽ con rồng đột nhiên bay lên cao, nên không còn thiêu đốt mặt đất nữa?
Tại sao lại như vậy? Trước kia nó vẫn luôn duy trì một độ cao cố định, tại sao đến đây lại đột nhiên bay lên cao?
Mộc Lan đâu? Luy Tổ đâu?
Bayen nói: "Thật sự kỳ lạ, nếu con rồng bay lên ở đây, vậy Luy Tổ sư tổ và hoàng hậu cũng sẽ đuổi đến đây, họ nhất định sẽ để lại tin nhắn, hoặc là chữ viết trên mặt đất, họ biết chúng ta nhất định sẽ đuổi theo."
Đúng vậy, điều này vô cùng kỳ lạ, khu vực này không hề có bất kỳ dấu hiệu hay chữ viết nào.
Luy Tổ và Mộc Lan đã đi đâu?
Đương nhiên, Thẩm Lãng không cần quá lo lắng cho sự an toàn của họ, dựa theo lời Thảm Dã, Mộc Lan đã đủ mạnh, còn Luy Tổ càng thêm cường đại, tu vi của bà có lẽ còn cao hơn cả Nhậm sơn chủ.
Nhưng tại sao bọn họ lại đột nhiên biến mất?
Thẩm Lãng bay thấp xuống, phóng ra tinh thần lực, tìm kiếm khắp khu vực này, xem Luy Tổ và Mộc Lan có để lại chữ viết gì không.
Nhưng hoàn toàn không phát hiện gì!
Tại sao lại như vậy? Mộc Lan và Luy Tổ, nhất định sẽ để lại chữ viết.
Thẩm Lãng quay trở lại vị trí cũ, trở lại nơi mà dấu vết thiêu đốt của cự long biến mất, sử dụng X quang.
Quả nhiên phát hiện...
Mộc Lan đã để lại chữ viết ở đây, hơn nữa còn rất ẩn mật.
Khu vực này đã bị rồng thiêu đốt, nên mặt đất đều bị nung chảy, sau đó đông cứng lại thành đá, nhìn bằng mắt thường không có gì đặc biệt.
Nhưng Mộc Lan đã dùng lửa để viết chữ lên đó, còn sử dụng kim loại đặc biệt để tạo ra lửa.
Nhìn bình thường sẽ không thấy sự khác biệt nào, nhưng dưới X quang, chữ viết trên đó lại rất rõ ràng.
"Phu quân, mau trở về thành Golden Jade, mục tiêu tiếp theo của con rồng là thành Golden Jade, yêu, yêu, yêu chàng, Mộc Lan!"
Cho dù lúc này, Mộc Lan vẫn dùng ba chữ yêu.
Nhưng nội dung bức thư khiến người ta rùng mình, chữ viết của Mộc Lan rất nguệch ngoạc, hiển nhiên là viết rất vội vàng.
Còn có một điểm, nàng không biết Thẩm Lãng đã đến thành Golden Jade, nàng chỉ suy đoán đại khái mà thôi.
Mục tiêu tiếp theo của con rồng là thành Golden Jade?
Tại sao? Tại sao?
Nó đang cố tình hủy diệt những thành phố này sao?
Tại sao lại là thành Golden Jade? Không có lý nào!
Mộc Lan viết rất vội vàng, nên thậm chí không kịp viết lý do.
Còn có một điểm, nếu Mộc Lan đã đoán được mục tiêu tiếp theo của con rồng là thành Golden Jade, vậy tại sao nàng không quay về? Thành Golden Jade không chỉ là lãnh địa của Dibos, mà còn có mấy vạn người Phương Đông, Thẩm Dã cũng đang ở thành Golden Jade.
Có thể kết luận rằng, Mộc Lan và Luy Tổ đã gặp phải chuyện vô cùng gấp gáp, khiến họ không thể quay về.
Vậy thì ai có thể khiến một cao thủ như Luy Tổ cũng phải vội vàng như vậy?
Câu trả lời dường như đã rõ ràng? Bạch Kinh?
Thẩm Lãng ngửi thấy mùi âm mưu, âm mưu động trời.
Tại sao con rồng lại muốn hủy diệt thành Golden Jade? Có người dẫn đường cho nó sao?
Bởi vì ít nhất cho đến giờ, chưa ai có thể khống chế được con rồng này, nó quá mạnh mẽ.
Dựa theo suy đoán của Thẩm Lãng, hoàng đế Đại Viêm phải mất mấy năm để cảm ngộ rồng, mới có thể khống chế được nó.
Vậy bây giờ phải làm sao? Tiếp tục bay về phía Bắc, tìm kiếm tung tích của Mộc Lan và Luy Tổ? Hay là nhanh chóng bay về phía Nam, trở về thành Golden Jade?
Thẩm Lãng nhanh chóng đưa ra phán đoán, dù Mộc Lan và Luy Tổ gặp phải người của Bạch Kinh, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Ngược lại thành Golden Jade đang gặp nguy hiểm, Dibos, hai đứa con trai của Thẩm Lãng đều đang ở đó.
Cảnh tượng ở thành An Tức thật sự quá đáng sợ, nếu con rồng muốn hủy diệt thành Golden Jade, thì thành Golden Jade căn bản không có sức chống cự.
"Đi thôi, lập tức quay về thành Golden Jade." Thẩm Lãng nói: "Bá tước Bayen, ta sợ là lời ta nói đã ứng nghiệm, có người muốn lợi dụng con rồng này để hủy diệt thành Golden Jade."
Nghe vậy, bá tước Bayen biến sắc.
Sau đó hai người cưỡi cự tích, bay về phía Nam bằng tốc độ cao nhất, hướng về phía thành Golden Jade.
Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên...
Không chỉ muốn cứu thành Golden Jade, mà Thẩm Lãng còn muốn gặp mặt con rồng kia.
Nhưng Thẩm Lãng vẫn chưa hoàn thành quá trình cảm ngộ rồng, hoặc là mới chỉ hoàn thành một phần.
Hai con cự tích bay như chớp, gần như không nghỉ ngơi.
Nhưng đúng lúc này, bá tước Bayen đột nhiên nói: "Bệ hạ, chúng ta bị bao vây!"
Thẩm Lãng nhìn lên.
"Vèo, vèo, vèo, vèo..."
Vô số thú bay đột nhiên xuất hiện xung quanh hắn.
Hơn nữa còn là loại thú bay rất xa lạ, toàn thân trắng như tuyết.
Giọng nói của một cô gái vang lên: "Xin hỏi ngài có phải bệ hạ Thẩm Lãng không?"
Thẩm Lãng đáp: "Đúng vậy, các hạ là ai?"
Cô gái kia nói: "Bệ hạ Solon mời ngài đến gặp mặt."
Solon? Hoàng đế của vương triều Zollern?
Trước kia, ở thành Queen, Solon đã gặp Helen, hai người luận võ, Helen đã thua.
Helen rất mạnh, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của Solon, Solon từng giao đấu với nữ vương Medusa.
Đương nhiên, mấu chốt không phải ở đây, lúc đó Thẩm Lãng cũng đang ở thành Queen, Helen đã yêu cầu Solon xin lỗi Thẩm Lãng.
Bởi vì năm đó, Solon từng nói, nữ vương Medusa hoặc là chết, hoặc là khuất phục, trở thành hoàng hậu của gã.
Solon đã từ chối, nhưng vì Thẩm Lãng là em trai của Helen, gã bằng lòng phong cho Thẩm Lãng tước vị công tước đế quốc Zollern.
Thẩm Lãng đã từ chối, thậm chí còn không xuất hiện ở Queen cung, trực tiếp rời đi, cũng không từ biệt Helen.
Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng gặp mặt Solon, nhưng đã cảm nhận được sự kiêu ngạo của đối phương.
Mối thù này, Thẩm Lãng nhớ kỹ, nhất định sẽ báo.
Thẩm Lãng nói: "Rất xin lỗi, đế đô Zollern quá xa, ta bận nhiều việc, không thể đi."
Cô gái kia nói: "Bệ hạ Thẩm Lãng, bệ hạ Solon đang ở gần đây, sẽ đến ngay."
Thẩm Lãng nheo mắt, sau đó gật đầu: "Dẫn đường."
Cô gái kia vung tay, ngay lập tức, mấy trăm thú bay xếp hàng, hộ tống Thẩm Lãng bay về phía Đông.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Lãng nhìn thấy một tòa hành cung, hành cung của vương triều Zollern.
Đó là một tòa thành, thậm chí là một tòa cung điện, nằm trên đỉnh núi.
Ngọn núi này rất cao, đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, nhưng tòa thành trên đỉnh núi lại được xây dựng bằng đá đỏ, cho nên trông rất đẹp mắt, cung điện màu đỏ trên nền tuyết trắng.
Đây chính là Hồng Cung nổi tiếng của vương triều Zollern.
Cô gái kia nói: "Đại đế, bệ hạ Thẩm Lãng của Đại Càn đã đến."
Cửa Hồng cung mở ra.
Mấy trăm kỵ binh đáp xuống đất, tập hợp thành hàng ở quảng trường nhỏ trước Hồng cung.
Một lát sau, một đội kỵ binh khác phi ngựa ra ngoài, người dẫn đầu là một vị thân vương của Zollern.
"Bệ hạ Thẩm Lãng, ngài khỏe!" Vị thân vương nói: "Bệ hạ đã ra lệnh cho thần đến nghênh đón ngài."
Thẩm Lãng đáp: "Ngài khẻo, mọi nghi lễ đều được giản lược, ta chỉ có thể ở lại đây tối đa một khắc."
"Vâng, bệ hạ Thẩm Lãng." Vị Thân vương kia nói: "Tấu nhạc!"
Nhạc khúc đế quốc Zollern vang lên, mấy trăm kỵ binh rút kiếm, chĩa lên trời.
Bởi vì Thẩm Lãng là đế chủ Đại Càn, nên đối phương vẫn bày ra nghi thức ngoại giao cao nhất, chỉ là tất cả đều được giản lược.
Vị Thân vương kia dẫn Thẩm Lãng đến cửa Hồng cung.
"Két..." Cánh cửa Hồng cung vốn chỉ hé mở một khe hở, lúc này đã mở toang.
"Bệ hạ Thẩm Lãng, mời vào, đại đế Solon đang chờ ngài bên trong." Vị Thân vương kia nói.
Thẩm Lãng bước vào.
Hắn nhìn thấy một bóng lưng hùng vĩ ở cuối đại điện, người này chính là đại đế Solon.
Được ca ngợi là vị vua vĩ đại nhất, mạnh mẽ nhất của đế quốc Zollern sau khi Zollern thống nhất.
Đại đế Solon chậm rãi nói: "Bệ hạ Thẩm Lãng, vãn khẻo chứ?"
Thẩm Lãng đáp: "Cảm ơn bệ hạ Solon, ta vẫn khỏe."
Solon vẫn chưa quay người lại, thản nhiên nói: "Bệ hạ Thẩm Lãng, ngươi nói xem, giữa hai ta, ai mới là chân long thiên tử?"